Edit: Gypsy.
Nhà của Trần gia.
Trần Đông ngồi trước quầy cà phê, cầm ly rượu trước mặt lên, nhấp một ngụm chất lỏng màu hổ phách.
Khoảnh khắc rượu chạm vào đầu lưỡi, ông khẽ cau mày, những nếp rãnh trên khuôn mặt vốn đã nhăn nheo càng hằn sâu hơn.
Ông quả nhiên vẫn không thích mùi vị rượu Brandy.
Đôi mắt ông liếc nhìn một mảng vết đỏ bên cạnh, cười nhạo một tiếng. Ông cầm tấm thiệp mời màu đỏ tía có chạm khắc lõm giữa hai ngón tay, nhìn kỹ trước mắt.
Thiệp mời thủ công tinh xảo, cầm ở trên tay có hơi nặng, mở ra bên trong ngoài nét chữ mạ vàng, chữ ký đều là do chính tay của Hoắc Tri Hành ký, tất cả đều cho thấy Hoắc gia rất coi trọng lễ đính hôn này.
Mặt trên có trang trí đá khiến mắt ông hơi chói, ông muốn tháo nó ra nhưng nhớ rằng phải mang thiệp này đến bữa tiệc, chỉ có thể để lại. Khinh thường lại cẩn thận ném lại chỗ cũ, thậm chí không muốn làm nhăn một góc. Hai cảm xúc tột cùng khiến ông bực bội, bất mãn nhấp một ngụm dù không thích loại rượu này cho lắm.
Tiệc đính hôn được báo chí đưa tin ồn ào huyên náo, còn hoành tráng hơn cả đám cưới của tiểu thư Hoắc gia năm trước. Nhưng những người khác đều coi như tán gẫu sau bữa tối, điều này thực sự khiến ông bị đả kích.
'Cộc, cộc——'
Sau lưng có tiếng giày cao gót, ông không cần ngoái lại cũng biết ai đang tới.
Ông có chút tức giận quay đầu lại, nhìn cô con gái lớn xinh đẹp của mình.
Ông đã từng gặp cô gái nhỏ sắp gả vào Hoắc gia, tuy chỉ thấy sườn mặt trước cửa công ty Hoắc thi, nhưng cũng nhìn ra cô bất quá chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể đảm đương trọng trách quan trọng phía sau Hoắc Tri Hành được.
"Thanh Lan, lúc trước ba kêu con tìm cậu ta, không phải con nói sẽ đi sao?"
"Đi rồi, mà người ta không để ý đến con."
Trần Thanh Lan nói xong, từ trong tủ lấy ra một cái ly thủy tinh, rót một ít rượu dưới đáy ly, lại đổ đồ uống khác.
Đôi môi đỏ tươi nhấm nháp uống cạn một nửa.
Nhìn dấu son in trên miệng ly, cô nhẹ nhàng liếm phần rượu còn sót lại trên môi.
Cô thích hương vị Brandy, thêm một chút nước ngọt nữa càng ngon.
Trần Đông đẩy ly rượu trước mặt cô ra, ném tấm thiệp cưới đỏ rực trước mặt cô.
"Người ta đã có chủ."
Nói xong ông đứng dậy, bụng có chút phát tướng bỏ đi.
Quầy bar không còn ai khác, Trần Thanh Lan không muốn giả vờ nữa, vẫn một mình uống nốt phần rượu còn lại, trong lòng suy nghĩ xem Trần Đông sẽ làm gì tiếp theo.
Cô làm con gái của ông đã hai mươi lăm năm, biết quá rõ phong cách làm việc của người này. Lần này không đẩy cô thông qua sự hợp tác giữa Hoắc gia và Trần gia nữa, không biết kế hoạch bước tiếp theo như thế nào.
Thiệp mời trước mặt khơi dậy hứng thú cô, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, mở ra tiến đến nhìn dưới ngọn đèn dây tóc.
"Hoắc Tri Hành, Điền Noãn."
Cô đọc những cái tên bên trên, hai bên môi đỏ mọng của cô từ từ nhếch lên.
Cô đối với Hoắc Tri Hành là thưởng thức, thậm chí có thể nói đối với cả Hoắc gia cô đều không chán ghét. Ngoài khả năng kinh doanh, anh còn có một phong cách sống tốt, không giống với gia đình Trần gia.
Người phụ nữ khẽ nheo mắt nhìn về phía cầu thang xoắn ốc, nơi vừa rồi Trần Đông rời đi. Dù người đó đã đi từ lâu nhưng cô vẫn còn xuất thần.
Ánh mắt cô bất động, ngón tay lại không ngừng vuốt ve tên được mạ vàng trên thiệp, cho đến khi tờ thiệp bị cô sờ đến nóng lên.
-
Tin tức về việc đính hôn của chủ tịch đương nhiệm Hoắc thị đã tràn ngập trang chủ của các trang web lớn.
Ngoài giới kinh doanh, nhiều phương tiện truyền thông nhỏ lẻ và cư dân mạng cũng đang rất chú ý. Vị trí tổ chức tiệc, danh sách những người được mời, thực đơn đều có thể đăng lên phân tích kỹ lưỡng.
Mặc dù Hoắc Tri Hành đã xóa tin tức nhanh nhất có thể, tên tuổi và lý lịch của Điền Noãn vẫn được những người quan tâm biết đến.
Thực ra, cuộc sống họ rất bình thường, ở bên nhau cũng rất tự nhiên, nhưng câu chuyện về hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ luôn có văn chương để viết, truyền thông tư nhân dưới ngòi bút sinh hoa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tình yêu của hai người đã được viết thành vô số bài báo dài.
Hoắc Tri Hành lắc đầu bất lực sau khi đọc xong, điều anh quan tâm không phải là bị viết thành truyện, mà là những lời bình luận sau đó là chúc phúc, là ghen tị, thậm chí là mỉa mai châm chọc.
Anh sắc mặt cứng đờ đến phía sau Điền Noãn vòng tay ôm eo cô. Phát hiện cô cũng đang đọc những bài viết đó, lông mày cô càng nhíu chặt hơn.
"Đừng để trong lòng, bọn họ nói bậy, nó chỉ theo tròng mắt của bọn blogger thôi."
Điền Noãn bị anh ôm, xoay người cười nhẹ với anh, lộ ra hàm răng trắng. Mắt hạnh hiện vô số vì sao lấp lánh, cũng không có biểu hiện gì là không vui.
"Không có đâu, mặc dù nó bịa đặt, em thấy họ đã viết khá tốt ấy chứ. Chúng ta vốn dĩ đã làm rất nhiều điều lãng mạn. Hơn nữa, chúng ta vĩnh viễn không thể ngăn nổi bọn họ tám chuyện, nhận xét như thế nào đều do bọn họ thôi."
Cô tắt màn hình, nhìn người đàn ông lo lắng trong mắt mình, cô chợt nhớ đêm đó ở huyện Tân, anh bắt một con đom đóm đem đến trước mặt cô để cô ngắm sao, ý cười càng sâu trên mặt, đôi mắt to nheo lại thành một kẻ hở.
Khi đó, cô thấy mất mát vì không thể ngắm sao, anh cũng mang vẻ mặt như vậy.
"Anh Tri Hành, em nghĩ kiếp trước có thể em đã làm rất nhiều việc tốt cứu toàn nhân loại, nên hiện tại mới gặp được anh."
Thấy cô thật sự không thèm để ý, lông mày nhíu chặt của người đàn ông dần buông lỏng, anh trầm giọng hỏi cô: "Sao em lại nói như vậy?"
"Bởi vì anh quá tốt, kỳ thật..."
Cô xoay người đẩy anh ngồi xuống tựa, sau đó ngồi lên đùi anh, chiếc quần đùi bị nhăn nhúm ở bắp đùi, hai chân trắng nõn quấn lấy eo anh.
"Anh không cần phải cẩn thận như vậy, em sẽ không nhạy cảm nữa, dù sao bây giờ em cũng đã có anh rồi, còn sợ cái gì."
Thân mình Hoắc Tri Hành dừng lại, đột nhiên cảm thấy cô bé trước mặt có chút xa lạ.
Từ hai ngày trước anh cảm thấy cô bắt đầu thay đổi, trước đây cô không phải là người thích cười, nhưng hai ngày nay môi cô luôn cong lên, thậm chí hai má lúm đồng tiền hiếm thấy cũng mỗi ngày treo trên mặt.
Đôi mắt sáng của cô không còn vẻ hoang mang trống rỗng trước đây, mà có chút sáng ngời tự tin, cả người cũng không còn yếu ớt bất lực như trước.
Khí chất đã thay đổi, nhưng cô bây giờ, so với trước càng mị lực hấp dẫn hơn.
"Em muốn trở thành người đủ mạnh mẽ để đứng bên cạnh anh, không thể để anh lúc nào cũng bảo vệ em."
Ngón tay ngọc bích của cô gái cọ xát cằm người đàn ông, anh chăm chú nhìn cô im lặng hai phút, ngẫm lại liền minh bạch.
Cô gái nhỏ của anh đã lớn.
Trước đây, cô vẫn đứng yên chờ anh đến, nhưng bây giờ cô đã học được cách chủ động tiến về phía anh.
"Trưởng Thành đại nhân."
Anh sờ sờ đầu cô, có chút chân thành nói lời thấm thía.
Cô đang ôm cổ anh ngửi mùi thơm trên người anh, nghe vậy ngẩn ra.
"Vốn dĩ chính là.."
"Được rồi, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Hầu kết của anh giật giật, giọng có chút khàn khàn.
"Ba anh đã từng như thế này, mẹ anh nói gì cũng đúng."