Ngoan, Đều Nghe Em - Chương 56

Ngoan, Đều Nghe Em Chương 56
"Con nói cái gì?"

Trong lớp học quá ồn, mà thanh âm của Đông Lộ lại quá nhỏ, Đông Vân không nghe rõ cô nói cái gì.

Dũng khí vừa mới lên của cô phảng phất như lại lùi về thân thể.

Đông Lộ mím miệng, nói: "Không có gì."

Thẩm Thần diễn thuyết gần nửa tiếng liền đi xuống, Vương Thúy Mộng lên bục hạ màn, mọi người chuẩn bị ra về.

Bọn họ sinh còn phải ở lại học tiết tự học buổi tối.

Đông Lộ tiễn Đông Vân một đoạn đường.

"Được rồi, con quay lại đi."

Đông Lộ vốn định đưa bà lên xe, nhưng Đông Vân lại cản cô lại trước cổng trường, giục cô về lớp.

"Vâng." Đông Lộ chần chờ một chút mới nhỏ giọng nói: "Mẹ lái xe cẩn thận một chút."

Đông Vân nghe vậy, trên mặt xẹt qua một tia mất tự nhiên, gật đầu ừ một tiếng, "Con mau về đi."

Đông Lộ không lập tức rời đi, nhìn Đông Vân đi tới con xe BMW ở ven đường.

Cô có chút kỳ quái, xe Đông Vân đi là xe con bình dân màu trắng, bà mua BMW lúc nào vậy?

Cô nhìn thấy Đông Vân đi tới bên cạnh xe, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đen đi xuống, giúp Đông Vân mở cửa ghế phụ.

Đông Lộ sửng sốt.

Trong xe thế mà còn có người?

Tài xế sao?

"Đông Lộ."

Phía sau có người gọi cô.

Đông Lộ rất nhạy cảm đối với thanh âm này, quay đầu, thấy Giản Mỹ Hân đang đứng cách cô không xa, tóc dài đến eo, khuôn mặt xinh đẹp, tựa hồ cũng vừa mới tiễn phụ huynh về, cô ấy hỏi: "Cậu không quay lại sao?"

Hai người thân thiết như vậy từ lúc nào thế?

Đông Lộ hơi có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không thể hiện ra, "Bây giờ về."

"Vậy đi cùng đi, vừa lúc tiện đường." Giản Mỹ Hân lấy dây thun ra buộc tóc lại, nói.

Đông Lộ nhìn cô ấy một cái, không từ chối, cùng cô ấy trở về lớp.

Không khí có chút căng thẳng, ai cũng không chủ động mở miệng.

Mắt thấy đã đi được nửa đường, Giản Mỹ Hân thật sự không nhịn được, giống như lơ đãng hỏi cô: "Cậu với Thẩm Thần ở bên nhau?"

"..." Đông Lộ không nói, cô cũng không ngu như vậy, nếu Giản Mỹ Hân bật ghi âm, vậy chẳng phải là đã có chứng cứ nộp cho giáo viên rồi sao.

"Cậu không nói tôi cũng biết, là ở bên nhau rồi đi?" Giản Mỹ Hân nói, "Tôi thường thấy sau khi tan học các cậu ở cạnh nhau."

"Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng." Đông Lộ vẫn nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói.

Cô không có tâm tình lòng vòng với cô ấy.

Giản Mỹ Hân thấy thái độ của cô, ngữ khí cũng không thèm khách khí nữa: "Đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ tới chuyện tranh với cậu, cũng không phải hiếm lạ gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu chuyện nhà hắn, có lòng tốt nhắc nhở cậu tỉnh táo một chút mà thôi."

Đông Lộ dừng một chút, "Nhà hắn?"

"Đúng vậy, cậu chắc chưa biết đi." Giản Mỹ Hân nói, "Không lâu trước mẹ hắn đã qua đời, là do căn bệnh xơ chứng teo cơ một bên, không biết cậu đã từng nghe qua căn bệnh này chứ? Hawking chính là bị căn bệnh này, nửa đời sau phải nằm liệt trên xe lăn..."

"Ngại quá, tôi biết chuyện này rồi." Đông Lộ cắt đứt cô ấy, "Sau đó thì sao, cậu muốn nói cái gì?"

Ngữ khí Giản Mỹ Hân dừng lại, không thể tin được nhìn cô, cất cao âm lượng: "Cậu biết rồi? Vậy cậu còn nguyện ý ở bên hắn?"

Không có khả năng, sao lại có loại chuyện này?

"Cậu có biết bệnh này có 20% khả năng di truyền không! Hắn tùy thời cũng đều có khả năng phát bệnh, nếu cậu kết hôn với hắn, đó cũng đồng nghĩa với việc phải chiếu cố hắn cả đời!"

Phản ứng Đông Lộ rất nhạt, "Cho nên?"

Giản Mỹ Hân nghẹn lại: "Cậu cam tâm bên hắn cả đời sao? Cậu không sợ tương lai mình sẽ hối hận à?"

Đông Lộ: "Có lẽ là sẽ, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng tới quyết định hiện tại của tôi."

"Đáng giá sao?" Giản Mỹ Hân lẩm bẩm, phản ứng của Đông Lộ hoàn toàn vượt qua dự đoán của cô, hung hăng đánh vào mặt cô một cái tát.

Đông Lộ không đáp, vấn đề này quá lớn, đáp án của mỗi người đều không giống nhau, vẫn là phải xem xem bản thân mình muốn gì.

Đối với cô, bảo cô kết hôn sinh con với một người mà cô không thích, cô tình nguyện chăm sóc người cô thích cả đời.

Có lẽ là vì tuổi còn trẻ nên mới có suy nghĩ đó, nhưng cô đã làm tốt giác ngộ rồi.

Trước khi Thẩm Thần xuất hiện, cô đối với nam sinh không có cảm giác gì, không gặp được người nào khiến mình động tâm, đối với tình yêu cũng không có cái ảo tưởng gì không thực tế.

Đông Vân với Hoàng Kiến Hoa đã mang tới cho cô bóng ma quá lớn.

Đông Lộ khó có thể chịu được tương lai mình sẽ cùng một người đàn ông chung chăn chung gối, cô còn không chịu được việc tiếp xúc chân tay với nam sinh chứ đừng nói tới việc kết hôn.

Thẩm Thần là một trường hợp ngoài ý muốn.

"Đúng rồi, nói cho cậu một chuyện." Đông Lộ nhìn biểu tình hoảng hốt của Giản Mỹ Hân, "Thẩm Thần đã tới bệnh viện làm giám định gen, đã chứng minh rằng gen của hắn không có khuyết tật gì, cho nên vấn đề cậu nói sẽ không tồn tại, cảm ơn cậu đã quan tâm."

Ngữ khí Đông Lộ rất nhạt, hơi mang theo ý vị trào phúng, nói xong cũng không quản cô nữa, nhanh chân trở về lớp.

Sao cô có thể không biết dụng ý của Giản Mỹ Hân khi nói mấy lời đó?

Ăn no rửng mỡ.

Giản Mỹ Hân trừng lớn mắt nhìn bóng dáng của cô, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Nói cách khác, Thẩm Thần khỏe mạnh?

Vậy rốt cuộc từ trước tới nay cô đã kiên trì cái gì...

Lại đã bỏ lỡ cái gì...

***

Tiết tự học buổi tối hôm nay không học, Vương Thúy Mộng để bọn họ tự ngồi ôn bài, bà có việc phải ra ngoài cho nên tìm một giáo viên Văn trông bọn họ.

Giáo viên Văn rất hiền, không tính sẽ quản nghiêm cho nên người bên dưới cứ chơi điện thoại thoải mái.

Thẩm Thần nhắn tin oanh tạc WeChat của Đông Lộ.

[Biểu hiện vừa rồi của anh không tệ chứ?]

[Mẹ em có ấn tượng thế nào với anh?]

[Sẽ không quá kém đi?]

Dù sao cũng là mẹ vợ tương lai, hắn rất để ý tới ấn tượng đầu tiên của đối phương về mình.

Đông Lộ đọc ra được sự khẩn trương của Thẩm Thần từ những hàng chữ đó, cô nghĩ tới Đông Vân đã dùng điều kiện gia đình của hắn để phủ định mọi thứ về hắn, liền cảm giác đau lòng thay cho Thẩm Thần.

Cô cố gắng nhắn từng chữ một: [Biểu hiện của anh rất tốt.]

Mặc kệ người khác nhìn thế nào, cô cảm thấy rất tốt là được.

Thẩm Thần nhận được tin nhắn, tâm liền bình tĩnh lại, lúc trả lời cũng thong dong tự tin hơn, cười trêu ghẹo cô: [Mới nãy có phải anh rất đẹp trai không? Anh thấy em ngồi bên dưới nhìn không chớp mắt.]

Quỷ tự luyến.

Đông Lộ tức khắc không muốn phản ứng hắn nữa, tiếp tục làm bài tập.

"Cậu nói xong chưa? Tới chơi game đi!"

Tưởng Tân Tuyền thấy Thẩm Thần cọ tới cọ lui liếc WeChat, trong lòng điên cuồng chửi bậy, cậu ta vì muốn cùng một tổ đội ăn gà* với Thẩm Thần mà cố ý đổi chỗ với Giản Mỹ Hân, kết quả tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn này toàn bộ quá trình chỉ nghĩ tới bạn gái, ngay cả ánh mắt cũng bủn xỉn không cho cậu ta một cái liếc.

*Trò Tuyệt Địa Cầu Sinh (PUBG), ăn gà là thuật ngữ chiến thắng của game, lúc người chơi thắng cuộc thì màn hình sẽ hiện lên bốn chữ Winner Winner Chicken Dinner!

"Cậu với Đông Lộ nói gì thế? Cười ngu ngốc như vậy." Tưởng Tân Tuyền thò lại gần nhìn điện thoại hắn.

"Cút xa một chút." Thẩm Thần không khách khí đẩy đầu cậu ta ra.

Nhưng Tưởng Tân Tuyền đã thấy được, nội dụng nói chuyện rất bình thường, không có câu nào buồn nôn cả, nhưng khiến cậu ta chú ý lại là biệt danh mà Thẩm Thần đặt cho Đông Lộ.

"Nữ vương đại nhân?" Tưởng Tân Tuyền nhắc lại, buồn cười, "Hơ, cậu có cần hèn mọn như vậy không, hạ mình tới như vậy tới cuối cùng sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi."

"Tôi vui vẻ." Thẩm Thần cong môi, cười đắc ý.

Tưởng Tân Tuyền không quen nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý này của hắn, "Đông Lộ đặt tên cậu là gì?"

"Chắc là tên." Thẩm Thần không thèm để ý, Đông lộ cũng không phải người nị oai*.

*Nị oai: béo ngấy, ngậy,... Nói chung là người biết làm nũng, biết ngọt ngào sến sủa.

"Tớ cảm thấy không đơn giản như vậy." Tưởng Tân Tuyền đột nhiên rất tò mò, "Cậu bảo cô ấy chụp màn hình lịch sử trò chuyện của hai người nhìn một chút xem."

Trên mỗi khung chat đều sẽ có biệt danh.

Bị cậu ta nói như vậy, Thẩm Thần cũng nổi lên hứng thú, muốn biết Đông Lộ ngầm gọi mình là cái gì, thật sự nhắn cho cô một câu: [Bạn học nhỏ, em có thể chụp màn hình lịch sử trò chuyện cho anh được không?]

Đông Lộ: [Sao vậy?]

Tưởng Tân Tuyền còn muốn giúp hắn trả lời thì Thẩm Thần đã nghĩ xong một câu gửi qua.

[Anh không cẩn thận xóa hết WeChat rồi, lịch sử trò chuyện hôm nay của chúng ta cũng mất hết rồi.]

"..."

"..."

Ý là lịch sử trò chuyện của mấy người mỗi ngày đều bị cậu lưu lại?

Tưởng Tân Tuyền nhìn biểu tình tự nhiên của Thẩm Thần, một chút cũng không cảm thấy là hắn đang nói dối.

Thật đáng sợ.

Đông Lộ hiển nhiên cũng không biết nói gì, bất quá vẫn chụp hình gửi qua.

Thẩm Thần lập tức click mở ra xem.

Phía trên ô chat chính là cái biệt danh mà Đông Lộ đặt cho hắn ~ [Cún của em].

Bầu không khí thập phần xấu hổ.

Biểu tình Thẩm Thần vi diệu.

Tưởng Tân Tuyền phụt cười, nước miếng dâng cao ba thước, "Tuyệt phối tuyệt phối, các cậu đúng là tuyệt phối!"

Nữ vương đại nhân và chó của nàng ta.

Ha ha ha ha ha ha!

Thẩm Thần yên lặng hỏi Đông Lộ: [Cún của em?]

Đông Lộ hỏi lại: [Không phải sao?]

Cô hỏi quá mức tự nhiên, giống như hắn mới không phải người bình thường.

"..."

Thẩm Thần: [Xin hỏi vì sao ngài lại đặt cho anh cái biệt danh này thế?]

Hắn đã làm gì?

Đông Lộ qua thật lâu mới nghiến răng nghiến lợi đáp lại: [Lúc anh hôn em hết cắn lại gặm, y như con cún ấy.]

Đồ không biết xấu hổ.

Tưởng Tân Tuyền nhìn thấy, tiếng cười đột nhiên im bặt.

Thẩm Thần như nở hoa trong ngực, thái độ chuyển biến 180 độ: [Cái tên này thật dễ nghe, từ nay về sau anh sẽ là cún của em, ai cũng không được đoạt với anh.]

Tưởng Tân Tuyền: "..."

Con chó có chiêu chọc cậu sao? Cầu xin đừng vũ nhục nó có được không?

***

Sau tiết tự học buổi tối, Thẩm Thần đưa Đông Lộ về nhà, trước khi chia tay lại làm chó một lần nữa, ôm cô gái gặm một hồi lâu, thẳng đến khi môi cô hồng như máu mới lưu luyến buông cô ra, chưa đã thèm nói: "Mai gặp."

"Mai là chủ nhật!" Đông Lộ căm giận trừng mắt nhìn hắn, tức giận xoa xoa miệng, hô hấp vẫn có chút loạn.

"Vậy ngày kia gặp." Thẩm Thần cười khẽ, ánh trăng chiếu vào con ngươi đen nhánh sáng ngời của hắn, cất giấu tia ôn nhu nhàn nhạt.

"Có việc thì cứ gọi điện thoại cho anh."

"Ừm." Đông Lộ nhẹ nhàng gật đầu, bình ổn lại trái tim đang nhảy lên kịch liệt, "Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Thẩm Thần nhìn thấy cô vào tiểu khu rồi mới xoay người rời đi, biến mất ở trong màn đêm mênh mang.

***

Không biết Đông Vân có về hay không.

Đông Lộ nghĩ nghĩ, chuyển hướng, đi vào phía tầng hầm để xe, dựa theo thông thường thì nếu xe Đông Vân có ở đây thì bà sẽ ở nhà, không thì sẽ không ở nhà.

Bất quá cô lại nghĩ tới con xe BMW hôm nay...

Nếu Đông Vân thật sự mua xe mới, vậy không nhất định.

Đông Lộ đi vào gara, một mảnh tối đen, không có ánh đèn.

Cô mở đèn pin trên điện thoại, tìm được vị trí xe nhà mình.

Nhìn thấy nơi đó có một chiếc xe thình lình đỗ ở đấy.

Không phải con xe màu trắng Đông Vân hay đi, là con xe BMW lúc trước.

Xem ra bà có ở nhà.

Không biết vì sao mà lòng Đông Lộ lại cảm thấy yên tâm, đang muốn quay về thì bỗng nhiên nghe thấy trong xe truyền tới thanh âm chấn động kỳ quái.+

Cô cả kinh, chiếu đèn pin qua.

Nhìn kỹ mới phát hiện, cửa sổ xe đóng chặt, xe còn hơi hơi đong đưa.

Trong không khí mơ hồ truyền tới tiếng rên nhỏ vụn của người phụ nữ.

Đông Lộ nghe thanh âm đã quá quen thuộc kia, giống như bị sét đánh, thân thể như bị điện giật lung lay một chút, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

Một lát sau, người phụ nữ nhẹ mắng: "Anh nhanh lên, con sắp về rồi."

Tiếng nói thanh lãnh trước giờ lúc này lại nhiễm lên vài phần gợi cảm khó nói.

Tiếng cười của người đàn ông vang lên, từ tính khàn khàn, "Em còn để ý tới cái này?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận