Ngoan Nào, Đừng Sợ - Chương 8

Ngoan Nào, Đừng Sợ Chương 8
Giáo viên chủ nhiệm đơn giản trao đổi vài câu với bà, bà lại vuốt đầu Giang Trì, cười rất vui vẻ.

 

"Ối chà, nhà tôi nuôi heo nhiều năm như vậy cuối cùng cũng biết đi bới rau cải rồi."

 

Giang Trì nhíu mày hất tay bà ra: "Đừng nói bậy, người ta là học sinh giỏi đấy."

 

Tôi chỉ dám cúi đầu, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

 

"Con là Yêu Yêu à? Trông ngoan quá, nghe nói học giỏi lắm."

 

Mẹ anh ấy thân thiện nắm lấy tay tôi, quan sát tôi: "Giang Trì không ảnh hưởng đến con chứ?"

 

Tôi nhất thời căng thẳng vô cùng: "Dạ không thưa dì…"

 

Tôi tưởng sẽ bị bà chất vấn và mắng mỏ, dù sao con gái yêu sớm đối với nhiều phụ huynh mà nói, chính là không biết tự trọng.

 

Không ngờ, mẹ của Giang Trì lại dễ gần như vậy.

 

Bà chỉ hỏi tôi, Giang Trì có bắt nạt tôi không, áp lực học tập có lớn không, có sở thích gì không, v.v.

 

Chỉ là, khi bố tôi đến trường, trước mặt mọi người, trực tiếp tát tôi một cái.

 

Chửi tôi không biết xấu hổ, giống như mẹ tôi làm ông mất mặt.

 

Giang Trì kéo tôi đứng sau lưng anh, tôi ôm mặt, cố gắng nhịn nước mắt.

 

Tôi đã quen bị đánh, không cảm thấy đau nhiều, chỉ là cảm thấy, rất xấu hổ…

 

Khi chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, mẹ của Giang Trì đã trực tiếp tát vào mặt bố tôi.

 

"Có bậc phụ huynh nào như ông không? Ông là bố ruột của đứa trẻ sao?"

 

"Tôi nghe giáo viên nói rồi, ông thường xuyên đánh con phải không? Một cô gái nhỏ, thế mà ông cũng ra tay được?"

 

Bố tôi có chút không tin nổi.

 

"Bố mày muốn đánh con mình thì đánh, mày mẹ nó muốn c.h.ế.t phải không!"

 

Ông tức giận giơ tay lên định đánh mẹ của Giang Trì.

 

"Mày đánh tao một cái thử xem?"

 

Mẹ của Giang Trì lại chống nạnh, chỉ vào mũi ông chửi mắng.

 

"Đánh đi, mày đánh tao đi, xem tao có nằm ra đất vòi mày tám vạn tám không!"

 



"Nghĩ kỹ đi, thân giá của tao thế này, bộ xương mấy cân của mày đền nổi không?"

 

Có lẽ nhìn thấy mẹ Giang Trì ăn mặc và khí chất không dễ chọc vào, bố tôi là loại người ức h.i.ế.p kẻ yếu, ngay lập tức xìu xuống.

 

Ông chỉ dám chỉ vào mũi tôi đe dọa: "Đồ con gái vô dụng, đợi về nhà bố đánh c.h.ế.t mày!"

 

Ông đi rồi, mẹ của Giang Trì lại ôm tôi vào lòng an ủi, khi chạm vào cánh tay tôi, tôi đau đến rụt lại, bà phát hiện vết bầm tím dưới tay áo tôi, càng giận dữ và phẫn nộ.

 

"Yêu Yêu đừng sợ, đến nhà dì ở, dì có rất nhiều nhà."

 

Hôm đó, bà đưa tôi về nhà, nấu một bàn đầy đồ ăn, không ngừng gắp thức ăn vào bát tôi.

 

"Yêu Yêu ăn nhiều một chút, bây giờ là lúc cần dùng não, không được thiếu dinh dưỡng."

 

Vừa nói cô ấy vừa nhắc nhở Giang Trì: "Sắp thi đại học rồi, con với Trần Mãnh đừng có suốt ngày ra ngoài chơi bời nữa, không thể học hành tử tế được à?"

 

Giang Trì mặt mày không bận tâm: "Học mấy chục ngày này có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại sao?"

 

"Sao con người với con người lại khác nhau đến vậy? Con không biết học theo Yêu Yêu à?"

 

Cô Giang trừng mắt nhìn anh một cái, rồi ra lệnh cho anh, "Ăn mau đi, ăn xong dọn dẹp phòng bên cạnh để Yêu Yêu ở."

 

Tôi vội từ chối ý tốt của cô ấy: "Dì, con không thể ở đây."

 

Nhận ân huệ của người khác đã thấy không yên tâm rồi, huống chi bản thân không có gì, căn bản không thể trả được ân huệ này.

 

Giang Trì có chút tức giận nhìn tôi hỏi: "Sao, còn muốn về chịu đòn?"

 

Chuyện bố đánh tôi tôi chưa từng nói với Giang Trì, nên lúc đó, anh rất tức giận.

 

Khi ấy, cách kỳ thi đại học chỉ còn hai tháng, nói thật, tôi sợ về nhà.

 

Từ khi còn trẻ, bố tôi đã là một kẻ vô công rỗi nghề, suốt ngày ăn không ngồi rồi, thiếu tiền thì làm mấy chuyện trộm cắp vặt.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ông ghét bỏ mẹ tôi không sinh được con trai cho ông, ghét bỏ tôi là kẻ vô dụng, vì vậy, chúng tôi luôn là bao cát của ông.

 

Câu mà ông thường xuyên nói là: "Phụ nữ ấy mà, đánh nhiều một chút thì sẽ ngoan thôi."

 

Ông đánh mẹ tôi đến phát điên, đánh tôi thành kẻ nhát gan.

 

Một lần tàn nhẫn nhất, tôi bị đánh đến nôn ra máu, mẹ tôi ôm tôi run rẩy, từ túi móc ra hai viên kẹo nói với tôi: "Ngoan nào, ăn kẹo đi."

 

Bà quên hết tất cả, chỉ nhớ là đứa con ngoan của bà thích ăn kẹo, kẹo tan trong miệng, vết thương trên người cũng bớt đau hơn.

 

Với tôi, nhà, người thân, là không có khái niệm.

 

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận