Ngoan Nào, Đừng Sợ - Chương 2

Ngoan Nào, Đừng Sợ Chương 2
 

Ẩn ý của người dẫn chương trình làm các fan CP (fan couple - fan cặp đôi) đứng ngồi không yên.

 

Sở Y Y là đàn em của Giang Trì, cô luôn ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong các buổi diễn của Giang Trì.

 

Fan hâm mộ rất thích thú, truyền thông càng đẩy cao chủ đề của hai người, có tin đồn hai người đã yêu nhau, thậm chí đã bí mật kết hôn.

 

Trước câu hỏi đầy ẩn ý này, fan hâm mộ tràn đầy mong đợi.

 

Giang Trì nhíu mày, mặt lạnh tanh đáp hai chữ:

 

"Không phải."

 

Lập tức, trên dưới khán đài im phăng phắc.

 

Cứ tưởng Giang Trì sẽ giải thích tại sao, nhưng anh không nói gì thêm.

 

Câu trả lời quá thẳng thắn khiến mọi người không kịp phản ứng.

 

Im lặng vài giây, người dẫn chương trình vội cười gượng gạo để cứu vãn:

 

"Vậy... Vậy Giang Trì thích kiểu con gái thế nào?"

 

Ánh mắt anh khẽ động, liếc qua ống kính, giọng trầm thấp:

 

"Giống như thỏ con vậy."

 

Cơm hơi khô, nghẹn lại nơi cổ họng, đột nhiên khó nuốt.

 

Nhìn vào màn hình, khuôn mặt không thật kia, tiếng "Lâm Tiểu Thố" trong ký ức như kéo người ta trở về mùa hè năm mười tám tuổi.

 

02

 

Giang Trì năm mười tám tuổi nổi tiếng là kẻ hỗn hào, thường xuyên đi cùng đầu gấu trường bên cạnh Trần Mãnh, đánh nhau không màng sống chết, không ai dám động vào.

 

Vì vậy, lần đầu tiên bị anh chặn ở cổng trường, tôi rất sợ.

 

"Tôi... tôi không có tiền..."

 

Tôi tưởng anh muốn thu tiền bảo kê, không ngờ anh lại thuê tôi làm bài tập.

 

"Nghe nói học lực cậu không tồi?"

 

Anh ném bài kiểm tra cho tôi, tôi làm xong, anh lại đưa tôi một trăm tệ.

 

"Này, cậu tên gì nhỉ?"

 

Tôi cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Lâm Yêu..."

 

Anh nhíu mày: "Lâm Yêu? Yêu tinh gì cơ?"

 

Tôi nhỏ giọng giải thích: "Không phải, là Yêu trong 'yểu mệnh'..."

 

Vì là con gái, cha đẻ tôi không muốn tôi sống, nên đặt cho tôi cái tên này.

 

"Đúng là cái tên kỳ cục."

 



Giang Trì càu nhàu, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, "Tôi thấy cậu giống con thỏ hơn."

 

Anh móc từ túi áo đồng phục ra hai viên kẹo sữa con thỏ trắng ném cho tôi, "Lâm Tiểu Thố, ăn kẹo đi."

 

Sau này, tôi hỏi anh, sao cứ gọi tôi là Lâm Tiểu Thố.

 

Anh nói, hôm đó nhìn thấy hai mắt tôi đỏ hoe, đặc biệt giống con thỏ.

 

Rõ ràng là đau đến đỏ cả mắt, nhưng lại cố gắng không rơi nước mắt.

 

Thật ra, tôi chưa từng nói với Giang Trì, hôm đó trong túi tôi có một chai thuốc trừ sâu, định tự tử.

 

Mười tám tuổi, tuổi trẻ đẹp nhất, nhưng thanh xuân của tôi lại sống trong bùn nhơ.

 

Cha tôi là kẻ nghiện rượu, mẹ tôi là người điên.

 

Tôi là đứa con thứ ba mà mẹ tôi sinh ra, hai người trước là con trai, sau khi sinh ra đều bị bà bóp chết.

 

Có người nói bà là do cha tôi mua về, bà từng rất xinh đẹp, nhưng sau đó bị cha tôi đánh đến phát điên.

 

Ông ấy đánh mẹ tôi, cũng đánh tôi.

 

Ở trường, người như tôi tự nhiên trở thành đối tượng bị cô lập, bắt nạt.

 

Ngày đó, tôi mình đầy thương tích, chỉ cảm thấy sống thật khổ, thà c.h.ế.t đi cho xong.

 

Nhưng hai viên kẹo đó tan trong miệng quá ngọt, vị thuốc trừ sâu lại đắng và hăng, tôi đột nhiên không muốn uống nữa.

 

Hôm đó, Giang Trì trêu tôi:

 

"Lâm Tiểu Thố, muốn làm đàn em của tôi không, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu."

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Từ đó trở đi, sau lưng bá vương trường Giang Trì có thêm một cái đuôi nhỏ.

 

Tôi trở thành tiểu đệ của Giang Trì, anh bảo tôi liệt kê danh sách những người đã bắt nạt tôi, mỗi ngày sẽ chọn ngẫu nhiên một người để tôi giải tỏa.

 

Những kẻ bắt nạt thấy tôi đều phải né đường.

 

Những bạn học từng cô lập tôi cũng dần dần bắt đầu nói chuyện với tôi.

 

Họ tò mò tại sao tôi lại quen biết Giang Trì, tôi giả vờ kiêu ngạo nói:

 

"Giang Trì là đại ca của tôi..."

 

Sau đó câu này truyền đến tai Giang Trì, có người hỏi anh quan hệ của anh với tôi là gì, anh không ngại ngần nói:

 

"Người của tôi, sau này biết điều một chút."

 

Cảm giác được bảo vệ thật tuyệt vời...

 

Lâm Tiểu Thố với tuổi mười tám đầu đầy tro bụi cuối cùng cũng bắt đầu thấy ánh sáng.

 

Chỉ là tôi không biết, ánh sáng không thể nào nắm bắt được.

 

Có những người chỉ cần gặp một lần, đã tiêu hao hết tất cả may mắn.

 

Giờ đây, anh ấy tỏa sáng rực rỡ, may thay tôi cũng vượt qua khổ nạn, cố gắng sống tiếp.

 

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận