Ngọt Ấm - Chương 19

Ngọt Ấm Chương 19
"Tôi thích anh ấy rất nhiều, thích anh ấy rất rất nhiều."

Edit: Gypsy

Phòng tắm mờ mịt sương mù, một chai dầu gội đầu nằm yên trên mặt đất, thân thể mảnh khảnh trắng nõn đưa lưng về phía anh, đứng cách anh không đến một mét, làn khói trắng xóa khiến cô thoạt nhìn như đang rơi vào thế giới phàm trần quỷ quái.

Đôi mắt cô ươn ướt quay đầu nhìn anh, có chút đỏ lên, những giọt nước nhỏ đọng trên hàng mi dày, cô nhẹ nhàng chớp mắt, cùng đôi mắt mê ly, nhìn qua có chút quyến rũ.

Thân hình cô gầy, eo thon, tay chân mảnh mai, vai lưng cũng gầy yếu, nhưng trước ngực và sau hông lại đẫy đà.

Người đàn ông không nghĩ tới cảnh tượng dưới lớp quần áo của cô lại đẹp như vậy, tay vẫn nắm chặt khung cửa, đôi mắt dù thế nào cũng không dời.

Đại não cô gái mệt mỏi vì rượu phản ứng chậm, người đàn ông tỉnh táo trở lại trước cô, lấy chiếc khăn tắm ở cạnh che lại, ôm cơ thể mềm mại vào ngực.

Anh qua loa lau người, nhanh chóng mặc áo choàng tắm, trực tiếp ném xuống giường.

Sau đó gần như tháo chạy đến phòng khách lấy cho cô một cốc nước.

Không kịp đưa vào, ly nước đặt lên bàn trà, cơ thể nặng nề của người đàn ông ngã trên sô pha phát ra âm thanh bực bội, mí mắt cụp xuống, tức giận liếc nhìn.

Liếc mắt một cái liền khiến anh căm ghét bản thân.

'Ken két.'

Người đàn ông bức bách khó chịu, một tay cởi bỏ thắt lưng, ném quần áo xuống đất một cái rồi đi vào phòng tắm cạnh phòng khách.

Nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống chân anh, xối hơn nửa giờ, lúc này anh đã mấy lần nâng lên hạ xuống trong tư thế này, khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Tấm lưng cường tráng vốn đã trắng nõn bị lạnh lẽo kích thích càng trở nên nhợt nhạt.

Đối diện với tấm gương trong veo, anh lau khô người, sau khi mặc quần áo xong, anh cầm cốc nước trên bàn trà lên đến gõ cửa phòng ngủ chính.

Không ai đáp lại.

Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cô gái nhỏ đang trùm chăn nằm trên giường, như đã ngủ mất rồi.

Ánh mắt anh dịu lại, đặt chiếc cốc lên đầu giường, vừa định tắt đèn rời đi thì cổ tay đã bị giữ chặt.

Dường như là vô thức ỷ lại, Điền Noãn ở trên giường trái tay nắm lấy anh, mặt vẫn như cũ hướng về phía cửa sổ. Thân thể gầy yếu dưới chăn không ngừng run rẩy, gọi tên anh bằng giọng nức nở.

"Hoắc Tri Hành."

Người đàn ông ngơ ngẩn.

Cô gái nhỏ chưa bao giờ gọi anh bằng tên đầy đủ, anh lẳng lặng chờ đợi, chờ nghe cô nói gì.

Cô càng lúc càng run rẩy, tiếng khóc cũng càng rõ ràng, người đàn ông cảm thấy đau nhói trong lòng, dùng bàn tay to kéo người cô qua, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô.

Đôi mắt to sáng mê mang mất đi tiêu cự, như đang nhìn anh nhưng lại không nhìn anh.

"Hoắc Tri Hành, tôi nhớ anh ấy rất nhiều."

"Em nhớ anh ấy làm gì?"

"Anh ấy, anh ấy thật tốt..."

Ngày thường khi cô nói câu này, anh chắc chắn sẽ luôn trêu chọc cô, nhưng bây giờ người đàn ông này không thể cười nổi khi nghĩ đến bộ dạng của mình trước đây, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô, "Anh ta tốt chỗ nào hửm?"

Nước mắt chảy dài trên sống mũi cao đẹp của cô, rơi từng giọt lên giường, đôi mắt đỏ như máu, cực kỳ giống một con thỏ.

Giây tiếp theo, cô nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, đầu nhẹ nhàng đặt lên đó, dụi khuôn mặt mịn màng của mình lên cánh tay anh.

Người đàn ông cảm nhận một nổi ướt át ấm áp, nơi quét lông mi dài còn có chút ngứa.

"Anh ấy chỗ nào cũng tốt, dịu dàng và rất ân cần với tôi, giống như là giả vậy."

Cô xoa xoa đôi mắt, làm trước mắt khô ráo một lúc. "Tôi thích anh ấy rất nhiều, thích anh ấy rất rất nhiều."

Người đàn ông giật mình, bỗng dưng quay đầu, đồng tử co rút chợt tiến đến gần cô. Nhìn thẳng vào mắt cô, mọi lời nói như bị bóp chặt từ kẽ răng.

"Em nói cái gì?"

"Tôi thích anh ấy... là kiểu thích muốn ở bên anh ấy. Anh đừng nói với anh ấy, anh ấy sẽ ghét tôi..."

Lời nói của cô gái khiến người đàn ông quá mức chấn động, đến nỗi quên rút cánh tay đang bị ôm chặt, chỉ biết ngây người nhìn cô cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ.

"Anh sẽ không ghét em, chẳng qua em chưa thấy hết những điều tốt đẹp trên thế giới này, nên cho rằng anh tốt, chờ em thấy rồi, chắc chắn em sẽ không cảm thấy như vậy."

Dù biết cô không nghe được, nhưng ẫn nói với cô ấy.

Ngay sau đó anh giữ lấy tay cô, rút tay ra đi tắt đèn.

"Tạch."

Không có ánh sáng của đèn, anh chỉ có thể nương ánh trăng nhìn khuôn mặt của cô. Tư thế ngủ của cô gái nhỏ yên tĩnh, môi hồng khẽ mấp máy.

Khẽ chạm vào mặt cô, hướng lên sờ đến lông mi.

"Ngủ ngon." Nói xong, bóng đen cao lớn đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, ngồi vào giữa sô pha châm một điếu thuốc. Anh cụp mắt xuống, lưỡi liếm liếm môi dưới. Nhìn chấm đỏ trên đầu ngón tay, nhất tần nhất tiếu* của Điền Noãn đều ở trước mắt.

*Thành ngữ Trung Quốc, bính âm là yī pín yī xiào, có nghĩa là biểu hiện của sự lo lắng và vui mừng. Mình không biết nên thay từ gì.

Ngoại hình của cô ấy không quá kinh diễm, nhưng nét đẹp lâu dài, đó là vẻ đẹp khiến ai nhìn vào cũng để lại dư vị khó quên.

Mọi thứ ban đầu đầu chỉ là đau lòng khi lần đầu chúng tôi gặp nhau, nhưng loại cảm xúc thuần khiết này, nó đã thay đổi sau nhiều lần chung đụng.

Sau khi suy nghĩ một hồi, người đàn ông cuối cùng cũng nở nụ cười trong làn khói. Anh từ trước nay về mặt cảm xúc luôn chậm chạp, kém một phần vạn tài năng kinh doanh của anh, nhưng đại khái có thể cảm nhận được chính mình đã động tâm.

Chỉ là giữa anh và cô có khoảng cách mười tuổi, người trạc tuổi cô như Triệu Ngôn mới xứng đôi.

Một mảnh tro tàn rơi trên mặt đất, nụ cười khóe miệng dần nhạt đi.

_____________

Anh sẽ đầu hàng sau khi vật lộn vài ngày, dù sao thì cô nàng này cũng mê người lắm. Ông già không cầm cự nổi đâu.

Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận