Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân - Chương 22

Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân Chương 22


"Xin lỗi mọi người, cháu đến muộn, đây là bạn của cháu, Trình Nhật Khải." Đỗ Tuyết Vũ tươi cười nhìn người lớn.

Đỗ Tuyết Vũ chưa bỏ túi xách xuống, bĩu môi với bố mình một cái. Cô vốn chẳng có hứng thú gì với trò này, chẳng qua vì bố mẹ ép cô đi, vậy nên cô đành phải đồng ý nhưng cô lại lừa Trình Nhật Khải đi cùng, đến thì đến, họ cũng có bảo là không được dẫn ai theo đâu.

Đỗ Tuyết Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Cô đã từng gặp anh mấy lần, đẹp trai, phong độ, đặc biệt là nụ cười của anh ta mang theo đầy bí hiểm nhưng... không khiến cô rung động. Cô đảo mắt qua người bên cạnh anh ta, khựng lại trước khuôn mặt Lâm Mặc Linh.

Đồ ăn đã được dọn lên, Đỗ Tuyết Vũ đặt túi xách xuống bên cạnh, gật đầu chào hỏi Mạc Thiếu Thần: "Từ lâu bố em đã nói giám đốc Mạc tuổi trẻ tài cao, bận rộn nhiều việc, vậy mà lại có cơ hội gặp anh mấy lần như vậy. Em thật là may mắn!"

"Đỗ tiểu thư khách khí mà thôi." Mạc Thiếu Thần không có ý định hưởng ứng.

"Giám đốc Lâm, lại gặp nhau rồi." Đỗ Tuyết Vũ quay sang nhìn Lâm Mặc Linh, gương mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

"Đỗ tiểu thư vẫn còn nhớ tôi, tôi thật là vinh dự." Lâm Mặc Linh cũng mỉm cười trả lời cô.

"Trình tổng, thật không ngờ lại được gặp anh." Mạc Thiếu Thần cũng để ý sang người đàn ông ngồi bên cạnh Đỗ Tuyết Vũ.

"Tôi cũng vậy." Trình Nhật Khải lạnh đạm trả lời.

"Anh sinh được cô gái giỏi giang thật khiến người khác phải ngưỡng mộ." Mạc Cảnh Khiêm nói nửa đùa nửa thật.

Đỗ Chính Văn nghe vậy lấy làm tự hào. Cô con gái này chính là niềm kiêu hãnh tự hào của ông ta, luận về ngoại hình hay tài trí, Đỗ Tuyết Vũ đều không thua kém ai.

"Thiếu Thần nhà anh cũng đâu có tầm thường, chắc chắn đã giúp đỡ anh rất nhiều nhỉ? Già cả như chúng ta chỉ mong con cái có chí là yên tâm nghỉ ngơi rồi."

Mạc Cảnh Khiêm nhìn con trai, "Tôi chỉ mong nó không gây ra chuyện gì để tôi phải lo lắng là cảm ơn ông trời lắm rồi."

"Để cho bọn trẻ có không gian thoải mái, chúng ta nên đi chỗ khác nói chuyện của người già chúng ta nhỉ?" Đỗ Chính Văn gợi ý.

"Anh quả thật suy nghĩ thấu đáo."

Người lớn đều đã đi hết, chỉ còn lại bốn người ngồi trong phòng, không khí có chút trầm lắng.

Mạc Thiếu Thần từ nãy đến giờ vẫn chưa động đũa, mặt không biểu cảm, anh cầm đôi đũa lên gắp thức ăn vào bát Lâm Mặc Linh: "Ăn nhiều một chút, chẳng phải em vẫn nói đồ ăn ở đây ngon nhất sao?"

Lâm Mặc Linh suýt thì không thở ra được, cô nén giận, cố gắng cười nói: "Cảm ơn."

Đỗ Tuyết Vũ nhìn thấy cảnh này, cũng không để mình mất mặt, cô quay sang nhìn Trình Nhật Khải cười dịu dàng: "Đồ ăn ở đây ngon lắm, cậu cũng thưởng thức đi. Cậu không phải ngại đâu." Nói xong cô cũng gắp một món cho vào bát anh.

"Nghe nói anh du học ở Mỹ. Cách đây không lâu bạn tôi cũng mới từ Mỹ về, thật là trùng hợp." Đỗ Tuyết Vũ nhìn Mạc Thiếu Thần gợi chuyện.

"Đúng là trùng hợp thật." Vừa nói, Mạc Thiếu Thần vừa tiếp tục gắp thức ăn cho Lâm Mặc Linh: "Đây là món em thích, ăn nhiều vào."

Đang cúi đầu định động đũa, Lâm Mặc Linh bị đá vào chân, cô ngẩng đầu lên nhìn sang người bên cạnh, nhận được cái liếc mắt đầy ẩn ý của Mạc Thiếu Thần.

Cô cũng gượng cười cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn vào bát anh: "Đừng để ý đến em nữa, anh cũng mau ăn đi."

Để tránh cho bầu không khí đỡ ngượng ngùng, thỉnh thoảng Đỗ Tuyết Vũ lại hỏi Lâm Mặc Linh một vài câu. Phụ nữ thì nói từ chủ đề sinh hoạt, sở thích, âm nhạc, giải trí, Lâm Mặc Linh cũng không thể không đối qua đáp lại. Còn cánh đàn ông hầu như chỉ nói về chuyện thương trường, Mạc Thiếu Thần mặc dù không quan tâm nhưng anh không thể không nói chuyện.

"Giám đốc Lâm, sở thích của cô là gì vậy?" Đỗ Tuyết Vũ tìm chủ đề nói chuyện với Lâm Mặc Linh.

"Có lẽ là đọc sách đi." Lâm Mặc Linh ậm ừ trả lời, "Môngtexkiơ đã nói: thích đọc sách tức là biết đánh đổi những giờ phút buồn tẻ không thể tránh được trong cuộc đời lấy những giờ phút lý thú."

"Vậy à, tôi rất ngưỡng mộ những người am hiểu văn học đấy." Đỗ Tuyết Vũ tỏ ra thích thú.

"Tôi không được như cô nói đâu." Lâm Mặc Linh khiêm tốn trả lời.

"Vậy gần đây cô đang đọc quyển gì?"

"Dạo gần đây, tôi hơi bận, không có thời gian đọc sách. Nhưng quyển gần đây nhất tôi đọc là cuốn sách "Gen – lịch sử và tương lai của nhân loại". Cô có nghe đến nó bao giờ chưa?" Lâm Mặc Linh thẳng thắn trả lời.

"Cô đúng là làm tôi cảm thấy hổ thẹn." Đỗ Tuyết Vũ gương mặt gượng gạo.

"Cô nói quá rồi, còn có rất nhiều thứ tôi không thể bằng cô, chuyện này có là gì đâu cơ chứ." Lâm Mặc Linh nhẹ nhàng trả lời cho có lệ.

"Sao cô lại có hứng thú với sinh học vậy?" Đỗ Tuyết Vũ cảm thấy hình như cô đang muốn dừng lại cuộc trò chuyện vậy.

"Cảm thấy thú vị nên muốn tìm hiểu một chút."

"Vậy cô có thể cho tôi chút thông tin về nội dung cuốn sách không?"

"Học cấp ba cô học ban gì?" Lâm Mặc Linh không trả lời mà hỏi ngược lại Đỗ Tuyết Vũ.

"Ban tự nhiên, tôi vẫn còn nhớ một chút về sinh học, chắc là có thể nghe hiểu một vài thứ."

"Cuốn sách này sẽ cho cô thêm thông tin về lịch sử ra đời và phát triển của gen như thuyết tiến hóa của Darwin, biến dị di truyền của Mendel, đột biến di truyền gen của Morgan và thêm nữa là thuyết ưu sinh của Francis Galton, giải thích lý do tại sao Phát xít Đức lại diệt chủng Holocaust với hơn sáu triệu người Do Thái. Điều tôi thích nhất đó là, cuốn sách có cái nhìn tổng quan về gen, giải thích một số hiểu lầm của mọi người về khái niệm gen." Lâm Mặc Linh ung dung trả lời, cô cũng biết là Đỗ Tuyết Vũ không tin mình lại có sở thích đọc loại sách này, ừm, dù sao thì là người khác cũng sẽ không tin nếu không biết rõ về gia đình cô.

"Cô... quả thật uyên bác." Đỗ Tuyết Vũ trầm trồ kinh ngạc.

"Thế cậu đọc xong hết tập năm quyển Sinh học phân tử tế bào chưa?" Trình Nhật Khải ngồi bên cạnh Đỗ Tuyết Vũ, mỉm cười hỏi.

"Cái đó nó chuyên sâu quá, tôi không nghiên cứu về sinh học, không hiểu được hết nên không đọc." Lâm Mặc Linh lắc lắc đầu, cảm thấy vừa rồi hơi tự nhiên quá, thói quen thật khó bỏ, cứ hễ ai nói đến chuyện cô hứng thú thì cô không tự chủ được mà cảm thấy thoải mái.

Cuối cùng, bữa cơm nặng nề này cũng kết thúc. Mạc Thiếu Thần chào tạm biệt mọi người lấy lý do lái xe đưa cô về rồi rời đi.

Đến bãi đậu xe, nhìn quanh nhìn dọc, thấy không có ai, Lâm Mặc Linh đá một cái vào chân anh ta.

Mạc Thiếu Thần bị đau ôm chân: "Cô làm sao vậy?"

Lâm Mặc Linh tức giận: "Còn hỏi tôi làm sao ư? Anh mới bị làm sao ấy, cảm thấy cuộc sống của tôi chưa đủ phiền phức à?"

"Không phải cô được ăn một bữa cơm miễn phí đúng như tôi nói sao?"

"Nếu biết đặc ân như thế này tôi sẽ nhường cho người khác."

"Người khác thì không được, chỉ có cô mới xứng với đặc ân này." Mạc Thiếu Thần ánh mắt thâm sâu nhìn Lâm Mặc Linh, "Tôi cũng không muốn bị hiểu lầm."

Cô nhìn chằm chằm anh, muốn nhìn ra một chút suy nghĩ của anh ta, cô đoán là việc Diệp Tử Tịch mấy ngày nay ở nhà của cô anh ta đều biết, nhưng hỏi thì cô không nói nên mới muốn trả thù cô đây mà.

Nhưng như vậy thì cô càng không nói, mặc kệ anh ta.

Một bữa cơm ăn không đến nơi đến chốn, cô chẳng có chút khẩu vị gì.

Dọc đường, Lâm Mặc Linh không hỏi Mạc Thiếu Thần một câu nào. Cô nghĩ cứ im lặng là tốt nhất, nếu cô trách cứ gì anh ta lại liên quan đến Diệp Tử Tịch thì lúc đó cô cũng không biết nên làm như thế nào.

Điều kì lạ là Mạc Thiếu Thần cũng không hỏi cô một câu nào, bọn họ cứ im lặng như vậy cho đến khi xe dừng lại ở trước khu chung cư.

Lâm Mặc Linh xuống khỏi xe của Mạc Thiếu Thần, quay đầu lại nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Còn nữa, cảm ơn vì bữa ăn." Câu cuối là nghiến răng mà nói.

Mạc Thiếu Thần hờ hững, "Không có gì, tôi là một vị sếp tốt, quan tâm tới nhân viên của mình."

Cô lườm anh ta một cái rồi đi về phía căn hộ của mình, mở cửa, vào đến nhà, ngồi phịch xuống sofa. Hôm nay Diệp Tử Tịch đã về nhà, vậy mà không gọi báo bình an cho cô một cuộc nào. Cô cũng sẽ không kể chuyện buổi tối hôm nay cho cô ấy, chuyện tình cảm của cô ấy, cô nên để cô ấy tự quyết định, người ngoại cuộc như cô không nên can dự vào chuyện riêng của bọn họ.

Ngồi một lúc, Lâm Mặc Linh mới miễn cưỡng di chuyển bản thân vào phòng ngủ lấy quần áo rồi đi tắm rửa.

Tối nay, phải đối qua đáp lại với bọn họ, lúc nào cũng phải xem nên nói như thế nào mới không làm mếch lòng người khác. Cô cảm thấy gần như đã sức cùng lực kiệt rồi.

Vừa nằm xuống giường, điện thoại lại vang lên, Lâm Mặc Linh nhìn người gọi, mệt mỏi nhấc máy, "Có chuyện gì?"

"Ai lại chọc giận em gái của anh à?" Người đầu dây bên kia nhận ra giọng điệu khác thường của cô, hỏi thăm.

"Đúng vậy, thế nên anh thức thời một chút, đừng chọc đến em."

"Cuối năm công ty có thêm nhiều hạng mục mà dạo này anh lại hơi bận, em điều hành Laec giúp anh."

"Trần Lâm Dương, công ty của anh, sao anh bắt em quản nhiều thế?" Lâm Mặc Linh than trách.

"Em là cổ đông lớn nhất sau anh mà, đó cũng là công ty của em chứ."

"Mà anh cũng thật phiền phức, lại còn bày đặt làm tổng giám đốc giấu mặt, lộ mặt ra thì chết ai à?"

"Em cũng vậy còn gì, phó tổng giám đốc giấu mặt, cũng bí ẩn không kém."

"Đó là vì em đang làm giám đốc chiến lược của Thanh Vũ, lộ ra chuyện đó không tốt lắm, rất ảnh hưởng."

"Vậy phó tổng giám đốc, việc của Laec dạo này nhờ cả vào em đấy, trợ lý Vương sẽ gửi báo cáo cho em. Trong khoảng thời gian anh sắp xếp cho xong chuyện ở đây, em quản lý giúp anh."

"Được rồi, anh cứ giải quyết việc của anh đi, nhanh lên đấy."

"Đúng là em gái ngoan của anh. Vậy em ngủ đi nhé, giữ sức làm việc."

Mấy ngày nay, cuộc sống của cô vẫn êm ả, hôm trước Diệp Tử Tịch vừa gọi điện cho cô. Cô nghe giọng của cô ấy hết sức vui vẻ, xem ra về quê đúng là quyết định đúng đắn của cô ấy. Diệp Tử Tịch nói rằng bố mẹ cô ấy đều rất khỏe, thấy cô ấy về ai nấy cũng đều vui sướng đến nỗi cười híp cả mắt.

Cô kể rất nhiều chuyện ở quê, giọng nói đặc biệt hạnh phúc, cô ấy cũng không nói đến chuyện gì khác, Lâm Mặc Linh cũng không muốn phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cô ấy.

Xem báo cáo trợ lý Vương gửi, làm xong nội dung công việc tháng này của Laec, Lâm Mặc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm trưa, cô mở tủ lạnh thì chẳng còn gì đển nấu, cô đành cầm ví đi siêu thị.

Cầm mấy túi xách, túi lớn túi bé đều đủ cả về đến Hoàng Nguyệt, Lâm Mặc Linh cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tê người. Cảm giác này rất ít khi xuất hiện, giống như thời sinh viên bị người ta trộm mất ví tiền, lòng bồn chồn chứng tỏ sắp có chuyện xấu xảy ra.

Cô dừng chân, từ từ quay đầu lại.

"Cô Lâm, phu nhân mời cô đến nói chuyện một tiếng."

Đến rồi. Kỳ lạ, lúc này cô không còn sợ nữa. Có lẽ cô biết điều mà bản thân sắp phải nghênh đón.

Một chiếc xe màu đen mang lại cho người ta cảm giác uy nghiêm, cửa kính xe từ từ hạ xuống. Người phụ nữ sang trọng quét ánh mắt quan sát Lâm Mặc Linh vài lần mới cười nói: "Hôm nay tôi rất rảnh, đang buồn chán không biết làm gì nên muốn tìm ai đó đi shopping cùng tôi, không biết giám đốc Lâm có thời gian không?"

"Đây là vinh dự của cháu. Nhưng bác có thể chờ cháu một chút để cháu lên phòng cất đồ và thay quần áo được không?" Cô giơ cao mấy túi đồ lớn nhỏ trên hai tay lên cho người phụ nữ xem.

"Tất nhiên là được rồi." Phùng Diệu Hoa cười tùy ý.

Lâm Mặc Linh nhanh chóng chạy lên lầu cất đồ rồi xuống ngồi vào xe. Cô nghĩ xem đối phương sẽ ngả bài với mình như thế nào, tốt thì thẳng thừng hỏi "Cô muốn bao nhiêu tiền để rời khỏi con trai tôi?", hoặc tệ hơn sẽ là khinh bỉ nhìn cô và quát "cút". Mặc dù đúng là cô không có quan hệ yêu đương gì với con trai bà ta.

Đã chuẩn bị tinh thần đón nhận, nào ngờ đối phương chỉ đơn giản muốn cùng cô đi shopping thật.

Lâm Mặc Linh đi theo sau Phùng Diệu Hoa, cảm giác không biết bà muốn làm gì thật khó chịu.

"Thanh niên trẻ các cô cậu chắc là không thích đi cùng người già chúng tôi đâu nhỉ?" Phùng Diệu Hoa ung dung tự tại cười nói: "Con trai tôi chưa bao giờ chịu đi cùng tôi."

Xác định ý tứ của Phùng Diệu Hoa, thấy bà không cố tình chĩa vào mình, Lâm Mặc Linh mới cười đáp: "Chắc bác hiểu lầm rồi ạ. Thời buổi bây giờ bận rộn, mọi người rất ít người bằng lòng phí thời gian vào việc mua sắm, hơn nữa bây giờ việc mua sắm qua mạng giờ càng ngày càng phát triển."

Phùng Diệu Hoa liếc nhìn cô một cái: "Cô Lâm thích thương hiệu nào? Có thể cho tôi một vài tên tham khảo được không? Tôi thấy trang phục cô đang mặc là của Chanel. Có phải cô thích thương hiệu này?"

"Thật ra cháu cũng không hiểu biết nhiều về những cái này, quần áo chỉ cần thích hợp là được rồi. Trong tủ quần áo của của cháu có đầy đủ thương hiệu nước ngoài đến cả thương hiệu trong nước."

Lâm Mặc Linh trông chờ một lời chê bai từ Phùng Diệu Hoa, nhưng không ngờ bà lại chỉ thản nhiên mở miệng: "Nói hay lắm, thanh niên bây giờ phần lớn đều theo đuổi cái thương hiệu nào đó, thật tốt cô Lâm không phải là người như vậy."

Thái độ của Phùng Diệu Hoa như vậy, ngược lại làm cho Lâm Mặc Linh không biết phải làm sao.

Không chỉ vậy, Phùng Diệu Hoa dành toàn bộ buổi chiều ngày hôm nay để kể cho cô nghe về nguồn gốc, lịch sử hình thành và giải thích ý nghĩa của những thương hiệu lớn. Trước khi chia tay, Phùng Diệu Hoa mời cô vào một quán đồ uống ngồi nói chuyện.

Hai người ngồi xuống ghế, bồi bàn bước đến hỏi hai người muốn uống gì.

"Cho tôi trà hoa cúc." Phùng Diệu Hoa lại gọi đồ uống tao nhã.

"Cho tôi một cốc Macchiato." Chờ bà gọi xong, trái lại với bà, Lâm Mặc Linh mới gọi thứ cafe phổ biến nhất.

"Cô có biết vì sao Iphone lại đi đến thị trường nào là thành công đến đấy không?" Phùng Diệu Hoa tùy ý mở miệng, khóe mắt vẫn mang theo ý cười.

Lúc Phùng Diệu An cười như vậy, có vài phần giống với Mạc Thiếu Thần, khiến cho Lâm Mặc Linh không khỏi thấy căng thẳng.

"Làm marketing rất tốt." Lâm Mặc Linh cẩn thận trả lời.

Phùng Diệu Hoa gật đầu: "Điều thành công nhất của họ là tạọ ra sản phẩm có giá trị trong cuộc sống, đồng thời họ xác định đúng đối tượng khách hàng, biết rõ những ai mà họ nhắm tới. Xác định đúng mục tiêu tiếp cận mới bước vào thương trường, trở thành sản phẩm có giá trị. Vậy nên, thành công cũng cần lựa chọn."

"Bác gái thật sự uyên bác." Lâm Mặc Linh cười có chút xấu hổ: "Cháu ngoại trừ biết nó có dễ dùng hay không, còn lại cũng không hiểu rõ lắm. Cháu cũng không quan tâm đến việc nó có ngọn nguồn như thế nào, hoặc là nó có bao nhiêu thành công. Nếu như cháu mua nó thì chỉ đơn giản bởi vì cháu muốn dùng, mà không phải vì nó đắt bao nhiêu, đại diện cho chất lượng cuộc sống như thế nào, chính là cháu muốn mà thôi."

"Cô Lâm thật sự là thú vị."

Lâm Mặc Linh chỉ là nhếch miệng cười.

"Nhưng dù tôi có thấy cô thú vị, gia đình tôi cũng không đồng ý cho cô và con trai tôi ở bên nhau." Bây giờ Phùng Diệu Hoa mới đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Mặc Linh chẳng kinh ngạc nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn bã, không phải vì mình mà là Diệp Tử Tịch. Mới chỉ đi ăn cùng một bữa nhưng ngay sau đó đã bị cảnh cáo, bà ấy cũng biết là giữa cô và Mạc Thiếu Thần chẳng có gì nhưng vẫn muốn đề phòng chuyện có thể xảy ra.

Lâm Mặc Linh thầm cảm thấy may mắn vì người ở đây hôm nay là cô mà không phải Diệp Tử Tịch. Nếu

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận