Mạnh Hi Tông đã rời khỏi nhà, tham gia huấn luyện quân đội, trong căn nhàvắng vẻ chỉ có một mình cô. Tối qua, bác sĩ đã lén lút đến nhà, dặn đidặn lại rằng cô tuyệt đối không thể hoạt động mạnh một lần nào nữa. Côvà Mạnh Hi Tông đã bàn bạc và quyết định, nếu ban ngày xảy ra việc gìbất thường, cô sẽ trốn xuống dưới tầng hầm. Nhưng cô không ngờ, việc bất thường lại tới nhanh như vậy.
Hơn tám giờ sáng, cô vừa ăn sángxong liền khóa trái cửa nhà và cánh cửa sắt của tầng hầm, nằm trên ghếdưới hầm, thiu thiu ngủ mất. Cô nằm mơ thấy con trai mình đã ra đời vàđược hơn một tuổi. Mạnh Hi Tông đang bế thằng bé, một nhà ba người cườiđùa vui vẻ trên bãi cỏ dưới ánh mặt trời. Giấc mộng này quá đỗi ngọtngào, khi tỉnh dậy, khóe miệng cô vẫn cong cong một nụ cười chưa tan.Sau đó, cô nhìn thấy trần nhà màu xám quen thuộc và cả căn phòng quenthuộc. Nhưng cô tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây. Đây là buồng ngủchính trong căn biệt thự của Mạnh Hi Tông ở thành phố Tự Do, hiện giờ đã là Tổng bộ chỉ huy của Người máy.
Cô hoảng sợ, kinh hãi ngồi bật dậy.
Đây thực sự… thực sự là căn phòng đó!
Theo phản xạ, cô đưa tay sờ khẩu súng giắt trong cạp váy dài – trống không!Lại sờ lên mảnh dao nhỏ bí mật giấu dưới lớp áo lót – cũng trống không!
Một nỗi bất an to lớn lập tức dấy lên trong lòng, đây rõ ràng là phòng ngủtrên tầng hai của tòa nhà đó, lúc kết hôn, chính cô đã lựa chọn nội thất trang trí. Cô nhanh chóng chạy về phía cửa phòng, mở ra. Ngoài cửa cónhững chấn song bằng kim loại. Có người đã lắp thêm một hàng song rắnchắc, còn canh phòng nghiệm ngặt ở ngoài cửa khiến căn phòng này biếnthành một cái lồng giam.
Trong lòng Tô Di vô cùng hỗn loạn, côhiểu rằng mình đã bị lặng lẽ bắt đi khi còn đang ngủ say. Cô cảm thấyvừa hoảng sợ vừa đau khổ. Khi Mạnh Hi Tông về đến nhà, không nhìn thấymình, anh sẽ hoảng loạn tới mức nào? Cô sẽ không còn được gặp lại anhnữa sao? Có phải dù cho cô sống không thấy người, chết không thấy xácthì anh cũng đều không có cách nào biết được?
Nghĩ tới đây, sự không cam tâm mãnh liệt dấy lên trong lòng.
Không, bất luận con đường phía trước có khó khăn nhường nào, cô đều phải tìmmọi cách, không tiếc bất cứ giá nào để có thể trở về bên anh.
Trong lòng bình tĩnh trở lại, Cô xoay người quay về phòng, ngồi xuống sofa.Sắc trời rất nhanh đã nhá nhem tối, hoàng hôn dần buông. Cô ngồi bên cửa sổ cũng được lắp những chấn song kim loại rắn chắc, ngẩn ngơ nhìn vườnhoa quen thuộc dưới sân đến thất thần. Lúc này, chắc hẳn Mạnh Hi Tông đã về đến nhà rồi. Cô cảm thấy đau buồn vô hạn. Rốt cuộc tại sao đốiphương lại bắt cô tới đây? Là vì ở bệnh viện, cô đã khiến Hình Nghị bịtrọng thương? Hay bọn chúng muốn dùng cô để uy hiếp Mạnh Hi Tông?
Cuối cùng, trên hành lang cũng vang lên tiếng bước chân chậm rãi, từ tốn. Tô Di chỉ cảm thấy cơ thể mình cũng lạnh toát theo từng tiếng động tớigần. Một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa. Chấn song kim loại từ từnâng lên rồi lại hạ xuống phía sau lưng hắn, hắn nhìn Tô Di với ánh mắtnhư đang suy tư điều gì đó rồi sải bước đi tới. Đó chính là Hình Nghịmang hình dáng con người mô phỏng theo Lâm Tề.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!” Hắn trầm giọng nói, trong mắt hiện lên ý cười khó hiểu.
“Anh bắt tôi tới đây là có mục đích gì?” Tô Di nhìn hắn chằm chằm. “Chuyệnlàm anh bị thương ở bệnh viện ngày hôm qua thực sự chỉ là bất đắc dĩ màthôi, tôi và chồng tôi cũng không muốn đối địch với anh.”
Vẻ mặtHình Nghị thâm trầm như nước, bước vài bước, tiến tới trước mặt cô. Hắnmặc quân phục màu bạc của Người máy, nhìn cô từ trên cao.
“Không, không liên quan gì tới chồng cô.” Hắn nhìn cô với vẻ mặt vô cùng bìnhtĩnh, nở nụ cười, nói: “Thanh kiếm laser đâm trúng tôi năm đó đã bị tôiném vào khoang biến áp, nghiền nát thành cám rồi. Một nghìn năm qua, côlà người đầu tiên khiến tôi bị thương, cô bảo tôi phải làm sao với côđây?”
Tô Di nghe thấy thế thì hết hồn. nếu như hắn muốn tra tấn,trừng phạt cô thì cô cũng đành chịu thôi, còn nếu hắn muốn giết chết côthì có lẽ đã giết từ lâu rồi. Hiện giờ lại nhốt cô trong căn phòng này,giọng điệu lại mờ ám như vậy càng khiến cô lo sợ hơn. Nhưng hắn là người máy kia mà! Hay mô phỏng theo Lâm Tề nên hắn cũng đã có cảm xúc của con người rồi?
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô không hề tỏ ra sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hình Nghị bỗng nhiên hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy tối sẫm lại. “Chìa tay ra đây!”
Tô Di biết, hiện giờ cô chỉ có một thân một mình, không phải là đối thủcủa hắn. Cô không dám không thuận theo, chỉ đành đưa cánh tay trái vềphía hắn. bàn tay to màu đồng cổ lập tức tóm chặt cổ tay mảnh khảnh củacô, ánh sáng bạc chợt lóe lên ngay trước mắt cô, trên cánh tay lập tứcnhói lên một cơn đau nhẹ. Cô không nhìn rõ động tác của hắn, giây tiếptheo, hắn đã giơ cánh tay rướm máu của cô lên, chậm rãi cúi xuống. Đầulưỡi lạnh như băng nhẹ nhàng liếm vết thương trên cánh tay cô. Một cảmgiác ngứa ngáy lại tê tê truyền đến, cô chợt rụt mạnh tay lại nhưng lạibị hắn nắm chặt hơn. Sau đó, môi lưỡi hắn dán chặt lên miệng vết thương, hút mạnh.
“Buông ra!” Cô vừa nóng ruột vừa giận dữ, gắng sức giãy giụa.
Gã người máy này đúng là một kẻ điên! Tại sao lại muốn hút máu cô chứ? Gã đâu phải là quỷ khát máu?
Sự kháng cự của cô khiến hắn bất giác ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái.Cánh tay còn lại dễ dàng chụp tới, kéo cả người cô vào trong vòm ngựcrắn chắc của mình. Áp sát vào cơ thể hắn, Tô Di không dám động đậy. Toàn thân run rẩy, cô sợ, cô thực sự cảm thấy sợ!
Vài phút sau, HìnhNghị mới buông tay cô ra nhưng ôm ghì lấy người cô. Hắn cúi đầu, nhìn cô chăm chú, bàn tay kia bịt chặt lên vết thương của cô. Vì đó chỉ là vếtthương nhỏ nên rất nhanh đã cầm được máu. Khóe môi vẫn còn dính máu củacô, hắn đưa lưỡi liếm sạch. Tô Di đã biết tính cách biến thái của hắn,không dám có bất cứ động tác lẫn lời lẽ nào chọc giận kẻ điên này.
“Máu của cô rất ngọt.” Hắn hít sâu một hơi. “Cô cũng rất thơm. Tại sao vậy?”
Tô Di làm sao mà biết được! Cô lấy lại bình tĩnh, nói: “Tôi thuộc nhóm máu O. Anh có thể nếm thử máu của những người nhóm máu O khác.”
Hình Nghị nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên bật cười. “Có lẽ đây chính là dụcvọng của loài người. Tôi thích máu của cô rồi!” Hắn bỗng nhiên ôm lấycô, đi về phía giường.
“Anh muốn làm gì?” Tô Di kinh hãi hét lên: “Tôi còn đang mang thai đấy!”
Hắn dễ dàng giữ chặt lấy hai tay cô, đặt cô nằm lên giường.
“Không được nhúc nhích!” Ánh mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng. “Nếu không, tôi sẽ giết chết cô.”
Tô Di đờ đẫn cả người.
Hắn đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô. Bỗng nhiên, hắn vươn tay ra, vuốtdọc mái tóc dài rồi xuống tới khuôn mặt cô. Toàn thân Tô Di tê dại, nhìn hắn chăm chú vuốt ve từng tấc da thịt mình. Khi bàn tay hắn dừng lạitrên bụng cô thì không di chuyển nữa. Cô hơi luống cuống, khé nắm lấytay hắn. “Cầu xin anh…”
Hắn liếc nhìn cô một cái, bàn tay to lạitiếp tục trượt xuống. Nhưng Tô Di phát hiện ra, tay hắn, mắt hắn hoàntoàn không mang theo bất cứ ngọn lửa dục vọng nào, như thể hắn chỉ muốnxác nhận hình dáng và cảm xúc của cô. Một lúc sau, hắn mới bình thảnđứng thẳng người dậy.
Hình Nghị lại nhìn cô thêm vài giây rồi xoay người, rời đi.
“Mạnh Hi Tông… Anh định làm gì anh ấy?” Tô Di run giọng hỏi.
Hắn nghe thấy vậy thì đứng lại, xoay người, lần nữa đi tới trước mặt cô.
“Có biết làm vật cưng của tôi thì phải như thế nào không?” Hắn bỗng nhiên giơ tay lên, nắm lấy chiếc cằm mềm mại của cô.
Tô Di cắn chặt răng, không lên tiếng.
“Vâng lời, chỉ như vậy mới có thể giúp cô sống sót.” Ánh mắt hắn dừng lại trên bụng cô. “Bao gồm cả chồng và con cô.”
Lúc Hình Nghị rời khỏi phòng, ngoài trời đã tối đen như mực. Tô Di vẫn nằmtrên giường như một xác chết, sau lưng cô mồ hôi túa ra như tắm. May mắn trong bất hạnh là cô vẫn còn sống sót, hắn không đụng vào cô, con traicũng không bị làm sao. Thế nhưng, cô phải làm gì bây giờ?
Mạnh Hi Tông, lúc này anh đang ở đâu? Có nổi giận, không thể kiềm chế bởi vì cô mất tích hay không? Hình Nghị có làm hại anh không? Anh vẫn bình an đấy chứ?
Mạnh Hi Tông, rốt cuộc anh đang ở nơi nào?
Cô khôngmuốn anh lại tới cứu mình như ngày hôm qua, bởi đây là đại bản doanh của Người máy, cho dù anh có tổ chức cả đại quân để phản công thì cũngkhông thể thoát khỏi cảnh thập tử nhất sinh. Nhưng gã Hình Nghị này lạimuốn cô trở thành vật cưng của hắn ư?
Khi Tô Di còn đang trằntrọc, lo lắng trong dinh thự của Hình Nghị thì toàn bộ đám thuộc hạ củaMạnh Hi Tông đều bị xiềng xích, bị một đội người máy áp giải đến quảngtrường trung tâm của thành phố Tự Do.
Hình Kỳ Lân ngồi đối diệnanh, thấp giọng nói: “Anh yên tâm, chúng tôi chỉ muốn anh chịu khổ mộtchút để răn đe loài người mà thôi, cũng vì anh đã giết quá nhiều ngườimáy. Nhưng tôi đảm bảo anh sẽ được sống sót.”
Mạnh Hi Tông khoáctrên mình bộ quân phục bẩn thỉu, trên mặt còn có rất nhiều vết lấm lemnhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như thể đang chỉ huy kế hoạch tác chiến.Anh nhìn Hình Kỳ Lân giây lát rồi nói: “Cảm ơn cậu hôm qua đã cứu vợtôi.”
Hình Kỳ Lân cười khan một tiếng. “Giết phụ nữ mang thai làchủ ý ngu xuẩn của Doris, Hình Nghị đã giết hắn ta rồi. Thứ Người máychúng tôi muốn là lợi ích chứ không phải là giết chóc, cũng giống anhthôi.”
Mạnh Hi Tông hờ hững liếc nhìn hắn.
Xe dừng lại, Mạnh Hi Tông bị lôi xuống.
Bởi vì được thông báo từ trước nên hầu hết người dân của thành phố Tự Dođều tập trung tại đây. Giữa quảng trường rộng mênh mông có mười chiếcgiá hình chữ thập cao bằng hai người, ngoại trừ chiếc giá đầu tiên trống không, những chiếc còn lại đều trói một người đàn ông.
Bị tróilên giá hành hình nhưng vẻ mặt Mạnh Hi Tông vẫn hết sức bình tĩnh. Anhquay sang nhìn Giản Mộ An bên phải. Anh ta gục đầu xuống, hình như đãchìm vào hôn mê, trên vòm ngực rắn chắc chỉ thấy máu tươi be bét.
“Hôm qua…” Hình Kỳ Lân cầm micro, trầm giọng nói với mấy vạn người dân đangvây quanh quảng trường. “Thủ lĩnh Lính đanh thuê Mạnh Hi Tông dẫn hơnnăm mươi người, cướp máy bay chiến đấu của Đế quốc, đánh vào bệnh việnĐệ Nhất của thành phố, bắn chết hơn hai mươi viên sĩ quan và binh línhngười máy. Loại hành vi phản kháng này, ở Đế quốc và tinh hệ Vĩnh Hằng,tuyệt đối không thể dung tha.
Dựa vào điều thứ hai mươi tư của“Điều khoản thực dân” và điều thứ một trăm bốn mươi ba của “Luật phápLiên minh”, tòa án dân sự đã tiến hành xét xử Mạnh Hi Tông, hôm nay sẽcông khai xử phạt hắn. Hy vọng toàn bộ dân chúng hãy coi đây là lời cảnh cáo, phải luôn tuân thủ “Điều khoản thực dân”, từ bỏ mọi hành vi chốngđối, mưu đồ phá hoại sự đoàn kết Liên minh. Chỉ cần biết thân biết phận, các người tuyệt đối sẽ không phải chịu bất cứ sự tổn thương nào ngoài ý muốn. Nhưng nếu như hành vi phản kháng lại tiếp tục xảy ra, các ngườichẳng những phải chịu hình phạt như ngày hôm nay mà gia đình, người thân của các người cũng sẽ bị giết, không tha một ai.”
Hình Kỳ Lântuyên đọc quyết định hình phạt của tòa án quân sự đối với Mạnh Hi Tông,người dân trên quảng trường sau một hồi lâu yên lặng, liền bắt đầu xônxao náo động. Hơn một trăm người máy giơ cao tay súng, nhắm thẳng vàodân chúng.
Có người gào khóc: “Ngài chỉ huy! Ngài chỉ huy!”
Cũng có người hét lên: “Ngài ấy làm vậy là vì cứu những người phụ nữ có thai kia!”
Nhưng cũng có rất nhiều người bàn tán sôi nổi rằng: “Hóa ra chính là anh tavà người máy sống mái với nhau! Đáng lẽ không nên tranh đấu, như vậychẳng phải là hại dân sao?”
Có người cũng hùa theo: “Đúng vậy! Lúc chiến trang bùng nổ, đã bại dưới tay người máy rồi, giờ còn đấu tranh làm gì nữa?”
Mạnh Hi Tông bị trói chặt trên giá hành hình, chậm rãi ngẩng lên, thấy những người dân đứng cách đó không xa, đối diện với ánh mắt của anh, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh hoàng. Bọn họ phản ứng như vậy, không khỏi khiếnanh cảm thấy buồn cười.
Anh thấu hiểu ý đồ của Hình Nghị!
Cuộc đàm phán ngày hôm đó là Hình Nghị bị Hình Kỳ Lân cầm súng ép buộc, chấp thuận không giết anh. Mà cái gọi là nghiêm phạt lúc này chỉ là muốn ởtrước mặt dân chúng áp chế anh, đập tan ý chí phản kháng của nhân dân.So với việc giết anh để anh trờ thành anh hùng thì việc này càng khiếndân chúng nản lòng thoái chí hơn nhiều.
Anh ngẩng đầu nhìn bầutrời mù mịt, có phải lúc này cô đang ở nhà, nóng ruột chờ anh? Lúc bịNgười máy đưa đi, anh chỉ có thể vội vã dặn người bên cạnh báo tin chocô, nói rằng mình phải tham gia một nhiệm vụ, không thể về nhà ngay. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì trước khi sinh con, anh cũng nhất địnhphải nói dối cô. Cũng may, ít ra thì cô ấy cũng không biết mình bị hànhhình.
Một tên quân cảnh cao to, cường tráng, tay lăm lăm mộtchiếc roi dài bước đến gần. Sau khi chiếm lĩnh tinh cầu, Người máy lầnnữa tổ chức lại đội quân cảnh, chuyên trợ giúp bọn chúng duy trì an ninh trật tự trong thành phố. Mà tên này rõ ràng không nhận ra Mạnh Hi Tông, hắn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, đứng cách xa mấy mét, vén tay áo lên,để lộ cánh tay chắc khỏe.
Chiếc roi kim loại còn trang bị thêmgai ngược, đây là dụng cụ hành hình mà một gã thủ hạ đã sáng chế ra khiMạnh Hi Tông còn quản lý đội quân cảnh. Mạnh Hi Tông biết, chiếc roi đómà quất lên người thì còn đau đớn hơn bị gậy kim loại đánh xuống gấpnhiều lần. Mà những chiếc gai ngược đó sẽ găm vào da thịt sâu mấy tấc,sẵn sàng cắt từng mẩu thịt.
Anh không nhắm mắt, chỉ bình thản ngắm nhìn bầu trời tăm tối phía trước.
Chiếc roi dài màu bạc xé gió, “vút” một tiếng, quất mạnh xuống, cho dù ý chícủa Mạnh hi Tông có kiên cường đến mức nào thì lúc này cũng không kìmđược, gầm lên đau đớn. Cơn đau nhắc như thể ngọn lửa thiêu đốt khắp lồng ngực, anh cúi đầu, nhìn vết thương đầm đìa máu thịt trên ngực mình.
Dân chúng vây xem có người hoảng sợ, bịt kín hai mắt mình lại. Mạnh Hi Tông bỗng nhiên mỉm cười. Anh nghĩ, mình quả thực chẳng phải người tốt đẹpgì, thấy dân chúng không đành lòng như vậy, trong lòng anh lại dấy lênsự sảng khoái. Gã quân cảnh hành hình thấy vẻ mặt anh như thế thì sửngsốt, lầm bầm mắng chửi câu gì đó rồi lại tiếp tục quất roi xuống.
Khi sắc trời hoàn toàn tối sẫm, nền trời hiện lên từng dải sao dày đặc sáng ngời, lấp lánh. Toàn bộ dân chúng vây xem đều im lặng như tờ, khônggian quảng trường vô cùng trống trải, chỉ có tiếng roi kim loại khôngngừng nặng nề quất vào da thịt.
“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!”Bạo lực nhanh chóng lan nhanh trong lòng dân, có người lớn tiếng gàothét, tựa hồ lúc này, cho dù là giết chết đồng bào của mình thì cũng cóthể giúp bọn họ phát tiết được áp lực khủng khiếp dưới sự thống trị củaNgười máy.
Song, cũng có một nhóm người phẫn nộ muốn phá vỡ vòng vây của đám binh lính Người máy, điên cuồng thét lên: “Thả anh ấy ra!Dừng lại! Đừng đánh nữa!”
Gã quân cảnh đó đã trở nên mù quáng, giơ roi, vân dụng toàn bộ sức lực toàn thân, quất mạnh xuống.
“Đủ rồi!” Hình Kỳ Lân vẫn trầm lặng đứng một bên bỗng nhiên xông tới, đoạtlấy chiếc roi trong tay gã quân cảnh. Gã quân cảnh hét lớn một tiếng,nhào đến, Hình Kỳ Lân giơ chân, hung hăng đạp hắn ngã xuống đất.
Đám người xung quanh lần nữa yên ắng trở lại, bao gồm cả tên vừa la hét“giết chết hắn” kia. Hình Kỳ Lân đi về phía người đàn ông bị trói trêngiá hành hình, trong mắt đong đầy một dòng lệ nóng.
Hắn nghĩ, có lẽ mình đã sai rồi!
Cái ngày Người máy chiếm lĩnh tinh cầu đó, cứ để Mạnh Hi Tông chết trận như một vị anh hùng có lẽ còn tốt hơn ngày hôm nay, anh phải nhận hết baosự giày vò trong tiếng hoan hô của đồng bào. Chính hắn đã đẩy Mạnh HiTông tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Hắn càng bảo vệ thì Hình Nghịcàng muốn giày vò anh mãnh liệt hơn. Có lẽ trong lòng Hình Nghị, Mạnh Hi Tông không chỉ là một đối thủ đáng gờm mà còn là biểu tượng cho tínhngười tồn tại trong lòng Hình Kỳ Lân. Cho nên Hình Nghị mới muốn hủyhoại anh từng chút, từng chút một, cũng chính là tiêu diệt tính người đã ăn sâu trong huyết nhục của Hình Kỳ Lân. Mà Hình Kỳ Lân hắn tìm mọicách để bảo vệ Mạnh Hi Tông, rốt cuộc là vì tình bạn giữa họ hay chỉ vìích kỷ muốn chứng minh mình mô phỏng được cả nhân tính?
Tronglòng Hình Kỳ Lân rối như tơ vò, bước từng bước về phía Mạnh Hi Tông. Hắn nghĩ, có phải mình bị hoa mắt hay không? Sao Mạnh Hi Tông lại có thểmang bộ dạng này? Anh phải là người kiêu căng mà ngạo mạn, bạo ngược màlạnh lùng mới đúng. Ngoài Tô Di ra, anh chưa bao giờ để mắt tới bất cứkẻ nào, kể cả hắn. Nhưng lúc này, nhìn anh thật dơ bẩn và yếu ớt, giốnghệt một kẻ sống dở chết dở, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng đánh bại anh,đày anh xuống mười tám tầng địa ngục. Cả người anh gần như không cònphần da thịt nào lành lặn. Trong bóng đêm, vết thương của anh tứa máu,rách toạc, lộ cả xương trắng ớn, khiến Hình Kỳ Lân đau đớn, xót xa.
“Thả anh ta xuống!” Hắn run giọng hạ lệnh.
“Thiếu tướng, có phải đưa hắn tới nhà giam không?” Một tên người máy hỏi.
“Không!” Hình Kỳ Lân lớn tiếng quát: “Đưa anh ta về nhà!”
Đưa anh về nhà. Đưa anh quay về với vợ mình…
Hình Kỳ Lân bất chấp tất cả, bởi hắn biết, nếu như Mạnh Hi Tông chết đi,người đàn ông tên Carlo Chu kia cũng sẽ chết đi trong cơ thể hắn.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay của căn cứ Nam bán cầu. Ở đây từ lâu đã trởthành một đại dương phẫn nộ. Vô số người tập trung ở sân bay. Hôm nay,sau khi họ tan ca, trở lại căn cứ mới biết tin Mạnh Hi Tông bị Người máy bắt đi. Điều này đủ để khiến bọn họ trở nên điên cuồng. Cho dù Ngườimáy có dùng súng uy hiếp, bọn họ cũng nhất quyết không chịu quay trở vềnhà. Mà khi đám người Giản Mộ An được khiêng ra trên những chiếc cángcứu thương, đám quân nhân vây quanh thực sự nổi điên, nhảy bổ tới, trựctiếp đánh tay bo với đám binh lính người máy.
Trên sân bay, tiếng súng và tiếng la hét hòa vào nhau, Hình Kỳ Lân lại tựa hồ không nhìnthấy gì, mặc cho bọn họ chém giết, dường như hắn mặc kệ sự sống chết của cả loài người và Người máy. Máy bay của hắn trực tiếp đáp xuống trướccửa nhà Mạnh Hi Tông, hắn và thân tín của mình tận tay khiêng Mạnh HiTông xuống một cách cẩn thận.
Rất nhanh đã có mấy người chạy tới, đó đều là Hạm trưởng cấp dưới của anh. Thấy anh nằm trên cáng cứuthương, sắc mặt của bọn họ nhất thời trở nên vô cùng khó coi. Thế nhưng, có lẽ vì Mạnh Hi Tông đã từng dặn dò nên họ cố nén cơn giận dữ, theoHình Kỳ Lân đi vào trong nhà. Bác sĩ nhanh chóng được đưa đến, cắn răngkiểm tra và xử lý vết thương. Đám đàn ông cao lớn, kiên cường nhất đứngchật cả căn phòng, trong mắt ai nấy đều đỏ hoe, rơi lệ.
“TâyLạc.” Hình Kỳ Lân đỏ mắt, nói với cấp dưới. “Trước khi anh ấy khỏi hẳn,cậu hãy dẫn một đội quân loài người lại đây. Bất cứ người máy nào muốnđến gần cũng không cho phép. Kể cả người máy của Ngài chỉ huy cũng vậy.”
Mọi người thấy dáng vẻ tức giận của hắn, chỉ có thể im lặng.
Vài giờ sau, bác sĩ mới thở phào một hơi, nói: “Có thể sống sót hay không còn phải xem ngày mai có hạ sốt không đã.”
“Nếu như anh ấy chết…” Hình Kỳ lân nhìn bác sĩ. “… thì tất cả các người đều phải chết theo.”
Đúng lúc này, dường như có thể nghe thấy lời bác sĩ vừa nói, mí mắt của Mạnh Hi Tông bỗng nhiên giật giật, tựa như muốn mở ra. Bởi vì khóe mắt vàmũi bị dính một roi nên mắt anh căn bản không thể mở ra được, chỉ có thể miễn cưỡng hé ra một khe nhỏ. Nhưng điều này đã đủ để khiến mọi ngườivui mừng khôn xiết, tất cả nhanh chóng vây tới.
“Tô Di, Tô Di đâu?” Anh nói với giọng yếu ớt như muỗi kêu.
Câu hỏi tưởng chừng vô cùng đơn giản này lại giống như một tia chớp đánh trúng mọi người. Tất cả đều trở nên ngây dại.
Tô Di, Tô Di đâu?
Anh đã máu me đầm đìa thế này mà người phụ nữ anh yêu nhất đang ở đâu?
Bấy giờ, Hình Kỳ Lân tựa hồ cũng đã nhận ra sự khác thường, liền hạ giọng, hỏi người đứng bên cạnh: “Chị dâu đâu?”
Người đó ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Lúc chúng tôi tới thì chị dâu đãđi đâu mất… Có người nói sáng sớm nay nhìn thấy người máy đến khu vựcnày.”
Giọng nói của anh ta rất nhỏ nhưng Mạnh Hi Tông đang nằmtrên giường vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một. Tay anh chống xuống giườngmuốn ngồi dậy, nhưng bàn tay lộ cả xương thịt, vẫn còn bê bết máu vừachạm xuống đã đau đớn rụt ngay lại, không thể di chuyển nổi nữa. Anh bắt đầu giãy giụa kịch liệt, bác sĩ liền luống cuống, đè anh xuống.
“Đừng cử động!”
Mọi người nhanh chóng giữ chặt người anh, anh tựa hồ đã mất đi lý trí, rasức vùng vẫy, mà ở trong mắt họ, chân tay nhuốm đầy máu tươi của anh cogiật dữ dội.
“Ngài chỉ huy!” Có người lớn tiếng hô to. “Nếu anh chết rồi thì thực sự không thể gặp lại cô ấy nữa đâu.”
Câu nói này như thể bùa chú, khiến thân thể tàn tạ chợt cứng đờ. Mà điềunày hiển nhiên khiến hơi thở gấp gáp liều mạng của anh hoàn toàn thảlỏng. Anh không cử động nữa, nằm đờ đẫn trên giường, hai mắt nhắmnghiền, giống hệt một xác chết. Mọi người nghĩ rằng anh lại rơi vào hônmê, liền đưa mắt nhìn nhau, thở dài thườn thượt.
“Tô Di.”
Mạnh Hi Tông đang hôn mê đột nhiên kêu lên đau đớn.
Giọng nói đó vừa trầm thấp vừa khàn đặc, tựa như phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, nghiền nát xương cốt và máu thịt toàn thân anh, anh liềumạng hét lớn, máu tươi trào ra đầm đìa. Hai bên gò má sưng vù, lộ xươngứa máu, cứ thế rỉ khắp mặt.