Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa - Chương 41

Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa Chương 41






Chương 41:



Đỡ Kỷ Nhan tiến vào phòng ngủ, chờ lúc tôi cầm khăn ấm lại tiến vào, Kỷ Nhan đã qua loa bỏ đi áo khoác liền nằm ở trên giường, hiển nhiên là cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi nhẹ nhàng nắm khăn ướt lau chùi gò má của nàng cùng hai tay, nàng ngoan ngoãn nằm mặc kệ động tác của tôi, khóe miệng vẫn cười. Tôi làm xong, giúp nàng đắp chăn thật tốt, nói: "Ngủ một hồi đi, ngươi cũng dằn vặt một đêm, khẳng định là mệt mỏi."



Kỷ Nhan từ túi áo khoác trên giường lấy di động ra, bấm bấm hai lần lại thả lại dưới gối, nói với tôi: "Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, bên cạnh có khách phòng, trước cơm tối ta sẽ đánh thức ngươi, sau đó chở ngươi đi bệnh viện." Nàng nặn nặn mặt tôi, cười nói, "Ngươi tên tiểu tử này vẫn muốn tỷ tỷ của ngươi đây, cho rằng ta không nhìn ra?" .



"Không cần không cần, " tôi vội vàng xua tay, "Chính ta có thể bắt xe bus, ngươi liền nghỉ ngơi thật tốt đi! Lại nói xe của ngươi không phải ở quán bar à..." .



Kỷ Nhan giảo hoạt cười cười: "Cái này không cần ngươi lo lắng, ta không phải chỉ có một chiếc xe." .



Sau đó quan niệm người nghèo của tôi hoàn toàn bị đả kích... .



Kỷ Nhan hiển nhiên đã uể oải đến cực điểm, nhưng cũng không nhắm mắt lại, mà là lôi kéo tôi ở bên cạnh nàng, nói: "Ngươi theo ta trò chuyện, nói mệt mỏi ta liền ngủ..." .



"Cái kia, nói cái gì?" Tôi lấy nón len của nàng xuống, suy nghĩ đang sờ một con mèo nhu thuận cứ như thế chậm rãi vuốt đầu của nàng. Quả nhiên Kỷ Nhan thoải mái nhắm mắt lại, nói: "Ân... Nói một chút kiếp trước của chúng ta là hình dáng gì..."



"Hả? Kiếp trước a..." Tôi sửng sốt một chút, quả nhiên là Kỷ Nhan không ly đầu (vô nghĩa) mới nghĩ ra được đề tài không ly đầu.



"Ngày hôm qua ta ở phòng cấp cứu, mơ một giấc mơ... Mơ thấy chúng ta đều mặc cổ trang , ta nghĩ nói không chừng là kiếp trước đây..." Kỷ Nhan cười cười, nắm chặt tay tôi ngắm nghía. .



"Chúng ta? Ngươi còn mơ tới ta sao?" Tôi hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng ngọt xì xì, "Vậy ta kiếp trước là hình dáng gì đây?"



"Ân... Ngươi là một... Tiểu thư nhà có tiền, có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng rất đáng yêu..." Kỷ Nhan chậm rãi nói,



Tôi không khỏi vui mừng, còn mộng ra dáng, "Vậy còn ngươi? Ngươi là ai?" .



"Ta là một... Cô gái nhà nghèo, từ nhỏ đọc thật nhiều sách... Sau đó cha ta... Đem ta bán cho nhà ngươi... Làm nha hoàn của ngươi..." Kỷ Nhan càng nói thanh âm càng nhỏ, sau đó là không nghe được. .



Tôi rất có hứng thú tiếp tục truy hỏi: "Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?" .



Hỏi xong nửa ngày không có hồi âm, Kỷ Nhan đã ngủ. Tôi không dám rút tay ra khỏi nàng, sợ đánh thức nàng, cũng chỉ có thể ở bên cạnh nàng nằm xuống. .



Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, thật giống ở trong phòng này, thời gian đều trải qua thật chậm, Kỷ Nhan ngủ đến mức rất say, nhưng tay vẫn nắm tôi, rất căng, nhưng tôi lại bất ngờ là tôi không ghét động tác thân mật như vậy, trái lại cảm thấy rất an tâm. Rất nhanh, một trận buồn ngủ kéo tới, tôi liền cũng mơ hồ lên, qua không biết bao lâu, tôi tựa hồ nhìn thấy một hình ảnh, trong hình tôi ăn mặc y phục cưới màu đỏ thời cổ đại, hỷ phục, xung quanh vô số người đến đây chúc mừng, như ý lang quân bên cạnh tôi nói cười yến yến, nâng cánh tay của tôi, lúc cha mẹ cùng mọi người chúc phúc sau màn phu thê giao bái. Bỗng nhiên hình ảnh trước mắt thật giống nhớ chuyện xưa như thế, nhưng màn ảnh chuyển tới một gian phòng khác, nơi đó tựa hồ cách nơi tôi bái đường thành thân cũng không có xa, còn nghe được âm thanh mọi người vui cười cùng chúc phúc, có điều tôi không thấy rõ khuôn mặt nữ nhân bệnh tật nằm trên tấm giường đơn sơ, không ngừng mà ho, sau đó từng mảng từng mảng phun ra máu tươi, lại sau đó, ngã xuống liền cũng không dậy được. Tôi sợ hết hồn, cũng quản không được đó có phải là mộng, vội vàng chạy vào trong phòng nâng người phụ nữ kia dậy, tôi lau vết máu trên mặt nàng, nhưng bất luận làm sao cũng không thấy rõ mặt nàng, như bị mây mù che, hoàn toàn nhìn không rõ ràng, chỉ là sau tai trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, đỏ đến mức tươi đẹp.



Tiểu thư có tiền... Nha hoàn... Trong đầu tôi bỗng nhiên dần hiện ra Kỷ Nhan, thiên đầu vạn tự bỗng nhiên sáng tỏ, đang muốn nhớ tới đến chuyện gì, nhưng bên tai chợt nhớ tới giọng nói của Kỷ Nhan.



"Tiểu nha đầu ~ Tiểu Trư ~ mạch yếm ~~~~ nhanh rời giường đi ~~ mặt trăng chiếu cái mông u ~~~" sau đó tôi cực không tình nguyện bị âm thanh dB (đơn vị đo âm thanh) cao kéo dài lôi về thực tế, Kỷ Nhan ngủ dậy cảm giác giống như khôi phục tinh thần, chính là lớp da lúc này ở ngoài lỗ tai của tôi.



"Kỷ Nhan... Giấc mộng kia!" Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nắm lấy nàng liền gọi. .



"Mộng? Gặp ác mộng sao?" Kỷ Nhan không rõ nhìn tôi, bị nàng vừa nhìn như thế, tôi cũng tỉnh táo hơn nhiều, buồn cười nghĩ, có thể là bởi vì Kỷ Nhan nói tới kiếp trước kiếp này cảm giác hình ảnh quá thật, vì lẽ đó lúc ngủ mới sẽ như viết tiểu thuyết mà viết tiếp cố sự này, căn bản không có gì để nói nhiều. .



"Không..." Tôi cười với nàng, "Ngủ ngon thoải mái, không có nằm mơ." .



Tác giả có lời muốn nói:



Ta cho bạn thân xem xong một chương này, nàng nói: Đây là thần quái văn sao? Ta: > < không phải...



Kỳ thực là ta gần đây đang xem ( chư thế tu hành lục ), Tâm thủy ~~~



Cái cố sự kia... Tiểu thư này nha hoàn làm câu chuyện mới mọi người sẽ thích mị? Còn là viết phiên ngoại...



.2pt'>%0<Γ


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận