Edit: Gypsy.
Mấy ngày nay Điền Noãn bị mất ngủ, trước khi tắm cô nhỏ vài giọt tinh dầu oải hương mà Kiều Uyển Ninh đã cho cô vào bồn tắm.
Quần áo đã được cởi sạch, đôi chân mảnh khảnh nâng lên, chậm rãi nhúng vào nước ấm thăm dò, sau đó toàn thân trắng nõn như ngọc từ từ chìm xuống, nước mang theo mùi hương tràn ra.
"Ahh..."
Mắt cá chân đau âm ỉ, cô duỗi chân khỏi mặt nước nhìn kỹ, phát hiện đã bị sưng tấy.
Công ty thật có quy định không được đi giày bệt, vốn dĩ không có quy định nào dành cho sinh viên thực tập, gần đây không hiểu vì lý do gì mà cô có thể mua một đôi giày cao gót tương đối thoải mái mang.
Nhưng giày cao gót dù gì cũng là giày cao gót, việc chân bị đau nhức sau một ngày mang là điều không thể tránh khỏi, nhất là khi cô mang lần đầu tiên.
'Cốc, cốc, cốc.'
Cô đang xoa chân thì có tiếng gõ cửa.
Phản ứng đầu tiên là người làm, Kiều Uyển Ninh muốn cô uống sữa an thần* mỗi tối trước khi đi ngủ, thời gian người làm đến đưa sữa không sai biệt lắm.
*Ý là uống sữa để làm dịu tinh thần để có thể ngủ ngon hơn.
"Dì ơi, chờ con một chút."
Không có tiếng đáp lại ở ngoài cửa.
Điền Noãn quấn kỹ khăn tắm, lúc này một con lông tơ trắng muốt vỗ vỗ vào dép lê của cô.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy Khuyên Khuyên đang nằm dưới chân cô, một bên tai của nó vểnh lên, bên còn lại đang rũ xuống. Con thỏ nhỏ lúc đầu chỉ bằng lòng bàn tay, sau khi được nuôi dưỡng cẩn thận, đã trở thành một con thỏ to, trắng mà tròn trịa. Đôi mắt sáng của cô ấy mềm nhũn, bế Khuyên Khuyên lên đi mở cửa.
Hành lang tối om, cánh cửa chỉ có thể mở ra một kẽ hở, lộ ra đường nét tuấn tú của anh.
"Anh Tri Hành?"
Cô gái vừa mới tắm xong, làn da trắng nõn ẩm ướt nhuộm dần một tầng hồng phấn ấm áp, mái tóc ướt xõa tung, quấn lấy bờ vai mảnh mai, đôi mắt to đen trắng chăm chú nhìn anh, hàng mi dài rũ xuống còn vươn những giọt nước lấp lánh.
Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt sâu không thấy đáy, cô đứng đó sững sờ, không biết có nên cho anh vào phòng hay không.
Cô vốn tưởng là người hầu, nên chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Tình huống hiện tại rất xấu hổ, cô hi vọng Hoắc Tri Hành có thể tự mình rời đi.
Nhưng anh không nhúc nhích, chỉ đứng đó nhìn cô.
"Không cho anh vào sao? Anh đến xem Khuyên Khuyên."
Đôi mắt anh cuối cùng cũng rơi vào cục bông trắng muốt đang uốn éo trước ngực cô.
Điền Noãn cảm thấy tối nay Hoắc Tri Hành có gì đó không đúng, nhưng cô vẫn chậm rì rì nhường đường cho anh vào phòng.
Người đàn ông bước vào phòng màu hồng nhạt của thiếu nữ, ôm lấy con thỏ nhỏ trên tay cô, bàn tay to vuốt ve bộ lông trắng mềm.
"Làm thế nào mà nó lớn nhanh như vậy chứ."
Lúc này cô mới thấy rõ, trên mặt anh có một tầng ửng đỏ bất thường, mùi rượu bị mùi hoa oải hương trên người cô lấn áp, cũng vươn theo anh vào cửa, càng dễ dàng để cô ấy bắt được.
Cô gái không làm nhiều như anh nghĩ, chỉ cho là khi anh đi công tác, gặp chuyện không thuận lợi nên mượn rượu để giải sầu. Vậy nên cô không trả lời, mà hỏi anh, "Anh uống rượu à? Có chuyện không vui sao? Để em lấy cho anh một cốc nước."
Cô đi qua người anh, lại bị anh nắm lấy cổ tay kéo trở lại.
Động tác đi về phía trước của thân thể đột nhiên bị đình trệ, dưới chân loạng choạng sắp ngã thì được người đàn ông vững vàng đỡ lấy.
"Không, ở lại với anh một lát đi.". Ngôn Tình Tổng Tài
Anh buông tay cô đứng dậy, thả trái cầu nhung trắng vào trong lồng, xoay người nhìn cô.
"Dạ..."
Điền Noãn dè dặt trả lời, cô hoàn toàn xác định rằng Hoắc Tri Hành đã uống say. Ngày thường cô luôn muốn ở cạnh anh nhiều hơn chút, nhưng bây giờ cô lại muốn anh nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông đã uống rượu nhìn qua có hơi lạ. Vẫn là vẻ ngoài tuấn tú đó, vẫn là dáng người cao lớn cường tráng, nhưng đôi mắt lại mang tính xâm lược hơi híp lại kia không nên thuộc về anh.
Cô hơi có chút sợ hãi.
Người đàn ông ngồi cạnh cô gái dưới ánh mắt có phần hoảng hốt, mùi thơm thoang thoảng của hoa oải hương tỏa ra từ làn da của cô, xộc vào mũi anh, hít một hơi thật sâu liền có thể lan ra tứ chi, xương cốt trong chốc lát.
"Noãn Noãn, em có nhớ hôm em say rượu không?
Rượu cay kích thích cổ họng của anh có chút khàn khàn, nhưng trầm thấp gợi cảm, anh nói liếc nhìn nàng một cái, ngay cả khóe mắt cũng có chút đỏ lên.
Cô nhẹ lắc đầu, đã qua hơn nửa tháng, qua hôm sau chính cô còn không nhớ rõ nữa.
Anh liền biết cô sẽ phản ứng như thế này, thực tế là anh cũng không mong sẽ nhận được bất kỳ câu trả lời nào, đơn giản là muốn dùng những lời này để bắt đầu thôi.
Đầu lưỡi của người đàn liếm liếm môi, đôi môi trắng hồng ướt át thấm nhuần.
"Em đã gọi tên anh, cả họ và tên."
Bàn tay vén mái tóc của cô gái ở cạnh anh lên, để lộ gương mặt thanh thoát chưa được trang điểm kỹ càng của cô.
"Sau đó, em nói rằng em rất thích anh."
Ầm một tiếng, một cơn giông bão bùng nổ trong lòng cô gái. Cô trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước sau luôn mỉm cười, vừa ngạc nhiên lại sợ hãi, quan trọng nhất là cô không biết tại sao anh lại nói ra.
Tốt hơn là giả ngu, dù sao cô cũng chẳng nhớ rõ.
"Em..."
Một ngón tay đặt lên môi cô, chặn lại mọi lời giải thích nôn nóng.
Một lát sau anh lại mở miệng, "Anh cũng rât thích em. Lúc đầu, anh sợ em vẫn chưa hiểu thích là gì, chỉ là đang ỷ lại anh, nên anh muốn tránh mặt em, nhưng lại phát hiện anh không làm được. Sau đó, anh muốn chờ em lớn hơn, nhưng hiện tại anh thấy mình vẫn không làm được. Anh không thể chờ nữa, bên cạnh em sẽ liên tục có người vây quanh, anh muốn đuổi bọn họ đi. Mang danh anh trai thôi là chưa đủ, cần phải có thân phận vững vàng hơn để đứng bên cạnh bảo vệ chủ quyền của mình, không cho người khác tới gần."
Ngón tay thon dài lướt qua sườn mặt cô, xúc cảm chân thật khiến cô biết đây không phải là mơ.
Người cô thích, đang ngồi cạnh cô, còn nói với cô rằng anh ấy cũng thích cô.
Sống một giây bằng một năm, cô lại nghe anh nói, "Cho anh câu trả lời, được không?"
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào