Nàng Là Tam Chủng Tuyệt Sắc
Chương 2: Chim hoàng yến
Là đầu óc chị có bệnh a!
Lộc Ẩm Khê hung hăng trừng mắt nhìn cô, giơ tay trái chặn miệng, cố gắng kìm nén ý muốn nôn khan, dùng sức lau môi mình, ngay sau đó, mu bàn tay đã dính đầy máu tươi.
Giản Thanh lấy hộp thuốc ra, ngồi ở bên kia sô pha, dưới ánh đèn lẳng lặng quan sát vết thương ở lòng bàn tay trái.
Có thể nhìn thấy vết thương dài khoảng 5 cm, mép vết thương chỉnh tề, vết thương tích cực cầm máu, hạn chế gập năm ngón lại.
Có hai điểm sợ hãi nhất về vết thương do dao cắt ở lòng bàn tay gây ra. Một là đứt dây thần kinh và gân, cần phải gây tê tại chỗ để phẫu thuật chữa trị; Hai là nhiễm trùng xoắn khuẩn Clostridium gây ra bệnh uốn ván.
Khi vừa mới giằng co, cô đưa tay ra nắm lấy con dao găm, Lộc Ẩm Khê gần như lập tức buông ra, để con dao găm bị cô lấy đi, cho nên lòng bàn tay trái không bị thương sâu lắm.
Vốn dao găm đã được khử trùng trong cồn, nên không cần lo lắng mắc bệnh uốn ván.
Khẩn cấp là cầm máu, băng vết thương, khâu lại để tránh nhiễm trùng.
Việc cầm máu vết thương không khó, rắc rối là tay trái bị thương, chỉ có tay phải thực hiện thao tác khâu vết thương sẽ rất bất tiện.
Vết thương dài tới 5cm, không khâu lại rất dễ chảy máu nhiều lần, chậm lành và rất dễ nhiễm trùng.
Sau khi Giản Thanh vệ sinh lòng bàn tay trái bằng iodophor cùng nước muối sinh lý, lật hộp thuốc ra thì không thấy kim bấm da hay keo y tế nào có thể thay thế được chỉ khâu, cho nên phải băng bó trước để vết thương không tiếp xúc với không khí một thời gian dài.
Lộc Ẩm Khê liếc mắt thấy động tác điêu luyện cùng chuyên nghiệp của cô, giống như đã luyện tập hàng trăm lần, cuối cùng mới nhớ ra người này là một bác sĩ.
Bác sĩ chuyên khoa ung bướu.
Cũng đã từng cũng nghề với Lộc Ẩm Khê.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Giản Thanh quay đầu lại nhìn nàng.
Khi ánh mắt chạm nhau, Lộc Ẩm Khê nghiến răng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tránh ánh mắt cô, nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Cửa sổ sát đất được tấm rèm màu đen che kín, không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Phòng khách khổng lồ giống như một cái lồng giam không có kẽ hở.
Năm phút trước, sau một cú tát như trời giáng, cuối cùng Lộc Ẩm Khê cũng nhớ ra tại sao cái tên "Giản Thanh" lại quen tai.
Nàng đã nhìn thấy trong một cuốn tiểu thuyết.
Đêm qua trăng sáng sao thưa, bên trăng sáng có hai ngôi sao sáng dị thường.
Tin tức đều đưa tin đây là một hiện tượng thiên thể hiếm gặp, ngôi sao đôi là sao Kim và sao Mộc, cùng mặt trăng xuất hiện trên bầu trời đêm.
Nàng di chuyển máy tính, ngồi ngoài ban công, ngắm trăng và các vì sao, xử lý email từ công việc.
Thỉnh thoảng có một số quảng cáo xuất hiện ở góc dưới bên phải của máy tính, nàng đóng đi đóng lại, nhưng một quảng cáo tiểu thuyết không thể tắt lại hiện lên.
Không còn cách nào khác, nàng nhấp vào xem qua, nhìn thấy là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình đô thị. Nam chính là bác sĩ khoa ngoại lồng ngực, còn nữ chính là một diễn viên giới giải trí. Tên sách là "Ánh sáng của mũi dao".
Lộc Ẩm Khê là một diễn viên, cũng đã học đại học y khoa hai năm. Giới y khoa cùng giới giải trí đều là những lĩnh vực mà nàng quen thuộc, nhịn không được nhìn một chút, phát hiện mình trùng tên trùng họ với nữ xứng trong tiểu thuyết.
Trùng tên thôi cũng không nói, mà gia cảnh, ngoại hình, sở thích hầu như đều viết theo nàng, còn viết nàng bị một nữ nhân bao dưỡng.
Quả thực vô nghĩa.
Lộc Ẩm Khê vội vàng lướt qua vài trang, trực tiếp đi tới phía sau, phát hiện kim chủ lãnh đạm giai đoạn trước đã trở thành vai ác giết người không chớp mắt từ bao giờ.
Nàng vội vàng tìm kiếm đoạn kết, nhìn thấy "Lộc Ẩm Khê" ở giai đoạn sau lại nhiều lần bán đứng kim chủ. Trong cơn thịnh nộ, kim chủ đã giam nàng ở biệt thự. Không thể chịu đựng được nữ, nàng liền chọn cách tự sát, cuối cùng được chôn dưới gốc cây hồng mai làm phân bón cho hoa.
Cùng tên cùng họ thực sự quá nhiều kịch tính, sau khi Lộc Ẩm Khê đọc tiểu thuyết xong, nàng muốn đóng trang web, nhưng sau khi nhấp chuột liên tiếp mấy lần vẫn không có phản hồi.
Nhìn qua trang web giống như bị kẹt, nàng đóng máy tính, buộc tắt máy, đi tắm rồi đi ngủ.
Ai ngờ khi tỉnh dậy đã đến thế giới xa lạ này, trở thành con chim hoàng yến, tương lai còn bị nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng này chôn dưới gốc cây hồng mai làm phân bón cho hoa.
Lộc Ẩm Khê thu hồi ánh mắt, hai tay ôm đầu gối co lại trong góc sô pha, hai mắt đỏ hoe, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng.
Giản Thanh nhìn theo tầm mắt của Lộc Ẩm Khê, nhìn vào cửa sổ sát đất mấy giây.
Một tay đóng hộp thuốc, vừa định đặt lại chỗ cũ thì nhìn thấy mu bàn tay dính máu của Lộc Ẩm Khê, lại mở hộp thuốc ra, lấy ra một gói băng gạc vô trùng và thuốc khử trùng, đi đến trước mặt Lộc Ẩm Khê, đưa cho nàng.
Lộc Ẩm Khê quay lại đầu, không thèm để ý.
Hảo ý không được tiếp nhận, Giản Thanh không nói gì, đặt lên bàn trà, dùng tay phải túm lấy Lộc Ẩm Khê.
"Đừng chạm vào tôi!"
Lộc Ẩm Khê vô thức muốn thoát ra, nhưng đã bị giữ chặt.
Dưới tình thế cấp bách, nàng nắm lấy bàn tay trái bị thương của Giản Thanh, dùng sức bóp vết thương, có ý đồ làm đau cô, để cô thả mình ra.
Máu tươi lại chảy ra từ lòng bàn tay được băng bó, một cơn đau xuyên thấu từ lòng bàn tay, Giản Thanh không nói gì, vẫn đứng yên, nhưng cau mày.
Lộc Ẩm Khê thấy máu liền tái mặt, ngừng giãy dụa, sững sờ nhìn người trước mặt.
Người này không thấy đau sao?
Thấy nàng bình tĩnh lại, Giản Thanh hít sâu một hơi, sau đó cầm băng gạc tẩm gel sát trùng lau vết máu trên mu bàn tay.
Một mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi.
Hương vị quen thuộc đã mất từ lâu.
Lộc Ẩm Khê có chút xuất thần.
Một lúc lâu sau, một xúc cảm ấm áp phủ lên khóe môi.
Giản Thanh bắt đầu lấy băng gạc thấm nước ấm lau vết máu trên khóe môi nàng.
Động tác của cô rất ôn nhu, ánh mắt vừa tập trung vừa nghiêm túc, giống như đang cẩn thận lau một bức tượng điêu khắc tinh xảo.
Lộc Ẩm Khê hoàn hồn, nắm lấy tay cô, mắt đỏ hoe nói: "Tôi tự làm, chị đừng khi dễ tôi."
Giản Thanh dừng động tác.
Lòng bàn tay cùng má trái của cô có chút đau đớn...
Đến tột cùng là ai khi dễ ai?
Không nói gì, cô đưa miếng băng gạc sạch cho Lộc Ẩm Khê, Giản Thanh đi đến cửa sổ sát đất, ném miếng gạc bẩn vào thùng rác có túi rác màu vàng.
Sau khi Lộc Ẩm Khê lau vết máu xong, nàng nâng cổ tay lên lau nước mắt, sau đó nhìn băng gạc dính máu trên tay, do dự vài giây, đi tới, ném băng gạc vào thùng rác.
Túi rác màu vàng thường được sử dụng để đựng rác thải y tế.
Giản Thanh đứng bên cửa sổ sát đất, nhấp vào màn hình điện tử trên tường.
Rèm cửa tự động bung ra hai bên, ánh trăng tràn vào khiến sàn nhà sáng sủa lại sạch sẽ.
Lộc Ẩm Khê ngẩng đầu nhìn lên.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, bên cạnh trăng sáng chỉ có hai ngôi sao sáng dị thường.
Quay đầu lại, nhìn Giản Thanh ở bên tay phải.
Giản Thanh lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, mặt mày như ngọc, lưng thẳng như tùng, khí chất lạnh như tuyết, xinh đẹp như tiên nữ hút lấy tinh hoa của mặt trời và mặt trăng.
Người này có phải là băng tinh tu luyện trên núi hay không vậy?
Cái lạnh này có thể làm người ta chết cóng a.
Giản Thanh cảm giác được ánh mắt của Lộc Ẩm Khê, quay đầu lại, cũng nhìn nàng.
Nhìn nhau không nói gì.
Nhìn thấy lòng bàn tay đỏ tươi lại sưng tấy kia, Lộc Ẩm Khê có chút hổ thẹn, tránh đối diện rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là một khu vườn, trong vườn trồng rất nhiều cây hồng mai, hoa hồng mai nở đỏ rực, giống như quả mọng ở trên cành, ba hai đóa tuyết mỏng phủ lên, một đỏ một trắng, xen lẫn vào nhau.
Lộc Ẩm Khê không có tinh thần thưởng thức, lùi lại chuẩn bị rời đi, nhưng cổ tay trái lại bị xúc cảm tinh xảo lạnh lẽo như một con rắn độc cuốn lấy.
Giản Thanh nắm chặt cổ tay Lộc Ẩm Khê, không cho nàng rời đi.
Cổ tay bị siết chặt, Lộc Ẩm Khê không thoát ra được.
Nghĩ đến tính tình có thù tất báo của người này, nàng có chút sợ hãi, vội vàng biện giải: "Giản bác sĩ, tôi tát chị là không đúng, tôi chỉ lấy dao để tự vệ mà thôi, là chị tự tóm lấy, tôi không có ý định chủ động làm chị bị thương. Hơn nữa, là chị vũ nhục tôi trước... Chị, chị không có hỏi ý tôi, cởi quần áo của tôi..."
Giản Thanh im lặng không nói, thân thể ngăn ở trước mặt Lộc Ẩm Khê, tay phải hoàn toàn chế trụ cổ tay trái của nàng, đè vào kính cửa sổ sát đất, lạnh lùng nhìn xuống.
"Chị, từ từ nói chuyện... đừng lại gần như vậy..." Chóp mũi đều là mùi hương lạnh lẽo độc nhất trên người của nữ nhân kia, không khí xung quanh dường như càng ngày càng loãng, Lộc Ẩm Khê không khỏi lui về phía sau nửa bước, lưng áp vào cửa sổ sát đất.
Giản Thanh tiến lại gần một bước, dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, như muốn nhìn thấu linh hồn bên trong qua lớp vỏ bên ngoài.
Khi lùi lại, hai người càng gần, thân thể dán vào thân thể, mũi dán vào mũi, hô hấp hòa quyện, quấn quanh.
Dưới ánh trăng, hai bóng người trên mặt đất đứng gần nhau, giống như một đôi tình nhân tri kỷ.
Nhìn chằm chằm một lát, Giản Thanh thoáng quay đầu đi, môi đỏ mím lại: "Tôi nhớ em thuận tay phải, từ khi nào lại thuận tay trái?"
Hô hấp ấm áp lướt tới bên tai, tim Lộc Ẩm Khê đập dữ dội, vô thức thẳng lưng.
Cái này nên biện hộ thế nào đây?
Nàng thực sự là người thuận tay trái, vừa rồi rất nhiều hành động vô thức đã dùng tay trái.
Nhưng nguyên bản của "Lộc Ẩm Khê" trong cuốn tiểu thuyết thì không phải.
"Lộc Ẩm Khê" trong tiểu thuyết là nhân vật được tạo ra dựa trên nàng, nhưng không phải là tất cả của nàng.
Nàng nghĩ đến phim truyền hình xuyên không thường lấy lý do mất trí nhớ, nhưng nếu không bị chấn thương não nghiêm trọng hoặc bị kích thích tâm lý, giả vờ bị mất trí nhớ đột ngột trước mặt bác sĩ cũng tương tự như múa rìu qua mắt thợ vậy.
Hơn nữa, mất trí nhớ không làm cho một người đột ngột chuyển từ tay phải sang tay trái a.
"Tôi vẫn luôn là..." Lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Lộc Ẩm Khê nửa giả nửa thật giải thích "Trước đó sợ bị chị kỳ thị, tôi liền giả bộ bình thường. Đây là lần đầu tiên ở cùng chị lâu như vậy, vì quá khẩn trương nên quên che đậy..."
Nàng định đánh cược một phen.
Tính đến thời điểm này, hai người chỉ mới gặp nhau mấy lần, đêm nay là lần ở chung lâu nhất.
"Em dùng tay phải thật sự là do thói quen, không phải giả." Giản Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, "Nói thật đi."