Ngụy Lật cười lấy lòng: “Em ra ngoài với Cao Ninh một lát.”
“Nơi nào?” Anh cúi đầu sát gần mặt cô, mùi rượu càng thêm nồng nặc: “Đi bar uống rượu?”
Thấy anh buông lỏng tay muốn đi, Ngụy Lật vội vàng bám vào người anh, hai chân kẹp ngang eo: “Anh không được đi đâu hết. Đúng là em đi bar, nhưng đi với Cao Ninh, không có người khác mà.”
Phó Thời Cạnh đưa lưng về phía cô, Ngụy Lật không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ nghe được giọng nói mỏi mệt: “Anh không trách em, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
So với tức giận còn nghiêm trọng hơn! Ngụy Lật lập tức luống cuống, nhảy xuống đất vòng tới đằng trước, nâng mặt anh lên: “Làm sao vậy? Về sau em không đi nữa có được không?”
Anh ôm lấy eo cô, kéo người vào trong lồng ngực, thấp giọng giải thích: “Không phải chuyện này, tại hôm nay tâm tình anh không tốt lắm.”
Âm cuối bị cô nuốt vào giữa răng môi ướt át, nụ hôn giống như bù đắp lại những lỗ hổng trong tâm trí anh giờ phút này, lôi kéo tay anh xuống vuốt ve vòng eo mình.
Phó Thời Cạnh ôm siết lấy cô, hôn đủ rồi liền đẩy váy lên cao, mạnh mẽ đâm vào. Ngụy Lật bị hành động đột ngột của anh làm giật mình, trên môi tràn ra tiếng ngâm nga rên rỉ: “Sâu quá…”
Thế nhưng anh như được tiếp thêm sức mạnh, động tác càng lúc càng nặng nề hơn, cách một lớp áo ngực xoa nắn bầu ngực căng tràn, cố tình không chịu cho cô cởi đồ ra, dưới chân vẫn còn đi giày cao gót, một chân bị anh nắm đặt bên eo, tùy ý để mặc anh ra ra vào vào.
Ngụy Lật vặn vẹo muốn cởi quần áo nhưng anh lại không cho, kéo cô ấn xuống giường: “Cởi làm gì, mặc đẹp như vậy phải để cho anh ngắm chứ.”
Anh chôn sâu trong cơ thể cô, mỗi một lần đâm vào đều dùng toàn sức, kích thích quá lớn khiến Ngụy Lật nức nở ứa nước mắt, co rúm người dưới thân anh như mèo con, nhỏ giọng cầu xin: “Vào sâu quá… đừng mà, em khó chịu—”
Phó Thời Cạnh đè một tay trên bụng cô, dưới thân thả chậm tốc độ ma sát, không biết chạm tới nơi mẫn cảm nào mà Ngụy Lật bỗng bật thốt thành tiếng “ưm” thật dài, cong người run rẩy. Anh đổi tư thế đè nửa người cô nằm sấp xuống giường, đỡ dương vật dính đầy mật yêu đâm vào nụ hoa đỏ bừng, chậm rãi ba nông một sâu, Ngụy Lật bị anh ma sát đến ngứa ngáy khắp người, đưa đẩy mông muốn anh nhanh một chút.
“Làm gì vậy?” Phó Thời Cạnh làm bộ không hiểu.
Cầm thú ngụy quân tử, đồ sói xám đuôi to!
Nhưng Ngụy Lật nằm dưới thân anh hưởng thụ, không thể không cúi đầu: “Muốn anh mà ~”
Sói xám vẫn bày ra vẻ ngờ nghệch: “Muốn anh làm gì cơ?”
Ngụy Lật giận đến đấm tay xuống đệm giường, vặn vẹo thân mình trừng mắt nhìn anh, một cái liếc mắt cũng như lan tràn mị hoặc câu dẫn, anh cắn răng thúc tới, đỉnh quy đầu vào tận sâu bên trong, nghe cô ngửa đầu thỏa mãn rên rỉ mới nở nụ cười: “Hóa ra là muốn anh yêu thương em thế này.”
Anh vừa nhanh vừa mạnh, Ngụy Lật yếu ớt ghé mặt áp vào tay, mái tóc đen tung tán trên ga trải giường trắng tinh, cả người mềm mại đung đưa theo động tác của anh, tựa như sóng nước dập dềnh. Quy đầu lại đụng mạnh vào nơi mẫn cảm sâu trong cơ thể, Ngụy Lật nắm chặt ga giường vùi mặt xuống, nhắm nghiền mắt, cắn môi thở hổn hển hưởng thụ từng đợt sóng trào nơi sâu thẳm.
Một tay anh giữ thắt lưng cô, một tay vươn tới nắm tóc ép cô ngửa đầu, không cho cô kiềm chế tiếng rên, đè mạnh mông và nơi ướt át dưới thân cô vào thứ cứng rắn nóng hổi của mình, tiếng “bạch, bạch, bạch” vang vọng khắp căn phòng lờ mờ ánh đèn.
Anh nâng mông cô lên cao, nhìn nụ hoa sưng đỏ đang tràn trề ái dịch thì càng ra sức đâm từng cái thật sâu, hưởng thụ hoa huyệt ẩm ướt co rút bao lấy dương vật như đang lấy lòng, sau đó chống tay lên xương bướm đè ép cô xuống giường ra vào thêm chục lần rồi mới thỏa mãn bắn ra.
Đầu tóc và trang phục trên người trên người Ngụy Lật hỗn độn, dính đủ thứ dịch trắng đục xấu hổ, chiếc váy lơi ở ngay bên hông, lộ ra cặp mông tròn trịa đẫy đà. Thấy cô vươn tay cởi giày, Phó Thời Cạnh săn sóc xoa xoa gót chân cho cô, lại bị cô đạp đạp mấy cái.
Anh nắm lấy cổ chân cô, trong giọng nói lộ ra sự cưng chiều, còn có tình nồng chưa tan: “Sao vậy? Đau quá hả?”
Cô kéo anh nằm xuống giường, lăn vào lòng anh: “Em đói quá.”
Phó Thời Cạnh gõ lên trán cô, đứng dậy mặc áo thun che khuất đi cơ thể rắn chắc, tỏ vẻ ghét bỏ: “Tắm rửa đi đã, toàn mùi rượu, hôi.”
Ngụy Lật ấm ức vào phòng tắm rửa rồi ra phòng khách, thấy anh ngồi ở sofa thì cố ý phẩy phẩy đuôi tóc: “Anh ngửi thử xem, xem tiểu tâm can của anh có còn hôi hay không.”
Anh bật cười nhéo má cô, chỉ chỉ hộp giấy trên bàn: “Tiểu tâm can, ăn đi.”
Lúc này Ngụy Lật mới chú ý đến nó, vui mừng cẩn thận mở hộp ra, là một chiếc bánh kem nho nhỏ.
“Anh mua khi nào thế?”
Lúc Phó Thời Cạnh về nhà có đi ngang qua cửa hàng bánh kem này, đi thêm một đoạn nữa mới nhớ ra Ngụy Lật rất thích bánh kem, bèn vòng xe lại mua. Nhưng anh không đáp, chỉ dặn: “Khuya rồi, chỉ được ăn một miếng nhỏ thôi.”
Ngụy Lật gật gật đầu liên tục, ngồi ở dưới thảm lông lấy con dao nhựa, định chia bánh làm đôi, Phó Thời Cạnh đá mông cô một cái, cô mới không tình nguyện mà cắt lấy một phần ba cái bánh ra đĩa, sau đó cất phần còn lại vào tủ lạnh.
Bánh kem mà cô chịu đủ ấm ức mới chiếm được một phần nhỏ, nên mỗi một miếng đều rất quý trọng, vừa ăn vừa nhắm mắt thưởng thức mỹ vị. Lúc còn một miếng cuối cùng, cô xoay người đút cho Phó Thời Cạnh, anh cúi đầu ăn bánh kem ngọt lịm, nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì được ăn mà đong đầy hạnh phúc của cô, bất giác cười khẽ.