Chỉ là những việc tưởng chừng đầy ý nghĩa với tôi, đến tận bây giờ - chỉ là lót đường cho người khác sống dễ chịu hơn thôi.
Chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Thế nên, tôi từ bỏ.
Tôi về thăm cha mẹ.
Họ thấy tôi không về cùng anh, bất mãn như cũ. Tôi cười xòa:
- Dạo này anh ấy bận rộn. Chờ vài ngày nữa, con lại về thăm cha mẹ, với anh ấy nhé.
- Thật không? Các con không giận nhau chứ? Mẹ cứ thấy gần đây hai đứa là lạ...
Môi tôi cứng đờ, nụ cười ấy vẫn đang treo trước mặt:
- Lạ lắm ạ?
- Ừ, mẹ nói rồi đó.
Chợt mẹ nhớ tới điều chi, vừa loay hoay trong bếp, vừa nói thêm:
- Có điều, con càng ngày càng giống dạo trước thật. Con ấy, lớn già đầu rồi...
Thật vậy.
Đúng là nhiều việc tôi chẳng thể làm được như Trạch-An-giả. Đúng như họ nói, tôi học đòi với tầm của cậu.
Nhưng tôi lại là tôi.
Tôi chần chừ, rồi chẳng dám nói thêm gì nữa.
Đêm trước ngày lễ tình yêu, tôi nhắn tin cho anh, nhắc anh "nhớ về nhé". Anh vẫn lạnh nhạt, phản hồi cho có. Tôi nghĩ một chút, song không nhịn nổi đành trực tiếp gọi điện cho anh.
Không ngờ, anh nhận cuộc gọi của tôi.
Tôi vội nhắc anh:
- Mai anh phải về đó.
- Mai rồi tính. – Giọng anh đáp một cách mơ hồ.
Bỗng tôi nhớ đến nụ hôn trong mùa hè năm đó, ướt át, ấm áp, ngây ngô thuở mới yêu lần đầu của một thiếu niên ngây thơ. Ấy là nụ hôn đầu của tôi trao anh, sau đó tôi vững lòng theo đuổi anh bất chấp.
Tôi cứ ngỡ tôi thành công rồi, thật ra tôi thất bại thảm hại.
Tôi nhẹ giọng hỏi anh:
- Anh thích Trạch An từ lúc nào ạ?
Anh mất kiên nhẫn:
- Sao?
Tôi nắm chặt microphone, bổ sung:
- Em tò mò nên hỏi thôi ạ.
Anh im một lúc, không rõ là đang thỏa hiệp hay muốn kết thúc cuộc gọi này thật sớm mà lạnh nhạt nói:
- Vừa gặp đã yêu.
Tôi kinh ngạc.
Mãi mới tìm được chỗ trống, tôi lấp vội:
- Em cúp máy đây.
Rồi lẩm bẩm: "Em cảm ơn."
Cuộc gọi đã kết thúc, đại não tôi xoay vòng vòng. Anh nói "vừa gặp đã yêu", không biết anh vừa gặp đã yêu Trạch An nào.
Có điều, tôi thật lòng cảm ơn anh. Anh đã trả lời tôi như vậy, tôi lại có thể tiếp tục tự an ủi, rằng sự tồn tại của tôi vẫn có nghĩa.
Giả sử, anh vừa gặp đã yêu... Trạch An đầu tiên - ấy là tôi.
Tốt quá rồi.
Cảm ơn anh, Quý Khâm.
Tôi cẩn thận gói bức tranh ấy lại, đặt trên bàn trong phòng làm việc của Trạch-An-giả. So với cậu ấy thì tôi vẽ không bằng, nhưng tôi rất nghiêm túc, chân thành vẽ anh mặc đồng phục trong theo phong cách hoạt hình... hình tượng ấy khắc sâu vào tim tôi. Tính ra, tôi rất hài lòng với tác phẩm của tôi haha.
Vậy đó, mọi người thấy mà, tôi cố hết sức rồi.
Đây là khoảnh khắc hoàn toàn mới lạ, khoảng khắc của riêng tôi - Trạch An chân chính.
Cái đêm tôi dùng quá liều thuốc ngủ nọ, thật ra tôi cũng có ý định cả rồi. Có lẽ lúc ấy... tinh thần tôi rã rời, tôi chẳng thiết tha gì nữa.
Giữa một mảnh không gian hỗn loạn, tôi gặp lại Tử Thần. Tử Thần chả nói gì nhiều, im lặng nhìn tôi, dường như tôi hiểu được ánh nhìn ấy mang nghĩa gì.
- Cho cậu ấy vậy. – Tôi thấp giọng.
Tử Thần im lặng. Tôi tưởng Tử Thần có cử động một chút, hẳn là giao dịch giữa tôi và Tử Thần thành công rồi. Tôi lại nói:
- Tôi cũng muốn có được một "tôi" hoàn hảo. Dù sao ở đây cũng không có ai thích tôi đâu haha.
- Tôi sẽ hỏi ý cậu ấy.
Chẳng bao lâu sau, Tử Thần nói với tôi, Trạch-An-giả đồng ý.
Ghen tỵ thật. Trạch-An-giả cũng nhớ thương cuộc sống ấy nhỉ? Đây là đôi bên đâm đầu vào nhau ha? Tôi mới là phần thừa mà.
Mà thôi, giao dịch thành công.
Mốc thời gian là ngày lễ tình yêu này, tròn một năm Trạch-An-giả rời đi.
Đồng thời cũng là kỷ niệm một năm tôi về song chẳng ai chú ý nên... thôi, bỏ đi.
Tôi sẽ tặng cho mọi người, một cái "tôi" chân chính được mọi người ưu ái.
Không ai luyến tiếc, không ai thất vọng.
Tôi sẽ vào vòng luân hồi, rồi sống lại một cuộc đời của riêng mình.
Kế đó... sẽ có người thích tôi, chỉ thích chính tôi.
Tôi nằm trong bồn tắm, hơi ấm phai dần, đôi mi từ từ khép lại.
Đây sẽ là, một kết thúc có hậu vô cùng.
END
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn hết rồi đó, nhưng mà có phiên ngoại thật á.
Phần đầu bài《 Yêu》của Hoàng Lệ Linh xin tặng cho Trạch An (các bạn có thể nghe thử nha)