- Ê, bên này!
Nằm sâu trong quán, một chiếc bàn ở góc khuất, đây vẫn là chỗ mà hai đứa thường xuyên lui tơi.
Chưa kịp đặt mông xuống ghế, Hồ Anh Vũ đã há hốc mồm kinh ngạc.
- Mình mày xử lý hết từng đó?
Trình Hoa đặt thêm một cái cốc rỗng nữa cào chồng cốc của mình, cô gượng cười giải thích.
- Đợi mày lâu quá, tao ăn cho đỡ buồn ấy mà.
Hồ Anh Vũ nghiêng đầu, trong lòng ngàn vạn lần kinh bỉ con bạn này.
- Thôi đi mẹ, đừng có mà biện minh cho cái thói tham ăn của mày nữa.
Trình Hoa thế mà lại gật đầu.
- Tham ăn không phải là thói xấu, chỉ là sự ủng hộ giành cho người nấu mà thôi.
Hồ Anh Vũ đen mặt, đây không phải là biện minh thì là gì?
Cô đẩy ghế đứng dậy, rời đi đâu đó một lúc khi quay về với hai cốc kem trên tay, một ly giành cho mình, ly kia đặt trước mặt Trình Hoa, cười khiêu khích.
- Còn ăn nổi nữa không?
- Nếu mày mời tao cũng không ngại từ chối đâu.
Hồ Anh Vũ bắt đầu thấy thán phục con bạn này rồi. Mặt dày cũng đủ để làm áo chống đạn đi.
- Vậy mày đừng ăn nữa.
Hồ Anh Vũ giả vờ cướp lại cốc kem, Trình Hoa cũng nhanh tay giật lấy.
Hai đứa hàn huyên một hồi lâu, đột nhiên cốc kem trên bàn bị ai đó xô đổ, rơi vãi trên nền sàn.
Hồ Anh Vũ buột miệng theo thói quen.
- Đi đứng kiểu gì vậy? Bị mù à?
Nói xong cô mới ý thức được kẻ phá hoại kia là ai.
Đúng là đen hết chỗ nói, xui hết chỗ kêu.
Trông thấy Hồ Anh Vũ còn có Trình Hoa nữa, hai người đó dường như rất kinh ngạc. Cô không biết để Trình Hoa tận mắt trông thấy hai người họ như vậy là tốt không nhưng đó cũng chưa chắc là điềm xấu.
Cẩm Linh sau khi lấy lại được bình tĩnh vẫn là cái giọng chanh chua như lúc gặp, cô ta chồm lên tức giận quát.
- Cô nói ai bị mù hả?
- Tôi nói cô đó, có sao không? - Hồ Anh Vũ cũng không chịu yếu thế phản ứng.
- Này con kia, màu đừng tưởng vừa rồi có người chống lưng cho mày thì tao không thể làm gì được mày nha.
Cẩm Linh thay đổi cách xưng hô, hình như vẫn còn rất tức giận chuyện khi nãy. Cô ta định nhảy lên túm tóc Hồ Anh Vũ nhưng lại bị Trần Thế Lãm ngăn lại.
Anh là người đứng giữa, có thể rất khó xử, hơn nữa ngay từ đầu, cũng không phải là yêu.
Trình Hoa biết mình đứng ở vị trí nào, vì vậy cô không có nổi giận, nhưng không nổi giận không có nghĩa cô không đau.
Không những đau, cô còn đau đến tận tâm can phế phổi. Mẹ cô nói đúng, trong tình yêu, ai là người yêu trước kẻ đó chính là người thất bại.
Cô đã bại, bại hoàn toàn trong tay Trần Thế Lãm.
Trình Hoa nâng hàng mi dài rậm lên nhìn anh, vừa hay ánh mắt Trần Thế Lãm cũng dừng lại nơi cô.
Trình Hoa không nhìn ra tâm trạng của anh lúc này, nhưng sao ánh mắt của anh lại có cả một tia đau đớn kia. Phải chăng là cô đã nhìn nhầm?
Trình Hoa rất nhanh liền khẳng định điều đó, cũng cảm thấy tự khinh bỉ chính mình, không yêu thì sao có thể đau đây?
Hồ Anh Vũ đẩy mạnh ghế đứng dậy, cô nhìn thẳng vào mắt Cẩm Linh, lạnh lùng lên giọng.
- Có vẻ như ba cái bạt tai chẳng đủ để giúp cô học được gì nhỉ?
Cẩm Linh tức sôi máu muốn thả sức mắng chửi, nhưng chưa kịp phát ngôn đã bị Trần Thế Lãm lôi ra ngoài.
Hồ Anh Vũ chưa bao giờ thấy ai chướng mắt như cô ta. Đã cướp bạn trai của người khác lại có thể hất mặt làm vinh. Từ trước đến giờ cô không chút tán thành việc Tần Duệ Minh dùng vũ lực để chèn ép mấy công ty yếu thế, nhưng bây giờ, cô sẽ rất vui nếu anh làm cho công ty nhà cô ta phá sản.
Một lúc lâu sau, Hồ Anh Vũ mới ý thức được mọi người xung quanh đang nhìn mình chỉ chỏ. Hồ Anh vũ xoa xoa tay cười gượng gạo.
- Chỉ là chút xích mích nhỏ thôi, không có gì đâu, mọi người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi. Haha.
Khi Hồ Anh Vũ quay đầu nhìn lại thì Trình Hoa cũng đang nhìn cô, nét mặt đượm buồn.
- Anh Vũ, mày tát cô ấy sao?
Hồ Anh Vũ thật thà gật đầu.
- Đáng đời ả, tự làm tự chịu thôi.
- Ai bảo mày làm vậy?! - Trình Hoa đột nhiên gắt gỏng với cô.
Hồ Anh Vũ kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt con bạn, im lặng không mở lời.
Đó là tình địch, tình địch đó. Đáng để thương hại sao?
Trinh Hoa mày có hiểu tình hình không vậy. Trần Thế Lãm vượt tường, anh ta ở sau lưng mày nén nuôi tình nhân nhỏ.
Nhưng những lời này, Hồ Anh Vũ chỉ giám để ở trong lòng, một khi cô nói ra, sẽ làm Trình Hoa phải đau khổ. Cô không nỡ. Nó là đứa bạn thân nhất của cô mà.
Trình Hoa như nhận ra thái độ không tốt vừa rồi của mình, cô rối rít xin lỗi.
- Trình Hoa, rốt cuộc mày sao vậy? Bị kẻ khác cướp mất bạn trai, mày vẫn còn bênh vực cho cô ta sao?
- Anh Vũ mày không hiểu đâu. - Trình Hoa đau đớn nói.
- Mày không nói làm sao tao hiểu được.
Trình Hoa cúi mặt vùi xuống bàn, lời nói ra rất nhỏ, phải chăm chú lắm, Hồ Anh Vũ mới nghe được.
- Thế Lãm, thực ra, anh ấy không yêu tao.
Hồ Anh Vũ nghe xong tức muốn đập bàn đứng dậy.
- Mày nói rõ ràng cho tao nghe, đầu đuôi chuyện này là thế nào?
Trình Hoa ngẩng đầu lên từ giữa lòng bàn tay, nét mặt đau đớn, những giọt nước mắt vương trên mặt cho thấy tâm trạng tồi tệ của cô lúc này.- Tao chỉ giúp anh ấy qua mặt ba mẹ Trần thôi, người anh ấy thực sự yêu, là cô gái
vừa rồi.
- Cái gì? - Hồ Anh Vũ tức giận hét lên, cũng chẳng thèm bận tâm đến anh mắt kì thị mọi người đang nhìn mình. Cô đẩy bàn muốn đứng dậy.
- Trần Thế Lãm, tao đi giết anh ta.
Hồ Anh Vũ muốn đi, nhưng lại bị Trình Hoa ngăn lại.
- Đừng đi, mày đi cũng không đổi được sự thật rằng người anh ấy không yêu tao.
Cũng phải, Hồ Anh Vũ đã bình tĩnh hơn đôi chút, cô ngồi lại ghế, chợt nghĩ đến điều gì đó, lông mày cô nhíu chặt.
- Mày, sẽ không phải là thật lòng yêu anh ta rồi chứ?
Trình Hoa không trả lời. Một đáp án quá rõ ràng cho câu hỏi. Dẫu biết chỉ là đóng kịch, nhưng trái tim vẫn không không khống chế được rung động.
- Mày đã đóng giả làm bạn gái anh ta trong xuất từng ấy năm trời? - Hồ Anh Vũ không tin hét lên.
- Đành vậy chứ biết sao?! Thế Lãm đã đợi cô ấy lâu như vậy. Nay cô ấy đã trở về, nhiệm vụ của tao con như đã xong.
Hồ Anh Vũ thật muốn bổ đầu Trình Hoa ra xem, bên trong đầu nó chất chứa những gì, một việc làm ngu ngốc là vậy, thế mà nó lại làm.
- Nhiệm vụ của mày xong, vậy phần thưởng của mày đâu?
Lại là một khoảng im lặng nữa, Trình Hoa vùi mặt giữa hai lòng khủy tay. Bên khóe mắt, còn vương những giọt nước.
- Mày cũng biết mày yêu anh ta, vậy tại sao phải nhún nhường. Yêu là phải biết tranh đoạt, yêu như mày là cách yêu mù quáng nhất. Trình Hoa, hãy thẳn thắng nói với anh ta tình cảm thực sự trong lòng mày, dù không được gì nhưng ít nhất mày đã làm hết sức.
Trình Hoa ngẩng đầu, giương đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Hồ Anh Vũ, giọng lạc đi, cô nói.
- Vậy thì sao, anh ấy đâu có yêu tao. - Quệt những giọt nước mắt, cô tiếp lời. - Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, tao không sao thật mà.
Có thể tin sao? Khóc cũng đã khóc rồi, còn nói mình không sao!
Hồ Anh Vũ còn định mở miệng, nhưng rồi thấy nét mặt đau buồn của Trình Hoa, cô lại thôi.
Tần Duệ Minh của cô, tốt nhất là không có làm ra chuyện gì tốt đẹp lừa gạt cô đi, nếu không cũng chẳng thể biết trước được đến lúc đó cô có thể làm ra những chuyện gì.