Nàng Là Tam Chủng Tuyệt Sắc
Chương 1: Tuyệt sắc
Lộc Ẩm Khê từ trong mơ tỉnh lại, nhất thời không biết hôm nay là ngày mấy, nơi này là ở đâu.
Nàng mờ mịt chớp chớp mắt, tầm mắt lướt sang cửa sổ lớn sát đất bên phải.
Rèm cửa chưa kéo ra, ngoài cửa sổ là tuyết bắt đầu rơi, trăng tròn trên cao.
Mùa đông, sau trận tuyết.
Vào một đêm trăng tròn, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Đã nhiều năm rồi nàng không nhìn thấy ánh trăng sáng như vậy, trong ấn tượng của nàng, nàng chỉ nhìn thấy ở vùng nông thôn thời thơ ấu.
Khi đó là giữa mùa hè, bà ngoại đang ôm nàng, nàng như con mèo nằm trên đùi, tận hưởng cái mát trong sân, ngắm trăng.
Tốt đẹp đến mức không chân thật, giống như đang ở trong giấc mơ.
Có phải nàng còn đang trong mơ không?
Thái dương nhói lên, trong đầu rất hỗn loạn, Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, xoa xoa trán.
Muốn thật tỉnh, còn phải chạy show.
Nàng duỗi người theo thói quen, đưa tay trái ra, đột nhiên cảm thấy một đoàn mềm mại.
Xúc cảm đặc biệt ấm áp lại mềm mại, nàng vô thức nắm lấy, nhấn một cái.
Năm ngón tay cảm nhận được lực đàn hồi, Lộc Ẩm Khê cứng đờ, mở mắt ra nhìn về phía bên trái.
Giây tiếp theo, nàng cấp tốc thu tay trái lại, kéo chăn bông lên che ngực, lùi thân về phía sau.
Có một nữ nhân đang nằm bên cạnh nàng.
Dưới ánh trăng, mái tóc đen của nữ nhân kia như thác nước tán ra giữa hai gối, mi mục như họa, mũi cao, khí chất lạnh lẽo, như có thể ngửi thấy mùi tuyết mỏng.
Tuyết có mùi sao?
Có.
Mùa đông ở nông thôn, tuyết rơi dày đặc trên cây thanh tùng, áp suốt một đêm, hôm sau mở cửa ra, cây thanh tùng bị tuyết bao bọc, chợt hít vào một hơi khí lạnh, sạch sẽ, lạnh thấu xương, thấm vào ruột gan, hoàn toàn bất đồng với hương vị ngày thường.
Lộc Ẩm Khẹ nhẹ thở dài một tiếng.
Quả nhiên, vẫn còn trong giấc mơ.
Hiện thực nào có ánh trăng đẹp như vậy?
Dưới ánh trăng, còn có một người tuyệt sắc như vậy nằm bên cạnh nàng...
Nhận rõ hiện trạng, Lộc Ẩm Khê từ từ hạ thấp cảnh giác, nới lỏng chăn bông che trước ngực, cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình
- --- Váy ngủ đỏ tươi, mới tinh, không có chút dấu vết xộc xệch, đai lưng lỏng lẻo buộc quanh eo, áo ngủ có đường viền cổ rộng, dưới xương quai xanh, cảnh sắc vô hạn.
Chiếc váy này...
Chẳng lẽ trong mơ mình thích phong cách gợi cảm hoang dã sao?
Không ngờ chính mình lại muộn tao như vậy, Lộc Ẩm Khê vội vàng đóng cổ áo lại, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp của nữ nhân bên cạnh.
Nàng nhớ trước đây đã từng đọc cuốn "Phân tích về giấc mơ" của Freud, cuốn sách nói: Giấc mơ là thỏa mãn những mong muốn trong tiềm thức của con người.
Nàng không khỏi có chút thất vọng về bản thân.
Mình không có theo đuổi a.
Hiếm khi có được mộng xuân, cư nhiên đã bỏ qua triền miên trước đó, trực tiếp vào cảnh sau đó.
Thật mệt.
Lộc Ẩm Khê đỡ trán cười khẩy, đại não tìm lý do cho mình: Hẳn là do đối phương cùng giới tính, đại não không thể thêu dệt chi tiết cụ thể nên đơn giản bỏ qua.
Rốt cuộc, sống đến hai mươi lăm tuổi, nàng thực sự không có kinh nghiệm kết giao với đồng giới.
Nghề nghiệp của nàng có rất nhiều người đồng tính luyến ái, hoặc là nói, rất nhiều người không câu nệ giới tính, nam nữ đều có thể.
Trong danh lợi, có rất nhiều người ham mê dục vọng, nàng không muốn trở thành loại người như vậy. Tùy tiện bắt đầu một mối quan hệ, sau đó kết thúc mà không cần biết cái gọi là gì, đó không phải là điều nàng muốn.
Nàng không thích mối quan hệ hỗn loạn, bất luận là cùng giới hay khác giới, nàng chỉ muốn nghiêm túc yêu một người.
Tình một đêm, bao dưỡng, quy tắc bất thành văn, say rượu loạn tính, những chữ này cách nàng rất xa.
Cho nên, tình cảnh hiện tại này sẽ chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
Dựa vào ý nghĩ này, Lộc Ẩm Khê nhìn nữ nhân trên giường, do dự một chút, thận trọng đến gần, quỳ gối bên cạnh cô, đưa tay trái ra, muốn chạm vào cô một chút.
Chỉ là giấc mơ mà thôi.
Hoa trong sương, như trăng trong nước.
Khi đầu ngón tay gần chạm vào đôi môi đỏ mọng của người kia, Lộc Ẩm Khê đột nhiên dừng lại.
Nàng sợ đánh thức cô.
Cô ngủ thật trầm tĩnh nhu mỹ, giống như một bức tranh dưới ánh trăng, yên tĩnh giản dị, trộn lẫn hai sắc thái.
Lộc Ẩm Khê không đành lòng đánh thức cô.
Ngón tay thon dài dừng ở trên môi đỏ mọng, vẫn chưa chạm vào, hô hấp ấm áp lướt qua đầu ngón tay, đầu ngón tay khẽ run lên.
Lộc Ẩm Khê co ngón tay lại, thu cánh tay, lặng lẽ dùng ánh mắt ôn nhu miêu tả dung nhan của cô.
Sau đó nàng nương theo ánh trăng ngẩng đầu nhìn căn phòng xa lạ.
Ba bức tường trắng, một cửa sổ sát đất, căn phòng có rất ít đồ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc bàn đầu giường.
Trên tủ là một chồng tạp chí định kỳ, một cây bút màu xanh, một hộp đựng kính màu đen, còn có...
Một con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tại sao lại để một con dao trên đầu giường?
Lục Ẩm Khê cau mày khó hiểu, đột nhiên cảm thấy giấc mơ này quá mức chân thật.
Vừa xuất thần, cổ tay trái đột nhiên bị một đoàn mềm mại lạnh lẽo quấn lấy, Lộc Ẩm Khê vô thức nhìn nữ nhân bên cạnh.
Nữ nhân bên cạnh hơi híp mắt lại, một tay xoa lông mày, tay kia nắm cổ tay của Lục Ẩm Khê.
Cổ tay đau đến mức Lộc Ẩm Khê cau mày, chưa kịp nói gì thì bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng đột nhiên kéo mạnh, Lộc Ẩm Khê ngồi không vững liền ngã vào ngực của nữ nhân kia.
Lực đạo trên cổ tay biến mất, nhưng bên hông lại bị một đôi tay trói chặt.
Hai thân thể mềm mái áp sát vào nhau, Lộc Ẩm Khê vùi đầu vào bên cổ của nữ nhân xa lạ, môi cọ xát vào da thịt mịn màng tinh tế, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Sau vài giây, Lộc Ẩm Khê luống cuống rời môi, ngồi dậy, đối diện với ánh mắt của nữ nhân xa lạ.
Cô có đôi mắt rất đẹp, giống như nước mùa thu, tựa như ánh sao lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, nhìn nàng không khác gì đang nhìn hòn đá bên đường.
Xúc cảm nàng chạm vào là mềm mại cùng ấm áp chỉ có ở nữ nhân. Lộc Ẩm Khê không biết nên đặt tay ở nơi nào, mắt nàng dao động một lúc, đành phải đặt lên vai cô, khẽ thì thầm hỏi, "Chị tên gì?"
Người dưới thân không trả lời, ánh mắt lộ ra vẻ dò xét.
Cô hơi nới lỏng giam cầm, dán tay phải lên lưng Lộc Ẩm Khê, vuốt ve về phía cổ của nàng.
Lộc Ẩm Khê tiếp tục nói: "Tôi tên là Lộc Ẩm Khê, chính là 'Sương lạc hùng thăng thụ, lâm không Lộc Ẩm Khê'. Tôi sinh ra vào mùa đông, mẹ tôi nói bà ấy nằm mơ thấy một con nai băng qua rừng uống nước bên suối, thế nên đặt cho tôi cái tên này... Thật dễ nhớ."
Bộ dạng nghiêm túc, giống như đứa trẻ mẫu giáo đang tự giới thiệu bản thân trước lớp.
Ấu trĩ mà nghiêm túc.
Ngừng một chút, Lộc Ẩm Khê nhẹ giọng hỏi: "Còn chị? Nói cho tôi biết tên của chị, được không?"
Chẳng sợ mộng xuân ngắn ngủi, hoa trong sương, trăng trong nước, nàng cũng muốn biết tên của đối phương.
Rất nghiêm túc.
Nữ nhân dưới thân có đôi mắt trong trẻo, ngón tay lạnh lẽo từ sau gáy Lộc Ẩm Khê kéo đến vành tai nàng, nhẹ nhàng nói từng chữ từng chữ: "Giản Thanh, Giản trong đơn giản, Thanh trong nước thanh."
Giản Thanh, Giản Thanh...
Lộc Ẩm Khê đọc thầm hai lần, chặt chẽ nhớ kỹ, không ngờ trong lòng lại hiện lên một tia kỳ quái."
Cái tên này nghe rất quen tai, giống như nàng đã nghe thấy ở đâu rồi...
Vành tai đã đỏ ửng lên, Giản Thanh chuyển sang dùng ngón tay cái gãi nhẹ nốt ruồi màu nâu dưới đuôi mắt của Lộc Ẩm Khê.
Ái muội trôi dạt dưới ánh trăng quấn quanh một chút, Lộc Ẩm Khê bài trừ một tia sáng tỏ, đánh vỡ bầu không khí im lặng cùng ái muội: "Có phải tôi gặp chị ở đâu rồi không? Đây giống như không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..."
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở hội sở tư nhân."
"Sau đó thì sao?" Lộc Ẩm Khê cau mày, không nhớ nổi mình đã đến hội sở tư nhân nào lại gặp người này.
Người này xinh đẹp như vậy, nếu nàng đã từng nhìn thấy, chắc chắn sẽ không quên được.
"Sau đó-" Giản Thanh dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lông mày của Lộc Ẩm Khê, ngữ khí của cô rất bình tĩnh, dò xét trong mắt cũng không hề suy giảm.
Lộc Ẩm Khê chậm rãi ngồi dậy, kéo ra khoảng cách: "Có ý gì?"
Cái gì mang về nhà?
Bao dưỡng? Hay tình một đêm?
Vô luận cái nào cũng không thể phát sinh ở trên người nàng.
Cho dù là nằm mơ, người này có xinh đẹp đến mấy cũng không thể tùy tiện vũ nhục người như vậy...
Giản Thanh đưa tay ra, mở thắt lưng cùng áo ngủ của nàng, dùng hành động trả lời câu hỏi của nàng.
Thắt lưng nới lỏng, áo ngủ trượt như nước, chồng chất bên hông, ánh trăng thành kính hôn lên lưng nàng, da thịt tinh xảo hoàn mỹ như bạch ngọc.
Lộc Ẩm Khê trần truồng, ngồi trên eo Giản Thanh, nhu tình dần biến mất.
Nàng nhắm mắt lại, giấu đi tức giận đang trào dâng trong mắt, giơ tay trái lên, "Chát" một tiếng, hung hăng cho người dưới thân một cái bạt tai.
*
"Bang", cánh cửa tủ lạnh bị người tùy tiện đóng lại.
Một nữ nhân mặc áo choàng đen đứng cạnh tủ lạnh.
Dáng người nữ nhân cao gầy, gương mặt sưng đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, máu tươi chảy dọc theo đường nối ngón tay trái, tí tách, tí tách khắp sàn nhà.
Cô kéo một chiếc khăn mỏng, bọc trong túi đá y tế từ tủ lạnh.
Túi đá dính vào mặt, cái lạnh buốt như hòa vào máu thịt.
Giản Thanh bất động thanh sắc, vừa chườm mặt vừa nhìn người đang ngồi ghế sô pha trong phòng khách.
Người trên sô pha, tóc đen, môi đỏ, lông mày thanh triệt, ôm đầu gối, hốc mắt đỏ, thanh tú, bộ dáng sạch sẽ lại ủy khuất, giống như nàng mới là người bị đánh.
Nhận thấy tầm mắt của Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê ngước nhìn cô.
Nhìn hai giây, môi Lộc Ẩm Khê tái nhợt, nàng vô thức đưa tay trái lên đóng cổ áo, thu mình vào góc sô pha.
Giống như một con mèo con đang sợ hãi.
Giản Thanh đặt túi đá xuống, đi tới, trịch thượng nhìn nàng.
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm Giản Thanh vài giây, sau đó cúi đầu, nhìn tay trái không ngừng chảy máu, nhất thời tim đập nhanh đến choáng váng, da dẻ tái nhợt, cả người run lên: "Chị, chị đi băng bó đi..."
Sau khi cho người kia một cái bạt tai, Lộc Ẩm Khê lấy con dao găm trên bàn đầu giường tự vệ. Ai ngờ người này lại không cần chớp mắt đã nắm lưỡi dao ném xuống đất.
Tay không đoạt dao sắc, quả thực giống như người điên.
Giản Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, giơ tay nhìn máu tươi trong lòng bàn tay, sau đó nhìn đến đôi môi tái nhợt của Lộc Ẩm Khê, suy nghĩ một chút, ngón trỏ cong lên, nâng cằm nàng.
Lộc Ẩm Khê vẫn còn đang bàng hoàng, nín thở không dám nhúc nhích.
Cằm bị nâng lên, ngón tay cái đẫm máu phủ lên đôi môi mềm mại, chậm rãi thoa từ trái qua phải dọc theo đường viền môi cho đến khi môi đỏ mọng.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, máu tươi ấm áp.
Chất lỏng màu đỏ dọc theo cánh môi xâm nhập vào khoang miệng, mùi máu tanh khuếch tán, đầu lưỡi nếm được mùi vị của máu, cả người Lộc Ẩm Khê run lên, hai mắt đỏ như con thỏ, tức giận mắng: "Chị có bệnh à!"