Nàng Là Tam Chủng Tuyệt Sắc
Chương 122: Phiên Ngoại
Lộc Ẩm Khê nép mình vào lòng cô, hoàn toàn choáng váng.
Giản Thanh cúi người lại gần, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới của nàng như thể đang nếm miếng mồi ngon.
Nàng đỏ mặt, thoát ra khỏi vòng tay của Giản Thanh rồi nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây. Sau đó, nàng chủ động cúi xuống, câu lấy cổ cô, nhẹ giọng nói:"Hôm nay em dùng son mà chị đã tặng, là loại có thể ăn được."
Nàng chủ động hôn lấy môi cô.
Môi áp lên môi, từ khóe môi lên đến đỉnh môi, nhẹ nhàng cọ xát. Một nụ hôn vừa dịu dàng vừa lưu luyến.
Mùi rượu vang đỏ và hương hoa hồng hòa quyện vào nhau.
Nàng không uống rượu, nhưng khi ngửi hỗn hợp mùi hương này hòa cùng nụ hôn dịu dàng, hôn đến mức ý thức mông lung, có lẽ nàng cũng say giống cô rồi.
Giản Thanh đứng lên, cạy khớp hàm của nàng ra, cô dùng tay luồn vào vạt áo nàng, vuốt ve làn da trắng nõn đầy tinh tế.
Nụ hôn cứ thế sâu dần, từ cái chạm nhẹ đến nụ hôn cuồng nhiệt, môi và lưỡi quấn chặt lấy nhau, nàng cũng đáp trả rất kịch liệt.
Lộc Ẩm Khê bị đẩy, hai chân dần dần di chuyển đến phòng ngủ của Giản Thanh.
Phòng ngủ không bật đèn, vì vậy Giản Thanh đã mở đèn trời đầy sao lên và chỉnh nó về mức sáng nhất.
Cả hai ngã ngồi trên giường, Lộc Ẩm Khê ngồi lên đùi Giản Thanh.
Đôi môi Giản Thanh hôn từ xương quai xanh rồi liếm dọc theo động mạch cảnh đến vành tai nàng.
Từng chiếc cúc áo bị cởi ra, áo sơ mi ướt đẫm rượu đỏ dần trượt xuống tay nàng. Cô bắt lấy tay nàng ra sau rồi dùng áo sơ mi trói lại, chậm rãi liếm sạch rượu vang trên người nàng.
Mặt Lộc Ẩm Khê đỏ bừng, đôi mắt phủ đầy sương, nàng ngửa đầu ra sau khiến tóc rũ xuống, thân mình bị buộc nghiêng về phía trước.
Trong phòng ngủ có một chiếc gương soi cực lớn, nàng quay đầu nhìn vào gương. Khi nhìn thấy động tác càn rỡ của Giản Thanh, tai nàng bỗng nóng bừng, như thể nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản.
Động tác của người trong gương quá càn rỡ, Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Nàng nhắm mắt lại, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Nàng không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao mờ ảo. Đôi mắt mơ màng, hai tay bị trói, nàng không thể ôm lấy cô, cảm giác an toàn dần mất đi, vì sợ sẽ ngã xuống nên nàng càng phải cong người về phía trước hơn.
Giống như đang chủ động dâng bờ ngực mềm mại của mình đến trước mặt Giản Thanh.
Bên tai vang lên tiếng cười khúc khích.
Người này cởi bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng và dịu dàng ra, chỉ còn lại hành động mãnh liệt cùng đôi mắt ướt trong veo, không mang theo chút cảm giác mê ly nào sau cơn say, trông rất thanh tỉnh.
Không cho cười...
Người phụ nữ này thật hư đến cực điểm rồi...
Lộc Ẩm Khê cắn chặt môi dưới, không dám mở miệng, âm thầm mắng chửi trong lòng. Nhưng nàng không dám mở miệng mắng cô, vì nàng sợ khi nói ra, loại âm thanh xấu hổ kia sẽ thoát ra ngoài.
Giản Thanh dùng tay trái ôm lấy eo nàng, tay phải vòng qua lưng nàng, dùng đầu ngón tay nghịch ngợm gỡ bỏ nút thắt áo lót, sau đó cởi ra rồi ném xuống đất.
Lòng bàn tay phải lạnh lẽo bao phủ toàn bộ bờ ngực mềm mại. Sau khi chạm vào vài giây, cô đột nhiên bóp từ nhẹ sang mạnh, rồi tùy ý nhào nặn chúng.
Lộc Ẩm Khê ngửa cổ lên, giống như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn. Tuy không đau đớn, nhưng lại vừa tê vừa ngứa, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn.
Nàng mở mắt ra, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc và ôm lấy Giản Thanh: "Chị buông em ra..."
Giản Thanh phớt lờ nàng, đầu ngón tay phải lưu luyến lướt qua vùng đồi núi, vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của nàng, rồi lần mò xuống vùng nước đang ẩn mình sau lớp vải.
Cô không cởi ra, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve nơi ấy qua lớp vải. Sau đó, cô chậm rãi cởi quần lót nàng ra, dịu dàng chạm vào khiến nơi ấy ướt đẫm. Nhưng mắt cô chưa bao giờ rời khỏi gương mặt nàng, cẩn thận quan sát từng phản ứng của nàng.
Gương mặt nàng đỏ bừng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào thái dương, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.
Giản Thanh sợ nàng cắn làm môi bị thương. Cô nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, sau đó thả lỏng sức lực, cởi vật đang trói lấy hai tay nàng ra, rồi đỡ lấy ót nàng, cẩn thận đặt xuống giường.
Lộc Ẩm Khê nằm trên giường, hai mắt sáng ngời, hàng mi dài khẽ run, nhẹ nhàng thở dốc.
Hơi thở thoát ra từ khoang mũi, đặc biệt dễ nghe.
Giản Thanh quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy cổ tay nàng xoa một lúc để không lưu lại dấu vết, sau đó mới buông ra, cúi người hôn lên trán nàng, sau đó hôn dọc theo khuôn mặt nàng, từ từ trượt xuống dưới.
Cằm, cổ, xương quai xanh, giữa hai đỉnh núi rồi đến mặt đất bằng phẳng. Cô đẩy rừng rậm sang một bên, tìm đến nguồn nước, trân trọng hôn lên đấy. Sau đó, cô vươn đầu lưỡi ra, đẩy vào, liếm láp nơi giữa hai chân nàng.
Đầu lưỡi non mềm xâm nhập vào trong cơ thể nàng. Vì sự kích thích quá lớn, nàng giống như cá ngoài khơi đột nhiên bật dậy, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, ga giường dưới thân nhăn lại thành đoàn.
Trên đầu là bầu trời đầy sao, những ánh sao xanh nhạt phủ đầy căn phòng.
Tiếng liếm mút giữa hai chân truyền đến bên tai, bầu trời đầy sao dường như rời rạc thành từng mảnh nhỏ, hàng nghìn chòm sao dường như đang hợp lại. Nàng nhìn bầu trời đầy sao kia, nhịn không được kẹp chặt hai chân, ngực phập phồng kịch liệt, bụng dưới bỗng dưng run lên.
Dường như đang rơi vào khoảng không giữa các vì sao trên cao. Nàng không còn nghe thấy gì nữa, hệt như bị những con sóng quái dị dưới đáy biển hất tung lên cao, những thứ trước mắt và đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc lâu sau, nàng mới có thể nghe thấy âm thanh.
"Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với tôi." Người bên cạnh khẽ thì thầm.
Đầu ngón tay thâm nhập vào nguồn nước.
Lộc Ẩm Khê vẫn nhìn chằm chằm vào các vì sao, không đáp lại.
Lòng bàn tay phải của Giản Thanh ướt sũng. Cô thúc ngón tay vào, rồi dùng tay trái xoa nhẹ nốt ruồi ở đuôi mắt nàng.
Lộc Ẩm Khê lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn Giản Thanh. Cả hai nhìn nhau một lúc, sau đó, nàng vươn tay vuốt ve tóc cô.
Những ánh sao xanh nhạt khoác lên người cô, bầu trời chuyển động, có hai ngôi sao luôn nằm cạnh vầng trăng khuyết, trông cô đẹp đến mức không có thứ gì trên đời này sánh bằng được.
Lộc Ẩm Khê nhìn các vì sao và ánh trăng, cuộn tròn một lọn tóc của cô lại và quấn nó quanh ngón trỏ, giọng nói có chút run rẩy:"Chị đoán xem em đến bên cạnh chị bằng cách nào?"
Giản Thanh vươn đầu lưỡi ra ngậm lấy ngón tay nàng: "Bằng cách nào?"
Sự đụng chạm đầy ướt át và mềm mại, tựa như mèo con đang muốn làm hài lòng chủ nhân của mình.
Lộc Ẩm Khê nói: "Em đoán... có lẽ là do các vì sao đã mang em đến bên cạnh chị..."
Đêm đó, ánh trăng sáng ngời, thế giới thực và thế giới ảo cùng xuất hiện hiện tượng thiên văn của các ngôi sao đôi với mặt trăng.
"Em nói bậy bạ gì thế." Giản Thanh phát ra tiếng cười khẽ.
Cô không thật sự nghiêm túc.
Lộc Ẩm Khê dùng một tay nâng người lên, tay kia câu lấy cổ Giản Thanh, nhẹ nhàng hôn dọc theo giữa lông mày đến sống mũi cô, rất trân trọng, rồi đột nhiên cắn mạnh vào tai Giản Thanh.
Giản Thanh bóp nhẹ cằm nàng, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô luôn để ý đến cảm xúc của nàng. Giờ phút này, cô lại càng đặc biệt dịu dàng và nhẫn nại, để ý từng cử chỉ của nàng hơn.
Lộc Ẩm Khê khẽ hừ một tiếng.
Tiếng hừ rất dễ nghe.
Giản Thanh cúi đầu hôn lên khóe môi nàng, ôm lấy nàng, thuận theo lời nói của nàng:"Được rồi, ngay cả khi vì sao đưa em đến bên cạnh tôi..."
Nụ hôn dần rơi xuống giữa mày, má, môi, cằm, xương quai xanh...Từng tấc da thịt trên người nàng đều được âu yếm hôn lên, cô thấp giọng nỉ non:"Nhưng những vì sao không thể lại mang em đi được."
"Không thể mang em đi.....em cũng không được rời đi.....em là của tôi....." Sự gần gũi của da thịt làm dấy lên sự hoang tưởng và tính chiếm hữu trong cô.
Lộc Ẩm Khê nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô. Nàng vươn tay cởi thắt lưng áo choàng tắm của cô. Nàng hoàn toàn trần truồng, nhưng người này vẫn ăn mặc đầy đủ.
Dựa vào đâu?
"Chị...cởi quần áo ra đi." Nàng bất lực thở dài.
Giản Thanh thu tay trái lại, dùng một tay cởi bỏ áo choàng tắm của mình ra.
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm vào cô, không chớp mắt.
Cô cởi rất chậm, đai lưng quấn quanh eo cũng dần dần nới lỏng, áo ngủ chậm rãi trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn hệt như bức họa trắng, đang chuẩn bị được người khác tô vẽ nên.
Xương quai xanh thanh tú, vùng bụng phẳng lì và rắn chắc. Quá chậm, mắt Lộc Ẩm Khê đỏ hoe vì dục vọng. Nàng trơ mắt nhìn cô, giống như bị vẻ đẹp của cô quyến rũ, nàng cầm lòng chẳng đặng bật dậy, xé rách quần áo cô ra.
Quần áo vứt sang một bên, trọng lượng cơ thể đè xuống, da thịt kề sát vào nhau, mềm mại, thoải mái như muốn tan vào nhau.
Lộc Ẩm Khê lại cắn chặt môi dưới, Giản Thanh sợ nàng cắn môi nên đưa ngón trỏ vào miệng Lộc Ẩm Khê để nàng cắn lấy.
Nhưng nàng lại không nỡ cắn.
Cô cho ngón trỏ vào trong miệng nàng, nhẹ nhàng khuấy động. Tiếng rên rỉ bị chặn lại trong miệng, đầu lưỡi tự động quấn lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng liếm láp.
Giản Thanh ngước lên, nhìn về phía nàng.
Ngón tay đột nhiên rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, cô dùng đôi môi quyến luyến hôn lên hõm cổ nàng, mút dọc theo quai hàm, chạm đến chóp mũi, nhẹ nhàng cọ cọ.
Sau đó, cô áp lên môi nàng, điên cuồng hôn lấy.
Môi và lưỡi quyện vào nhau.
Từng đợt sóng lớn ập đến, ý thức dần sụp đổ, hóa thành nước, tan vào hư không. Lộc Ẩm Khê túm chặt gối, dùng đôi mắt mê ly nhìn Giản Thanh, nàng lại hỏi cô một câu giống như năm trước đã từng:"Lúc trước.....tại sao chị lại muốn mang em về nhà?"
Giản Thanh hôn lên giữa mày nàng, lần này cô không còn im lặng nữa mà chọn cách bóc trần ra bộ mặt mỏng manh yếu đuối của mình để cho nàng xem.
"Tôi muốn được trải nghiệm cảm giác có người ở bên cạnh..."
Không phải là vì nàng có khuôn mặt giống với người khác.
Mà là, khát vọng được bầu bạn cùng nàng...
Giản Thanh chỉnh đèn chiếu sao đến mức tối nhất.
Rong chơi giữa những vì sao xanh thẫm, Lộc Ẩm Khê nhắm mắt, mệt mỏi cuộn tròn người lại.
Cơ thể dần dần bình tĩnh lại, nàng nhớ đến câu nói vừa rồi:" Tôi muốn được trải nghiệm cảm giác có người ở bên cạnh". Lòng nàng bỗng nhói đau, nỗi buồn mạnh mẽ chực trào, như thể ném lên trời cao, rồi nhanh chóng rơi xuống, nỗi buồn không thể giải thích được ập đến khiến nuớc mắt tuôn rơi, cuối cùng nàng lại khổ sở đến mức khóc nức nở lên.
Giản Thanh nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, ôm chặt lấy nàng, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt, hôn lên nước mắt của nàng.
Lộc Ẩm Khê duỗi tay ra, vừa khóc vừa nói: "Em muốn ôm chị..."
Giản Thanh chủ động nép vào lòng nàng, để nàng ôm chặt lấy cổ mình, tận hưởng cảm giác mềm mại, ấm áp đầy tinh tế, mang đến cho cô cảm giác an toàn nhất.
Nàng được đằng chân lân đằng đầu, dùng lòng bàn tay vuốt ve cơ thể mềm mại của người trong lòng hết lần này đến lần khác.
Nàng đắm mình trong xúc cảm mềm mại, ấm áp và tinh tế, gần như say như điếu đổ.
Rõ ràng đã quá quen thuộc với cơ thể của phụ nữ. Nhưng vừa rồi, giống như thực tủy biết vị*, nàng dần hiểu được suy nghĩ của tất cả những vị hôn quân tham luyến cơ thể phụ nữ trong lịch sử.
(*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: Ăn tủy rồi mới biết mùi vị của nó ngon nên muốn ăn lại một lần nữa. Nghĩa bóng: Ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, sẽ muốn tiếp tục làm chuyện đó nữa.)
Cơ thể mệt mỏi đến mức bất động nhưng nàng vẫn muốn giãy giụa, muốn tiếp tục hôn và ôm ấp cô, như thể khát vọng bắt lấy thứ gì đó.
Nụ hôn có vị mặn và ướt của nước mắt.
Giản Thanh thuận theo nụ hôn của Lộc Ẩm Khê, trong mắt chứa đầy yêu thương vô hạn.
Cô rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Khi Lộc Ẩm Khê nhìn thấy tình yêu vô bờ bến không thể kìm nén được trong mắt cô, đáy lòng liền mềm nhũn, trào dâng những niềm vui khó tả, nhịn không được lại đỏ hoe hốc mắt.
Giản Thanh lại hôn lên những giọt nước mắt của nàng một lần nữa rồi nhẹ nhàng hỏi: "Em sao vậy, sao lại khóc nhiều như thế? Tôi làm em đau à?"
Lộc Ẩm Khê lắc đầu, cố gắng hết sức để kìm nước mắt lại, không chịu nói cho cô nghe.
Chỉ là nàng vừa vui mừng đến cực điểm nhưng lại vừa sinh ra từng đợt thấp thỏm lo âu.
Những cảm xúc lẫn lộn của nỗi buồn và sự sợ hãi làm lu mờ đi niềm vui, những cảm giác lo được lo mất từng được nàng chôn sâu tận đáy lòng đột nhiên trào ra khiến tâm trạng vui vẻ của nàng bỗng hóa thành đau thương.
Lộc Ẩm Khê cảm thấy mình giống như một tên trộm, không xứng đáng có được tình yêu của cô.
Nàng vẫn luôn lo được lo mất.
Nàng sợ rằng trong tương lai, nàng sẽ làm tổn thương Giản Thanh.
Cảm giác được trước mất sau, so với cảm giác không bao giờ có được, thật sự đau đớn hơn rất nhiều...
Nàng cũng sợ rằng Giản Thanh chỉ là giấc mộng, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
Sau khi tỉnh mộng, giữa sông núi ngàn trùng, biển người bao la, nàng biết phải tìm cô ở nơi đâu?
Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu Giản Thanh không yêu nàng thì tốt rồi...
Sau đó cô sẽ yêu đương qua đường với nàng một hồi, chờ đến khi nàng không còn nữa, cô sẽ từ từ hàn gắn lại bản thân.
Nhưng Giản Thanh cũng có tình cảm với nàng.
Làm sao nàng lại có thể làm tổn thương cô? Hay thậm chí là bỏ cô lại một mình?
"Ngoan, đừng khóc nữa." Giản Thanh dịu dàng an ủi nàng, vuốt ve nốt ruồi ở đuôi mắt nàng rồi thở dài:"Em thích khóc nhè thật đấy."
Cũng rất thích hờn dỗi.
Lộc Ẩm Khê cố gắng hết sức kìm lại những cảm xúc yếu ớt đó, dần dần ngừng khóc và nhắm mắt lại.
Nàng kiệt sức, ý thức cũng rơi vào trạng thái mơ hồ.
Lộc Ẩm Khê chợt nhớ tới lời chế giễu của Giản Thanh, nàng mở mắt ra, khẽ hừ nhẹ một tiếng, sau đó vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng gặm cắn, coi như trả thù.
Giản Thanh xoa đầu nàng, để mặc cho nàng cắn, để cho nàng lăn lộn, cô chỉ ôm lấy nàng, giống như ôm một kiện hàng quý giá, cuối cùng nhìn mí mắt nàng díp vào nhau, chống đỡ không nổi, lâm vào giấc ngủ say.
Cô ôm chặt lấy nàng, khi xác nhận nàng đã ngủ, Giản Thanh đứng dậy, bưng một chậu nước ấm, làm ẩm khăn, lau sạch mồ hôi trên người nàng.
Sau đó cô thay ga trải giường và đệm chăn rồi tắm rửa sạch sẽ, nằm trở lại giường, trân trọng hôn lên môi người đang ngủ trên giường, ôm nàng vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
[Hết]