Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa - Chương 39

Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa Chương 39






Chương 39:



Tôi nhìn Kỷ Nhan, tưởng tượng dáng vẻ mà tôi biết đến Kỷ Nhan, cười to, nhẹ nhàng cười, bỡn cợt cười, ôn nhu cười, cười khổ, còn có ký hiệu " ^_^" trong tin nhắn, Kỷ Nhan đều là cười, Kỷ Nhan đều là tiểu Tank (xe tăng) không vì chịu không nổi mà buồn phiền, nhưng có lẽ mọi người đều quên, Kỷ Nhan kỳ thực là một bệnh nhân, nàng cứng rắn như vẻ ngoài của Tank, mặc kệ là từ phương diện sinh lý hay là trong lòng, đều rất yếu đuối. Tôi bỗng nhiên rất muốn ôm Kỷ Nhan một cái, rất muốn sưởi ấm những nơi đau đớn trên người nàng, Kỷ Nhan là người rất tốt, nàng không nên bị ông trời đối xử như thế. .



Chính đang lúc này, đầu giường bệnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh chấn động, tôi vội vàng chạy tới chụp lấy di động, không muốn quấy nhiễu Kỷ Nhan nghỉ ngơi, tôi bước nhanh chạy ra khỏi phòng cấp cứu mới tiếp điện thoại, một chuỗi số xa lạ. .



"Này, Hiểu Hiểu a!" Đầu bên kia điện thoại một giọng của nữ nhân cứng ngắc quen thuộc truyền đến. .



"Tam... Tam Cô?" Tôi có chút kinh hỉ nghe âm thanh đầu bên kia điện thoại, Tam Cô cũng không phải họ hàng thường xuyên lui tới, trên thực tế, lúc tỷ tỷ 14 tuổi làm xong phẫu thuật trái tim, sau đó, nhà chúng tôi đã không có thân thích lui tới, tang lễ ba mẹ, cái gọi là các họ hàng thân thích cũng chỉ là đến cúi mình vái chào rồi liền biến mất. Mọi người đều sợ chúng tôi vay tiền họ, đối với chúng tôi thì kính sợ tránh xa. .



"Hiểu Hiểu a, em họ ngươi Bân Bân năm nay phải thi đại học, các môn lý hoá, thực sự là suýt đòi mạng! Ngươi năm đó thi đại học không phải thi điểm rất cao sao, ngươi dành thời gian dạy bổ túc cho hắn !" Tôi hết sức xem nhẹ ngữ khí gần như mệnh lệnh của Tam Cô, chồng Tam Cô mấy năm gần đây chuyện làm ăn rất phát triển, nếu như hắn chịu cho chúng tôi mượn tiền để tỷ tỷ làm giải phẫu, như vậy vấn đề chi phí giải phẫu cũng có thể không cần phát sầu! Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chân chó nghênh hợp, "Không có chuyện gì không có chuyện gì, ngài đem Bân Bân giao cho ta đi! Bân Bân là đệ đệ ta, nên mà! Chỉ là... Tam Cô... Ta, ta có một việc... Muốn cầu ngài..." .



"Cầu ta... Làm gì?" Tam Cô lập tức cảnh giác lên, "Hiểu Hiểu, năm gần đây chuyện làm ăn khó khăn, nhà chúng ta còn phải cho Bân Bân xuất ngoại học nghiên cứu sinh sau khi xong đại học, tiền dư e rằng..." .



Tôi biết, đây chính là ý không muốn cho mượn, nhưng họ hàng trong nhà giàu có nhất, cũng chỉ có nhà bọn họ. Tôi cảm thấy mặt mình từ từ nóng lên, mũi đau xót, trong đôi mắt cũng lập tức một mảnh sương mù: "Tam Cô, Tam Cô... Tỷ tỷ trái tim không tốt, bác sĩ nói còn cần làm một lần giải phẫu hoàn chỉnh... Ta biết, bây giờ trong nhà cũng không giàu có như vậy, nhưng là... Ngài hãy giúp chúng ta một chút, ta đúng là không có cách nào... Ngài cho mượn một chút cũng được, ta hiện tại sẽ đi ra ngoài tìm việc làm chờ kiếm được tiền lập tức trả lại ngài... Mười vạn... Không, năm, 50 ngàn cũng được..."



"Ngươi không phải còn có ba mẹ ngươi để lại căn nhà mà..." Tam Cô chậm rãi nói, "Như vậy đi, trở lại đây, ta hỏi chú ngươi một chút, nhìn căn nhà của các ngươi, có đáng giá bao nhiêu tiền... Có thêm hay không, mấy trăm ngàn cũng có thể là có..." .



"Nhà..." Trong lòng tôi tê rần, khi đó ba ba ma ma để lại món đồ cuối cùng cho chúng ta, là căn nhà nhỏ của chúng ta 20 năm kỷ niệm ... Nhưng vì cứu tỷ tỷ, những cái này cũng đều không thèm đến xỉa."Cái kia, cảm tạ ngài Tam Cô... Ngài ngàn vạn để chú giúp chúng ta lưu tâm... Như, nếu như có thể, tận lực bán đi sớm chút... Mấy trăm ngàn cũng được, tỷ tỷ thực sự cần giải phẫu..." Tôi thiên ân vạn tạ khẩn cầu.



"Được rồi, chờ buổi tối ta cùng chú ngươi thương lượng một chút, đến thời điểm gọi điện thoại cho ngươi!" Tam Cô thẳng thắn cúp điện thoại.



Tôi nắm điện thoại, đực mặt nghĩ về đề nghị nhà cũ. Tôi cùng tỷ tỷ từ khi sinh ra đến hiện tại, xưa nay không rời khỏi căn nhà cũ kia, người một nhà chúng tôi hết thảy hạnh phúc toàn tồn tại nơi đó, hiện tại phải bán đi, thực sự không đành lòng, nhưng có tỷ tỷ ở bên cạnh tôi, chúng tôi cũng có thể đi chỗ khác an cư, chỉ cần tỷ tỷ khỏe mạnh, chỉ cần tỷ tỷ khỏe mạnh. .



Nghĩ như vậy cũng thoải mái chút, tôi quay đầu muốn đi trở lại, nhưng va vào thân thể cao cao gầy gò gần trong gang tấc.



"Kỷ Nhan? !" Tôi trợn mắt ngoác mồm, trước mắt xác thực là Kỷ Nhan, sắc mặt còn trắng như tuyết, môi đều không có màu máu, đứng ở nơi đó cúi đầu nhìn tôi, thật giống rất khó chịu. .



"Làm sao... 1 triệu không đủ sao? Tại sao không nói với ta? Tại sao phải bán nhà?" Kỷ Nhan đảo qua dáng dấp của bệnh nhân, hùng hổ doạ người hỏi. .



"Không phải... Tỷ tỷ nói... Muốn đem tiền trả lại ngươi... Tiền này chúng ta không thể nhận..." Tôi không dám nhìn thẳng mắt của nàng, chỉ là từ trong túi lấy ra một mảnh giấy đưa cho nàng. .



"Tại sao?" Kỷ Nhan cũng không nhận, chỉ là giơ tay đỡ lấy cằm của tôi, ép buộc mắt của tôi cùng nàng tương giao.



"Tỷ tỷ nói... Chúng ta không thể nhận tiền suông của ngươi, ngươi hiện tại thân thể không ổn, ngươi vạn nhất cần số tiền này để chữa bệnh mà lại không có, chúng ta cả đời cũng không an lòng." Tôi tận lực tránh né ánh mắt của nàng, thấp giọng nói. .



Kỷ Nhan buồn cười nhìn tôi nói, "Tiểu nha đầu, ngươi biết ta có bao nhiêu tiền? 1 triệu này ta không thiếu."



"Ngươi lại không biết!" Tôi âm thanh lớn lên, "Ngươi lúc sinh bệnh, ta biết lúc sinh bệnh phải tốn bao nhiêu tiền, nước chảy bao nhiêu đều không đủ được! Chờ lúc ngươi thiếu thì đã trễ !" .



Kỷ Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, như sờ thú cưng như thế sờ sờ đỉnh đầu của tôi, hỏi: "Tam Cô của ngươi nói căn nhà có thể bán bao nhiêu tiền?" .



"Chí ít... Cũng có mấy trăm ngàn đi..." Tôi đối với buôn bán nhà hoàn toàn không có khái niệm. .



"Vô liêm sỉ." Kỷ Nhan nhăn lông mày đẹp đẽ lại, cúi đầu nhìn tôi nói, "Hài tử ngốc, ngươi bị người trong nhà lừa. Ngươi biết ở Bắc Kinh hiện tại giá phòng là bao nhiêu không? Ta chỉ hỏi ngươi, 1 triệu, đến cùng có đủ cho tỷ tỷ của ngươi làm giải phẫu còn có hộ lý chăm sóc sau đó hay không, đang bảo đảm căn nhà của ngươi đủ điều kiện sinh hoạt tiên quyết?" .



"Được rồi được rồi!" Tôi gà mổ thóc như thế gật đầu, "Khẳng định không cần nhiều như vậy!" .



Kỷ Nhan nở nụ cười, xoa bóp mặt tôi, "Cái kia, ta có một bạn tốt, hắn cần một căn phòng hơi lớn làm nhà kho, hai ngày trước ủy thác ta giúp hắn tìm, nếu như ngươi đồng ý, 1 triệu, mua phòng khách của căn nhà, những phòng khác vẫn là của các ngươi, hơn nữa quần áo của hắn cũng sẽ không chiếm quá nhiều diện tíhc. Có thể không?" .



Tôi trợn mắt ngoác mồm, 1 triệu? Chỉ mua phòng khách? Còn có chuyện tốt như vậy... .



Kỷ Nhan tựa hồ rất thưởng thức loại vẻ mặt này của tôi, kéo tay tôi hướng vườn hoa nhỏ trong bệnh viện đi, vừa đi vừa giải thích với tôi, "Ta cùng người bạn kia là bạn thân, từ nhỏ đều là cùng nhau lớn lên, hiện tại cũng là hùn vốn làm chút ít chuyện kinh doanh, hắn vẫn thường ở nước Mỹ, chuyện nơi đây hắn đều giao cho ta, ta đêm nay gửi EMAIL cho hắn, nếu như hắn đồng ý, ngày mai ta tìm luật sư cùng ngươi ký chuyển nhượng nhà, được không?"



Tôi mơ mơ màng màng theo nàng đi, "Được... Được đương nhiên được... Thế nhưng... Chúng ta trời lạnh như vậy chạy tới vườn hoa nhỏ làm gì... > <" .



Kỷ Nhan không nói lời nào, lôi kéo tôi đi tới trong cái đình nhỏ, xoay người nhẹ nhàng ôm tôi.



"Kỷ Nhan?" Tôi có chút không biết làm sao vỗ vỗ lưng của nàng, "Làm sao? Ngươi mặc ít như vậy, không sợ lạnh a?"



"Xuỵt... Để ta ôm một cái." Nàng đem tôi ôm chặt hơn, âm thanh trầm thấp từ sau đầu tôi truyền đến, "Ngươi a... Ngươi vừa nói chuyện điện thoại xong quay đầu lại thì cái vẻ mặt kia, để ta đặc biệt đau lòng, ta sẽ không làm người an ủi, vì lẽ đó ôm ngươi một cái..." Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Không sợ, a, sau này nhớ có phiền phức tới tìm Kỷ Nhan, không cho tự mình gánh vác, đùm bọc thỏa mãn ngươi mà." .



Tôi xì một tiếng nở nụ cười, cảm nhận được nhiệt độ cái ôm ấm áp này, không khỏi cũng ôm lấy nàng, "Ta nhớ kỹ... Nhưng, chúng ta đến cùng tại sao phải tới nơi này ôm ấp..." .



Qua nửa ngày, Kỷ Nhan mới khó chịu nói, "Vừa nãy trong kia quá nhiều người..." .



Tôi nhất thời mồ hôi đều nhỏ xuống, Kỷ Nhan như vô địch Kim Cương tiểu Tank trước mắt như thế, trong nội tâm lại thuần khiết e thẹn như cô vợ nhỏ... .



Tác giả có lời muốn nói:



Nếu như Thượng Đế ban cho ta một tiểu Kỷ Nhan khỏe mạnh... Thế giới kia liền tươi đẹp...



0,ʽ


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận