Ngoan Nào, Đừng Sợ - Chương 19

Ngoan Nào, Đừng Sợ Chương 19
"Từ đó về sau, nó bắt đầu phản kháng tất cả những đứa trẻ bắt nạt nó, về sau không còn ai dám bắt nạt nó nữa..."

 

"Trước đây, không chỉ bảo vệ con, mà còn bảo vệ chính bản thân mình khi còn trẻ."

 

"Mẹ là một người phụ nữ ly hôn ở độ tuổi ba mươi mấy, mang theo con trai bán hàng rong, vào nhà máy làm công nhân, tích góp được chút tiền rồi, bắt đầu kinh doanh quần áo. Ban đầu thua lỗ rất nhiều, nhưng sau khi ly hôn, vận may dường như đã đến, đất đai ở quê tôi đột ngột được giải phóng mặt bằng, nhận được một khoản tiền lớn."

 

"Mẹ cầm tiền đi mở xưởng, học quản lý, một người hơn ba mươi tuổi bắt đầu học về quần áo, học thiết kế, ngày ngày chạy khắp thế giới, gần hai mươi năm rồi, mẹ sớm không còn là một bà nội trợ yếu đuối và bị bạo hành gia đình nữa."

 

"Con yêu à, con mới 25 tuổi, nhờ vào nỗ lực của mình mà đã nổi bật trong công ty quảng cáo hàng đầu, đã rất tuyệt vời rồi, con đường tương lai còn dài, con không hề thua kém chút nào."

 

"Mẹ tin tưởng vào ánh mắt của con trai mình, cũng tin vào ánh mắt của chính mình. Người có thể vượt qua khó khăn để lột xác, không thể là người bình thường."

 

Ngày hôm đó, bà nói với tôi rằng không ai có cuộc đời suôn sẻ, nếu sự việc không như ý muốn, thì hãy tin rằng ông trời chắc chắn có sắp xếp khác.

 

21

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Sau khi ở bên Giang Trì, thực ra, không ít bức ảnh đã bị các tay săn ảnh chụp được.

 

Bao gồm cả việc bản quyền của "Hạ Chí" được bán đi, cũng không biết ai đã đào ra, từ trước tâm điểm bàn tán của cư dân mạng, bao gồm cả lời đồn với Sở Y Y, lại một lần nữa bị lôi ra bàn tán.

 

Anh không đi theo con đường của ngôi sao lưu lượng, cũng không thích quan tâm đến tin đồn giải trí.

 

Còn về Sở Y Y, tôi đã từng gặp qua một lần, người thực sự rất xinh đẹp, chỉ là tính cách có phần kiêu ngạo.

 

Giống như một cô gái nhỏ chất vấn Giang Trì, hỏi anh tôi có gì tốt, cô ấy ở đâu không bằng tôi.

 

Giang Trì người này nói chuyện vốn khó nghe, trực tiếp buông một câu: "Cô ấy chỗ nào cũng tốt, cô chỗ nào cũng không bằng."

 

Cô gái nhỏ tức giận không nói nên lời, chỉ trích anh không biết tình nghĩa.

 

Nói thật, cha của Sở Y Y là một nhạc sĩ nổi tiếng trong ngành, khi Giang Trì mới ra mắt, cũng nhờ sự công nhận của ông.

 



"Tôi đã sớm nói với cô đừng có ý định với tôi, thấy cô là một cô gái trẻ nên giữ chút mặt mũi cho cô, tốt nhất cô nên biết điều mà dừng lại."

 

"Thầy Sở đã từng giúp tôi, tôi thừa nhận, những năm qua, mẹ tôi đã để cho cô đại diện của Thanh Đường, cô đã nhận được bao nhiêu lợi ích, trong lòng cô cũng nên rõ."

 

"Cô đừng nghĩ dùng đạo đức để ép buộc tôi, huống chi người như tôi, cũng chẳng có đạo đức gì."

 

Cũng là ngày hôm đó tôi mới biết, thương hiệu thời trang xa xỉ nổi tiếng gần đây "Thanh Đường", người đứng sau lại chính là mẹ chồng của tôi, tên thật của bà là "Giang Thanh Đường".

 

Và buổi trình diễn thời trang năm mới của Thanh Đường, bà giao cho tôi lên kế hoạch.

 

Loại dự án lớn này, vốn dĩ là do những nhân vật lớn trong công ty đảm nhiệm, tôi trong ngành này, chỉ có thể nói là người mới, càng không dám nhận.

 

Nhưng bà lại an ủi tôi: "Làm tốt thì là của con, xảy ra vấn đề thì có mẹ gánh vác, mẹ tin con có thể làm được."

 

Thế là, tôi gánh áp lực mà đảm nhận dự án lớn này.

 

Cuối cùng buổi diễn, Sở Y Y với tư cách là người đại diện, sẽ mặc trang phục mới nhất để làm người diễn cuối cùng.

 

Ngày tổng duyệt, cô ấy cố ý tìm tôi ở hậu trường.

 

"Lâm Yêu, bảy năm trước cô đã gặp một vụ án h.i.ế.p dâm đúng không? Khi đó còn có hai người chết, sự việc từng được lan truyền rầm rộ ở địa phương của các cô."

 

Khóe miệng cô ấy nhếch lên nụ cười đắc ý, ngạo mạn nhìn tôi, "Nghe nói, mẹ cô còn là một kẻ điên, người như cô, còn xứng với Giang Trì sao?"

 

"Cô Sở, cô nói vậy là có ý gì?" Tôi hỏi lại cô ta.

 

"Chắc cô không muốn để người khác biết phải không?" Cô ta nửa như đe dọa nửa như nhắc nhở.

 

Tôi khẽ sững người, rồi không sao cười cười.

 

"Sao, cô nghĩ rằng trong tay có điểm yếu của tôi rồi à?"

 

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận