Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa - Chương 9

Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa Chương 9






Chương 9:



Tôi tựa như bay chạy về phòng bệnh, lên tới tầng 2 lúc nhìn thấy gian phòng của tỷ tỷ, nhưng sợ không dám đến gần. Lúc này trong phòng bệnh bỗng nhiên truyền ra âm thanh nôn khan, tôi vội vàng chạy vào, liền nhìn thấy tỷ tỷ, tay trái nhọc nhằn đỡ người dậy, tay phải chặt chẽ che miệng lại, y tá luống cuống tay chân tìm túi nôn mửa. Tôi vội vàng ngồi ở sau tỷ tỷ đỡ lấy thân thể lảo đà lảo đảo của nàng, y tá nhìn thấy người nhà đến, mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa túi nôn mửa cho tôi. Tôi đem túi nôn mửa đưa cho tỷ tỷ, tay trái nhẹ nhàng kìm bụng lạnh như băng của nàng, tay phải có tiết tấu giúp nàng vuốt lưng, y tá đại khái chưa từng thấy người nào bệnh nôn mửa đến nghiêm trọng như thế, ngơ ngác đứng ở một bên không dám động, "Tỷ tỷ của ngươi không có sao chứ? Có muốn ta gọi bác sĩ hay không?"



Trên tay tôi không ngừng, "Không cần. Bệnh bao tử của tỷ ta là bệnh cũ, mỗi lần tái phát... Đều đặc biệt khổ cực..." Tỷ tỷ vẫn nôn không ra, không ngừng mà nôn khan, sắc mặt trắng bệch. Tôi đau lòng muốn chết lại không dám đụng, tỷ tỷ quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng vẻ này của tôi, nắm chặt tay tôi, vừa muốn nói chuyện, lại lập tức nôn ra ngoài. Tuy rằng tôi nhanh chóng tiếp nhận túi nôn mửa, nhưng nàng vẫn bị nôn ô uế cả bộ quần áo. Tôi không nhìn thấy tiếp tục giúp tỷ tỷ vuốt lưng, tỷ tỷ nôn từng miếng từng miếng đồ ăn trong dạ dày trống không, nàng nước mắt giọt lớn giọt lớn hạ xuống.



Chờ đến tỷ tỷ rốt cục bị hành hạ đến mệt bở hơi tai ngủ thiếp đi, tôi mới đi WC tẩy rửa. Tôi chỉ mặc quần đi ra ngoài, nhìn thấy y tá ôm một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ đứng chờ tôi ở bên ngoài. .



"Trong bệnh viện không có quần áo khác, ngươi trước tiên tạm mặc vào đi", nàng đưa tới.



"Cảm ơn ngươi." Tôi cảm kích cười. .



"Tạ tỷ tỷ của ngươi đi! Ngươi mới đi nàng liền cầu ta giúp ngươi tìm quần áo tắm rửa, nàng chỉ lo ngươi cảm lạnh. Nàng bệnh thành như vậy mà mọi chuyện đều nghĩ tới ngươi, tỷ tỷ của ngươi thật đúng là thương ngươi..." y tá rất ước ao nhìn ta. .



"Nàng không ngủ sao?" Tôi ngạc nhiên, tôi rõ ràng nhìn thấy nàng ngủ rồi mới đi ra. .



"Làm sao ngủ a, nàng dạ dày vẫn còn đau, ngươi đi rồi liền mở mắt. Ta mới vừa cho nàng uống thuốc giảm đau "



Trong lòng ta sáng tỏ, nguyên lai... Là nàng sợ tôi lạnh, lại sợ nói rõ tôi không nghe, mới làm bộ ngủ...



Tôi nhanh chân chạy về phòng bệnh, nhìn thấy tỷ tỷ hai cái tay kìm ở bụng, một mặt thống khổ. Tỷ tỷ nhìn thấy ta trở về, dáng dấp thống khổ lập tức biến mất không còn tăm hơi, hướng ta cười nói, "Bảo Bảo mặc cái gì cũng rất đẹp đây..." .



Tôi không nói lời nào, xanh mặt, đi tới dìu nàng ngồi dậy dựa vào mình, thay hai tay lạnh băng của nàng, giúp nàng nhẹ nhàng xoa dạ dày, tôi thấy tỷ tỷ có chút áy náy nở nụ cười, "Vừa nãy... Vốn là suy nghĩ nói với em, không cần lo lắng... Ai biết lập tức nôn ra... Tỷ khống chế không được. . ." Nàng nói xong cúi đầu, ảo não mím môi.



Tôi bỗng nhiên từ phía sau ôm chặt lấy tỷ tỷ, tỷ tỷ lấy làm kinh hãi, "Bảo Bảo... ? Làm sao... Làm sao?"



Tôi không nói lời nào. Tỷ tỷ càng ngày càng sốt ruột lên, "Đến cùng làm sao... ? Em nơi nào không thoải mái sao?"



Ta nghẹn ngào nói không ra lời... Người như vậy một chuyện một sự đều vì tôi suy nghĩ, tôi tại sao có thể thương tổn nàng... Tại sao có thể không quý trọng nàng... .



"Tỷ đừng nhúc nhích..." Tôi chặc chẽ siết tỷ tỷ lại, "Em đã nghĩ ôm tỷ một cái..." .



Thân thể của nàng thanh tĩnh lại, hai tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ cánh tay của tôi, mặc tôi ôm. .



lGywlop0 ̻


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận