Ngoan, Đều Nghe Em - Chương 22
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Hoàn chính văn
- Chương 69: Niên thiếu có em (1)
- Chương 70: Niên thiếu có em (2)
- Chương 71: Niên thiếu có em (3)
- Chương 72: Niên thiếu có em (4)
- Chương 73: Niên thiếu có em (5)
- Chương 74: Niên thiếu có em (6)
- Chương 75: Niên thiếu có em (7)
- Chương 76: Niên thiếu có em (8)
- Chương 77: Niên thiếu có em (9)
- Chương 78: Niên thiếu có em (10)
- Chương 79: Niên thiếu có em (11)
- Chương 80: Niên thiếu có em (12)
- Chương 81: Niên thiếu có em (13)
- Chương 82: Niên thiếu có em (14)
- Chương 83: Niên thiếu có em (15)
- Chương 84: Niên thiếu có em (16)
- Chương 85: Niên thiếu có em (17)
- Chương 86: Niên thiếu có em (18)
- Chương 87: Niên thiếu có em (19)
- Chương 88: Quãng đời còn lại có em (1)
- Chương 89: Quãng đời còn lại có em (2)
- Chương 90: Quãng đời còn lại có em (3)
- Chương 91: Quãng đời còn lại có em (4)
- Chương 92: Quãng đời còn lại có em (5)
- Chương 93: Quãng đời còn lại có em (6)
- Chương 94: Quãng đời còn lại có em (7)
- Chương 95: Quãng đời còn lại có em (8)
- Chương 96: Quãng đời còn lại có em (9)
- Chương 97: Phiên ngoại bảo bảo
- Chương 98: Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm (1)
- Chương 99: Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngoan, Đều Nghe Em
Chương 22
Thời gian nghỉ lễ luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt Đông Lộ đã phải đi học lại.
Chu Tiêu Hàm từ trấn Ô trở về, người đều đen đi một tông, không biết còn tưởng cô nàng đi Hawaii du lịch.
"Lộ Lộ, không phải nói đùa chứ cảnh sắc trấn Ô thực sự rất đẹp, sơn thủy vờn quanh, không khí chất như nước cất, hoàn toàn khác với ở trong thành phố, hít một hơi cũng có thể sống lâu trăm tuổi í." Hai mắt Chu Tiêu Hàm sáng lấp lánh, sinh động như thật kể với Đông Lộ.
"Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, liếc mắt một cái là thấy toàn đầu người thôi, vừa đông vừa nóng, bởi vì đi theo đoàn cho nên đa số tới nơi nào cũng chỉ đi lướt qua có một tý, vội vô cùng, ngay cả ảnh chụp cũng chẳng có thời gian mà chụp, thất sách a."
Đông Lộ nghe cô nàng chốc lát khen chốc lát lại chê, có chút dở khóc dở cười, nhưng tâm tình lại thả lỏng hơn nhiều, so với Từ Nhu và An Du thì vẫn là Chu Tiêu Hàm làm cô có cảm giác tự tại hơn.
Chu Tiêu Hàm hưng phấn liên tục đến lúc vào tiết lại đột nhiên im bặt, thở dài nằm bò ở trên bàn.
La Nhạc Phúc ôm giáo án đi vào phòng học, lớn tiếng thông báo với bọn họ: "Học bài, đều lấy sách toán ra cho tôi."
Thanh âm sột soạt vang lên.
Chu Tiêu Hàm ngáp một cái, bộ dáng nhấc không nổi một chút hứng thú, Đông Lộ phát hiện, không chỉ cô ấy mà bầu không khí cả lớp đề rất uể oải, cả một đám ỉu xìu nằm bò ra bàn, giống như là còn chưa lấy lại tinh thần sau mấy ngày nghỉ lễ.
La Nhạc Phúc đang ôn tập lại bài cho bọn họ thi giữa kỳ, nhìn thấy bộ dáng lười nhác này của cả lớp liền giận đến sôi máu, dùng sức gõ gõ bảng đen, "Lập tức lên tinh thần hết cho tôi! Kỳ nghỉ đã kết thúc rồi, các cô các cậu đều thu hết tâm trí chơi đùa lại ngay, bây giờ không học hành cho tốt thì sau này đừng có khóc lóc! Đừng trách tôi không nhắc nhở, sau kỳ kiểm tra này chính là cuộc họp phụ huynh, lúc đó nếu các cô các cậu không vượt qua được mấy đứa lớp thường thì chỉ có làm bố mẹ với thầy cô xấu mặt thêm thôi!"
Tiếng nói vừa dứt, lớp học lập tức vang lên đầy tiếng thổn thức, không dám có động tác nhỏ nào nữa, ngoan ngoãn nghiêm túc nghe giảng.
Trừ một người.
Đông Lộ liếc ra sau, có chút không nói nên lời, hắn đúng là hết thuốc chữa rồi.
La Nhạc Phúc đem những kiến thức đã học củng cố lại một lần, sau đó viết mấy đề bài lên bảng cho bọn họ làm.
Sau khi viết xong, ông nhìn quanh lớp học một vòng.
Những người bên dưới đều đang ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm túc làm bài, chỉ có một chỗ không thấy có cái đầu nhô lên, phi thường gây chú ý.
Người nọ gối đầu lên cánh tay, mặt quay vào tường, ngủ đến trời đất u ám.
Là Thẩm Thần.
Tuy rằng cái tình huống này La Nhạc Phúc đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể nào nén giận, không ngừng ném phấn về phía hắn, ý đồ muốn ném cho hắn tỉnh ngủ.
Nhưng khoảng cách quá xa, không thể ném được chính xác, cho nên đích đến luôn nhắm sai người, nam sinh ngồi ở trước Thẩm Thần bị ném trúng ba lần, ủy ủy khuất khuất xoa xoa đầu, "Thầy, thầy ném em làm gì, em cũng không có làm việc riêng."
"Phụt~"
Lớp học có người phát ra tiếng cười.
La Nhạc Phúc nghẹn một bụng tức giận, "Gọi người phía sau dậy cho tôi!"
"A." Nam sinh quay đầu, vỗ vỗ vai Thẩm Thần, "Thẩm Thần, đừng ngủ nữa, thầy gọi cậu kìa."
"... Tan học rồi?"
Qua một hồi lâu, Thẩm Thần mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, trên gương mặt trắng nõn còn có một vết đỏ ửng, mái tóc cũng bị đè đến lệch sang một bên, trông cũng khá xinh trai đó chứ.
Hắn ngáp một cái, vừa mới tỉnh ngủ cho nên thanh âm vẫn còn có chút khàn, nặng nề giống như có dòng điện lưu xẹt qua.
La Nhạc Phúc nhịn không được nữa, lấy hết sức lực rống to: "Thẩm Thần, chỗ này là lớp học, không phải chỗ để cậu ngủ ở đây, muốn ngủ thì lăn về nhà mà ngủ, đừng quấy rầy những bạn học khác chuyên tâm nghe giảng!"
Thẩm Thần có vẻ thanh tỉnh hơn một chút, mí mắt gục xuống nhìn qua, lười biếng nói: "Thầy, thầy hiểu lầm rồi, em không có ngủ, em vẫn luôn nghe thầy giảng mà."
"A, còn muốn giảo biện nữa à!" La Nhạc Phúc cười lạnh, chỉ chỉ cái đề toán vừa mới viết ở trên bảng, "Cậu lên đây làm cái đề này cho tôi, làm ra thì tôi tin cậu!"
Không khí có chút yên tĩnh, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đều biết La Nhạc Phúc là đang cố ý gây khó dễ cho hắn, đề này chính là đề thi đại học năm ngoái của tỉnh Giang Tô, lại còn là đề cuối cùng, tính tổng hợp đặc biệt lớn, cấp bậc khó nhằn cũng có thể nói là địa ngục.
Đông Lộ cảm thấy Thẩm Thần không có khả năng làm được bài này, ngay cả cô tính toán trên nháp thật lâu, mỗi lần tính đều đi vào ngõ cụt, mãi không tính ra đáp án.
Thẩm Thần híp mắt nhìn cái đề kia, nghiêng đầu không nhúc nhích, cũng không có ý muốn đi lên giải đề, tựa như trực tiếp từ bỏ.
La Nhạc Phúc lạnh lùng cười, đang muốn mở miệng châm chọc hai câu thì tầm mắt Thẩm Thần bỗng nhiên chuyển từ bảng sang ông, nói ra một bất đẳng thức: "0
Chu Tiêu Hàm từ trấn Ô trở về, người đều đen đi một tông, không biết còn tưởng cô nàng đi Hawaii du lịch.
"Lộ Lộ, không phải nói đùa chứ cảnh sắc trấn Ô thực sự rất đẹp, sơn thủy vờn quanh, không khí chất như nước cất, hoàn toàn khác với ở trong thành phố, hít một hơi cũng có thể sống lâu trăm tuổi í." Hai mắt Chu Tiêu Hàm sáng lấp lánh, sinh động như thật kể với Đông Lộ.
"Khuyết điểm duy nhất chính là quá nhiều người, liếc mắt một cái là thấy toàn đầu người thôi, vừa đông vừa nóng, bởi vì đi theo đoàn cho nên đa số tới nơi nào cũng chỉ đi lướt qua có một tý, vội vô cùng, ngay cả ảnh chụp cũng chẳng có thời gian mà chụp, thất sách a."
Đông Lộ nghe cô nàng chốc lát khen chốc lát lại chê, có chút dở khóc dở cười, nhưng tâm tình lại thả lỏng hơn nhiều, so với Từ Nhu và An Du thì vẫn là Chu Tiêu Hàm làm cô có cảm giác tự tại hơn.
Chu Tiêu Hàm hưng phấn liên tục đến lúc vào tiết lại đột nhiên im bặt, thở dài nằm bò ở trên bàn.
La Nhạc Phúc ôm giáo án đi vào phòng học, lớn tiếng thông báo với bọn họ: "Học bài, đều lấy sách toán ra cho tôi."
Thanh âm sột soạt vang lên.
Chu Tiêu Hàm ngáp một cái, bộ dáng nhấc không nổi một chút hứng thú, Đông Lộ phát hiện, không chỉ cô ấy mà bầu không khí cả lớp đề rất uể oải, cả một đám ỉu xìu nằm bò ra bàn, giống như là còn chưa lấy lại tinh thần sau mấy ngày nghỉ lễ.
La Nhạc Phúc đang ôn tập lại bài cho bọn họ thi giữa kỳ, nhìn thấy bộ dáng lười nhác này của cả lớp liền giận đến sôi máu, dùng sức gõ gõ bảng đen, "Lập tức lên tinh thần hết cho tôi! Kỳ nghỉ đã kết thúc rồi, các cô các cậu đều thu hết tâm trí chơi đùa lại ngay, bây giờ không học hành cho tốt thì sau này đừng có khóc lóc! Đừng trách tôi không nhắc nhở, sau kỳ kiểm tra này chính là cuộc họp phụ huynh, lúc đó nếu các cô các cậu không vượt qua được mấy đứa lớp thường thì chỉ có làm bố mẹ với thầy cô xấu mặt thêm thôi!"
Tiếng nói vừa dứt, lớp học lập tức vang lên đầy tiếng thổn thức, không dám có động tác nhỏ nào nữa, ngoan ngoãn nghiêm túc nghe giảng.
Trừ một người.
Đông Lộ liếc ra sau, có chút không nói nên lời, hắn đúng là hết thuốc chữa rồi.
La Nhạc Phúc đem những kiến thức đã học củng cố lại một lần, sau đó viết mấy đề bài lên bảng cho bọn họ làm.
Sau khi viết xong, ông nhìn quanh lớp học một vòng.
Những người bên dưới đều đang ngẩng đầu ưỡn ngực nghiêm túc làm bài, chỉ có một chỗ không thấy có cái đầu nhô lên, phi thường gây chú ý.
Người nọ gối đầu lên cánh tay, mặt quay vào tường, ngủ đến trời đất u ám.
Là Thẩm Thần.
Tuy rằng cái tình huống này La Nhạc Phúc đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể nào nén giận, không ngừng ném phấn về phía hắn, ý đồ muốn ném cho hắn tỉnh ngủ.
Nhưng khoảng cách quá xa, không thể ném được chính xác, cho nên đích đến luôn nhắm sai người, nam sinh ngồi ở trước Thẩm Thần bị ném trúng ba lần, ủy ủy khuất khuất xoa xoa đầu, "Thầy, thầy ném em làm gì, em cũng không có làm việc riêng."
"Phụt~"
Lớp học có người phát ra tiếng cười.
La Nhạc Phúc nghẹn một bụng tức giận, "Gọi người phía sau dậy cho tôi!"
"A." Nam sinh quay đầu, vỗ vỗ vai Thẩm Thần, "Thẩm Thần, đừng ngủ nữa, thầy gọi cậu kìa."
"... Tan học rồi?"
Qua một hồi lâu, Thẩm Thần mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, trên gương mặt trắng nõn còn có một vết đỏ ửng, mái tóc cũng bị đè đến lệch sang một bên, trông cũng khá xinh trai đó chứ.
Hắn ngáp một cái, vừa mới tỉnh ngủ cho nên thanh âm vẫn còn có chút khàn, nặng nề giống như có dòng điện lưu xẹt qua.
La Nhạc Phúc nhịn không được nữa, lấy hết sức lực rống to: "Thẩm Thần, chỗ này là lớp học, không phải chỗ để cậu ngủ ở đây, muốn ngủ thì lăn về nhà mà ngủ, đừng quấy rầy những bạn học khác chuyên tâm nghe giảng!"
Thẩm Thần có vẻ thanh tỉnh hơn một chút, mí mắt gục xuống nhìn qua, lười biếng nói: "Thầy, thầy hiểu lầm rồi, em không có ngủ, em vẫn luôn nghe thầy giảng mà."
"A, còn muốn giảo biện nữa à!" La Nhạc Phúc cười lạnh, chỉ chỉ cái đề toán vừa mới viết ở trên bảng, "Cậu lên đây làm cái đề này cho tôi, làm ra thì tôi tin cậu!"
Không khí có chút yên tĩnh, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đều biết La Nhạc Phúc là đang cố ý gây khó dễ cho hắn, đề này chính là đề thi đại học năm ngoái của tỉnh Giang Tô, lại còn là đề cuối cùng, tính tổng hợp đặc biệt lớn, cấp bậc khó nhằn cũng có thể nói là địa ngục.
Đông Lộ cảm thấy Thẩm Thần không có khả năng làm được bài này, ngay cả cô tính toán trên nháp thật lâu, mỗi lần tính đều đi vào ngõ cụt, mãi không tính ra đáp án.
Thẩm Thần híp mắt nhìn cái đề kia, nghiêng đầu không nhúc nhích, cũng không có ý muốn đi lên giải đề, tựa như trực tiếp từ bỏ.
La Nhạc Phúc lạnh lùng cười, đang muốn mở miệng châm chọc hai câu thì tầm mắt Thẩm Thần bỗng nhiên chuyển từ bảng sang ông, nói ra một bất đẳng thức: "0
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68: Hoàn chính văn
- Chương 69: Niên thiếu có em (1)
- Chương 70: Niên thiếu có em (2)
- Chương 71: Niên thiếu có em (3)
- Chương 72: Niên thiếu có em (4)
- Chương 73: Niên thiếu có em (5)
- Chương 74: Niên thiếu có em (6)
- Chương 75: Niên thiếu có em (7)
- Chương 76: Niên thiếu có em (8)
- Chương 77: Niên thiếu có em (9)
- Chương 78: Niên thiếu có em (10)
- Chương 79: Niên thiếu có em (11)
- Chương 80: Niên thiếu có em (12)
- Chương 81: Niên thiếu có em (13)
- Chương 82: Niên thiếu có em (14)
- Chương 83: Niên thiếu có em (15)
- Chương 84: Niên thiếu có em (16)
- Chương 85: Niên thiếu có em (17)
- Chương 86: Niên thiếu có em (18)
- Chương 87: Niên thiếu có em (19)
- Chương 88: Quãng đời còn lại có em (1)
- Chương 89: Quãng đời còn lại có em (2)
- Chương 90: Quãng đời còn lại có em (3)
- Chương 91: Quãng đời còn lại có em (4)
- Chương 92: Quãng đời còn lại có em (5)
- Chương 93: Quãng đời còn lại có em (6)
- Chương 94: Quãng đời còn lại có em (7)
- Chương 95: Quãng đời còn lại có em (8)
- Chương 96: Quãng đời còn lại có em (9)
- Chương 97: Phiên ngoại bảo bảo
- Chương 98: Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm (1)
- Chương 99: Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm (2)
- bình luận