Đứng trước cửa nhà, mẹ Hồ mỉm cười nhìn hai đứa con mới tới khẽ hỏi.
- Hai đứa tới rồi sao? - Một câu hỏi vô nghĩ và Hồ Anh Vũ cũng trả lời vô nghĩa theo.
- Chưa tới sao mẹ nhìn thấy chúng con được!
Theo thói quen lâu ngày, cô vẫn khó tránh được làm bà tức giận. Quả nhiên, mẹ Hồ mở trừng hai mắt, cốc một cái không hề nhẹ vào đầu cô.
Hồ Anh Vũ hai tay ôm đầu, mắt ai oán nhìn mẹ Hồ trách móc.
- Chẳng lẽ con nói gì sai sao?
Hồ Anh Vũ nói xong, mới thấy mình đúng là gan to bằng trời. May thay, vừa lúc ông Hồ lên tiếng, không cô giám khẳng định, ngày này năm sau có thể là ngày dỗ của mình.
Ba Hồ ở trong bếp dùng cái giọng to và rõ ràng nói vọng ra ngoài cổng.
- Mẹ nó, có phải bà ghét tôi nên muốn đốt nhà rồi hay không?
Mặt mẹ Hồ hơi nhăn lại cũng không yếu thế gân cổ hét vào trong.
- Cái lão già chết tiệt, ông nói thế là có ý gì?
Khi ngẫm nghĩ lại, mặt bà bỗng đần ra, ba chân bốn cẳng lắp hảo tiễn chạy như bay vào bếp. Già rồi, đãng trí cũng là chuyện thường tình.
Tần Duệ Minh hai tay túi to túi nhỏ bước đến, nhìn theo bóng lưng mẹ Hồ, anh cười nói.
- Ba mẹ em thật thú vị!
- Ba mẹ anh cũng vậy, không phải sao? - Cô vẫn còn nhớ quãng thời gian sống bên Los Angeles. Phải nói rằng, khoảng thời gian đó, cô sống rất thanh thản.
Tần Duệ Minh nghiêng đầu làm mặt đáng yêu, anh khẽ cười. - Một chút.
***
- Hai đứa tới là được rồi, còn quà cáp làm gì?
Ông Hồ để vợ mình một mình trong bếp, vui vẻ ở phòng khách nói chuyện cùng các con.
Bà Hồ trong lòng ghen tỵ vô cùng nhưng cũng không thể bỏ bếp rồi chạy ra ngoài nên vẫn cố nhịn nấu cho xong mới giám ló mặt ra.
- Nghe con rể nói, con mới về nước, sao rồi? Đã đi được những đâu nào?
Hồ Anh Vũ nhíu chân mày nghi hoặc nhìn Tần Duệ Minh. Vì lý do mà một năm trước cô đã về nước và mới về nước gần đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh, đang giúp cô nói dối đấy ư?
- Ba năm qua con không về nhà, cũng may còn có con rể hàng ngày đến chơi, nếu không, ba cũng suýt quên mất mình còn có một cô con gái cơ đấy. - Bà Hồ mỉm cười, ánh mắt nhìn Tần Duệ Minh đầy tình thương.
Hèn chi, họ không muốn thương anh cũng khó. Hồ Anh Vũ trong lòng mài sẵn mười nghìn con dao, Tần Duệ Minh, anh thế nhưng giám ở sau lưng cô lấy lòng ba mẹ cô.
Hồ Anh Vũ tuyệt nhiên cũng không muốn làm ba mẹ cô thất vọng, vậy lên, chuyện ly hôn để sau này hẵng nói.
- Con rể cũng là con, anh ấy làm vậy không phải cũng vì trách nhiện của mình sao?
Tần Duệ Minh kinh ngạc nhìn cô trong một giây, đoạn, đôi mắt anh cong lên ánh lên nét cười.
- Cái con bé này, thật biết làm người khác tức chết. - Ba Hồ mỉm cười trách yêu cô.
Cả gian phòng bật lên tiến cười sảng khoái, đã lâu lắm rồi, ông không vui như vậy.
- Cha con mấy người đừng ngồi đó nói chuyện nữa, mau vào đây giúp tôi một tay nhanh lên.
Bà Hồ ở trong bếp không có người tám chuyện, lại không can tâm để người khác được nói chuyện vui vẻ liền vươn cổ ra phòng khách nhờ vả như ra lệnh.
Sống với nhau đã mấy chục năm, nếu ông còn không hiểu hàm nghĩa trong câu nói của vợ thì ông đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi.
Ba Hồ thở dài, dáng vẻ rất là có trách nhiệm đứng dậy bảo các con.
- Hai đứa đã nghe bà ấy nói gì rồi đấy. Còn không mau đứng dậy. - Để thêm phần minh bạch, ông nói thêm. - Ba thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.
Hồ Anh Vũ nghe xong suýt ngã ngửa. Cái câu danh bất hư truyền này nghìn năm vẫn vậy, ông thế cũng thật không thay đổi chút nào.
Ba Hồ trước giờ vẫn vậy, trước mỗi bữa ăn và sau mỗi bữa ăn, ông luôn có một lý do để lẩn về phòng.
Khóe môi Hồ Anh Vũ khẽ co giật nhẹ, về phòng thì về phòng, sao còn kéo theo cả Tần Duệ Minh cùng đi?
- Kệ lão già đấy đi, ông ấy sắp không phân biệt nổi ai khác ngoài con rể rồi.
Hồ Anh Vũ rủ nhẹ hàng mi dài xuống, không tự tin, cô hỏi. - Chẳng lẽ thời gian qua, anh ấy thường hay tới đây lắm sao mẹ?
Bà Hồ trầm lặng trong giây lát, ánh mắt bà nhìn cô dường như đượm buồn. - Ngày nào cũng tới!
Phải thôi, nếu là ba mẹ ai lại không buồn cho được. Con rể nhà mình ngày nào cũng tới, còn con ruột thì chẳng thấy ngày nào!
Hồ Anh Vũ gượng cười hai cái, im lặng không lên tiếng.
***
Ba Hồ căn thời gian quả là rất chính xác. Khi chiếc bát cuối cùng được bà Hồ rửa sạch cất vào giàn thì cuối cùng ông cũng chịu xuất đầu lộ diện.
Hồ Anh Vũ hướng tầm mắt nhìn ba Hồ, nháy mắt cười tinh ranh. - Bát đã rửa xong rồi, ba có thể yên tâm ngồi uống trà.
Ba Hồ ho hai tiếng rồi bật cười. - Con gái ba đúng là hiểu chuyện.
Hai ba con đứng giữa phòng khách mà cứ nháy mắt qua nháy mắt lại. Kết quả bị mẹ Hồ lườm cho một cái liền lặng lẽ không ai bảo ai cùng bỏ ra sopha ngồi.
- Con rể, con cũng qua đây ngồi đi.
Tần Duệ Minh đang ở trong bếp giúp mẹ Hồ dọn dẹp phòng, nghe ba Hồ gọi thì "dạ" một tiếng xin ý chỉ người có quyền nhất trong nhà là bà Hồ mới giám vác xác ra ngoài. Anh bước tới, khẽ cười ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hồ Anh Vũ. Cô im lặng không nói gì.
- Vậy hai đứa định ở đây tới ngày mai hay lát nữa về? - Bà Hồ nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
- Tất cả con đều nghe Vũ nhi hết. - Tần Duệ Minh cười tà mị nhìn Hồ Anh Vũ chờ đợi.
Hồ Anh Vũ bấm loạn không giám nhìn thẳng vào mắt Tần Duệ Minh, cô khó khăn nói.
- Với con sao cũng được.
- Vậy ở đây ngày mai hẵng về.
- Dạ. - Tần Duệ Minh lễ phép cười.
Hồ Anh Vũ mở tròn hai mắt, đây thật không giống với một Tần Duệ Minh mà cô từng biết. Nhưng Hồ Anh Vũ phải công nhận, anh rất được lòng ba mẹ cô.
Hồ Anh Vũ chán nản đứng dậy về phòng. Lúc đi qua phòng mẹ Hồ, cô do dự mở cửa bước vào.
- Anh Vũ, là con sao? - Tiếng mẹ Hồ vang lên trong đêm tối. Vậy là bà còn thức.
- Mẹ có thể nói chuyện với con một lát được không? - Hồ Anh Vũ bước vào, cũng tiện tay đóng cửa đi đến bên giường bà.
Mẹ Hồ ngồi thẳng người, dịch vào trong giành một khoảng trống cho Hồ Anh Vũ. - Con định nói chuyện gì với mẹ nào?
- Mẹ, vẫn không định nói sự thật cho con biết sao?
Hồ Anh Vũ hít một hơi thật sâu. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ nét mặt của mẹ Hồ lúc này.
Cả người mẹ Hồ cứng lại trong một giây, bà kinh ngạc nhìn Hồ Anh Vũ với chút khó hiểu.
- Con muốn biết gì?
Hồ Anh Vũ nghiêm túc nhìn mẹ mình đưa ra thắc mắc bấy lâu nay trong lòng.
- Tại sao mẹ lại cùng Cúc Phương thông đồng làm nên vụ tai nạn năm đó?
- Anh Vũ?! - Mẹ Hồ kinh hãi kêu nên, không giám tin sự thật rằng con bé đã biết rõ mọi chuyện.
Biết sự thật, nhưng giờ phút này cô lại chẳng thể trách bà cho nổi, bởi cô biết, bà làm tất cả chỉ bởi muốn tốt cho cô. Thế nhưng tại sao, người mẹ mà cô yêu thương nhất lại nhẫn tâm phá vỡ đi hạnh phúc của con gái bà?
- Con, đã biết chuyện này từ lúc nào? - Mẹ Hồ khàn giọng hỏi, rất dễ nghe ra, giọng nói bà đang run rẩy.
- Ba năm trước, lần cuối cùng mẹ lên thành phố thăm con. - Hồ Anh Vũ thật thà trả lời, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được nỗi đau cùng quá khứ.
- Mẹ xin lỗi, Anh Vũ.
- Vậy giờ mẹ có thể nói cho con biết lý do được rồi chứ? - Hồ Anh Vũ không tự chủ được mà giọng điệu có lạnh đi vài phần.
Chuyện đã đến nước này, bà cũng không muốn dấu diếm nữa. Buông một tiếng thở dài, mẹ Hồ khẽ nói. - Mẹ cũng không nhẫn tâm làm vậy đâu, nhưng con bảo mẹ phải làm sao khi Cúc Phương cứ hết lần này đến lần khác tới đe dọa mẹ. Chuyện con từng bị tai nạn xe cộ hồi con còn đi học cũng là do cô ta làm, Cúc Phương nói, nếu mẹ không muốn tình cảnh của con tồi tệ hơn thì phải dẫn con ra nước ngoài...
- Vậy người muốn đâm chết Duệ Minh năm đó... ?
Mẹ Hồ nhìn cô, đôi mắt già nua ửng đỏ. Nhắc tới vụ tai nạn vào mười tám năm trước, trái tim bà lại một lần nữa thắt lại. Sự thực luôn rất phũ phàng, những sao nó lại luôn xảy ra trên người con gái bà. Trong đêm tối, bà khẽ khóc, nhưng Hồ Anh Vũ không nhìn ra, cô vẫn lặng im, chờ nghe câu trả lời từ bà.
- Thực ra, người Cúc Phương muốn đâm chết khi đó, không phải Duệ Minh, mà là, con! Cô ta biết, con nhất định sẽ chạy ra cứu thằng bé.
Hồ Anh Vũ nhếch môi cười mỉa, cô không quá ngạc nhiên, bởi cô hiểu, Cúc Phương hận cô đến nhường nào.
- Nhưng mẹ cũng biết?
Sự im lặng của bà đồng nghĩa với thú nhận.
Hồ Anh Vũ thở dài quay mặt ra cửa sổ. Đây là tình yêu mà chị ta vẫn thường hay nói tới đó sao? Vì yêu, chị ta có thể đánh cược cả mạng số người mình yêu?
Như đọc được suy nghĩ của cô, mẹ Hồ tiến lên ôm vai cô thủ thỉ.
- Thực ra, Cúc Phương cũng không xấu xa như chúng ta nghĩ...
Hồ Anh Vũ như bị kích động. Cô dùng lục đẩy bà ra, gần như hét lớn. - Sau tất cả nhưng gì cô ta đã làm với con ư? Thậm trí cô ta đã...
Hồ Anh Vũ đang nói chợt im lặng. Câu nói ngắt quãng của cô khiến bà Hồ vô tình bất an.
Cô làm sao có thể tin Cúc Phương không xấu xa đây?! Đứa bé của cô, đứa con bé bỏng của cô, nó có tội tình gì đâu, tại sao lại làm hại nó chứ? Nhớ lại khoảnh khác khắp người cô đều là máu, bụng cô thắt lên từng cơn đau dữ dội. Và rồi tiếng bác sĩ nói "chúng tôi đã cố gắng hết sức, thành thật chia buồn". Hồ Anh Vũ không kìm được ngăn những tiếng nấc nơi cổ họng, giờ nghĩ lại, tất cả với cô vẫn như mới. Trái tim cô thắt lại, đau đớn như bị ai đó dùng dao mổ xẻ. Nỗi đau đấy, ai hiểu cho cô đây?
Ngoài cửa vang lên tiếng động nhẹ nhưng những người trong phòng lại chẳng ai để tâm.
- Rốt cuộc cô ta đã lại làm gì với con mẹ rồi? - Bà Hồ nhăn mày nhìn cô, đôi mắt thuôn dài ánh nên sự đau đớn.
- Mẹ đừng bận tâm. - Hồ Anh Vũ khẽ trả lời, cũng không định nói cho bà biết sự thật.
Cô bảo bà không bận tâm sao được khi con gái mình hết lần này đến lần khác vì một người đàn ông mà chịu tổn thương quá lớn?
Vấn đề này, cô cần kết thúc ở đây. Mệt mỏi chống hai tay đứng dậy, Hồ Anh Vũ nhìn mẹ Hồ cười ra nước mắt.
Mẹ Hồ mặc dù không hiểu, nhưng nhìn đứa con mình khóc, trái tim bà như tăng thêm vài phần tội lỗi.
- Anh Vũ, có một chuyện...
- Con buồn ngủ rồi, con về phòng nghỉ ngơi đây.
Hồ Anh Vũ nhanh miệng ngắt lời bà. Cô không muốn biết thêm gì nữa. Giờ khắc này, cô thật hối hận vì đã mở lời.
Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt, Hồ Anh Vũ xoay người nhìn vào phòng khách, nơi đấy giờ chỉ còn ba Hồ.
Lại một lần nữa, Hồ Anh Vũ bỏ qua cơ hội biết rõ sự thực. Mười tám năm trước, Tần Duệ Minh thật không cần cô?
***
Có thể do tâm trạng không tốt, hoặc có thể do cô đã lầm tưởng, nhưng thái độ của Tần Duệ Minh hôm nay có chút gì đó rất ưa là kì quái.
Nếu là bình thường, anh sẽ không do dự kéo cô ngồi trên đùi mình, tỉ mỉ quan tâm cô từng chút một nhưng anh của lúc này, chỉ ngồi yên trên giường không nhúc nhích.
Một phần vì tò mò, phần còn lại vì quan tâm, cô bước lại gần Tần Duệ Minh khẽ hỏi.
- Anh mệt lắm sao?
Tần Duệ Minh ngẩn đầu nhìn Hồ Anh Vũ mất một lúc, đoạn, anh đưa tay kéo cô ngồi trên đùi mình.
- Sống như thế này, em có vui không?
Dù không thể nhận mình là người thông minh, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc. Hồ Anh Vũ hiểu rất rõ ý nghĩa trong câu nói của anh.
Không thể trả lời là không, vì đây là hợp đồng. Lại càng không thể gật đầu là có, vì cô không được phép. Cuối cùng, cô chọn cách lẩn tránh.