Lâm Mặc Linh lôi kéo Lương Trầm Yến ra đường càn quét, từ quầy chuyên về trang phục đến quầy chuyên về đồ trang điểm, sau đó lại đến quầy chuyên về đồ trang sức, thỏa sức mua sắm điên cuồng.
Lâm Mặc Linh từ phòng thử quần áo đi ra, vừa soi gương vừa hỏi Lương Trầm Yến: "Bộ này như thế nào?"
Bên ngoài áo là kiểu cách màu đen là một chiếc áo khoác màu nâu dài qua hông với chiếc dây buộc eo, hai chân thẳng tắp được bao giữa quần bó, vóc người cao gầy, khí chất tự nhiên được sinh ra.
Lương Trầm Yến nhẹ gật đầu, Lâm Mặc Linh lại soi gương nhìn nhìn rồi mới vào phòng thử quần áo.
Từ phòng thử quần áo đi ra cầm trên tay trang phục cho nhân viên bán hàng, lấy ra một cái thẻ: "Làm phiền gói lại, cảm ơn."
"Linh này, tớ phát hiện động tác quẹt thẻ của phụ nữ so với đàn ông đều đẹp như nhau!"
Lâm Mặc Linh vẫn còn xem một cái áo sơ mi: "Có đẹp như chồng của cậu không?"
"Mỗi người một kiểu đẹp khác nhau."
"Thôi đi, tớ đúng là không nên hỏi vào mấy vấn đề này mà."
Nhân viên bán hàng đem trang phục được gói kỹ và cái thẻ đưa cho Lâm Mặc Linh.
Ra khỏi cửa hàng này, Lâm Mặc Linh đang tiếp tục chuẩn bị tiến vào một cửa hàng bên cạnh, Lương Trầm Yến vội vàng kéo cô lại: "Chị gái à, chị đủ rồi đó, chị muốn mua bao nhiêu nữa, mua rồi chị xách được sao?"
Lâm Mặc Linh nhìn nhìn cô và Lương Trầm Yến tay đều bị chiếm hết, không cam lòng trả lời: "Được rồi, vậy thì mua một món cuối cùng, lần trước cậu không phải là vừa ý cái váy mà chê đắt ở tầng trên sao, bây giờ hình như có giảm giá, chúng ta đi xem nữa đi."
Lương Trầm Yến làm một bộ dạng không chịu nổi cô: "Giảm giá? Tám số mà giảm 10% cũng gọi là giảm giá à? Hơn ba tháng tiền lương để mua cái váy đó! Tớ cho cậu biết, cậu nhiều tiền thì cậu đi, tớ không đi, tớ đi xuống quán café tầng dưới đợi cậu."
Lâm Mặc Linh không nói thêm gì nữa mà chỉ dùng ánh mắt mang theo uy hiếp nhìn chằm chằm Lương Trầm Yến, bất đắc dĩ, vẻ mặt không sợ của Lương Trầm Yến bình tĩnh nhìn qua, cuối cùng, Lâm Mặc Linh bại trận, các cô đi quán café nghỉ ngơi.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, Lương Trầm Yến đứng lại nhìn một lúc với ánh mắt hạnh phúc.
"Này, đừng có nói với tớ là cậu có rồi nhé!" Lâm Mặc Linh nhìn cô ấy nghi hoặc hỏi.
Lương Trầm Yến không trả lời, chỉ gật đầu.
"Được mấy tháng rồi? Chồng cậu biết chưa?" Lâm Mặc Linh kinh ngạc.
"Khoảng một tháng rồi, tất nhiên là anh ấy biết rồi." Lương Trầm Yến vui vẻ đáp lại.
"Đây quả thực là một chuyện rất vui, nhưng mà cậu đừng để mẹ tớ biết nhé!" Lâm Mặc Linh nghĩ tới nếu mẹ mình biết chuyện này, mẹ cô sẽ khủng bố điện thoại cô mất.
"Cậu sợ à?"
"Chuyện đó mà còn phải hỏi. Mẹ tớ giờ không còn kiên nhẫn với tớ như trước nữa rồi, mỗi lần nghe điện thoại từ phụ huynh đều nơm nớp lo sợ, sợ tớ nói sai một câu thôi mẹ tớ lại lửa giận bừng bừng." Lâm Mặc Linh làm ra vẻ đau khổ.
"Nếu đã sợ như vậy, sao còn không làm theo lời mẹ cậu."
"Nếu vậy thì đã không có chuyện bây giờ."
"Cậu nói cũng đúng." Lương Trầm Yến gật gật đồng ý.
Đứng trên tầng, Lâm Mặc Linh vừa nói chuyện với Lương Trầm Yến vừa nhìn xuống dòng người đông đúc bên dưới, trung tâm thương mại đèn điện sáng choang, các cửa hàng đều đang mở cửa kinh doanh, bóng người qua lại nhộn nhịp in trên nền đá cẩm thạch bóng loáng, mỗi hình ảnh lướt qua đều mang theo một loại tiết tấu của riêng mình.
Khi nhận được điện thoại của Trình Nhật Khải, Lâm Mặc Linh đang ngồi trong một quán café uống nước.
"Em đang làm gì vậy?"
"Ngồi uống nước." Cô trả lời, sau đó lại bổ sung thêm: "Vừa đi mua sắm với Trầm Yến."
"Vậy bây giờ anh qua đón em nhé! Chúng ta đi ăn cơm tối."
"Ừ. Vậy em chờ anh." Lâm Mặc Linh vui vẻ trả lời.
"Đúng là con người có tình yêu, hạnh phúc gớm!" Lương Trầm Yến bĩu môi.
"Cậu cũng gọi điện bảo chồng của cậu đến đón đi." Lâm Mặc Linh cười.
"Tất nhiên là tớ đã làm vậy rồi, cậu không cần phải nhắc đâu." Lương Trầm Yến híp mắt cười.
Không để Lâm Mặc Linh tự đắc được bao lâu, Lương Trầm Yến đã nhận được cuộc gọi, không phải nhìn cũng biết, với giọng điệu nhẹ nhàng thân mật như thế kia thì chỉ có thể là Đỗ Tư Minh.
"Anh ấy đang ở dưới đợi tớ rồi, tớ đi trước đây." Cô chào tạm biệt với Lâm Mặc Linh.
"Tạm biệt."
Chia tay Lương Trầm Yến, Lâm Mặc Linh đi vào nhà vệ sinh, định trang điểm lại một chút, nhưng cô chỉ mới đi đến lối rẽ cuối hành lang, một người đàn ông cao lớn ôm bụng lảo đảo đi về phía cô. Lâm Mặc Linh né người này ra, nhưng không biết vì sao, anh ta bị trượt chân, cô theo bản năng đưa tay đỡ anh ta, nhìn thấy gương mặt rât quen thuộc đó.
"Thành An, anh sao vậy? Sao mặt anh trắng bệch thế?" Lâm Mặc Linh cảm thấy có điều gì đó không ổn, lo lắng hỏi.
"Không có gì đâu..." Đặng Thành An gắng gượng trả lời, nhưng mồ hôi vẫn toát ra.
"Sao lại không sao được, để em đưa anh đến bệnh viện."
Lâm Mặc Linh vội vàng đỡ anh ra ngoài bắt một chiếc taxi đưa Đặng Thành An đến bệnh viện, kết quả là viêm ruột thừa cấp tính. Bác sĩ nói nếu đến chậm một chút nữa, anh sẽ gặp nguy hiểm.
Đặng Thành An được đưa vào phòng cấp cứu, còn Lâm Mặc Linh thì theo một cô y tá đi làm thủ tục cho anh.
"Cô có phải là người nhà bệnh nhân không?" Cô y tá hỏi.
Lâm Mặc Linh từ chối: "Không, tôi chỉ là bạn bè của anh ấy thôi."
"Vậy cô có cách nào liên hệ với người nhà bệnh nhân không? Chúng tôi cần có người nhà ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật mới sắp xếp lịch giải phẫu được."
"Không có. Đợi bệnh nhân tỉnh lại rồi gọi người nhà tới rồi ký được không?" Lâm Mặc Linh dịu dàng thương lượng với y tá.
"Được, nhưng trước hết chúng tôi mời cô ký vào giấy này." Cô y tá đưa một tờ giấy ra trước mặt Lâm Mặc Linh, cô nhanh chóng ký tên vào đấy.
"Giờ cô cầm cái này sang bên kia nộp nhé!"
Khi Lâm Mặc Linh làm xong các thủ tục theo hướng dẫn, cô ngồi ở ghế chờ mới sực nhớ ra cuộc hẹn với Trình Nhật Khải, mở điện thoại ra thì thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Cô vội vàng gọi lại cho anh.
"Sao anh gọi bao nhiêu cuộc em không nghe vậy hả?" Giọng anh không thể che giấu sự lo lắng.
"Em có việc đột xuất, điện thoại để trong túi không để ý. Bây giờ em mới có thời gian gọi cho anh." Lâm Mặc Linh bình tĩnh giải thích.
"Bao giờ em xong việc, có cần anh đến đón không?" Giọng nói của anh có vẻ đã bình tĩnh hơn.
"Không cần đâu." Nhìn thấy Đặng Thành An được chuyển ra từ phòng cấp cứu, Lâm Mặc Linh vội vàng nói vào điện thoại: "Em sẽ gọi lại cho anh sau."
Bác sĩ nói qua về tình hình và dặn dò cô một chút. Nhìn người nằm trên giường bệnh, Lâm Mặc Linh thở dài, chắc phải đợi anh tỉnh lại rồi liên lạc với người nhà sau.
Tâm tình cô có chút phức tạp. Nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ vô cùng sốt ruột, lo lắng cho cơ thể của anh. Nhưng bây giờ cô chỉ có một chút đồng tình và thương xót, dù sao giữa cô và anh cũng từng có khỏang thời gian yêu nhau.
Lúc Đặng Thành An tỉnh lại thì đã tối muộn, nhìn trần nhà trắng tinh cộng thêm mùi thuốc khử trùng, anh chắc chắn là anh đang ở bệnh viện.
"Anh tỉnh rồi à?"
"Sao anh lại ở đây?" Đặng Thành An thều thào hỏi.
"Em tình cờ thấy anh ở trung tâm thương mại ngất đi liền đưa anh đến bệnh viện. Viêm ruột thừa cấp tính, anh mới vừa được cấp cứu xong." Lâm Mặc Linh giải thích.
"Vậy à. Cảm ơn em." Anh khó nhọc trả lời.
"Còn nữa, anh có thể gọi điện cho người thân đến không? Cần phải có người nhà ký tên thì anh mới được làm phẫu thuật."
"Vậy à? Anh sẽ gọi người đến." Xem ra anh cũng không có gì nguy hiểm.
"Anh gọi đi, em đi mua cháo cho anh." Lâm Mặc Linh nghiêm túc nói, dù sao cũng phải có người đến thì cô mới yên tâm.
Cô cầm một bát cháo, đi vào phòng, đặt xuống cái tủ rồi nhẹ nhàng đỡ anh dậy.
"Đồ ăn canteen đấy, chắc chắn sẽ không được ngon nhưng anh cố ăn đi."
"Anh cũng không quan trọng vấn đề này lắm. Em biết mà." Đặng Thành An khẽ cười.
"Mà anh gọi ai đến chưa?" Lâm Mặc Linh cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Vừa gọi rồi, đang trên đường đến."
"Ừm, vậy thì tốt."
"Em không muốn hỏi xem người đó là ai à." Anh vẫn dùng cách nói chuyện thoải mái như khi hai người còn yêu nhau vậy.
"Anh muốn nói thì sẽ em sẽ nghe, không thì thôi. Dù sao bây giờ em cũng không tò mò về các mối quan hệ của anh." Lâm Mặc Linh nặng nề trả lời, bây giờ cô và anh không thể tự nhiên như trước được nữa.
Vừa dứt lời thì có tiếng bước chân từ ngoài vào, Lâm Mặc Linh ngẩng mặt lên nhìn, gương mặt không thể che giấu sự ngạc nhiên.
"Anh trai tài giỏi của em bị bệnh nặng lắm hay sao mà tự dưng lại nhớ đến người em họ này vậy?" Giọng nói cợt nhả của Cố Khánh Nguyên vang lên.
"Làm phiền cuộc vui của chú à?" Anh ta vừa bước vào, mùi rượu đã lan ra khắp phòng, ai cũng đoán được trước khi tới đây, anh ta đang uống rượu.
"Anh nói gì thế? Cuộc vui gì chứ, đối với em, anh vẫn quan trọng hơn."
"Chú có nói với ai không đấy?"
"Anh đã dặn dò em kĩ như thế, làm sao em dám không nghe lời cơ chứ!" Nói xong, quan sát Lâm Mặc Linh, nói thêm: "Nhưng hình như em đến không đúng lúc nhỉ, có làm phiền hai người không?"
"Không, anh đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang nói về anh đấy." Lâm Mặc Linh bình tĩnh nói.
"Ồ, nói gì về tôi?" Cố Khánh Nguyên làm ra vẻ tò mò.
"Nói anh sao đi lâu thế."
"Tôi đến sớm hay muộn thì có liên quan gì sao?" Cố Khánh Nguyên nhướn mày, ngồi xuống sofa, dáng vẻ thư thái, an nhàn, chẳng giống đi thăm bệnh nhân chút nào, mà giống con hồ ly đi thám thính tình hình thì đúng hơn.
"Có, anh đến thì tôi có thể đi về được rồi." Lâm Mặc Linh cũng không còn tâm trạng để đôi co với anh ta, cô quay sang Đặng Thành An, nói: "Vậy em về đây, anh sớm hồi phục sức khỏe nhé!"
"Ừm, em về nghỉ ngơi đi. Chuyện hôm nay, cảm ơn em."
"Không có gì, việc nên làm mà."
Lâm Mặc Linh mệt mỏi bước ra khỏi phòng bệnh, đi đến sân trước tòa nhà, cô kinh ngạc, đứng im một chỗ nhìn Trình Nhật Khải dần dần đi đến trước mặt cô.
Anh không ngờ, việc đột xuất của cô lại là ở bệnh viện chăm sóc Đặng Thành An. Sau khi cô gọi điện cho anh, anh cũng định trở về nhà nhưng Cố Khánh Nguyên lại gọi tới, rủ anh đi uống rượu, dù gì cũng rảnh rỗi, mà lại không có việc gì làm, anh liền đồng ý.
Lúc hai người đang nói chuyện thì cậu ấy có điện thoại, nghe xong có vẻ rất lo lắng.
"Tớ có việc phải đến bệnh viện."
"Có chuyện gì sao?"
"Anh họ tớ đang nằm trong đấy, không biết bị làm sao nữa." Cố Khánh Nguyên day trán, anh ấy còn nói không được nói với bố mẹ, chẳng biết bệnh tình ra sao.
"Cậu uống nhiều rồi, để tớ đưa cậu đi." Trình Nhật Khải khuyên nhủ.
Khi đưa Cố Khánh Nguyên đến cổng viện, định quay về thì thấy bóng dáng quen thuộc của Lâm Mặc Linh, anh định gọi cô nhưng thấy cô đang rất vội vã, nghĩ là cô đến thăm ai đó, anh tò mò đi theo thì thấy cô đi vào phòng bệnh, nhìn qua khe cửa, anh thấy Đặng Thành An đang nằm trên giường, còn cô thì cẩn thận đỡ anh ta dậy.
Trình Nhật Khải không muốn nhìn tiếp nữa, sợ mình sẽ suy nghĩ quá xa, anh đi xuống chỗ ghế đá sân tòa nhà ngồi, đợi cô đi ra.
"Sao anh lại ở đây?" Phải mất một lúc lâu, Lâm Mặc Linh mới bật ra khỏi miệng một câu hỏi.
"Anh đưa một người bạn đến đây. Còn em thì sao?" Đối diện truyền đến giọng nói cùng tiếng cười gượng.
"Em đến thăm một người bạn." Lâm Mặc Linh cũng không muốn nói dối anh nhưng cô thật sự rất tức giận, đành trả lời vòng vo, anh đang chờ cô ở đây, chắc chắn anh cũng đã biết rồi, nhưng anh vẫn hỏi cô.
"Ai vậy? Anh có quen không?" Trình Nhật Khải lại mỉm cười.
"Không."
"Vậy em cũng phải giới thiệu với anh chứ?" Anh hơi nhếch môi với vẻ mỉa mai.
"Không cần giới thiệu." Lâm Mặc Linh cũng cứng đầu.
"Không cần hay không muốn? Em đừng nghĩ là anh không biết, người đó là người yêu cũ của em." Trình Nhật Khải giọng nói hơi cao.
"Anh đã biết rồi sao còn hỏi nữa? Anh như vậy là có ý gì? Anh đang nghĩ gì? Anh muốn nói gì hả?" Lâm Mặc Linh tức giận chất vấn.
Trình Nhật Khải nhìn cô chằm chằm, có phần chua chát: "Em khiến anh có cảm giác không yên tâm. Mặc Linh, sao em không nói thẳng cho anh biết, sao em cứ phải nói tránh đi vậy...?"
Cô ngắt lời anh: "Chẳng phải anh đã biết rồi sao. Biết rồi sao còn phải hỏi em vậy? Nếu em không nói thì tức là em không muốn nói, sao anh cứ phải ép em. Em đã nghĩ giữa chúng ta đã rõ ràng mọi chuyện, không nên có một bất kỳ hiểu lầm nào."
Anh thẳng thắn: "Đúng, giữa chúng ta không có hiểu lầm. Nhưng em luôn có những hành động khiến anh không thể không nghĩ ngợi."
"Em đâu có!"
"Không có vậy mà hai người ăn cơm chung mà hành động thân mật như vậy, lại còn hôn nhau say đắm nữa chứ."
"Sao anh lại lôi chuyện cũ ra vậy, lúc đó chúng ta chưa hẹn hò, em ăn cơm hay hôn ai cũng không liên quan gì đến anh hết." Lâm Mặc Linh cãi lớn, lời vừa nói ra cô nhìn thấy một tia đau thương trong mắt của anh, hình như mình lỡ lời rồi.
"Em không muốn nhấn mạnh thêm một lần nữa rằng chúng ta cần phải tin tưởng nhau." Lâm Mặc Linh hạ giọng xuống, cô cảm thấy hơi buồn vì sự thiếu tin tưởng đó.
"Lời nói của em khiến anh có cảm giác như mình đang cố tình gây rối vậy." Trình Nhật Khải buồn bực nói.
Lâm Mặc Linh hơi mệt mỏi: "Em không muốn tranh luận với anh về vấn đề này nữa."
"Anh không hề muốn tranh luận với em, anh chỉ muốn xác định một số chuyện."
Cô nhìn ánh mắt anh ở đối diện, hỏi: "Anh muốn xác định điều gì?"
"Xác định là em không quan tâm đến anh ta nhiều như anh tưởng tượng."
Lâm Mặc Linh thở dài bất lực, cô nói: "Nói rồi anh có tin em không, hay anh vẫn bị tưởng tượng của mình chi phối?"
"Em không nói thì sao anh có cơ sở để tin em đây?" Trình Nhật Khải nói lớn.
"Được, em nói. Em thấy anh ấy ngất xỉu nên đưa anh ấy đi cấp cứu, đó cũng không phải chuyện quan trọng gì nên em không nói với anh. Chẳng lẽ gặp chuyện như thế anh bắt em phải khoanh tay đứng nhìn ư? Anh nói không sai, em và anh ấy đã có nền tảng tình cảm, tình cảm hơn hai năm không thể nói không để ý nữa là có thể không để ý được ngay, em không phủ nhận là mình quan tâm đến anh ấy. Nhưng mà, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Hiện tại, bạn trai của em là anh mà, anh ấy chỉ là quá khứ thôi."
Trên sân, bóng người bọn học chồng chéo lên nhau, kéo dài mờ nhạt.