Mèo Hoang - Chương 104: Ngoại truyện 9: Nếu như Tiểu Mạnh không mất trí nhớ
Chương trước- Chương 1: Không còn lối thoát
- Chương 2: Vật hiến tế
- Chương 3: Vĩ đại đến vậy
- Chương 4: Khước từ lòng tốt
- Chương 5: Máy bay chiến đấu Báo Săn
- Chương 6: Chạy trốn
- Chương 7: Mạnh mẽ chiếm đoạt
- Chương 8: Vĩnh viễn không phản bội
- Chương 9: Giả ngây giả dại
- Chương 10: Nội tâm ban đầu
- Chương 11: Sát hạch sau nửa năm
- Chương 12: Trùng tộc tấn công
- Chương 13: Dạ tiệc biểu dương
- Chương 14: Cô gái của anh
- Chương 15: Ngày cuối cùng của tôi
- Chương 16: Cảm giác của cái chết
- Chương 17: Tội phạm bỏ trốn
- Chương 18: Bỏ đá xuống giếng
- Chương 19: Bao vây tinh cầu
- Chương 20: Sau khi tự do
- Chương 21: Trả thù Lính đánh thuê
- Chương 22: Thành phố Tự Do
- Chương 23: Canh bạc ngoài ý muốn
- Chương 24: Đưa em về nhà
- Chương 25: Do dự
- Chương 26: Giữa lúc bất chợt
- Chương 27: Trái đất
- Chương 28: Người đàn ông này
- Chương 29: Thất sách của Tô Di
- Chương 30: Cung cấp đạn hạt nhân
- Chương 31: Cảnh giới cấp một
- Chương 32: Vị thần duy nhất
- Chương 33: Nỗi đau xót của Nguyệt Mặc
- Chương 34: Đường sinh tử
- Chương 35: Cái chết của người máy
- Chương 36: Vực sâu vạn trượng
- Chương 37: Sau lúc trùng phùng
- Chương 38: Dịu dàng đến vậy
- Chương 39: Bay đến nơi đâu
- Chương 40: Cuộc hành trình về phía Nam
- Chương 41: Dạ tiệc vũ nữ
- Chương 42: Em có thích không?
- Chương 43: Tinh cầu Thiên Không
- Chương 44: Trở thành tù binh
- Chương 45: Sụp đổ
- Chương 46: Phản công
- Chương 47: Tia chớp màu đen
- Chương 48: Cái chết lặng lẽ
- Chương 49: Màu đen
- Chương 50: Con dao của Chu thiếu
- Chương 51: Người đàn ông đó
- Chương 52: Trốn chạy
- Chương 53: Người phụ nữ của anh
- Chương 54: Người hùng của em
- Chương 55: Gánh nặng trên vai
- Chương 56: Lời tỏ tình của anh
- Chương 57: Lời cầu hôn của anh
- Chương 58: Bóng đêm mê say
- Chương 59: Tên của anh
- Chương 60: Sau hôn lễ
- Chương 61: Giữa nam và nữ
- Chương 62: Sự khác biệt của người thú
- Chương 63: Hành tinh Pha Lê
- Chương 64: Ánh sáng từ tương lai
- Chương 65: Người máy thức tỉnh
- Chương 66: Cuộc chiến với Người máy
- Chương 67: Trung tướng Kỳ Lân
- Chương 68: Giết gà dọa khỉ
- Chương 69: Vợ chồng hoạn nạn
- Chương 70: Vùi sâu trong vòng vây
- Chương 71: Giơ tay chém xuống
- Chương 72: Cứu viện
- Chương 73: Sinh ly tử biệt
- Chương 74: Người đá ngã xuống
- Chương 75: Lạt mềm buộc chặt
- Chương 76: Trước ánh bình minh
- Chương 77: Người em yêu
- Chương 78: Tình yêu bất diệt
- Chương 79: Dòng máu của tôi
- Chương 80: Chiến đội Amalek
- Chương 81: Âm mưu của anh
- Chương 82: Cha con gặp nhau
- Chương 83: Căng thẳng
- Chương 84: Nghi thức đăng quang
- Chương 85: Người hư thể
- Chương 86: Hậu duệ của Cố thị
- Chương 87: Từ ngày xa em
- Chương 88: Yêu em biết bao
- Chương 89: Giương cung bạt kiếm
- Chương 90: Tất cả mọi thứ của tôi (1)
- Chương 91: Tất cả mọi thứ của tôi (2)
- Chương 92: Tiền truyện 1: Người máy tấn công
- Chương 93: Tiền truyện 2: Trọn đời trọn kiếp
- Chương 94: Tiền truyện 3: Sau khi chia xa
- Chương 95: Tiền truyện 4: Kiếp trước kiếp này
- Chương 96: Ngoại truyện 1: Trái tim ngọt ngào
- Chương 97: Ngoại truyện 2: Cơ thể băng tuyết
- Chương 98: Ngoại truyện 3: Trăm nghìn năm qua
- Chương 99: Ngoại truyện 4: Đêm chiến thắng
- Chương 100: Ngoại truyện 5: Mười năm sau
- Chương 101: Ngoại truyện 6: Nước mắt người máy
- Chương 102: Ngoại truyện 7: Hóa ra là anh
- Chương 103: Ngoại truyện 8: Kết cuộc
- Chương 104: Ngoại truyện 9: Nếu như Tiểu Mạnh không mất trí nhớ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mèo Hoang
Chương 104: Ngoại truyện 9: Nếu như Tiểu Mạnh không mất trí nhớ
Khi đó, Tiểu Mạnh tìm Tiểu Tô đã nhiều năm mà không thấy, vì thế, anh vẫn đóng giả làm Tiểu Thương, lặng lẽ đến thành phố Tự Do.
Tại dinh thự của Cục trưởng cục An ninh Thương Chủy, thành phố Hy Vọng.Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên sofa. Đội trưởng đội quân cảnh bước nhanh tới, trong ánh mắt có vẻ vui mừng khôn xiết.
“Cục trưởng, dựa vào bức ảnh mà ngài cung cấp, chúng tôi đã tìm thấy phunhân.” Ngừng lại giây lát, hắn lại nói: “Nhưng tình trạng của phu nhân…không được tốt lắm!”
Trong lúc Tô Di bị đám xã hội đen quấy rối,một đội quân cảnh đã kịp thời tới đưa cô đi. Khi đó, cô đang ở trong một nhà hàng, bưng đồ ăn lên cho khách thì bị mấy tên côn đồ đòi hôn mộtcái mới chịu tính tiền, khiến cô vô cùng xấu hổ và tức giận. Đúng lúcnày, một đội quân cảnh áo đen tiến vào, nhìn thấy Tô Di cũng tỏ vẻ ngờvực. Sau đó, bọn họ đưa cô đi.
Việc này không chỉ làm cho cô cảmthấy lo lắng không yên mà còn khiến đám xã hội đen đầu đường xó chợ kiaphải kinh ngạc. Bọn chúng không hiểu tại sao một nhân vật tầm cỡ như Đội trưởng đội quân cảnh lại có thể chú ý tới một cô gái nghèo khổ mà đưacô ta đi. Khi Tô Di tỉnh lại sau một giấc ngủ say, cô phát hiện ra mìnhđang nằm trên chiếc giường lớn trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Quần áo trên người đã được thay sang bộ mới. Lúc này, cô đang mặc một chiếcváy ngủ màu vàng nhạt, chất liệu rất đẹp. Cô nghi hoặc nhìn xung quanhmột lượt, chợt một giọng nói trầm ấm gần như lập tức vang lên.
“Ngủ ngon không?” Có một người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, anh ta ở trần,để lộ lồng ngực rắn chắc, cường tráng. Trên gương mặt anh tuấn, kiênnghị, đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia như ẩn chứa những cảm xúc hết sứcphức tạp. Tựa như một ngọn lửa u tối đang bùng cháy.
Tô Di khẽ run rẩy.
Người đàn ông này có vẻ rất nguy hiểm.
Thế nhưng… tại sao?
“Bà xã, rốt cuộc, anh cũng tìm thấy em rồi!” Người đàn ông thở dài mộttiếng, giơ tay ôm lấy gương mặt cô, như thể đó là thói quen mà anh đãlàm rất nhiều lần rồi.
Tô Di kinh hãi đến mức mặt trắng bệch! Anh ta đang nói tiếng Trung! Anh ta còn gọi cô là bà xã? Có phải anh tanhận nhầm người rồi không?
“Anh không nhận nhầm đâu!” Bàn tay thô ráp của người đàn ông lẳng lặng trượt xuống, ôm lấy chiếc eo thon củacô, anh hít sâu một hơi, như thể đang ngửi hương thơm trên cơ thể cô.“Em là Tô Di, đến từ Trái đất. Anh là Mạnh Hi Tông, vị hôn phu của em.Chúng ta đều lưu lạc đến tinh hệ xa lạ này. Em đã mất hết ký ức về những năm tháng trước đây, nhưng đừng lo, anh sẽ giúp em nhớ lại anh.”
“Anh có bằng chứng gì không?” Tô Di cảnh giác nhìn anh, không ngờ anh lại có thể nói ra lai lịch của mình một cách chuẩn xác như vậy.
Mạnh Hi Tông ôm cô với vẻ yêu thương đầy kìm nén, anh bế cô ngồi lên đùi mình,thấp giọng nói về nhóm máu, tình hình gia đình, thậm chí còn kể vanhvách những thói quen, sở thích của cô nữa… Tô Di chỉ biết rơi nước mắt,rốt cuộc, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh rồi!
“Tại sao lại có thể như vậy?” Tô Di nghẹn ngào. “Trái đất đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh cũng không biết.” Ánh mắt của Mạnh Hi Tông dán chặt vào đôi môi anh đào của cô hồi lâu, cuối cùng, không kìm nén nổi nữa, anh cúi đầu, ngấunghiến hôn cô. “Sau này, tất cả cứ giao hết cho anh, bà xã!”
TôDi bất giác lảng tránh anh, mặc dù anh đã nói mình là vị hôn phu của cô, nhưng lúc này, cô vẫn có cảm giác đang hôn một người đàn ông xa lạ.Mạnh Hi Tông giữ chặt đầu cô, không cho phép cô né tránh, thuần thục hôn cho đến tận khi cô thở hổn hển mới buông ra.
Anh đưa tay cởi đồcủa cô, muốn tiến sâu hơn. Tô Di sợ hãi, gắng sức đẩy anh ra. “Anh đừnglàm như vậy, cho dù anh đúng là vị hôn phu của tôi thật thì bây giờ tôivẫn chưa nhớ ra anh, tôi cần một thời gian để thích nghi.”
MạnhHi Tông sửng sốt, nhưng tên đã lên cung thì không thể không bắn, anhnhìn túp lều nhỏ căng phồng giữa hai chân mình, lẳng lặng nói: “Trướckia, em rất thích làm chuyện đó với anh.”
Lần này, đến lượt Tô Di ngây người.
“… Thật sao?” Cô nhìn cơ thể cường tráng của anh, mặt đỏ bừng.
Mạnh Hi Tông kéo tay cô, đặt lên người mình.
“Vậy ít nhất cũng phải thế này…”
“…” Mặt Tô Di nóng như phải bỏng.
Bàn tay bé nhỏ có chút cứng nhắc nhưng Mạnh Hi Tông lại hít sâu một hơi, ra vẻ hài lòng. Anh ôm cô vào lòng, thì thầm: “Anh cứ tưởng không bao giờtìm được em nữa. Anh tưởng em đã chết rồi…”
Lời nói rất thảnnhiên nhưng vô cùng xúc động. Lòng Tô Di hơi nhói đau, mắt bất giác đẫmlệ. Họ thực sự là người yêu của nhau sao? Thế nên, từng lời nói của anhđều khiến cô phải rơi nước mắt.
“Nói cho anh nghe, mấy năm nay, em đã đi những đâu?” Mạnh Hi Tông hỏi.
“Em vừa mới tỉnh lại được ba tháng.” Tô Di lặng lẽ nói: “Từ đó đến nay, em vẫn sống ở khu Lam Qua.”
Mặc dù anh vẫn cho cô cảm giác xa lạ nhưng nằm trong lồng ngực rắn chắc của anh, dưới sự đụng chạm nhẹ nhàng, cô lại có thể thoải mái nói ra hếtnhững buồn tủi trong cuộc sống của mình thời gian qua. Nghe thấy cô nóiđến chuyện bị đám xã hội đen đe dọa, Mạnh Hi Tông liền cười lạnh mộttiếng. Cô kể cho anh nghe rất nhiều chuyện cho đến khi mệt mỏi, nghiêngđầu ngủ thiếp trong lòng anh. Mạnh Hi Tông vuốt ve khuôn mặt láng mịncủa cô, trong lòng dấy lên một cảm giác đau đớn không sao kìm nén nổi.Hóa ra, ba tháng nay, ở thành phố Hy Vọng này, dưới sự uy hiếp của đámxã hội đen mà anh không thèm để mắt tới, người phụ nữ anh đã từng nângniu trong bàn tay, người phụ nữ đáng yêu, kiêu ngạo, luôn coi trời bằngvung của anh lại như một thiên sứ gãy cánh, phải sống những tháng ngàyhèn mọn, tủi cực.
Anh hít một hơi thật sâu.
May mà cuối cùng anh cũng tìm được cô!
Anh không biết phải bù đắp cho cô thế nào mới đủ. Anh chỉ biết, mỗi ngàysau này, anh sẽ gắng sức làm cho cô vui, để cô trở thành người phụ nữhạnh phúc nhất trên thế gian này, yêu cô trọn đời, cưng chiều cô trọnkiếp.
Tại dinh thự của Cục trưởng cục An ninh Thương Chủy, thành phố Hy Vọng.Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên sofa. Đội trưởng đội quân cảnh bước nhanh tới, trong ánh mắt có vẻ vui mừng khôn xiết.
“Cục trưởng, dựa vào bức ảnh mà ngài cung cấp, chúng tôi đã tìm thấy phunhân.” Ngừng lại giây lát, hắn lại nói: “Nhưng tình trạng của phu nhân…không được tốt lắm!”
Trong lúc Tô Di bị đám xã hội đen quấy rối,một đội quân cảnh đã kịp thời tới đưa cô đi. Khi đó, cô đang ở trong một nhà hàng, bưng đồ ăn lên cho khách thì bị mấy tên côn đồ đòi hôn mộtcái mới chịu tính tiền, khiến cô vô cùng xấu hổ và tức giận. Đúng lúcnày, một đội quân cảnh áo đen tiến vào, nhìn thấy Tô Di cũng tỏ vẻ ngờvực. Sau đó, bọn họ đưa cô đi.
Việc này không chỉ làm cho cô cảmthấy lo lắng không yên mà còn khiến đám xã hội đen đầu đường xó chợ kiaphải kinh ngạc. Bọn chúng không hiểu tại sao một nhân vật tầm cỡ như Đội trưởng đội quân cảnh lại có thể chú ý tới một cô gái nghèo khổ mà đưacô ta đi. Khi Tô Di tỉnh lại sau một giấc ngủ say, cô phát hiện ra mìnhđang nằm trên chiếc giường lớn trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Quần áo trên người đã được thay sang bộ mới. Lúc này, cô đang mặc một chiếcváy ngủ màu vàng nhạt, chất liệu rất đẹp. Cô nghi hoặc nhìn xung quanhmột lượt, chợt một giọng nói trầm ấm gần như lập tức vang lên.
“Ngủ ngon không?” Có một người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, anh ta ở trần,để lộ lồng ngực rắn chắc, cường tráng. Trên gương mặt anh tuấn, kiênnghị, đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia như ẩn chứa những cảm xúc hết sứcphức tạp. Tựa như một ngọn lửa u tối đang bùng cháy.
Tô Di khẽ run rẩy.
Người đàn ông này có vẻ rất nguy hiểm.
Thế nhưng… tại sao?
“Bà xã, rốt cuộc, anh cũng tìm thấy em rồi!” Người đàn ông thở dài mộttiếng, giơ tay ôm lấy gương mặt cô, như thể đó là thói quen mà anh đãlàm rất nhiều lần rồi.
Tô Di kinh hãi đến mức mặt trắng bệch! Anh ta đang nói tiếng Trung! Anh ta còn gọi cô là bà xã? Có phải anh tanhận nhầm người rồi không?
“Anh không nhận nhầm đâu!” Bàn tay thô ráp của người đàn ông lẳng lặng trượt xuống, ôm lấy chiếc eo thon củacô, anh hít sâu một hơi, như thể đang ngửi hương thơm trên cơ thể cô.“Em là Tô Di, đến từ Trái đất. Anh là Mạnh Hi Tông, vị hôn phu của em.Chúng ta đều lưu lạc đến tinh hệ xa lạ này. Em đã mất hết ký ức về những năm tháng trước đây, nhưng đừng lo, anh sẽ giúp em nhớ lại anh.”
“Anh có bằng chứng gì không?” Tô Di cảnh giác nhìn anh, không ngờ anh lại có thể nói ra lai lịch của mình một cách chuẩn xác như vậy.
Mạnh Hi Tông ôm cô với vẻ yêu thương đầy kìm nén, anh bế cô ngồi lên đùi mình,thấp giọng nói về nhóm máu, tình hình gia đình, thậm chí còn kể vanhvách những thói quen, sở thích của cô nữa… Tô Di chỉ biết rơi nước mắt,rốt cuộc, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh rồi!
“Tại sao lại có thể như vậy?” Tô Di nghẹn ngào. “Trái đất đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh cũng không biết.” Ánh mắt của Mạnh Hi Tông dán chặt vào đôi môi anh đào của cô hồi lâu, cuối cùng, không kìm nén nổi nữa, anh cúi đầu, ngấunghiến hôn cô. “Sau này, tất cả cứ giao hết cho anh, bà xã!”
TôDi bất giác lảng tránh anh, mặc dù anh đã nói mình là vị hôn phu của cô, nhưng lúc này, cô vẫn có cảm giác đang hôn một người đàn ông xa lạ.Mạnh Hi Tông giữ chặt đầu cô, không cho phép cô né tránh, thuần thục hôn cho đến tận khi cô thở hổn hển mới buông ra.
Anh đưa tay cởi đồcủa cô, muốn tiến sâu hơn. Tô Di sợ hãi, gắng sức đẩy anh ra. “Anh đừnglàm như vậy, cho dù anh đúng là vị hôn phu của tôi thật thì bây giờ tôivẫn chưa nhớ ra anh, tôi cần một thời gian để thích nghi.”
MạnhHi Tông sửng sốt, nhưng tên đã lên cung thì không thể không bắn, anhnhìn túp lều nhỏ căng phồng giữa hai chân mình, lẳng lặng nói: “Trướckia, em rất thích làm chuyện đó với anh.”
Lần này, đến lượt Tô Di ngây người.
“… Thật sao?” Cô nhìn cơ thể cường tráng của anh, mặt đỏ bừng.
Mạnh Hi Tông kéo tay cô, đặt lên người mình.
“Vậy ít nhất cũng phải thế này…”
“…” Mặt Tô Di nóng như phải bỏng.
Bàn tay bé nhỏ có chút cứng nhắc nhưng Mạnh Hi Tông lại hít sâu một hơi, ra vẻ hài lòng. Anh ôm cô vào lòng, thì thầm: “Anh cứ tưởng không bao giờtìm được em nữa. Anh tưởng em đã chết rồi…”
Lời nói rất thảnnhiên nhưng vô cùng xúc động. Lòng Tô Di hơi nhói đau, mắt bất giác đẫmlệ. Họ thực sự là người yêu của nhau sao? Thế nên, từng lời nói của anhđều khiến cô phải rơi nước mắt.
“Nói cho anh nghe, mấy năm nay, em đã đi những đâu?” Mạnh Hi Tông hỏi.
“Em vừa mới tỉnh lại được ba tháng.” Tô Di lặng lẽ nói: “Từ đó đến nay, em vẫn sống ở khu Lam Qua.”
Mặc dù anh vẫn cho cô cảm giác xa lạ nhưng nằm trong lồng ngực rắn chắc của anh, dưới sự đụng chạm nhẹ nhàng, cô lại có thể thoải mái nói ra hếtnhững buồn tủi trong cuộc sống của mình thời gian qua. Nghe thấy cô nóiđến chuyện bị đám xã hội đen đe dọa, Mạnh Hi Tông liền cười lạnh mộttiếng. Cô kể cho anh nghe rất nhiều chuyện cho đến khi mệt mỏi, nghiêngđầu ngủ thiếp trong lòng anh. Mạnh Hi Tông vuốt ve khuôn mặt láng mịncủa cô, trong lòng dấy lên một cảm giác đau đớn không sao kìm nén nổi.Hóa ra, ba tháng nay, ở thành phố Hy Vọng này, dưới sự uy hiếp của đámxã hội đen mà anh không thèm để mắt tới, người phụ nữ anh đã từng nângniu trong bàn tay, người phụ nữ đáng yêu, kiêu ngạo, luôn coi trời bằngvung của anh lại như một thiên sứ gãy cánh, phải sống những tháng ngàyhèn mọn, tủi cực.
Anh hít một hơi thật sâu.
May mà cuối cùng anh cũng tìm được cô!
Anh không biết phải bù đắp cho cô thế nào mới đủ. Anh chỉ biết, mỗi ngàysau này, anh sẽ gắng sức làm cho cô vui, để cô trở thành người phụ nữhạnh phúc nhất trên thế gian này, yêu cô trọn đời, cưng chiều cô trọnkiếp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Không còn lối thoát
- Chương 2: Vật hiến tế
- Chương 3: Vĩ đại đến vậy
- Chương 4: Khước từ lòng tốt
- Chương 5: Máy bay chiến đấu Báo Săn
- Chương 6: Chạy trốn
- Chương 7: Mạnh mẽ chiếm đoạt
- Chương 8: Vĩnh viễn không phản bội
- Chương 9: Giả ngây giả dại
- Chương 10: Nội tâm ban đầu
- Chương 11: Sát hạch sau nửa năm
- Chương 12: Trùng tộc tấn công
- Chương 13: Dạ tiệc biểu dương
- Chương 14: Cô gái của anh
- Chương 15: Ngày cuối cùng của tôi
- Chương 16: Cảm giác của cái chết
- Chương 17: Tội phạm bỏ trốn
- Chương 18: Bỏ đá xuống giếng
- Chương 19: Bao vây tinh cầu
- Chương 20: Sau khi tự do
- Chương 21: Trả thù Lính đánh thuê
- Chương 22: Thành phố Tự Do
- Chương 23: Canh bạc ngoài ý muốn
- Chương 24: Đưa em về nhà
- Chương 25: Do dự
- Chương 26: Giữa lúc bất chợt
- Chương 27: Trái đất
- Chương 28: Người đàn ông này
- Chương 29: Thất sách của Tô Di
- Chương 30: Cung cấp đạn hạt nhân
- Chương 31: Cảnh giới cấp một
- Chương 32: Vị thần duy nhất
- Chương 33: Nỗi đau xót của Nguyệt Mặc
- Chương 34: Đường sinh tử
- Chương 35: Cái chết của người máy
- Chương 36: Vực sâu vạn trượng
- Chương 37: Sau lúc trùng phùng
- Chương 38: Dịu dàng đến vậy
- Chương 39: Bay đến nơi đâu
- Chương 40: Cuộc hành trình về phía Nam
- Chương 41: Dạ tiệc vũ nữ
- Chương 42: Em có thích không?
- Chương 43: Tinh cầu Thiên Không
- Chương 44: Trở thành tù binh
- Chương 45: Sụp đổ
- Chương 46: Phản công
- Chương 47: Tia chớp màu đen
- Chương 48: Cái chết lặng lẽ
- Chương 49: Màu đen
- Chương 50: Con dao của Chu thiếu
- Chương 51: Người đàn ông đó
- Chương 52: Trốn chạy
- Chương 53: Người phụ nữ của anh
- Chương 54: Người hùng của em
- Chương 55: Gánh nặng trên vai
- Chương 56: Lời tỏ tình của anh
- Chương 57: Lời cầu hôn của anh
- Chương 58: Bóng đêm mê say
- Chương 59: Tên của anh
- Chương 60: Sau hôn lễ
- Chương 61: Giữa nam và nữ
- Chương 62: Sự khác biệt của người thú
- Chương 63: Hành tinh Pha Lê
- Chương 64: Ánh sáng từ tương lai
- Chương 65: Người máy thức tỉnh
- Chương 66: Cuộc chiến với Người máy
- Chương 67: Trung tướng Kỳ Lân
- Chương 68: Giết gà dọa khỉ
- Chương 69: Vợ chồng hoạn nạn
- Chương 70: Vùi sâu trong vòng vây
- Chương 71: Giơ tay chém xuống
- Chương 72: Cứu viện
- Chương 73: Sinh ly tử biệt
- Chương 74: Người đá ngã xuống
- Chương 75: Lạt mềm buộc chặt
- Chương 76: Trước ánh bình minh
- Chương 77: Người em yêu
- Chương 78: Tình yêu bất diệt
- Chương 79: Dòng máu của tôi
- Chương 80: Chiến đội Amalek
- Chương 81: Âm mưu của anh
- Chương 82: Cha con gặp nhau
- Chương 83: Căng thẳng
- Chương 84: Nghi thức đăng quang
- Chương 85: Người hư thể
- Chương 86: Hậu duệ của Cố thị
- Chương 87: Từ ngày xa em
- Chương 88: Yêu em biết bao
- Chương 89: Giương cung bạt kiếm
- Chương 90: Tất cả mọi thứ của tôi (1)
- Chương 91: Tất cả mọi thứ của tôi (2)
- Chương 92: Tiền truyện 1: Người máy tấn công
- Chương 93: Tiền truyện 2: Trọn đời trọn kiếp
- Chương 94: Tiền truyện 3: Sau khi chia xa
- Chương 95: Tiền truyện 4: Kiếp trước kiếp này
- Chương 96: Ngoại truyện 1: Trái tim ngọt ngào
- Chương 97: Ngoại truyện 2: Cơ thể băng tuyết
- Chương 98: Ngoại truyện 3: Trăm nghìn năm qua
- Chương 99: Ngoại truyện 4: Đêm chiến thắng
- Chương 100: Ngoại truyện 5: Mười năm sau
- Chương 101: Ngoại truyện 6: Nước mắt người máy
- Chương 102: Ngoại truyện 7: Hóa ra là anh
- Chương 103: Ngoại truyện 8: Kết cuộc
- Chương 104: Ngoại truyện 9: Nếu như Tiểu Mạnh không mất trí nhớ
- bình luận