Từ xa, Hồ Anh Vũ đã trông thấy một bóng dáng nhỏ gầy. Trình Hoa ngồi một mình trước cửa phòng phẫu thuật đã tắt đèn, hai chân co lại thu mình vào một góc.
Trông thấy cô, mọi cảm cố gắng kìm nén nãy giờ như vỡ òa thành nước. Trình Hoa ôm lấy Hồ Anh Vũ khóc nức nở. Vậy cũng tốt, khóc tâm trạng sẽ khá hơn.
Sáng nay lúc đến văn phòng không thấy Trình Hoa cô đã rất lo lắng. Hỏi đồng nghiệp thì họ bảo cô ấy chưa tới. Thế mà lúc điện thoại cô đổ chuông, Trình Hoa khóc thương tâm lại nói rằng mình đang ở bệnh viện.
Cô không kịp suy nghĩ gì lao ra đường chặn đầu một chiếc xe giữa dòng người đông đúc.
Một lúc lâu sau, Trình Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên từ vai cô, hai mắt nhướn lệ.
- Anh Vũ...
Hồ Anh Vũ đặt bó hoa cưới vào tay Trình Hoa, mỉm cười an ủi.
- Tao đã phải cố gắng lắm mới lấy được cho mày đấy, vui lên, đừng buồn nữa.
- Anh Vũ, mẹ tao mất rồi!
Hồ Anh Vũ cả người cứng ngắc. Bó hoa trong tay không có lực giữ rơi trên nền gạch.
Câu nói của Trình Hoa như sét đánh bên tai, trong lòng cô đau thương không thể nói thành lời.
- Trước khi chết mẹ vẫn nhắc đi nhắc lại với tao rằng: "con gái của mẹ, đừng yêu cậu ta nữa, sẽ đau khổ lắm đấy."
Vậy là trước khi mất, bà vẫn nhắc nhở cô, nhắc cô phải chia tay với Trần Thế Lãm, tất cả, bà đều nghĩ cho cô, ngay cả khi sắp từ biệt cõi đời, bà vẫn nghĩ cho cô.
Trình Hoa cảm thấy trái tim như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn, quặn thắt.
- Huhuhu.
Được một lúc Trình Hoa liền ngất xỉu. Trong cơn mê man, cô không ngừng gọi tên mẹ.
Màn đêm mỏng bao phủ từng góc ngách trên con đường lớn. Ở đây không có ai ngoài cô, anh và mẹ. Trần Thế Lãm đứng bên tay trái cô, mỉm cười giang tay đón cô vào lòng. Mẹ đứng bên tay phải cô, lạnh lùng nhìn cô chưa từng thấy. Vẫn là giọng nói dịu dàng của ngày thường, nhưng sao cô nghe ra trong mỗi lời bà nói như nhát dao cứa sâu vào trái tim cô, khiến cô tâm can đau đớn.
- Nếu con đã chọn cậu ta thì từ bây giờ đừng bao giờ gọi mẹ là mẹ nữa.
Bà nói xong quay người đi mất, bóng dáng bà dần mờ nhạt trong làm sương mỏng. Cô càng cố đuổi, khoảng cách giữa cô và bà lại càng trở lên xa vời.
Cô gào to tiếng "mẹ" , đột ngột bậtfaayj theo bản năng, ngơ ngác nhìn căn phòng một màu trắng xóa, ý thức của cô dần quay trở về. Nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên hai gò má.
Nhìn bộ dạng như mất hồn của Trình Hoa ai lấy đều đau lòng. Ngay cả sếp Như, một người sắt đá là vậy, trước nay chưa từng khóc vì ai, giờ cũng không nhịn được nước mắt ngắn nước mắt dài.
Không gian trở lên yên ắng đến đau thương, người mẹ duy nhất của cô đã ra đi vĩnh viễn.
Tất cả là tại cô, nếu cô nghe lời thì có lẽ mọi chuyện đã khác, nếu cô không một hai đòi cho bằng được, mẹ cô đã không phải ra đi.
Trình Hoa luôn tự trách mình rồi lại phá lên cười như điên dại, một lúc lâu sau thì úp mặt vào gối khóc nức nở. Đây đâu phải là một Trình Hoa sống để yêu đời như cô ấy vẫn nói.
Có lẽ lúc này đây nên để Trình Hoa một mình là cách tốt nhất. Vì vậy mọi người kéo nhau ra ngoài.
Lòng Hồ Anh Vũ quặn lên từng cơn đau, muốn bước lên nhưng lại lưỡng lự. Rõ hơn ai hết, cô hiểu tổn thương này vượt qua những gì Trình Hoa có thể chịu đựng, ba Trình Hoa mất từ khi nó còn rất nhỏ, nó lớn lên bên mẹ, mẹ là người thân nó còn lại duy nhất trên đời này, nhưng tại sao ông trời lại chớ trêu đẩy nó vào con đường không lối thoát này, nó có làm gì sai đâu, chỉ là trái tim trao cho nhầm người thôi mà. Cô thật không giám tưởng tượng cuộc sống của Trình Hoa sau này sẽ ra sao nữa.
Có lẽ cái chết của bà Trình, một phần lỗi lầm phải trách Trần Thế Lãm. Nếu không phải hôm nay Trần Thế Lãm muốn Trình Hoa đi dự đám cưới này thì mẹ Trình cũng sẽ không vì đuổi theo cô mà mất mạng.
Nhưng trông thấy bộ dạng anh ta lúc này, Hồ Anh Vũ không nỡ lên tiếng.
Lúc mọi người đến đây, cô đã kể họ nghe toàn bộ về vụ tai nạn nhưng câu chuyện xoay quanh cuộc nói chuyện và cả những mau thuẫn giữa Trình Hoa và Trần Thế Lãm vẫn còn là điều bí mật. Đâu phải cô không muốn nói, chỉ là Trình Hoa không cho cô nói mà thôi.
Hồ Anh Vũ thật không thể hiểu nổi, một người cô thể giơ tay đấm mấy đấm những tên bạn trai cũ tại sao giờ lại không thể làm vậy với Trần Thế Lãm?
Mọi người vẫn hay quan hệ của họ là tốt đẹp nên rất nhiệt tình đưa ra ý kiến.
- Thế Lãm, anh mau vào an ủi cô ấy đi, lúc này, người cô ấy cầm nhất là anh đó.
Nhưng nếu biết rõ sự thực, liệu họ có còn nói như vậy?