“Trung tá Rita quản lý tại thành phố Tự Do, hôm nay sẽ cử hành hôn lễ với nữminh tinh Tiết Lâm Y. Trung tá Rita là một chiến sĩ người máy trungthành, Tiết Lâm Y cũng cho biết, được chung sống với anh ấy, cô vô cùnghạnh phúc…”
Tô Di ôm con trai, ngồi trên sofa xem ti vi. Nữ MCloài người đang mỉm cười đọc tin tức trên đài truyền hình với chất giọng hết sức lưu loát và ngọt ngào, nhưng Tô Di vẫn cảm thấy trong mắt nữ MC xinh đẹp, nổi tiếng này có nét gì đó rất châm biếm.
Người máychiếm đóng tinh hệ đến nay cũng đã được hơn bảy tháng. Từ kỷ luật nghiêm chỉnh lúc đầu, đến giờ đã dần trả lại cho loài người nhiều quyền tự dohơn. Người máy thay đổi phương hướng phát triển xã hội loài người, nhưng đồng thời, bọn chúng cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc sống của loài ngườicàng lúc càng sâu.
Hình Nghị đi đầu trong việc mô phỏng ngoạihình của loài người, cũng từng nhiều lần công khai phát biểu, Tô Di cũng đã trông thấy cảnh ấy trên ti vi. Cô thậm chí còn thấy có nhiều conngười tỏ ra ủng hộ và ngưỡng mộ vị thống lĩnh cương nghị và mạnh mẽ, cóngoại hình loài người vô cùng anh tuấn này. Có lẽ vì thời gian đã trôiqua quá lâu, đại đa số loài người sẽ cảm thấy, Người máy thống trị tinhcầu chẳng có điểm gì không tốt cả.
Mà cũng có không ít những sĩquan cấp cao của Người máy học theo Hình Nghị, mô phỏng ngoại hình củacon người. Dù sao thì việc làm này cũng khiến bọn chúng dễ dàng hòanhập, thuận lợi trong việc thống trị loài người hơn. Nhưng Tô Di vẫn cảm thấy kinh hoàng trước tin tức sĩ quan người máy cưới vợ loài người. Môphỏng sẽ làm cho người máy có tính cách và tình cảm giống với con ngườisao?
“Phu nhân, nên thay tã cho em bé rồi.” Một giọng nói êm ái vang lên bên tai, Tô Di gật đầu, đưa con cho mấy người giúp việc.
Con trai cô đã được hai tháng tuổi, mặt mũi rõ nét hơn một chút, chưa cónét cứng cỏi, kiên nghị như cha nó mà lại rất mềm mại, đáng yêu.
Hai thiếu nữ xinh đẹp, giống nhau như đúc, cẩn thận đón lấy đứa bé, đặt nónằm lên nôi, động tác thay tã cho em bé vô cùng thành thạo. Nếu nhưkhông biết thì ai cũng tưởng hai cô gái này là một cặp song sinh vô cùng xinh đẹp. Nhưng họ cũng chỉ là hai người máy được Hình Nghị ra lệnh cho đám thuộc hạ phục chế, chỉ có duy nhất một nhiệm vụ, đó là chăm sóc đặc biệt cho em bé và Tô Di.
Dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ và có hai cô người máy này trợ giúp, Tô Di kết thúc giai đoạn ở cữ hết sức khỏemạnh, con trai cũng phổng phao lên nhiều. Tuy vậy, Tô Di vẫn cảm thấykhó chịu khi nghĩ con trai mình bị người máy vây quanh cả ngày. Nhưngkhi bác sĩ chuyển lời nhắn của anh tới cho cô, trong lòng cô bỗng dấylên một niềm hy vọng lớn lao. Cô mặc kệ người máy lợi hại đến mức nào,chỉ biết anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được, nhất định anh sẽ tới cứucô. Cho nên, cô hoàn toàn có thể yên tâm ôm con chờ anh đến, tâm tìnhcũng vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.
Thay tã xong lại cho bú,con trai ngủ một giấc no nê, lúc tỉnh dậy, tinh thần của nó có vẻ rấthăng hái, cứ ô ô a a tự nói chuyện một mình. Tô Di ôm con đi tới đi luitrong nhà, khi tới căn phòng của Đại Bích dưới lầu một thì dừng lại. Đại Bích đứng ở cửa, cách một lớp song sắt, hơi sững sờ khi nhìn thấy đứabé trong lòng Tô Di. Mặc dù đã từng là kẻ địch nhưng Tô Di thất Đại Bích suy bại đến mức này, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác thương hại.
“Rất xinh xắn!” Đại Bích khẽ nói.
“Cảm ơn!”
“Giống ba nó nhiều hơn.”
Trong lòng Tô Di cảm thấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Vậy mà ba nó đã đượcnhìn thấy con mình đâu. Đại Bích lại hơi hoảng hốt, thất thần. Tô Diđoán, chắc hẳn cô ta đang nghĩ tới Lăng Tranh. Mặc dù tình yêu của conngười với côn trùng đó khiến người ta phải thổn thức, nhưng cô vẫn hyvọng Lăng Tranh còn sống.
“Tôi có thể ôm nó một chút không? Đại Bích thấp giọng hỏi.
Tô Di thoáng ngập ngừng nhưng vẫn đặt con trai vào vòng tay cô ta. Cáchnhững chiếc song sắt, Đại Bích với thân hình mảnh khảnh cẩn thận nângniu đứa nhỏ trên tay.
“Nó rất mềm, cũng rất thơm.” Đôi mắt xinh đẹp của Đại Bích mở to. “Tô Di, nó đang cười với tôi này.”
Tô Di cúi đầu nhìn, quả nhiên thằng bé đang cười rất tươi. Cô không khỏibật cười. “Nó rất thích cười.” Điểm này có thể khẳng định là không giống ba nó chút nào.
“Tô Di!” Một giọng nói trầm thấp, hơi có vẻ giận dữ chợt vang lên sau lưng.
Tô Di vừa quay lại, người đó đã sải bước tới gần, giành lại đứa bé trongtay Đại Bích, liếc mắt nhìn Tô Di rồi đi về phía hai cô bảo mẫu ngườimáy.
“Chăm sóc em bé thật kĩ.” Hắn hạ giọng nói: “Sau này, không cho phép em bé đến gần Trùng tộc nửa bước.
“Vâng!” Hai thiếu nữ người máy đồng thanh đáp.
Lúc này, hắn mới đi vào phòng ngủ. Tô Di im lặng giây lát, nhìn về phía Đại Bích với ánh mắt phức tạp.
Đại Bích cúi đầu cười, nói với giọng gần như khổng thể nghe thấy: “Ngày cô làm cho hắn đau khổ, nhớ phải tàn độc một chút!”
Tô Di nhất thời không biết phải nói gì.
“Tô Di!” Lại một tiếng quát nữa khẽ vang lên. Tô Di bước nhanh vào phòng ngủ.
Hình Nghị đã cởi bỏ quân phục, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám bạc, bóng lưng cao ngất đứng giữa căn phòng. Thấy Tô Di tiến đến gần, đôi mắt đen láy, sắc lạnh của hắn hơi nheo lại, nhìn cô chằm chằm. Tô Di không lêntiếng.
“Cô không biết trên người Trùng tộc có bao nhiêu vi khuẩnsao?” Nhìn mặt hắn vẫn còn rất tức giận. “Sau này, ngoại trừ bảo mẫu ra, không được cho bất cứ kẻ nào ôm con.”
Tô Di ngẩn ra, thực sự côchưa từng nghĩ tới điều này. Nhìn nét mặt của cô, Hình Nghị biết cô đãđồng ý với lời nói của mình, sự bực bội cũng vì thế mà tan biến.
“Tôi sẽ dẫn hai mẹ con cô về hành tinh mẹ của Người máy.” Hình Nghị thảnnhiên nói: “Sau khi hoàn thành thực dân ở hành tinh Thú tộc.”
TôDi thầm thở phào, tiến hành thực dân tại hành tinh Thú tộc ít nhất cũngphải kéo dài tới mấy tháng trời. Khi đó, chắc Mạnh Hi Tông đã kịp đếncứu cô rồi. Có lẽ vì ảnh hưởng của chuyện xảy ra lúc chiều nên buổi tối, khi Tô Di xuống nhà ăn cơm, phát hiện phòng của Đại Bích đã trốngkhông, không biết Hình Nghị đã chuyển cô ta đến nơi nào.
Ngay từđầu, Hình Nghị vốn yêu cầu hằng tối, con trai sẽ do hai cô bảo mẫu người máy kia chăm sóc, nhưng Tô Di kiên quyết ở bên cạnh con, bởi cô thực sự không muốn con trai mình sẽ thân thiết với người máy hơn mẹ nó. Lúc còn ở cữ, Tô Di đành phải giữ một nữ người máy ở lại phòng để giúp vài việc lặt vặt, còn bây giờ, hoàn toàn là do một tay cô chăm sóc con.
Tối nay, thằng bé ngủ không yên giấc, cứ cách hai, ba tiếng, nó lại khóc.Tô Di cho nó bú sữa, sau đó lại pha nước ấm tắm rửa cho con. Lúc này đãlà hơn hai giờ đêm, sau khi con trai tắm rửa sạch sẽ xong, nó có vẻ vôcùng tỉnh táo, ngước đôi mắt tròn xoe, chăm chú nhìn cô. Những tiếng ô ô a a không ngừng vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch. Tô Di dở khóc dở cười, chỉ đành gắng gượng cười đùa với con. Đến khi cô để mắt tới bóng dángcao lớn đứng sừng sững ở cửa thì cảm thấy vô cùng hối hận. Lại làm hắnchú ý mà đến đây!
Dưới ngọn đèn mờ tối và u ám, Hình Nghị chỉ mặc độc chiếc quần quân phục, đôi vai trần rộng lớn, eo nhỏ, sắc mặt càngâm trầm. Động tác vô cùng dứt khoát, hắn đi tới, vén chăn, trèo lêngiường, ôm lấy Tô Di. Sau đó, môi lưỡi hắn lại lưu luyến trên mặt và cổcô.
“Rất thơm!” Không chỉ một lần hắn từng khen cô như vậy.
Từ lâu, Tô Di đã ngừng sử dụng sữa tắm nhưng hắn vẫn cố chấp cho rằng trên người cô có mùi thơm. Hình Nghị quay sang nhìn đứa bé trong chiếc nôibên giường, khẽ giọng nói: “Ngủ đi, nếu ngủ không đủ giấc, não của consẽ không phát triển tốt.”
Cũng không biết tại sao, lời hắn nớitựa như có ma lực, hoặc cũng có thể là do thằng bé đã thức quá khuya nên mệt mỏi, vì thế, một lát sau, nó đã ngủ thiếp đi. Thấy con mình nghelời hắn như vậy, trong lòng Tô Di thoáng chút khó chịu. Sau khi con trai đã ngủ, chỉ còn lại đôi mắt đen láy, sâu thẳm của hắn nhìn cô khôngchớp. Cô nhất thời cảm thấy kinh hãi.
Hắn im lặng, tiếp tục vùiđầu vào hõm vai cô. Cả người áp sát vào cơ thể cường tráng của người đàn ông này khiến cô cảm thấy hết sức khó chịu. Trên cổ truyền đến cơn đaunhói quen thuộc, hắn cứ thích hút máu như bị quỷ ám vậy. Một hồi lâusau, hắn mới lấy ngón tay bịt chặt vết thương nơi cổ cô, dán sát vào mặt cô, nhìn cô đầy đe dọa. Cho rằng thế là đã kết thúc như thường lệ, TôDi liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẻ mặt này của cô tựa hồ đã lọt vào tầm mắt Hình Nghị, đôi mắt hắn lập tức tối sầm lại. Hắn nhích hông mộtchút, đặt lên chiếc bụng phẳng lì của cô. Sao Tô Di lại không biết hắnđang ám chỉ điều gì chứ? Nhưng hắn là người máy mà, chẳng lẽ đây là dụcvọng mà hắn mô phỏng Lâm Tề?
“Làm chuyện đó với tôi!” Hắn nói với giọng khản đặc. Trong tiếng kêu sợ hãi của Tô Di, hắn định cởi quần áo của cô ra.
Từ lâu, Tô Di đã lo lắng sẽ có ngày này song vẫn luôn thầm cầu mong maymắn sẽ đến với mình, hy vọng Mạnh Hi Tông sớm tới cứu trước khi sự việctrở nên quá muộn. Nhưng cô đã sinh con được hai tháng rồi, việc gì phảiđến sẽ đến.
Hình Nghị làm theo bản năng mách bảo, dang rộng chântay cô ra, đôi chân dài của hắn ta giữ chặt lấy người cô. Trong đầu TôDi lướt qua vô số ý nghĩ, cuối cùng liền kêu lên: “Tôi vẫn chưa hoàntoàn bình phục! Hình Nghị! Hiện tại tôi chưa thể làm chuyện đó được!”
Hình Nghị dừng động tác, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Chẳng phải loài người các cô sau khi sinh chỉ cần ở cữ sáu tuần thôi sao?”
Ngay cả việc này mà hắn cũng biết!
Tô Di vội vã nói: “Nhưng lúc tôi sinh, bị tổn thương nghiêm trọng, nếu anh không tin thì cứ việc gọi bác sĩ đến đây. Ông ta nói tôi còn phải ở cữthêm một tháng nữa. Nếu không, bị… viêm nhiễm, anh cũng sẽ bị lây đó!”
Hình Nghị chăm chú nhìn cô vài giây rồi ngồi thẳng người dậy, không bướcxuống giường mà vẫn giữ chặt tay chân của cô như trước, lớn tiếng quát:“Bác sĩ!”
Bác sĩ được giữ lại trong nhà để chăm sóc Tô Di, ông ta cuống quýt chạy vọt tới cửa phòng ngủ của Hình Nghị.
“Ngài chỉ huy, có chuyện gì vậy?” Ông bác sĩ căng thẳng nói.
“Cơ thể cô ấy… lúc này có thể làm chuyện ấy được không?” Hình Nghị lạnhlùng đặt câu hỏi. “Nếu như nói dối, tôi sẽ giết chết ông và cả nhà ôngnữa.”
Trái tim Tô Di như rớt thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
Mấy giây sau mới nghe thấy bác sĩ run giọng trả lời: “Ngài chỉ huy, lúcsinh, phu nhân bị tổn thương khá nghiêm trọng, ít nhất cũng cần đến batháng để hồi phục. Bởi vì khung xương của phu nhân nhỏ nên đây là dichứng rất thường gặp sau khi sinh.”
Tô Di thầm thở phào một hơi.Sắc mặt Hình Nghị cực kỳ u ám, nhìn không rõ biểu cảm. “Cút!” Hắn quayđầu, nhìn Tô Di từ trên cao. Trong lòng Tô Di hốt hoảng, không dám lêntiếng.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười khó hiểu.
“Được!” Bàn tay thô to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cô. “Tôi sẽ chờ một tháng nữa.”
Hình Nghị và bác sĩ đều rời khỏi phòng, Tô Di kéo chăn, trùm kín cơ thể lạnh như băng của mình. Cô run sợ một lúc lâu, lẳng lặng rơi nước mắt.
Vài ngày sau, đống quần áo trẻ con mà bảo mẫu người máy mua đều bị Tô Di thẳng tay ném vào thúng rác.
“Màu sắc quá khó coi!” Cô vừa ném vừa nói: “Vải quá dày! Những kiểu quần áonày, con tôi mặc vào sẽ chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi!”
Bảo mẫu người máy đáp: “Đây toàn là quần áo trẻ em tốt nhất trong thành phố.”
Mặt Tô di không đổi sắc, liếc nhìn Hình Nghị đang ngồi bên cạnh. “Đây làcon tôi, tôi muốn tự mình lựa chọn quần áo cho nó. Anh có thể phái nhiều cảnh vệ đi cùng cũng được.”
Hình Nghị nhìn cô rồi nói: “Được!”
Tô Di thầm cảm thấy vui mừng, chỉ cần có thể ra khỏi nhà thì nhất định sẽ có cách truyền tin tức đến cho Mạnh Hi Tông…
“Tôi sẽ đi cùng cô.” Hình Nghị nói một câu dập tắt tất cả hy vọng trong cô.“Còn nữa, tôi đã đổi sang bác sĩ người máy cho cô rồi. Hắn đã được càiđặt toàn bộ kiến thức y học tân tiến nhất của loài người.”
Lòng Tô Di trầm hẳn xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Hình Nghị, chỉ cảm thấy mình không thể nào trốn thoát nổi hắn.
Bầu trời xanh trong, không một gợn mây. Chiếc xe hơi sang trọng dừng lạitrước cổng trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố. Tô Di đã từ bỏ ý định chạy trốn trong đầu. Con trai còn ở nhà, nếu như cô chạy trốn,không biết Hình Nghị sẽ làm gì với nó. Bị Hình Nghị ôm eo, trên đầu độimột chiếc mũ rộng vành, chỉ thấy được một phần khuôn mặt, Tô Di mệt mỏibước xuống xe.
Hình Nghị đeo kính đen, che khuất vẻ ngoài đẹptrai, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Dưới sự tháp tùng của mộtđội người máy, hai người đi thẳng đến thang máy, lên khu đồ dùng trẻ em ở tầng cao nhất. Mặc dù không có cách nào trốn thoát nhưng đây là lần đầu tiên Tô Di bước chân ra khỏi cửa trong suốt mấy tháng qua. Ở đây, người qua lại đông đúc, nhộn nhịp. Sau khoảng thời gian suy thoái ngắn ngủido mới bị người máy chiếm đóng, bây giờ, khu trung tâm thương mại nàylại được mở ra, thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận người dân và người máy.
Tô Di đi dọc những chiếc giá trưng bày quần áo trẻ con và đồ dùng hằngngày, nhìn ngắm một chút. Hình Nghị đi bên cạnh cô một lát rồi để lạihai người máy đi theo cô, còn hắn đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, ngồixuống. Tên người máy đi theo tháp tùng đưa cho hắn chiếc máy tính miniđể hắn có thể kiểm tra và nhận tin tức mới nhất.
Khu mua sắm nàyrất lớn, Tô Di xem xong một loạt quần áo trẻ con, chọn lấy vài món, némcho tên người máy đi sau, nói: “Các người chờ ở đây, tôi đi xem nhữngthứ khác.”
“Người máy đáp: “Xin lỗi, phu nhân, Ngài chỉ huy đã ra lệnh cho chúng tôi không được không được rời phu nhân nửa bước.”
Tô Di đanh mặt nói: “Tôi chỉ đi nhìn ngắm một lát. Người của các anh cũngđã đứng canh ở tất cả các cửa ra vào khu trung tâm rồi, tôi có thể chạyđi đâu được đây? Tôi không thích có người đi theo. Nếu như các anh cứ cố tình làm trái ý tôi, tôi sẽ kêu Ngài chỉ huy ném các anh vào lò thiêuđấy.”
Có lẽ là sau khi mô phỏng con người, tính cách của nhữngngười máy này cũng bị ảnh hưởng nên bọn chúng cảm thấy có chút lo sợ.Hoặc cũng có thể là do thủ đoạn của Hình Nghị quá tàn nhẫn nên chúngliền đứng im tại chỗ, dõi mắt quan sát Tô Di. Thực ra, Tô Di biết, chodù không có bọn họ theo sau thì cô cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của họ. Nhưng cô thực sự chỉ muốn một mình chọn lựa quần áo cho con và mộtvài vật dụng hằng ngày mà thôi.
Cô vừa dạo quanh mấy giá hàngliền thấy phía trước có rất nhiều người đang vây quanh một chiếc giádài. Cô nhìn lên màn hình tinh thể lỏng treo trên tường đang không ngừng phát một đoạn quảng cáo. Thì ra, đó là những mẫu quần áo trẻ em mớinhất vừa được tung ra thị trường. Cô tiến đến, cầm đại một món lên xem,quả nhiên là mẫu thiết kế rất khéo léo và tinh tế, kiểu dáng cũng hếtsức dễ thương. Nghĩ đến lúc mặc những bộ quần áo này lên người con trai, cô không kìm được, bật cười.
Cô liền chọn vài bộ, nâng niu trong lòng rồi xoay người, đinh đi mua thêm hai bình sữa nữa. Lúc vô ý ngẩngđầu lên, ánh mắt cô lướt qua vài bóng người đang đang lựa chọn quần áotrẻ em cách đó chưa đầy mười mét. Cô lập tức cảm thấy khác lạ. Tầm mắtcô vốn đã định dời đi nhưng lại như bị thứ gì lôi kéo, liền nhìn về phía đó thêm lần nữa, dừng lại ở giữa đám người, dừng ngay tại một bóng dáng cao lớn lẫn trong đám đông. Người đó không hề nhận ra ánh mắt chăm chúcủa cô. Anh cầm một bộ quần áo trẻ em màu lam nhạt lên, yên lặng ngắmnghía đến thất thần. Khi anh khẽ ngẩng đầu, những đường nét trên khuônmặt hiện ra một cách rõ ràng. Toàn thân Tô Di như bị điện giật, bất động trong nháy mắt.
Dường như tất cả mọi thứ lộng lẫy, lung linhtrước mắt cô đều mất đi màu sắc, những ồn ào, huyên náo tại khu trungtâm sầm uất như biến mất, cô như ở giữa một sa mạc vắng lặng và yên tĩnh đến vô cùng. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình thổn thức,phút chốc cô như hóa điên, cách một khoảng xa, cô từ từ giơ tay, nhưmuốn xuyên qua đám người, khẽ khàng chạm vào khuôn mặt góc cạnh của anh.
Anh đã thay đối rất nhiều. Trông anh gầy đi, trên mặt có thêm vài vết sẹo,nhưng trong trái tim cô, vẻ anh tuấn hơn người đó vẫn y nguyên như cũ,chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã đủ khiến cô trở nên ngây dại. Cả người TôDi khẽ run rẩy, vài bộ quần áo chọn mua cho con đang ôm trong lòng đềubị rơi hết xuống đất. Cô không hề do dự, cuống cuồng chạy đến bên anh.Nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nặng nề của mình, giống như từng đợt sấm sét nện xuống nền đá cẩmthạch, đốt cháy đống tro tàn và những áp lực bấy lâu cô cố gắng kìm nén.
Đám người phía trước cũng nhận thấy tiếng động lớn, quay đầu nhìn người phụ nữ đang chạy như phát điên. Anh vốn đang ngắm nghía đống quần áo trẻcon đến thất thần, lúc này cũng nhận ra tiếng bước chân dồn dập hướng về phía mình, liền chậm rãi quay đầu lại.
“Hi…” Cô gắng sức muốn gọi tên anh.
Bỗng nhiên, có một bàn tay to lớn bịt kín miệng cô, vòng eo lập tức bị ômchặt. Cơ thể cô đột ngột bị nhấc bổng lên, hai người đứng bên giá hàngnhanh chóng rút lui một cách khó tin. Chỉ vài giây sau, cô đã bị ngườiđó khiêng đến một khoảng trống cách đó hơn mười mét. Giọt nước mắt vẫnđọng trên má cô, giọng nói cũng nghẹn ngào trong cổ họng. Lần đầu tiên,cô được chứng kiến bản lĩnh đáng kinh ngạc của Hình Nghị. Cánh tay hắnnhư gọng kìm, gắt gao ôm siết cô vào lồng ngực, sa sầm nét mặt, nói vớingười đối diện: “Đi về!”
“Không!” Cô nức nở hét lên, liều mạnggiãy giụa trong lòng hắn như sắp chết chìm đến nơi rồi. Mà ở chỗ giáhàng cách đó một khoảng khá xa, người đàn ông đang đứng giữa quầy quầnáo ngổn ngang cũng đã nhận ra điều gì đó bất thường, liền sải những bước nặng nề, tựa như trong nháy mắt sẽ chạy ngay đến trước mặt cô.
Nhưng Hình Nghị vẫn đứng im bất động, lạnh lùng liếc nhìn cô. “Nếu như hắn đến đây, tôi sẽ giết chết hắn ngay lập tức!”
Toàn thân Tô Di cứng đờ, sắc mặt tái mét, sức lực trên người cũng như bị rút cạn. Hình Nghị tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, mở khóa chiếc áo khoác đen,kéo cô vào trong lòng, sải bước tiến vào thang máy.