Nàng Là Tam Chủng Tuyệt Sắc
Chương 42: Thế giới
Lộc Ẩm Khê chống tay lên lan can, nhớ lại việc mình từng thức dậy lúc 5 giờ mỗi ngày để luyện lời kịch ở ven hồ, bèn cười cười, khoe khoang nói:"Đây là một trong những câu khẩu lệnh cổ điển nhất trên mạng, cũng là câu mà tôi hay mắc lỗi nhất khi nói vào mỗi buổi sáng——"Bà Lưu mua sữa sầu riêng của bà bán sữa. Bà bán sữa cho bà Lưu sữa sầu riêng. Bà Lưu nói sữa sầu riêng của bà bán sữa không ngon bằng sữa sầu riêng của bà Lưu.*"
(*Đây là cách đọc: liú nǎinai gěi niú nǎi nai mǎi liú lián niú nǎi, niú nǎi nai gěi liú nǎi nai ná liú lián niú nǎi, liú nǎi nai shuō niú nǎi nai de liú lián niú nǎi bù rú liǔ nǎi nai de liú lián niú nǎi......)
Nàng nói một hơi dài, phát âm rất rõ ràng, không vấp một chữ nào.
Giản Thanh chăm chú lắng nghe, sau khi nghe xong, cô dùng khuôn mặt vô biểu cảm của mình để vỗ tay cho nàng.
Lộc Ẩm Khê thở ra một hơi, nghỉ ngơi một lát liền nói: "Thu tiền, hai trăm."
Vẻ mặt của Giản Thanh dần buông lỏng: "Nếu tôi ôm em thì em chỉ tính giá một trăm, nhưng tại sao nghe một lần đọc khẩu lệnh lại tính giá hai trăm?"
Lộc Ẩm Khê nói: "Ôm là xuất phát từ hai phía, chị ôm tôi và tôi cũng ôm chị. Còn màn biểu diễn kia là một chiều, chỉ có tôi làm mà thôi."
Bị thuyết phục bởi lý do này, Giản Thanh đưa cho nàng hai trăm, hỏi: "Đó là cách các diễn viên tập luyện lời thoại sao?"
"Vâng." Lộc Ẩm Khê gật đầu:" Các kỹ năng cơ bản của lời thoại là khí, âm và ký tự, nói rõ ràng từng chữ là yêu cầu cơ bản nhất. Tôi là người miền nam, trước kia, tôi không phân biệt được đâu là âm n và đâu là âm l. Lão sư yêu cầu tôi luyện câu khẩu lệnh về bà Lưu, bài tập trong tiết phát âm luôn có bài tập khẩu lệnh. Ví dụ như b và p thì sẽ tập đọc bài '800 mẫu vật chạy đến dốc phía bắc'. Khi đã hoàn thành xong các kỹ năng cơ bản này thì mới có thể luyện tập về con người, tình cảm và suy nghĩ. Lúc này, thứ mà tôi phải đọc không phải là khẩu lệnh mà chính là tiểu thuyết văn xuôi, thơ và truyện ngụ ngôn [1]. Nói đến vấn đề phân tích chữ, thật ra còn có một việc tôi có thể nói với chị, là bà ngoại tôi kể cho tôi nghe."
"Em nói đi."
Lộc Ẩm Khê nhìn lá bạch quả trong tay Giản Thanh, cười nói: "Chị đoán xem tên tôi có nghĩa là gì?"
"Không phải xuất phát từ câu 'lâm không Lộc Ẩm Khê' à?"
"Lúc ban đầu không phải như thế. Khi mẹ sinh tôi ra, bà tôi phải từ quê lên thành phố để chăm sóc tôi, bà tôi rất thích cây bạch quả nên lúc đầu bà muốn đặt tên tôi là bạch quả. Bà tôi xuất thân từ nông thôn cho nên không biết tiếng phổ thông, lúc bà đưa tôi đi làm giấy khai sinh thì đã được đồng chí cảnh sát làm công tác tư tưởng. Ba của tôi tên Lộc Minh, là ' u u Lộc Minh, thực dã chi bình*', Lộc Minh. Dựa theo cách thức đặt tên này, "Bạch quả" được xem như "Ẩm Khê", xuất phát từ âm gốc "lâm không Lộc Ẩm Khê.", vì vậy ngay lập tức đặt tên này cho tôi."
(*:呦呦鹿鸣,食野之苹: Dịch nghĩa: Con hươu kêu hoà dịu, để gọi nhau ăn cỏ bình ở đồng nội – Trích: Lộc minh 1 – Khổng Tử.)
Giản Thanh nghịch lá bạch quả trong tay, khẽ mỉm cười, sau đó bỏ ý định ném chiếc lá này đi. Cô lấy khăn giấy ra lau sạch lá rồi cất vào túi.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa sống mũi, tiếp tục nhỏ giọng: "Tôi kể cho chị chuyện này là để về sau khi chị nhìn thấy cây bạch quả thì sẽ không nghĩ đó chỉ là cây."
Giản Thanh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi:"Em nghĩ tôi sẽ tưởng đó là gì?"
Đương nhiên là nghĩ đến tôi rồi.
Lộc Ẩm Khê không nói lời này ra, hai má nàng đỏ ửng, giả vờ nghiêm túc giải thích: "Cũng giống như thơ cổ... gửi gắm tình vào cảnh, tức cảnh sinh tình."
Giản Thanh còn muốn nói nữa, nhưng một nhóm sinh viên cười nói từ phía xa đang bước đến.
Lộc Ẩm Khê cũng nhìn thấy, nói: "Nhìn những cây sáo, tiêu, đàn bầu trong tay bọn họ hẳn là thuộc câu lạc bộ thanh nhạc đúng không? Chúng ta mau đi thôi, để cho bọn họ luyện tập, chị dẫn tôi đi ăn gì đi."
Hầu hết sinh viên học tại cơ sở cũ này đều là sinh viên năm hai. Tại đây, sinh viên có thể giao lưu kết bạn và tận hưởng tuổi trẻ của mình trong các câu lạc bộ khác nhau. Chờ đến khi lên năm 3, năm 4, năm 5 sẽ chuyển đến cơ sở mới trong thành phố để đọc sách và tham gia các lớp học, kiến tập trong bệnh khu và thực tập, sẽ không có nhiều thời gian để vui chơi nữa.
Sắc trời đã tối, ánh đèn trong khuôn viên trường bỗng sáng lên.
Đi qua rừng cây, nhìn bóng cây, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng cười nói của nam thanh nữ tú.
Lộc Ẩm Khê cười nói: "Đây hẳn là thánh địa hẹn hò của sinh viên trong trường chị."
Giản Thanh có chút ghét bỏ:"Bọn họ không cảm thấy muỗi nhiều thì phải."
Lộc Ẩm Khê chọc chọc vai cô: "Này, chị nói thật đi, có phải lúc học ở đây chị cũng đã từng dẫn người khác đến nơi này đúng không?"
Giản Thanh quay đầu đi:"Không có."
Những nơi cô thường đến lúc còn đi học là cung đường bạch quả và đình viện giữa hồ kia, cô cũng vừa đưa Lộc Ẩm Khê đến xem.
Các tòa nhà dạy học ở ven đường hầu hết đều sáng đèn, một số là lớp học buổi tối, số khác là sinh viên tự học vào ban đêm.
Giản Thanh nói:"Tháng sau, tôi cũng có lớp buổi tối, là khóa học tự chọn."
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng, nói:"Vậy đến lúc đó tôi sẽ đến nghe giảng, chị dạy nội dung gì?"
Các khóa học tự chọn của trường y được chia thành hai loại y khoa và nhân văn. Các bác sĩ trong bệnh viện cần báo cáo tên và nội dung khóa học cho bộ phận giáo dục vào cuối học kỳ, và bộ phận giáo dục sẽ cho phép sinh viên tự đăng ký báo danh.
Các khóa học được đăng ký nhiều nhất mỗi năm là các khóa học về giáo dục giới tính, sau đó đến các khóa học về y tế, chẳng hạn như《Động vật học thực nghiệm》,《Đánh giá và phát triển thuốc mới》, và các khóa học về nhân văn như《Tống từ Nguyên khúc》,《Thẩm mỹ y tế》. Hằng năm nếu gặp phải vấn đề với số lượng người đăng ký ít hơn 20 thì sẽ rơi vào tình trạng hủy học phần.
Giản Thanh im lặng một lúc, sau đó nói: 《Đánh giá thường thức thơ ca cổ đại. 》
Trong những năm vừa qua, cô đã dạy qua các khóa học y tế tự chọn như《Tổng quan về Thử nghiệm Lâm sàng》 và 《Tiến độ Nghiên cứu Ung thư Phổi trong và ngoài nước》
Lộc Ẩm Khê sững sờ nửa giây, sau đó bật cười toe toét, trong lòng nàng nói thầm rằng cô thật sự không sợ mắc sai lầm.
Giản Thanh nghe thấy tiếng cười, lạnh lùng hỏi:"Em cười cái gì?"
Lộc Ẩm Khê lập tức nín cười, hít một hơi thật sâu, cố gắng không cười nữa, nói: "Gửi cho tôi lịch học đi, tôi sẽ đến nghe giảng, bất kể là nắng hay mưa. —— Có bao nhiêu sinh viên đăng ký thế?"
"150 người." Vẻ mặt Giản Thanh vẫn như cũ, cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:"Đủ quân số rồi."
Lộc Ẩm Khê cười thầm trong lòng, thầm nghĩ việc đủ quân số có phải là vì chương trình học kia không? Rõ ràng là bọn họ vì cô mà báo danh.
"Quay lại trường học rồi sẽ cảm thấy mình trẻ trung hơn." Nàng giang tay ra, xoay vài vòng, thoáng thấy một tòa nhà nhỏ màu trắng. Sau đó nàng chỉ vào tòa nhà và hỏi, "Tòa nhà không bật đèn kia có phải là nhà giải phẫu không?"
Tòa nhà giải phẫu thường mở cửa vào ban đêm để sinh viên ôn tập và thực hành các thao tác vào cuối học kỳ, và chỉ mở cửa cho các lớp học vào ban ngày.
Giản Thanh gật đầu: "Ừ, em có muốn vào đó để đi dạo không?"
"Ai lại muốn đến nơi đó để đi dạo vào buổi tối cơ chứ?"
Thay vì mời nàng đi ngắm hoa ngắm trăng, nhìn sông nhìn núi sông, ngược lại cô lại mời nàng đến tòa nhà giải phẫu để đi dạo.
Lộc Ẩm Khê cười nói:"Tuy nhiên, chị có thể mời tôi đến tham quan Bảo tàng Khoa học Đời sống của trường."
Mỗi trường y đều có bảo tàng khoa học đời sống riêng, nơi trưng bày các mẫu vật khác nhau của con người.
Giản Thanh đồng ý: "Ở bên cạnh viện thông tin sinh học, buổi tối không mở cửa, lần sau tôi sẽ dẫn em đến xem."
Các nàng đi qua đi lại, vừa nói vừa cười liền đi đến cổng trường. Lộc Ẩm Khê đột nhiên quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía tòa nhà dạy học của trường y.
Giản Thanh từng học ở đây. Cô học trong phòng học, một mình lẻ loi dạo bước dưới ánh đèn đường, cũng từng ở bên hồ trầm giọng ngâm thơ, cũng từng thức trắng đêm ôn bài cho đến hừng đông. Những cây hoa, cây cỏ nơi đây đều đã từng chứng kiến những quãng thời gian ngây ngô cắp sách đến trường của cô.
Hiện tại, cô đang đưa nàng đến những nơi đã từng in đậm dấu chân cô.
Bỗng nhiên, ở tại nơi chốn này, Lộc Ẩm Khê nhận ra rằng dường như nàng đang chậm rãi bước vào thế giới của Giản Thanh.
Tảng băng dường như đang vỡ ra, nàng tự mình bước vào, nhìn thoáng qua thế giới bên trong ấy.
Giản Thanh chạm vào mu bàn tay của Lộc Ẩm Khê: "Tôi đưa em đến phố sinh viên."
Phố sinh viên chỉ cách đó khoảng trăm mét. Tại đó có khu mỹ thực, với hơn hai mươi quầy hàng rong, gồm mì gà cay Quý Châu, phi lê cá luộc Tứ Xuyên, cơm cuộn Quảng Đông, vịt quay Bắc Kinh, miến quay Tân Cương...những món ăn ngon từ khắp đất nước đều được quy tựu về đây.
Lộc Ẩm Khê ngửi được mùi hương của thức ăn, nhìn thấy từng tốp người đi dạo quanh các gian hàng cùng người nhà. Cuối cùng nàng kéo kéo tay áo của Giản Thanh, hỏi: "Khi còn đi học, chị thích quán nào nhất?"
Giản Thanh đưa nàng đến quầy mì gà cay Quý Châu, thuần thục gọi món: "Bà chủ, cho chúng tôi hai phần mì gà cay, một phần bình thường, một phần ít muối, cho thêm hành lá và rau mùi."
Bà chủ quầy hàng nhận ra cô, tươi cười chào hỏi: "Giáo sư Giản, ngài lại đến đây ăn rồi?"
Giản Thanh nói:"Cháu chưa phải là giáo sư."
Bác sĩ ở bệnh viện giảng dạy thường có hai chức danh, chức danh hệ giảng dạy và nghiên cứu được đánh giá muộn hơn chức danh hệ lâm sàng, đôi khi một số chủ nhiệm khi về hưu vẫn chỉ là Phó giáo sư.
Bà chủ không quan tâm đến điều này, chỉ cần là giảng viên trong trường, bà ấy đều gọi là giáo sư: "Giáo sư, cô mời học sinh ăn mì à?"
Giản Thanh gật đầu, Lộc Ẩm Khê mỉm cười chào hỏi bà chủ, sau đó véo lòng bàn tay Giản Thanh, ghé sát vào tai cô, mắng:"Ai là học sinh của chị? Chút nữa tôi sẽ đến thư viện mượn quyển 《Đạo đức học》 cho chị xem!"
Giản Thanh nghiêm túc nói:"Nếu không thì em giúp tôi mượn sách đánh giá và thường thức thơ ca đi, tôi còn chưa chuẩn bị tốt cho khóa giảng dạy."
Lộc Ẩm Khê hừ một tiếng, phớt lờ cô. Nàng nhìn bà chủ tráng mì và trộn nguyên liệu rồi hỏi này hỏi nọ, học hỏi công thức.
Nếu như nàng học được, nàng có thể nấu món này cho cô ăn tại nhà.
*
Khuôn viên cơ sở mới vẫn sừng sững như tháp ngà. Sinh viên chưa tiếp xúc lâm sàng, chưa chứng kiến sinh tử, nên hiện giờ vẫn còn thời gian để thổi tiêu thổi sáo, ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người.
Trong khi ở khuôn viên cũ, những sinh viên chính quy đã dần tiến vào lâm sàng và bắt đầu tiếp xúc với những mặt tối của xã hội. Đây không còn là tháp ngà nữa mà chỉ là ngọn tháp trắng với các tầng khác biệt.
Sau khi sinh viên bắt đầu học kỳ mới, bộ phận giáo dục y tế thường xuyên tổ chức các đợt kiểm tra toàn bệnh viện.
Họ không kiểm tra bệnh nhân, mà là sinh viên và giảng viên trong phân khúc giảng dạy và nghiên cứu.
Những người trong bộ phận y tế và giáo dục thường tìm đến khu vực thứ hai của khoa u, gọi các sinh viên thực tập năm thứ năm đến phòng giảng dạy và nghiên cứu để nói chuyện. Trước khi các thực tập sinh trong khoa rời khỏi văn phòng, Trương Dược đã kéo tay áo của họ và kêu lên:"Anh đây chưa từng đối xử tệ bạc với các em đúng không? Các em nhớ phải nói lời tốt về anh Trương đấy!"
Thực tập sinh cười ha hả, nói: "Yên tâm, yên tâm! Chỉ cần anh Trương mua sữa cho em vào mỗi bữa sáng, em sẽ khen ngợi anh thật nhiều để anh được đánh giá là giảng viên ưu tú nhất năm nay!"
Một lúc sau, Giản Thanh đi ngang qua, nhìn thấy Trương Dược đang viết bệnh án, cô thuận miệng hỏi một câu: "Có phải cậu ngược đãi sinh viên không?"
Trương Dược thở dài:"Sư tỷ, em là loại người như vậy sao? Em cần cù chăm chỉ tưới những bông hoa của mẫu quốc, em đem một đám hoa như bọn họ tưới đến tươi tốt đó nha!"
Giản Thanh mở ngăn kéo ra, trừng mắt với Trương Dược: "Sữa của tôi bị cậu đem đi tưới cây hoa nào rồi?"
Trương Dược: "Là sữa Vương Tử sao? Là tiểu Lộc lấy uống đấy, không phải là em lấy đâu!"
Trùng hợp thay, sinh viên vừa bị gọi đi nói chuyện đang phấn khích chạy lại đây để nghe khen ngợi:"Anh! Em đã nói tốt cho anh! Đặc biệt là chuyện sáng nay em không có ăn sáng, anh đã cho em chai sữa Vương Tử duy nhất của anh, hành động này rất vẻ vang nha! Các lão sư rất cảm động, họ muốn đích thân khen ngợi anh, họ cũng muốn anh viết một bài báo và gửi lên bộ phận tuyên truyền để phát huy tinh thần người làm vườn trong bệnh viện!"
Giản Thanh dùng đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, liếc nhìn sinh viên, sau đó lại nhìn về phía Trương Dược: "Cậu ta cũng họ Lộc à?"
Vẻ mặt Trương Dược sững lại một lúc, sau đó hắn lập tức mở ví và rút ra tờ tiền một trăm tệ màu đỏ đưa cho cậu sinh viên:"Sư tỷ, tất cả chỉ là hiểu lầm! Đệ tử, mau đến cửa hàng tiện lợi ở lầu một mua một hộp sữa Vương Tử về!"
Lộc Ẩm Khê giúp Giản Thanh chạy việc đưa tài liệu trở về, Giản Thanh liền nhét hộp sữa Vương Tử vào túi nàng.
Lộc Ẩm Khê lấy ra sờ sờ. Giản Thanh nâng cằm, chỉ vào góc văn phòng, nói: "Tôi mua cho em một hộp."
Trương Dược đang đắm chìm trong việc viết hồ sơ bệnh án, nghe thấy từ "Tôi" thì liền xoay người lại. Trước khi hắn kịp mở miệng, Giản Thanh đã liếc mắt sang chỗ khác, hắn liền quay lại tiếp tục viết hồ sơ bệnh án.
Lộc Ẩm Khê mỉm cười, lấy ra một vài chai chia cho mọi người trong văn phòng. Khi nàng đưa sữa cho Trương Dược, Giản Thanh liền nói: "Cậu ta không thể uống, sẽ bị đau dạ dày."
Trương Dược tươi cười định cầm lấy sữa, hắn vội vàng thu tay về: "A... Ừm! Anh Trương của em không thể uống được. Tiểu Lộc ngoan, giữ lại uống đi em."
Trong lúc trò chuyện, Chủ nhiệm Nghiêm của Sở Giáo dục Y tế bước vào với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Bác sĩ Cung có đang ở bệnh khu không?"
Bác sĩ Cung đến từ khoa tiêu hóa bên cạnh.
Trương Dược đứng lên trả lời: "Chủ nhiệm, anh ấy vừa đi bộ phận y tế, vẫn chưa trở lại."
Chủ nhiệm Nghiêm chắp tay sau lưng, nói: "Khi hắn trở lại, bảo hắn gọi ngay đến Sở giáo dục y tế!"
Sau khi nói xong, nhóm người cuồn cuộn như thác nước đi ra ngoài, di chuyển đến khu vực tiếp theo để kiểm tra.
Lộc Ẩm Khê nhấp một ngụm sữa, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngụy Minh Minh trờ về từ phòng giảng dạy và nghiên cứu, thò đầu qua nhỏ giọng nhiều chuyện:"Chị nghe nói! Ông ấy bị sinh viên báo cáo! Trong dịp Tết Nguyên Đán, Cung lão sư có ca trực, vì vậy những thực tập sinh dưới trướng ông ấy không được chiêu đãi, quan tâm cho lắm. Kết quả là ông ấy và những người khác ăn giao thừa ở khoa vào buổi tối, cũng không cho thực tập sinh ăn cùng. Thực tập sinh đành phải tự ra ngoài tìm chỗ để ăn. Nhưng vào dịp Tết, nhà ăn ở bệnh viện và trường học đều nghỉ cả rồi, mấy cửa hàng dọc đường cũng đóng cửa nên họ biết ăn ở chỗ nào bây giờ? Sau đó bọn họ trở về ký túc xá, nấu hai gói mì gói rồi cùng nhau ăn. Họ ăn chưa no bụng liền bị kêu trở lại bộ phận, trên bàn còn có một đống bát đĩa và đũa, là Cung lão sư đã bắt bọn họ rửa chúng!"
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kiến thức liên quan đến y khoa chắc chắn không phải là của tôi, chúng thuộc về kiến thức chuyên ngành, nhưng khi viết ra thì tôi cũng không xem qua sách vở hay luận văn, cũng không nhớ rõ là trích bài báo năm nào. Hầu hết chúng đến từ các hướng dẫn chẩn đoán và điều trị toàn diện cho các bệnh ung thư khác nhau, và tôi liệt kê tất cả chúng ở phần cuối. Kiến thức về ngành bây giờ đã có trong luận văn, và hiện tại các bạn có thể tham khảo rồi ~~~
Tham khảo luận văn:
[1] Vương Quần Nhất. Nghiên cứu về thực hành giảng dạy khóa học cơ bản về diễn xuất phim truyền hình [J]. Sân khấu kịch, 2021 (02): 26-27.
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.