Lúc ngồi ăn cơm với Trình Nhật Khải, Lâm Mặc Linh có nhắc với anh chuyện này.
"Hai ngày nữa là hôn lễ của Tử Tịch, anh có bận gì không, đi cùng em." Cô hào hứng mở miệng.
Trong mắt anh lộ rõ vẻ hứng thú: "Anh cũng tham gia được sao?"
"Tất nhiên, cứ đi theo em, không ai dám đuổi anh đi đâu." Lâm Mặc Linh cười nói.
"Có phải anh nên cảm thấy vinh dự vì được làm bạn trai em không?"
"Tất nhiên, nếu không có em anh không thể biết được vợ của Mạc Thiếu Thần, ông chủ của Thanh Vũ là ai đâu, cũng không được tham gia hôn lễ này đâu." Lâm Mặc Linh tự đắc.
"Vậy anh phải thật trân trọng bạn gái tài giỏi của mình mới được." Nói xong Trình Nhật Khải gắp thức ăn cho cô, "Em ăn nhiều vào."
Hôn lễ được tổ chức đơn giản ở một khu du lịch sinh thái thuộc sở hữu của Thanh Vũ, chỉ mời người nhà và anh em thân thiết. Truyền thông không biết một thông tin gì về hôn lễ này, nếu không thì hình ảnh Diệp Tử Tịch sẽ trở thành bìa của rất nhiều tạp chí kinh doanh, sẽ được tung hô trở thành cô bé Lọ Lem.
Ở đây vẫn đang trình diễn một câu chuyện cổ tích cho thiếu nhi.
Mặc dù lễ cưới không lớn nhưng sự xa hoa thì không khỏi khiến cho người ta xuýt xoa. Mạc Thiếu Thần đúng chỉ là toàn dùng đồ đắt tiền.
Đương nhiên là Lâm Mặc Linh cũng không thể đến tay không, cô đã đặt làm một tượng đôi thiên nga trắng được làm từ pha lê, được bọc quà cẩn thận và đẹp đẽ.
Cô không có ý kiến gì về hôn lễ này. Mức độ lớn nhỏ của hôn lễ không thể hiện hạnh phúc của người trong cuộc.
Mạc Thiếu Thần thấy hai người đến, tươi cười tiếp đón.
"Phó tổng giám đốc, cô không định giới thiệu một chút à?" Anh ta dùng ánh mắt thâm ý nhìn Lâm Mặc Linh.
"Tôi còn tưởng khỏi cần tôi giới thiệu anh cũng biết anh ấy là ai chứ." Cô cười.
"Tôi đương nhiên biết Trình tổng, nhưng mà không biết mối quan hệ của hai người." Mạc Thiếu Thần nhìn về phía Trình Nhật Khải.
"Chúng tôi có quan hệ gì sau này anh sẽ rõ, còn bây giờ tôi là người nhà cô dâu, anh cũng nên có phép tôn trọng tối thiểu với tôi chứ nhỉ?" Lâm Mặc Linh trên mặt nụ cười càng tươi.
"Cô ấy đang ở bên trong trang điểm, cô mau vào đi, cô ấy đợi cô lâu lắm rồi đấy!" Mạc Thiếu Thần chỉ dẫn.
"Vậy anh ở đây ở đợi em, em đi một lúc." Lâm Mặc Linh quay sang Trình Nhật Khải dặn dò.
Anh ừ một cái.
Lâm Mặc Linh đi vào chỗ cô dâu trang điểm, khoanh tay trước ngực và đứng dựa vào tường. Diệp Tử Tịch đang mặc cho chuyên gia trang điểm trổ tài trên khuôn mặt của mình, cô đưa mắt nhìn các vật dụng trang trí ở trong phòng sau đó lại gần nhìn vào gương, quan sát từng cử chỉ của Diệp Tử Tịch.
"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu cậu thực sự không muốn cưới nữa thì bây giờ tớ sẽ đưa cậu đi." Lâm Mặc Linh trêu chọc.
Diệp Tử Tịch bật cười: "Nếu vậy cậu sẽ làm gia tăng tỷ lệ thất nghiệp ở đất nước ta đấy!"
"Không sao, tớ có thể tìm công việc khác."
Diệp Tử Tịch nhìn mình trong gương, vui vẻ cất lời: "Sao cậu không nói với tớ từ sớm? Không lẽ cậu đã yêu thầm tớ từ lâu rồi à?"
"Xì!" Lâm Mặc Linh dựa người vào cái bàn bên cạnh, "Những lời này nên để tớ nói với anh ấy, sao lại thành cậu nói với tớ vậy!"
Chuyên gia trang điểm cẩn thận nâng vương miện bằng bạch kim có khảm kim cương của cô dâu, đôi khuyên tai bằng kim cương cùng chiếc vương miện tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Những lọn tóc rủ xuống Diệp Tử Tịch trông càng xinh đẹp yêu kiều.
Lúc này Diệp Tử Tịch đã trang điểm xong, quay mặt về phía cô hỏi: "Nhắc mới nhớ, cậu có dẫn anh ta đến không?"
Lâm Mặc Linh gật đầu: "Đương nhiên là có rồi, tớ cũng không thể một mình ngắm các cậu hạnh phúc được."
Diệp Tử Tịch không khách khí mà véo cô một cái: "Cậu thật đáng ghét!"
Lâm Mặc Linh đau đến hoa dung thất sắc: "Cậu thật ác nha!"
"Thấy cậu vẫn còn vui vẻ như vậy, tớ thấy rõ ràng là cậu đến cười tớ!"
"Ừ, tớ đến cười người cứ dăm ba bữa nửa tháng lại tìm tớ than vãn về chuyện tình cảm, tháng nào cũng nói chia tay đều đặn hơn cả chu kỳ của phụ nữ nữa, thế mà giờ đây đã trở thành vợ người khác rồi." Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười.
"Như vậy cậu phải cảm thấy tốt chứ, không còn phải mất thời gian nghe tớ lâm li bi đát kể chuyện nữa." Diệp Tử Tịch cười tươi rói.
"Tớ cảm thấy thật vui vẻ, bây giờ chúng ta đều rất tốt, giống như chúng ta đã nói trước kia." Lâm Mặc Linh gương mặt thỏa mãn nói.
"Lâm Mặc Linh." Diệp Tử Tịch nghiêm túc nhìn cô, đáy mắt long lanh, "Cảm ơn cậu bao năm qua vẫn luôn ở bên cạnh, chăm sóc cho tớ, lo lắng cho tớ. Mặc cho bao lần tớ chọc cậu tức giận, quấy rối, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, cậu vẫn bao dung cho tớ. Tớ vẫn luôn biết những chuyện cậu âm thầm làm cho tớ, tớ cảm thấy rất hạnh phúc, hóa ra trên đời này vẫn có người cần tớ, quan tâm và để ý đến tớ. Vậy nên tớ luôn ỷ lại vào cậu, làm phiền cậu vì tớ biết cậu sẽ không bỏ rơi tớ."
Diệp Tử Tịch cố nén nước mắt, dù sao đây cũng là trong hôn lễ của mình, là ngày hạnh phúc nhất, "Chuyện của tớ và anh ấy bao nhiêu năm nay đi đến ngày hôm nay cũng là nhờ có cậu, vậy nên cậu cũng phải hạnh phúc nhé! Có lẽ cậu chính là món quà mà ông trời mang đến cho tớ để bù đắp cho việc gia đình tớ tan vỡ. Cuối cùng tớ cũng có thể nói ra những lời này với cậu. Tớ đã luôn ấp ủ nó bao lâu nay rồi."
Lâm Mặc Linh cũng xúc động nhưng vẫn phải kìm lại nước mắt, sợ mình khóc cô ấy cũng khóc theo. Cô bước tới, vỗ nhẹ vào lưng vào bạn mình, "Thôi nào, hôm nay là ngày vui của cậu, đừng tâm trạng như thế chứ! Chuyện cậu nói tớ cũng biết hết mà, chúng ta đều giống nhau, biết tất cả nhưng chọn cách im lặng để đối phương không phải nghĩ nhiều. Lúc tớ đau khổ nhất, cậu vẫn luôn bên cạnh tớ mà."
Lâm Mặc Linh biết khi cô chia tay với Đặng Thành An, cô như rơi vào vực thẳm đau khổ không sao thoát ra được, luôn đi lung tung không rõ lối về, Diệp Tử Tịch vẫn luôn đi theo sau cô, lo lắng cho cô xảy ra chuyện nhưng cũng không tiến lại gần vì sợ cô lại tạo ra vỏ bọc bình thường khi thấy người khác. Từ lúc đó cô đã nghĩ, đây là người mà mình nhất định phải giữ lấy, ở bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy hạnh phúc.
Khi Mạc Thiếu Thần bước vào cũng là lúc Lâm Mặc Linh và Diệp Tử Tịch đang ôm nhau. Anh đứng bên cửa, cười và nói với vẻ bình thản: "Không lẽ tôi tồi tệ đến mức hai chị em có cảm giác như những nạn nhân bị cướp đem đi?"
"Anh cũng biết nhìn nhận tình hình đấy!" Lâm Mặc Linh đứng thẳng người, tỏ vẻ cáu kỉnh trước những lời nói vừa rồi của Mạc Thiếu Thần.
Anh ta cho cô một cái liếc mắt cảnh cáo, tiến lại gần về phía Diệp Tử Tịch, anh mỉm cười, chìa tay ra và nói: "Bên ngoài mọi người đều đã đến đông đủ, chúng ta nên đi ra thôi."
Bộ comple màu đen khiến Mạc Thiếu Thần mang vẻ lịch lãm và trầm tĩnh, đôi lông mày rậm và ánh mắt chứa đựng sự yêu thương không tả xiết khi nhìn cô dâu của mình, một cảnh tượng thật đẹp đẽ.
Lâm Mặc Linh buông tay Diệp Tử Tịch ra. Cô ấy đặt tay lên khuỷu tay của Mạc Thiếu Thần, trông họ vừa đẹp đôi, vừa rất hòa hợp hạnh phúc.
Hai người bạn thân nhất của cô, Lương Trầm Yến và Diệp Tử Tịch đều đã có được hạnh phúc của chính mình dù rằng hai người họ đều có những chông gai trên con đường tình yêu của chính mình.
Nhưng Lương Trầm Yến, trong hôn lễ của cô ấy, mặc dù cô ấy luôn tươi cười, nói chuyện vui vẻ nhưng Lâm Mặc Linh biết cô ấy không hề cảm thấy hạnh phúc. Nhưng rồi bây giờ cô ấy cũng đã có được cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.
Đời người là như thế. Nên đi về bên trái hay đi về bên phải, chúng ta không thể nào quyết định được, chúng ta cứ do dự trước những cảnh tượng đẹp như hoa như ngọc, để rồi cuối cùng vẫn phải đối diện với sự lựa chọn, nhưng dù bên trái hay bên phải đều dẫn sẽ đến một đích cuối cùng.
Những ngã tư cuộc đời luôn khiến người ta đau khổ, vì thế chi bằng cứ nhắm mắt lại và chấp nhận, điểm đích đó rồi cũng sẽ đến.
Nếu đã lựa chọn đi về bên trái, thì gặp phải những chông gai, chúng ta hãy mỉm cười và nói rằng, con đường bên kia chắc cũng khó đi như vậy; nếu đi về bên phải, gặp những giấc mơ đẹp đẽ, chúng ta cũng hãy mỉm cười mà nói rằng, con đường bên kia chắc cũng huy hoàng như vậy.
Lâm Mặc Linh đi ra ngoài tìm Trình Nhật Khải. Anh đang đứng nói chuyện với ai đó, nhìn kỹ lại thì ra là Hạ Sơ Nguyệt, cô đang định đến đó thì bị một người đàn ông chặn lại: "Phó tổng giám đốc."
Lâm Mặc Linh nhíu mày: "Anh cũng thật là tự do tự tại."
"Tất nhiên rồi, dù sao cũng không phải là hôn lễ của tôi, tôi bận gì cơ chứ!" Mạc Hoài Nam cầm ly rượu trên tay nhàn nhã uống một ngụm nhỏ.
Lâm Mặc Linh cảm thán, "Tôi cũng rất tò mò người phụ nữ thần thánh phương nào làm anh dùng mọi thủ đoạn tìm cách bảo vệ, còn cam tâm để như vậy."
Mạc Hoài Nam mất tự nhiên: "Cô đúng là rất xứng đáng với vị trí phó tổng giám đốc."
"Cảm ơn anh đã khen." Lâm Mặc Linh cười nhạt.
Khi mọi việc xảy ra theo kế hoạch quá nhanh và hoàn hảo, cô không thể không cảm thấy nghi ngờ, nên có điều tra chút chuyện thông qua Trần Lâm Dương, biết được có một cô gái có quan hệ khác lạ với Mạc Hoài Nam.
Bố mẹ cô ta đã mất, anh trai thì tham tiền bán hết tài sản của gia đình để mua một phần đất ở đó chỉ vì nghe nói ở đó sẽ có dự án lớn, được đền bù một khoản kha khá. Tuy nhiên đó chỉ là cái bẫy của Mạc Thiếu Thần và cô giăng ra, nên cũng không vội, ai ngờ người đàn ông đó còn đi vay xã hội đen, bị bọn họ kéo đến nhà đòi nợ, còn những người đã tin tưởng anh ta lấy hết tiền dành dụm để mua đất cũng không để cô gái ấy yên, thế nên anh ta mới tìm cách gây rối, làm bị thương Mạc Thiếu Thần.
"Có cô ở bên cạnh cậu ta như là hổ mọc thêm cánh vậy, thảo nào bố tôi lại rất yên tâm." Mạc Hoài Nam cảm thán.
Lâm Mạc Linh nhún nhún vai.
Trình Nhật Khải nhìn thấy cô đang đứng nói chuyện với Mạc Hoài Nam, theo như cô nói thì quan hệ giữa hai người không tốt đẹp gì cả, anh nhanh chóng đi tới bên cạnh cô.
"Tôi đi đây, sợ bạn trai cô lại hiểu lầm." Mạc Hoài Nam nhanh chóng rời đi.
Trình Nhật Khải cúi xuống nhìn cô, tò mò hỏi: "Em nói chuyện gì với anh ta thế?"
Lâm Mặc Linh cười: "Bí mật."
Anh cũng không hỏi thêm, ôm lấy bờ vai cô, dịu dàng nói: "Chúng ta qua bên Sơ Nguyệt nói chuyện."
"Được."
Lâm Mặc Linh đến trước mặt Hạ Sơ Nguyệt, chồng cô ấy cũng đi cùng, luôn ở bên cạnh cô ấy, cô cũng không ngạc nhiên việc cô ấy xuất hiện ở đây. Cô ấy với Mạc Thiếu Thần cũng là đối tác trong âm thầm, cô ấy còn thân thiết với anh ta hơn cô.
"Mặc Linh, lâu lắm không gặp!" Hạ Sơ Nguyệt vui vẻ chào hỏi.
"Chắc là từ lần đám cưới của cậu nhỉ?" Lâm Mặc Linh cười nói.
Hạ Sơ Nguyệt không vui: "Đúng vậy, lúc đó hai người các cậu vẫn chẳng có gì, vậy mà bây giờ lại trở nên thân mật như thế này. Nhật Khải, cậu thật không xứng làm bạn bè lớn lên cùng tớ gì cả, chuyện này cũng không nói với tớ một tiếng."
"Tớ quên mất." Trình Nhật Khải khiên cưỡng cười.
"Được rồi, tớ cũng không phải là người so đo tính toán." Hạ Sơ Nguyệt phất phất tay.
"Cuộc sống cậu dạo này thế nào?" Lâm Mặc Linh hỏi thăm.
"Rất tốt, tớ đã quay trở lại làm một nghệ sĩ violin rồi. Không cần phải mệt mỏi đối mặt với đống giấy tờ kinh doanh đau đầu kia nữa." Hạ Sơ Nguyệt cười.
"Vậy là tốt rồi, tớ cũng mừng cho cậu. Còn con trai cậu thì sao, không đem nó theo không sợ nó khóc nháo à?"
"Chị dâu tớ đang trông thằng bé với cháu trai tớ rồi, nó cũng khá ngoan, không phải lo lắng nhiều."
Lâm Mặc Linh gật đầu.
"Hay là chúng ta làm một giao ước đi!" Hạ Sơ Nguyệt gợi ý.
"Giao ước gì?" Lâm Mặc Linh tò mò.
"Nếu như sau này các cậu sinh con gái thì gả cho con trai tớ." Hạ Sơ Nguyệt hì hì cười.
Cô vừa dứt lời thì Mạc Thiếu Thần và Diệp Tử Tịch đã đi ra: "Không được, theo quan hệ trước sau thì là con của chúng tôi mới đúng. Tôi và cậu ấy đã giao hẹn từ lâu lắm rồi."
"Nếu như hai người sinh con gái thì sao?" Hạ Sơ Nguyệt không vui.
"Vậy nếu như cậu ấy cũng sinh con trai thì sao?" Diệp Tử Tịch cũng không kém cạnh.
Lâm Mặc Linh nhìn thấy hai người họ cãi nhau, bật cười: "Chúng tớ còn chưa lo nghĩ đến chuyện đấy, các cậu sao lo xa thế!"
Trình Nhật Khải nghe cô nói liền cảm thấy vui vẻ.
Hạ Sơ Nguyệt tặc lưỡi: "Tớ chỉ nói vậy thôi, chứ tớ vẫn để quyền quyết định cho con trai tớ."
Nói thêm một số chuyện, cô dâu chú rể phải đi sang chỗ khác, Trình Nhật Khải kéo Lâm Mặc Linh ngồi vào bàn. Toàn những món ăn sơn hào hải vị, trong đó có món L'lspahan mà lần đầu tiên Lâm Mặc Linh được nếm. Nó trông giống như những cánh hoa hồng, nhưng lại có mùi vị chua ngọt và mùi thơm của quả vải cùng phúc bồn tử trộn lẫn vào nhau.
Lâm Mặc Linh ngắm nhìn rất kỹ món ăn được chế biến công phu đó, thầm nghĩ, con người tốn quá nhiều công sức cho chuyện ăn uống.
Mặc dù đám cưới không có nhiều người nhưng Diệp Tử Tịch vẫn rất mệt, tuy không cần phải uống nhiều rượu nhưng mà vẫn phải luôn chú ý từng hành động và lời nói của mình, không chỉ thân thể mà tinh thần cũng mệt mỏi theo.
Lâm Mặc Linh đã làm phù dâu hai lần, cô biết rất rõ, sau khi đám cưới với bao thủ tục rườm rà kết thúc thì cô dâu chú rể sẽ không thể rút lui một cách nguyên vẹn nữa, hoặc là mặt mày nhợt nhạt, hoặc là lưng đau gối mỏi. Tuy vậy, nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy sung sướng.
Sau khi tiễn khách khứa ra về hết, chỉ còn lại các nhân viên đang luôn tay quét dọn. Diệp Tử Tịch đã thay quần áo, tiễn Lâm Mặc Linh ra về.
"Tân hôn vui vẻ nhé! Chúng tớ về đây." Lâm Mặc Linh vẫy tay chào tạm biệt.
Trình Nhật Khải luôn làm tài xế đưa cô về.
"Đến nhà anh đi! Anh biết nhà em rồi nhưng em chưa biết nhà anh như thế nào." Lâm Mặc Linh đề nghị.
"Được." Anh nhanh chóng đồng ý.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, căn nhà nằm trên tầng hai mươi tám của khu dân cư cao cấp thành phố A.
Lâm Mặc Linh cũng chẳng có tâm tình mà quan sát mọi thứ nữa, vào trong nhà đi thẳng đến ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại.
"Em uống nước nhé!"
"Ừ."
Lúc Trình Nhật Khải rót nước đi ra đã thấy cô đang ôm một cái gối, nằm ngã trên ghế sofa ngủ. Mặc dù hôm nay cô không phải làm phù dâu nhưng đứng cả ngày ở bên ngoài cũng cảm thấy rất mệt, chỉ cần có chỗ để tựa lưng vào là có thể chợp mắt.
Anh dở khóc dở cười nhìn cô, sau đó lại gần cúi người ôm cô vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường.