Một điều khẳng định không ai có thể bàn cãi được đó là phụ nữ đẹp nhất khi được mặc váy cưới.Đáng tiếc thay, hôn lễ của cô lại không phải là một hôn lễ đẹp như cô vẫn hằng tưởng tượng.
Nhìn người con gái trước mặt, Hồ Anh Vũ không kìm lòng được suýt xoa.
- Thanh Hà, cậu mặc váy cưới trông đẹp lắm.
Thanh Hà bị trêu, mặt cô đỏ rựng lên xấu hổ
- Đừng trêu mình nữa, cậu cũng đã từng mặc rồi đó thôi.
- Không giống nhau.
Hồ Anh Vũ không cho là vậy. Hôn lễ của cô, có thể gọi là lễ cưới sao? Không thể!
- Vợ, vậy hay ta tổ chức lại đi.
Tiếng nói bất chợt vang lên thu hút ánh nhìn của hai người phụ nữ. Người chưa tới nhưng giọng nói đã tới rồi, Tần Duệ Minh hai tay đút túi quần, lạnh nhạt bước tới. Môi anh nhếch lên một nụ cười, nhìn Hồ Anh Vũ dịu dạng hỏi.
- Vợ à, em nghĩ sao?
Còn nghĩ sao nữa, nghĩ muốn cho anh vài ba chưởng. Không biết trong phòng ngoài cô ra còn có người khác à. Mặt anh cũng dày quá rồi đó.
Hồ Anh Vũ đỏ mặt, kín đáo véo anh một cái.
Không biết giả vờ hay cố ý, Tần Duệ Minh làm mặt đáng yêu, cặp lông mày thanh tú hơi cau lại, anh cúi đầu ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
- Sao lại nhéo anh?
Hồ Anh Vũ nhún vai, mặt tỉnh bơ, cô nói.
- Em ngứa tay, không được à?
- Em làm rồi còn hỏi.
Cô gật gật đầu tán thành.
- Vậy lần sau, em hỏi rồi mới làm.
Tần Duệ Minh cười nhẹ, chưa kịp nói gì thì Thanh Hà đã lên tiếng rút lui.
- Hai người tiếp tục, tôi ra ngoài trước.
Nói xong, Thanh Hà nhấc váy đi luôn. Hồ Anh Vũ muốn đi theo lại bị Tần Duệ Minh giữ lại. Anh dứt khoát không để cô đi và thẳng tay đóng cánh cửa sau lưng lại, đôi môi quyến rũ nhếch lên nụ cười mờ ám.
Hồ Anh Vũ cảnh giác lui ra sau một bước nhưng Tần Duệ Minh đã nhanh tay nắm chặt cổ tay cô, đè chặt cô vào cửa phòng, nụ cười trên môi anh mỗi lúc một hiện rõ.
- Em làm rồi, giờ không chịu trách nhiệm sao được.
- Em đã làm gì? - Hồ Anh Vũ chối biến.
Tần Duệ Minh ép chặt cô hơn, vòng tay ôm eo cô siết chặt.
- Véo anh xong còn định bỏ trốn à? Vợ ơi, em không có cửa đâu.
Khuôn mặt Tần Duệ Minh theo đó tiến lại gần.
Hồ Anh Vũ dở cười dở khóc. Anh cũng không phải trẻ con, có cần phải chi li tính toán như vậy không?
Nhận thấy độ nguy hiểm ngày càng cao, Hồ Anh Vũ sợ hãi lui về sau hét lớn.
- Anh, anh muốn làm gì?
Tần Duệ Minh nhếch môi cười lưu manh.
- Em nghĩ anh sẽ làm gì? - Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hồ Anh Vũ đỏ mặt đẩy anh ra, nhưng càng cố sức anh lại càng ép chặt.
- Buông em ra!
- Sẽ buông em ra!
Nói rồi Tần Duệ Minh quay mặt cô lại muốn hôn thì bên ngoài có người gõ cửa. Nghe giọng thì đó là Ngô Sơn.
- Anh Minh, chị dâu, hai người chuẩn bị xong chưa? Mau xuống dưới đi chứ?! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em chỉ còn chờ hai người thôi đấy.
Bên trong im ắng không một tiếng trả lời. Ngô Sơn gấp gáp đập cửa mạnh hơn.
- Này hai người có trong đó không vậy?
Ngô Sơn cứ gọi dồn dập cùng với đó là những tiếng đạp cửa liên hồi.
Hồ Anh Vũ muốn lên tiếng, hôn lễ của người ta cũng đâu thể bắt người ta đợi, nhưng cô vừa mở miệng đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Đơ 2s, Hồ Anh Vũ dùng lực đẩy anh ra, nhưng chỉ với một bàn tay, Tần Duệ Minh đã có thể khống chế được hai tay cô trên đỉnh đầu, vòng ôm của anh không ngừng siết chặt.
Một lúc lâu sau, bên ngoài cũng trở lên im lặng. Hồ Anh Vũ bật cười đau khổ, chắc cậu ta nghĩ trong phòng không có ai mà đâu hay, ông anh vĩ đại của cậu ta đang làm gì cô này.
- Duệ Minh, đừng như vậy nữa mà.
Hồ Anh Vũ yếu ớt nói. Từng ngón tay anh lướt nhẹ qua mỗi tấc da thịt cô khiến cơ thể cô run rẩy.
Tần Duệ Minh xấu xa cắn tai cô khàn giọng nói.
- Anh làm gì?!
Rõ ràng có nhưng lại trắng trợn nhận không.
Hồ Anh Vũ vội nói.
- Mọi người còn đang đợi chúng ta đó.
- Em cũng không phải cô dâu.
- Nhưng em là phù dâu. - Hồ Anh Vũ nói láo, cũng chẳng thèm nghĩ xem lý do của mình vô lý đến chừng nào.
Tần Duệ Minh khẽ bật cười tiếp tục trêu chọc cơ thể cô.
- Vậy cứ để họ đợi.
- Anh, ưm...
Cô hoàn toàn bại trận.
Tần Duệ Minh rời môi cô đi xuống cổ, bàn tay không yên phận lần ra sau lưng váy.Chỉ bằng vài động tác nhanh chóng và thuần thục, quần áo trên người cô đã hoàn toàn lột sạch.
Hồ Anh Vũ không nhịn được rên khẽ, liền sau đó cả người cô bị anh nhấc bổng ném lên chiếc giường lớn giữa phòng.
***
Có vẻ như cô và anh đã khiến Ngô Sơn rất lo lắng. Vừa trông thấy hai người từ trên lầu đi xuống, đã liền chạy đến trách.
- Hai người đã đi đâu vậy? Có biết em tìm hai người nãy giờ không?
Quả thật chẳng hiểu nổi hai người đó đang nghĩ gì. Tần Duệ Minh thì mỉm cười đầy ẩn ý còn Hồ Anh Vũ lại đỏ mặt lưỡng lự không nói gì. Nhưng Ngô Sơn chẳng còn hơi sức đâu để bận tâm, có ai làm chú rể mà phải vất vả đi tìm khách như anh không.
Kéo Tần Duệ Minh và cô đến giữa sảnh, cậu tự hào nhắc nhở.
- Hai người hãy nhìn kĩ thời khắc huy hoàng của em đây.
Nói xong, Ngô Sơn bước vào vị trí dành cho chú rể.
Hồ Anh Vũ quay đầu tìm kiếm nhân vật nữ chính của ngày hôm nay. Khi đã xác định được chỗ đứng. Hồ Anh Vũ co chân chạy thẳng đến vị trí cạnh cô dâu, thậm trí cô đã quên vừa rồi còn có người đứng cạnh mình.
Dạo gần đây thế nào anh toàn bị Hồ Anh Vũ bỏ rơi không vậy?!
Nhìn thấy cô, Thanh Hà mỉm cười rạng rỡ.
- Hai người làm gì trên đó mà lâu vậy. Ngô Sơn nói phải đợi được hai người mới cử hành hôn lễ, mình còn tưởng cô bạn của mình đã bị người ta bắt đi luôn rồi chứ?!
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, khuôn mặt Hồ Anh Vũ lại ửng đỏ.
Thanh Hà lại như không nhận ra, cô nhìn Hồ Anh Vũ khẽ cươi.
- Cậu đi giày khá cao, nhớ phải cẩn thận đó.
- Mình biết rồi.
Buổi lễ cứ thế diễn ra theo đúng các bước của nó, cuối cùng cũng đến màn mà mọi người mong đợi nhất.
Hồ Anh Vũ tập trung cao độ, sẵn sầng nhảy lên đón hoa.
- Em có anh rồi, còn lấy hoa làm gì? Còn nữa, sao trông em cứ như chuẩn bị ra chiến trường thế.
Hồ Anh Vũ trừng mắt nhìn anh, xong cũng chẳng buồn để ý, tiếp tục vào mục đích của mình.
Những con số được đếm ngược, bó hoa được ném lên không trung. Thời điểm nó rơi xuống, mọi người bắt đầu màn chiến tranh kịch liệt. Đây có khác gì ra chiến trường đâu.
Không biết do tính toàn sai hay kà lý do hữu ý. Bó hoa đi lệch một góc 30 độ.
Hồ Anh Vũ là người phản ứng nhanh nhất, cô quyết phải giành cho bằng được bó hoa này. Do không chú ý, cô va phải chân ghế, chiếc giày cao gót mang ở chân khó đứng vững. Lần này mà ngã kiểu gì cũng phải nhập viện. Một giây trước khi Hồ Anh Vũ đập mặt xuống bàn một bàn tay đưa ra kéo cô vào lòng.
Tần Duệ Minh không cười cũng không tức giận, sâu trong đáy mắt anh là sự lo lắng.
- Em có bị thương không?
Hồ Anh Vũ lắc đầu khẽ cười, rồi cô nghe xung quanh vang lên những tràng vỗ tay rầm rộ, cô mới chợt la lên.
- Hoa của em.
Tần Duệ Minh không vui nhíu mày.
- Nếu em thích anh có thể tặng em cả rừng hoa, tại sao lại vì nó mà để mình bị thương?!
Hồ Anh Vũ biết anh hiểu lầm, cô cúi đầu xoắn xoắn tay giải thích.
Em chỉ nghĩ muốn có nó về tặng Trình Hoa thôi.
Tần Duệ Minh mới đầu ngẩn người, sau đó bật cười vuốt tóc cô đầy yêu chiều.
- Nếu muốn, em có thể bảo Ngô Sơn đưa cho em mà. Ngốc.
Hồ Anh Vũ bĩu môi, không cho là đúng.
- Hoa cũng bị người ta lấy rồi. Bảo cậu ấy đưa cho em thế nào đây?
- Chỉ cần làm một bó mới không phải là được rồi sao?
Hồ Anh Vũ nhíu mày.
- Như vậy cũng được?
- Ngô Sơn là chú rể mà. Nhớ chưa?
Hồ Anh Vũ còn đang buồn vì bị mất đi bó hoa, giờ nghe anh nói vậy thì mỉm cười rạng rỡ.
- Ừ!
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới liền. Ngô Sơn một tay ôm vợ mới cưới, mỉm cười bước tới.
Vẫn là Trình Hoa quan tâm tới cô.
- Anh Vũ, cậu không sao chứ?
- Không sao, chồng mình đỡ mình mà. - Hồ Anh Vũ nói xong thì hối hận không thôi.
- Chồng??? - Thanh Hà kinh ngạc kêu lên. - Anh Vũ cậu có chồng khi nào vậy? Lại còn là chủ tịch tập đoàn Tần thị nữa chứ?
- Anh Minh thất thế lâu rồi, giờ chị dâu mới là đầu.
Ngô Sơn đứng bên nhìn ai đó cười gian kinh khủng khiếp, nhưng trong suy nghĩ của ai đó, người ta lại không hiểu.
- Á! - Ngô Sơn bị véo tai, la oai oái. - Nhẹ, nhẹ một chút, anh không có nói sai gì mà.
- Em cũng không có nói anh sai.
Ngô Sơn mặt mày nhăn nhó, không sai sao lại vặt tai anh.
Hồ Anh Vũ nhìn cặp vợ chồng mới cưới mà bật cười khanh khách.
- Á, sao anh lại che mắt em.
Trước mắt Hồ Anh Vũ đột nhiên tối sầm, chẳng cần nhìn cũng biết thủ phạm là ai.
Tần Duệ Minh một tay ôm eo cô, tay kia che mắt cô không vui nói.
- Không cho phép nhìn người khác ngoài anh.
Hồ Anh Vũ khóe môi co giật, nghe Ngô Sơn và Thanh Hà cười thì xấu hổ không thôi.
Đỡ được quả này thì mặt cũng không phải dày bình thường.
- Ủa, Trình Hoa đâu?
Có vẻ như Thanh Hà cũng rất ngạc nhiên, nhìn thấy Trần Thế Lãm đang đi tới, cô ấy ngây thơ hỏi.
- Hoa đâu anh? Lúc nãy thấy cô ấy đứng cùng anh xuất mà.
Chơi với nhau mọi người đều quen Lãm.
Câu nói của Thanh Hà khiến Hồ Anh Vũ có dự cảm chẳng lành. Để hai người đó ở cạnh nhau, không phải sẽ có chuyện sao?
- Giữa hai người lại xảy ra chuyện gì rồi, anh mau nói đi. - Hồ Anh Vũ gấp gáp hỏi.
- Anh, anh không biết, lúc nãy anh có nói một số chuyện, không biết vì lý do gì, cô ấy đột nhiên khóc rồi đứng dậy chạy đi, anh có đuổi theo nhưng không thấy cô ấy đâu cả.
Không biết vì sao ư? Hồ Anh Vũ nổi đóa lên xô mạnh Trần Thế Lãm khiến anh ta loạng choạng lùi ra sau hai bước, cô hét lên.
- Trần Thế Lãm, anh tốt nhất hãy nhớ kĩ cho tôi, nếu Trình Hoa mà có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh.
Nói rồi, cô kéo tay Tần Duệ Minh biến mất sau cánh cửa để lại phía sau những khuôn mặt ngây ngô không hiểu chuyện.