Mật Đắng Ái Tình: Ký Sự Truy Thê Của Thượng Tướng Đại Nhân - Chương 70: Bọn họ có quen biết nhau?
Chương trước- Chương 1: Ly hôn
- Chương 2: Sự phản bội của bạn thân và chồng
- Chương 3: Nước mắt tuôn rơi
- Chương 4: Ninh Lạc
- Chương 5: Hắn không hối hận
- Chương 6: Chỉ còn là kỷ niệm
- Chương 7: Sự thật (1)
- Chương 8: Sự thật (2)
- Chương 9: Rời đi
- Chương 10: Phương Tịch Lam chết
- Chương 11: Sống sót
- Chương 12: Chiến Bất Phàm
- Chương 13: Vì bé con, vì tương lai của bản thân, cô phải cố gắng!
- Chương 14: Căm hận
- Chương 15: Kẻ âm mưu, người đau khổ
- Chương 16: Quán bar
- Chương 17: Vô tâm, vô tình
- Chương 18: Tin tử vong đến
- Chương 19: Vô cảm
- Chương 20: Sự hy sinh của một người mẹ
- Chương 21: Thức tỉnh dị năng
- Chương 22: Tranh cãi
- Chương 23: Một trăm cành hồng
- Chương 24: Cô ta chết thì liên quan gì tới con?
- Chương 25: Đỗ thủ khoa
- Chương 26: Bắt đầu tỏa sáng
- Chương 27: Bé con ra đời
- Chương 28: Có những thói quen khó bỏ
- Chương 29: Rời nhà
- Chương 30: Giấc mơ
- Chương 31: Dường như ai cũng nhắc đến em
- Chương 32: Ảo ảnh
- Chương 33: Hoàng đế Alexander
- Chương 34: Sợi dây chuyền mặt ngọc
- Chương 35: Tìm kiếm
- Chương 36: Ra trận
- Chương 37: Gặp lại sau 5 năm
- Chương 38: Như hai người xa lạ
- Chương 39: Tình cảm trong lòng
- Chương 40: Bắt đầu tiếp cận
- Chương 41: Là em trở về
- Chương 42: Bị thương trên chiến trường (1)
- Chương 43: Bị thương trên chiến trường (2)
- Chương 44: Không phải con của anh?
- Chương 45: Thịnh nộ
- Chương 46: Bại lộ
- Chương 47: Cưỡng chế (H+)
- Chương 48: Trói buộc (H+)
- Chương 49: Thật sự không phải là con của hắn sao?
- Chương 50: Giam cầm
- Chương 51: Bất ngờ tập kích
- Chương 52: Bé con giá lâm
- Chương 53: Âm mưu thật sự của thủ lĩnh quân Liên Minh
- Chương 54: Thả ra
- Chương 55: Dịch bệnh
- Chương 56: Căn bệnh của cô khác với mọi người
- Chương 57: Nguồn cơn dịch bệnh
- Chương 58: Hợp lực
- Chương 59: Truyền sức mạnh
- Chương 60: Người đàn ông này dường như đã thay đổi
- Chương 61: Hoàng đế gọi đến
- Chương 62: Đẩy lùi dịch bệnh
- Chương 63: Đột nhập căn cứ quân Liên Minh
- Chương 64: Bất phân thắng bại
- Chương 65: Lãnh Hy Tuyết đến quân doanh
- Chương 66: Biến dùm đi!
- Chương 67: Chân tướng dần lộ diện
- Chương 68: Quyết định của Chiến Bất Phàm
- Chương 69: Bị điều khiển
- Chương 70: Bọn họ có quen biết nhau?
- Chương 71: Biết được thân phận của anh
- Chương 72: Xóa bỏ ân oán
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mật Đắng Ái Tình: Ký Sự Truy Thê Của Thượng Tướng Đại Nhân
Chương 70: Bọn họ có quen biết nhau?
Lãnh Hy Tuyết bị Phương Tịch Lam và Phương Ái Niệm đánh. Nhưng dường như lần này ả có phòng bị.
Mẹ con cô không thể đánh trúng ả được.
Bởi ả chỉ là một cái bóng. Theo như Phương Tịch Lam đoán thì thực thể của ả vẫn đang ở trong ngục.
Muốn đánh thắng được ả, thì phải bắt được bản thể, nếu không cái bóng này cứ né đông né tây, không tài nào bắt được.
Cô đánh mắt với bé con.
‘Đi vào ngục, hạ gục bản thể của Lãnh Hy Tuyết!’
Bé con nhận lệnh đi. Nhưng giữa đường thì lại bị vô số cái bóng của Lãnh Hy Tuyết chặn lại.
Bản thể của ả rất yếu đuối, nhưng bóng thì không như thế. Cái bóng của ả vô cùng mạnh, hơn nữa không chỉ có một, bằng thứ tà thuật cổ xưa, Lãnh Hy Tuyết có thể nhân bản ra nhiều bóng khác nhau.
Những cái bóng bủa vây chặn đường bé con, khiến cô bé không thể tiếp tục di chuyển.
“Niệm Niệm!”
Phương Tịch Lam sợ hãi nhào lại chỗ con mình, nhưng lại bị chặn lại.
“Mày muốn đi? Hôm nay tao phải giết chết hai mẹ con mày!”
Những cái bóng tạo thành vô số mũi dao chĩa thẳng vào lồng ngực bé con. Khiến cô bé tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Chết đi!”
Những mũi dao nhanh như chớp lao đến thân thể nhỏ bé của bé con. Nhưng đột nhiên, khi chỉ cách lồng ngực cô bé chừng 1 cm, tất cả bóng đều phải dừng lại.
“Aaa, đau, đau quá!! Tụi bây đã làm gì tao?”
Chỉ thấy cái bóng ngã ra đất, không ngừng lăn lộn kêu gào đau đớn.
Bé con Niệm Niệm mở mắt ra, liếc nhìn Lãnh Hy Tuyết, tựa như nhìn loài vật dơ bẩn.
Phương Tịch Lam nhìn cảnh này, nháy mắt hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Năng lực của bé con lại tiếp tục tăng lên.
Lúc nãy, Phương Ái Niệm đã dùng dị năng điều khiển tinh thần của mình, khiến bản thể của Lãnh Hy Tuyết trong ngục dùng dao tự đâm vào bụng của mình.
Khoảng cách từ chỗ của bọn họ đến ngục khá xa, vậy mà bé con cũng có thể làm được.
Phương Tịch Lam rùng mình! Con bé ngày càng giống Nicolas Á Phong, sức mạnh ghê gớm không ai địch lại!
Tuy cô muốn một phát giết chết Lãnh Hy Tuyết luôn cho rồi, nhưng bản thân cô không có quyền hạn. Hơn nữa… Phương Tịch Lam chưa trả thù đã, cô muốn từ từ dày vò ả, khiến ả đau đớn thấu tận tâm can.
***
Sáng hôm sau, Phương Tịch Lam quyết định đi đến chiến hạm quân Liên Minh.
Cô muốn gặp Black, muốn moi từ trong miệng của gã ra những phương thuốc cổ xưa, có như vậy cô mới có thể cứu người được.
Tuy hành trình gian nan, nhưng cô không nản.
Phương Tịch Lam đi đến nơi, dường như Chiến Bất Phàm biết cô đến, thế nên anh cho người ra đón cô.
Cô được đưa vào căn phòng mà Nicolas Á Phong đang ở.
“Tại sao anh lại bị nhốt ở đây?”
Nicolas Á Phong nhìn thấy Phương Tịch Lam, tựa như nhìn thấy ánh mặt trời của mình. Đôi mắt luôn u ám lạnh lùng không quan tâm đến bất cứ thứ gì của hắn bỗng sáng rực lên.
“Em đến rồi.”
Nói rồi, hắn nhào đến ôm chầm lấy cô: “Anh rất nhớ em!”
Phương Tịch Lam vốn dĩ có khúc mắc với Nicolas Á Phong, bị hắn ôm như vậy khiến cô không thoải mái. Vì thế nên cô cực lực đẩy hắn ra, nhưng sức lực không cân bằng nên ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn.
“Buông ra!”
“Không buông!”
Nicolas Á Phong như keo dính chó, kéo kiểu nào cũng không buông. Phương Tịch Lam chỉ có thể bất lực thở dài.
“Ngày xưa tôi yêu anh, mong anh làm như vậy thì anh không làm. Bây giờ giữa chúng ta đã không còn gì cả, thậm chí đã ly hôn rồi thì anh lại muốn thân mật với tôi?”
Nghe những lời này của cô, cánh tay ôm chặt cô của Nicolas Á Phong dần buông lỏng. Hắn thở dài.
“Anh xin lỗi!”
Những chuyện xấu trong quá khứ đó chính là vết nhơ của hắn, làm sao cũng không rửa sạch được. Bây giờ hắn hối hận đến phát điên, rất muốn quay lại quá khứ đánh cho bản thân mấy phát.
Bỗng dưng lúc này, cửa mở ra. Phương Tịch Lam giật mình quay đầu lại nhìn.
Sau đó… đôi mắt cô mở to, không tin vào hình ảnh mình nhìn thấy trước mắt.
“Chiến… anh Chiến Bất Phàm? Tại sao anh lại ở đây?”
Cô vui mừng đến mức nói lắp bắp. Chiến Bất Phàm chính là ân nhân của mẹ con cô, tuy không có tình cảm nam nữ gì với anh ấy, nhưng lúc anh bỏ đi, cô đã buồn rất lâu.
Chiến Bất Phàm nhìn cô, mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp, em khỏe không?”
Phương Tịch Lam lúc này rất muốn tiến đến trao cho Chiến Bất Phàm một cái ôm. Như những người bạn lâu ngày gặp lại. Nhưng còn chưa kịp để cô cử động, Nicolas Á Phong phía sau đằng đằng sát khí ôm cô lại.
Hắn vòng tay qua eo cô, gác cằm lên vai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.
“Tịch Lam, đừng gần gũi với người đàn ông khác có được không? Anh sẽ ghen!”
Chiến Bất Phàm bật cười.
Lúc này đây, đầu óc của Phương Tịch Lam mới tỉnh táo lại, cô không quan tâm đến tên ngốc ở phía sau, cũng không quan tâm đến những lời tâm tình của hắn. Thứ cô quan tâm nhất lúc này là tại sao Chiến Bất Phàm lại ở chiến hạm quân Liên Minh? Hơn nữa trong có vẻ… Nicolas Á Phong và Chiến Bất Phàm có quen biết nhau?
Mẹ con cô không thể đánh trúng ả được.
Bởi ả chỉ là một cái bóng. Theo như Phương Tịch Lam đoán thì thực thể của ả vẫn đang ở trong ngục.
Muốn đánh thắng được ả, thì phải bắt được bản thể, nếu không cái bóng này cứ né đông né tây, không tài nào bắt được.
Cô đánh mắt với bé con.
‘Đi vào ngục, hạ gục bản thể của Lãnh Hy Tuyết!’
Bé con nhận lệnh đi. Nhưng giữa đường thì lại bị vô số cái bóng của Lãnh Hy Tuyết chặn lại.
Bản thể của ả rất yếu đuối, nhưng bóng thì không như thế. Cái bóng của ả vô cùng mạnh, hơn nữa không chỉ có một, bằng thứ tà thuật cổ xưa, Lãnh Hy Tuyết có thể nhân bản ra nhiều bóng khác nhau.
Những cái bóng bủa vây chặn đường bé con, khiến cô bé không thể tiếp tục di chuyển.
“Niệm Niệm!”
Phương Tịch Lam sợ hãi nhào lại chỗ con mình, nhưng lại bị chặn lại.
“Mày muốn đi? Hôm nay tao phải giết chết hai mẹ con mày!”
Những cái bóng tạo thành vô số mũi dao chĩa thẳng vào lồng ngực bé con. Khiến cô bé tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Chết đi!”
Những mũi dao nhanh như chớp lao đến thân thể nhỏ bé của bé con. Nhưng đột nhiên, khi chỉ cách lồng ngực cô bé chừng 1 cm, tất cả bóng đều phải dừng lại.
“Aaa, đau, đau quá!! Tụi bây đã làm gì tao?”
Chỉ thấy cái bóng ngã ra đất, không ngừng lăn lộn kêu gào đau đớn.
Bé con Niệm Niệm mở mắt ra, liếc nhìn Lãnh Hy Tuyết, tựa như nhìn loài vật dơ bẩn.
Phương Tịch Lam nhìn cảnh này, nháy mắt hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Năng lực của bé con lại tiếp tục tăng lên.
Lúc nãy, Phương Ái Niệm đã dùng dị năng điều khiển tinh thần của mình, khiến bản thể của Lãnh Hy Tuyết trong ngục dùng dao tự đâm vào bụng của mình.
Khoảng cách từ chỗ của bọn họ đến ngục khá xa, vậy mà bé con cũng có thể làm được.
Phương Tịch Lam rùng mình! Con bé ngày càng giống Nicolas Á Phong, sức mạnh ghê gớm không ai địch lại!
Tuy cô muốn một phát giết chết Lãnh Hy Tuyết luôn cho rồi, nhưng bản thân cô không có quyền hạn. Hơn nữa… Phương Tịch Lam chưa trả thù đã, cô muốn từ từ dày vò ả, khiến ả đau đớn thấu tận tâm can.
***
Sáng hôm sau, Phương Tịch Lam quyết định đi đến chiến hạm quân Liên Minh.
Cô muốn gặp Black, muốn moi từ trong miệng của gã ra những phương thuốc cổ xưa, có như vậy cô mới có thể cứu người được.
Tuy hành trình gian nan, nhưng cô không nản.
Phương Tịch Lam đi đến nơi, dường như Chiến Bất Phàm biết cô đến, thế nên anh cho người ra đón cô.
Cô được đưa vào căn phòng mà Nicolas Á Phong đang ở.
“Tại sao anh lại bị nhốt ở đây?”
Nicolas Á Phong nhìn thấy Phương Tịch Lam, tựa như nhìn thấy ánh mặt trời của mình. Đôi mắt luôn u ám lạnh lùng không quan tâm đến bất cứ thứ gì của hắn bỗng sáng rực lên.
“Em đến rồi.”
Nói rồi, hắn nhào đến ôm chầm lấy cô: “Anh rất nhớ em!”
Phương Tịch Lam vốn dĩ có khúc mắc với Nicolas Á Phong, bị hắn ôm như vậy khiến cô không thoải mái. Vì thế nên cô cực lực đẩy hắn ra, nhưng sức lực không cân bằng nên ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn.
“Buông ra!”
“Không buông!”
Nicolas Á Phong như keo dính chó, kéo kiểu nào cũng không buông. Phương Tịch Lam chỉ có thể bất lực thở dài.
“Ngày xưa tôi yêu anh, mong anh làm như vậy thì anh không làm. Bây giờ giữa chúng ta đã không còn gì cả, thậm chí đã ly hôn rồi thì anh lại muốn thân mật với tôi?”
Nghe những lời này của cô, cánh tay ôm chặt cô của Nicolas Á Phong dần buông lỏng. Hắn thở dài.
“Anh xin lỗi!”
Những chuyện xấu trong quá khứ đó chính là vết nhơ của hắn, làm sao cũng không rửa sạch được. Bây giờ hắn hối hận đến phát điên, rất muốn quay lại quá khứ đánh cho bản thân mấy phát.
Bỗng dưng lúc này, cửa mở ra. Phương Tịch Lam giật mình quay đầu lại nhìn.
Sau đó… đôi mắt cô mở to, không tin vào hình ảnh mình nhìn thấy trước mắt.
“Chiến… anh Chiến Bất Phàm? Tại sao anh lại ở đây?”
Cô vui mừng đến mức nói lắp bắp. Chiến Bất Phàm chính là ân nhân của mẹ con cô, tuy không có tình cảm nam nữ gì với anh ấy, nhưng lúc anh bỏ đi, cô đã buồn rất lâu.
Chiến Bất Phàm nhìn cô, mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp, em khỏe không?”
Phương Tịch Lam lúc này rất muốn tiến đến trao cho Chiến Bất Phàm một cái ôm. Như những người bạn lâu ngày gặp lại. Nhưng còn chưa kịp để cô cử động, Nicolas Á Phong phía sau đằng đằng sát khí ôm cô lại.
Hắn vòng tay qua eo cô, gác cằm lên vai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.
“Tịch Lam, đừng gần gũi với người đàn ông khác có được không? Anh sẽ ghen!”
Chiến Bất Phàm bật cười.
Lúc này đây, đầu óc của Phương Tịch Lam mới tỉnh táo lại, cô không quan tâm đến tên ngốc ở phía sau, cũng không quan tâm đến những lời tâm tình của hắn. Thứ cô quan tâm nhất lúc này là tại sao Chiến Bất Phàm lại ở chiến hạm quân Liên Minh? Hơn nữa trong có vẻ… Nicolas Á Phong và Chiến Bất Phàm có quen biết nhau?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ly hôn
- Chương 2: Sự phản bội của bạn thân và chồng
- Chương 3: Nước mắt tuôn rơi
- Chương 4: Ninh Lạc
- Chương 5: Hắn không hối hận
- Chương 6: Chỉ còn là kỷ niệm
- Chương 7: Sự thật (1)
- Chương 8: Sự thật (2)
- Chương 9: Rời đi
- Chương 10: Phương Tịch Lam chết
- Chương 11: Sống sót
- Chương 12: Chiến Bất Phàm
- Chương 13: Vì bé con, vì tương lai của bản thân, cô phải cố gắng!
- Chương 14: Căm hận
- Chương 15: Kẻ âm mưu, người đau khổ
- Chương 16: Quán bar
- Chương 17: Vô tâm, vô tình
- Chương 18: Tin tử vong đến
- Chương 19: Vô cảm
- Chương 20: Sự hy sinh của một người mẹ
- Chương 21: Thức tỉnh dị năng
- Chương 22: Tranh cãi
- Chương 23: Một trăm cành hồng
- Chương 24: Cô ta chết thì liên quan gì tới con?
- Chương 25: Đỗ thủ khoa
- Chương 26: Bắt đầu tỏa sáng
- Chương 27: Bé con ra đời
- Chương 28: Có những thói quen khó bỏ
- Chương 29: Rời nhà
- Chương 30: Giấc mơ
- Chương 31: Dường như ai cũng nhắc đến em
- Chương 32: Ảo ảnh
- Chương 33: Hoàng đế Alexander
- Chương 34: Sợi dây chuyền mặt ngọc
- Chương 35: Tìm kiếm
- Chương 36: Ra trận
- Chương 37: Gặp lại sau 5 năm
- Chương 38: Như hai người xa lạ
- Chương 39: Tình cảm trong lòng
- Chương 40: Bắt đầu tiếp cận
- Chương 41: Là em trở về
- Chương 42: Bị thương trên chiến trường (1)
- Chương 43: Bị thương trên chiến trường (2)
- Chương 44: Không phải con của anh?
- Chương 45: Thịnh nộ
- Chương 46: Bại lộ
- Chương 47: Cưỡng chế (H+)
- Chương 48: Trói buộc (H+)
- Chương 49: Thật sự không phải là con của hắn sao?
- Chương 50: Giam cầm
- Chương 51: Bất ngờ tập kích
- Chương 52: Bé con giá lâm
- Chương 53: Âm mưu thật sự của thủ lĩnh quân Liên Minh
- Chương 54: Thả ra
- Chương 55: Dịch bệnh
- Chương 56: Căn bệnh của cô khác với mọi người
- Chương 57: Nguồn cơn dịch bệnh
- Chương 58: Hợp lực
- Chương 59: Truyền sức mạnh
- Chương 60: Người đàn ông này dường như đã thay đổi
- Chương 61: Hoàng đế gọi đến
- Chương 62: Đẩy lùi dịch bệnh
- Chương 63: Đột nhập căn cứ quân Liên Minh
- Chương 64: Bất phân thắng bại
- Chương 65: Lãnh Hy Tuyết đến quân doanh
- Chương 66: Biến dùm đi!
- Chương 67: Chân tướng dần lộ diện
- Chương 68: Quyết định của Chiến Bất Phàm
- Chương 69: Bị điều khiển
- Chương 70: Bọn họ có quen biết nhau?
- Chương 71: Biết được thân phận của anh
- Chương 72: Xóa bỏ ân oán
- bình luận