Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa - Chương 28

Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa Chương 28






Chương 28:



Tôi mau mau theo hướng nàng vừa nãy đi ra ngoài, tuy rằng nàng là Yên Quỷ, nhưng ai làm mất nhiều tiền cùng thẻ căn cước như vậy lại có thể không sốt ruột a! Mới vừa chạy vào trước cửa thì có ba cái ngã ba, tôi bồi hồi do dự ở cửa. .



"Tiểu cô nương, có cái gì có thể giúp ngươi sao?" Một a di mặc quần áo y tá đi tới. .



"Ta... Ta lượm một bóp tiền... Ở bên ngoài! Ta chỉ biết là nàng đi tới đây... Lại không biết đi chỗ nào tiếp..." Tôi gấp gáp. .



"Bóp tiền ta xem một chút." Y tá a di đưa tay cầm bóp, mở ra xem, "Há, kỷ Nhan a. Cái phòng kia, thấy không, cuối hành lang bên phải, ngươi tới đưa cho nàng đi!" .



Tôi buồn bực, Kỷ Nhan này lẽ nào là danh nhân mà tôi không nhận ra sao? Nghĩ đi nghĩ lại không tự chủ được liền đi tới cửa.



"U! Tiểu cô nương ~ nơi này!" Còn chưa đi vào phòng, liền nhìn thấy Kỷ Nhan ngồi ở đối diện cửa vui sướng hướng tôi vẫy tay, "Thật đúng là đưa tới cho ta a!" .



Cái...cái ý gì?"Ngươi... Ngươi không phải cố ý bỏ vào chỗ ấy, để ta đưa tới cho ngươi chứ?" Tôi nỗ lực khống chế thần kinh muốn phát rồ ngay lập tức của mình. .



"Đúng đấy ~" nàng vô tội cười đến như đóa hoa vậy, "Ta nghĩ ngươi giàu tinh thần trọng nghĩa như thế, ngay cả hút thuốc cũng quản, chắc chắn sẽ không bỏ mặc bóp tiền lớn như vậy trên đất mà không đưa tới cho ta đi..." .



"Ngươi... ! Ngươi! ! !" Tôi phát hiện chỉ cần quay về người này, thời điểm tôi mắng người liền cà lăm."Người nghiện ma tuý!"



"Ầm ĩ cái gì thế, cái gì a!" Y tá phát hiện hai chúng ta, tức giận đi tới nói với ta, "Bệnh nhân nơi này đều phải hóa liệu đây! Giữ yên lặng, không phải vậy liền đi ra ngoài cho ta!" .



Tôi lúc này mới phát hiện trên tay Kỷ Nhan đang cắm ống tiêm, chất lỏng đỏ tươi trong suốt treo ở trong bình, đang từ từ đi vào. Tôi yên tĩnh lại, đánh giá bốn phía, tất cả đều là từng cái từng cái giường, người ở mỗi giường đề đang truyền thuốc. Nói như vậy... Đây là... Phòng khám hóa liệu? Tôi không thể tin được nhìn về cái biển phía trên cửa , chứng thực phán đoán của tôi. .



Tôi nhìn về phía Kỷ Nhan, nàng vẫn như cũ vô tư hướng tôi cười, "Nếu cũng đến rồi, " nàng vỗ vỗ cái ghế nhỏ bên cạnh, "Ngồi xuống bồi theo ta đi." .



Tôi từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cái ghế được nàng một tay kéo đến. Tôi nhìn bên cạnh một chút, mỗi bên giường bệnh nhân đều có một cái ghế nhỏ có người ngồi, đều là người thân trong gia đình đi cùng, chỉ có kỷ nhan cái ghế là trống. .



"Ngươi... Ngươi đến cùng..." Tôi hỏi ra. .



"Ung thư dạ dày khuếch tán thời kỳ ba." Nàng vẫn cười như cũ, giống như nói chuyện không phải của bản thân nàng, "Không có cách nào làm giải phẫu, chỉ có thể đúng giờ đến truyền thuốc." .



Nàng đại khái là nhìn thấy ánh mắt đồng tình của tôi, dửng dưng như không cười nói, "Ngươi đừng nhìn ta như vậy a, để ngươi theo ta cũng là bởi vì nhìn thấy ngươi vừa nãy giương nanh múa vuốt rất đáng yêu, ai, xin nhờ... Ngươi không cần vẻ mặt đau khổ rồi... Ngươi tên là gì nhỉ?"



"Hiểu Hiểu... Tần Hiểu Hiểu..." Ta như thực chất đáp. Người trước mắt nhìn qua, ngoại trừ gầy một chút ở ngoài đều như khỏe mạnh, làm sao sẽ bị loại bệnh này đây... .



Kỷ nhan "Xì" một tiếng vui vẻ, duỗi tay không có kim ra nắm nắm mặt tôi, "Ngươi làm sao tốt như vậy, người xa lạ hỏi ngươi tên ngươi liền nói cho nhân gia a, ta nếu như là người xấu thì làm sao bây giờ nhỉ?" .



"Ngươi... !" Tôi không biết nói gì nhìn vị Lão Ngoan Đồng này tính trẻ con chưa hết, làm thế nào cũng không tức giận được.



Đây là y tá đi tới phát túi ni lông. Tôi cầm túi của Kỷ Nhan hiếu kỳ, "Làm cái gì vậy a?" Lời nói vừa ra, lão nhân gia ngồi bên cạnh ói ra ngoài, người nhà mau tới đi vỗ lưng. .



"Chính là dùng làm cái này rồi." Kỷ Nhan giọng nói nhẹ nhàng, nhưng tôi nhìn ra được nàng vốn là sắc mặt tái nhợt hiện tại càng trắng một ít, cau mày tựa hồ có hơi không thoải mái. Tôi mới vừa muốn nói gì, điện thoại vang lên, tôi vội vàng đi ra ngoài tiếp. .



"Hiểu Hiểu a, ta là Hoàng Hạo Nhiên." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói Hoàng bác sĩ. .



"Hoàng bác sĩ, tỷ tỷ làm xong kiểm tra sao? Có thể về nhà sao?" Tôi vội vàng hỏi. .



"Ân... Là như vậy, Hiểu Phong hiện tại nhịp tim không đồng đều, đây là bệnh mới mà lần trước không có tra ra, ý của Vương giáo sư là muốn nàng nằm viện quan sát một quãng thời gian, ngày mai làm thêm vài cuộc kiểm tra, còn phải cho nàng mang theo máy theo dõi điện tâm đồ, mật thiết quản chế điện tâm đồ của nàng trong vòng 24 giờ, sau đó mới có thể kết luận phải làm sao chữa. Phí dụng không cần lo lắng quá nhiều, nhất định dựa theo tiêu chuẩn thu phí thấp nhất."



"Ta liền tới đây!" Tôi chuẩn bị cúp điện thoại hướng về khu nội trú chạy, lại bị Hoàng bác sĩ cắt ngang, "Không vội không vội! Hiểu Phong hiện tại còn chưa có đi ra đây, nàng để ta dặn ngươi ăn cơm thật ngon không cần phải gấp lại đây. Nàng hiện tại cũng không có chuyện gì, ngươi nếu như ăn xong giúp nàng về nhà lấy hai bộ quần áo tắm rửa đi." .



Cúp điện thoại, tôi tâm tình hơi nặng chùng xuống, xuất hiện bệnh trạng mới... Chính là nói bệnh tim của tỷ tỷ khống chế không tốt, nhớ tới tỷ tỷ chịu nhiều khổ cực như vậy, bỗng nhiên trong lòng một trận buồn bực. Lúc này tôi thấy Kỷ Nhan trong phòng có chút bận tâm nhìn ra chỗ tôi, bỗng nhiên có một loại dục vọng muốn nói hết, cảm giác những thứ đồ này giấu ở trong lòng liền muốn nổ tung đi ra. .



Tôi trở lại trong phòng, nhìn thấy Kỷ Nhan nắm cái túi bên trong đã đựng đầy một nửa, trên trán nàng đều là mồ hôi, ánh mắt lại lo lắng nhìn tôi, nàng kéo tay tôi, "Tiểu nha đầu, ngươi sao rồi?" .



Tôi đột nhiên cảm giác thấy ủy khuất, lại không biết chính mình ủy khuất cái gì. Rõ ràng bị khổ chính là tỷ tỷ, bị ốm đau dằn vặt cũng là tỷ tỷ, tại sao tôi sẽ cảm thấy ủy khuất? Tôi nói không ra lời, con mắt nhanh chóng bị hơi nước che đậy, tôi ngồi xổm xuống dựa vào chân Kỷ Nhan, người này bỗng nhiên khiến cho tôi cảm thấy an tâm, cảm thấy có thể được tiếp nhận, có thể nói hết. Kỷ Nhan có chút bận tâm cúi người ôm lấy bờ vai của tôi, nhẹ giọng an ủi tôi. Tôi ngay ở trong ngực của nàng, đứt quãng, khóc không thành tiếng, nói cố sự của tỷ tỷ. Tôi càng khóc càng thương tâm, mãi đến khi hoàn toàn nói không ra lời, tôi cảm thấy Kỷ Nhan ôm tôi ôm thật chặt thật chặt, tôi cảm thấy có y tá đi tới, nhưng đều bị Kỷ Nhan đuổi đi, nàng vì tôi bảo lưu nơi yên tĩnh có thể phát tiết, không cho người khác quấy rối, sau này cũng là như thế. .



Tác giả có lời muốn nói:



Các đồng chí, ta ngày hôm qua xem xong twilight~ cảm thấy tình tay ba là mỹ hảo ~!



Vì lẽ đó ta kiên quyết không rời bắt đầu viết người thứ ba... Cái tính cách của người thứ ba kỳ thực là ta yêu thích...



A a a a a a a

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận