[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 130: Thành Hôn.
Chương trước- Chương 1: Tình tan tiền cạn
- Chương 2: Tân Phương Phương
- Chương 3: Xuyên qua? ta đang nằm trong lòng ai đây?
- Chương 4: Đoan vương gia
- Chương 5: Tân hoa hoa
- Chương 6: Nữ phụ, số phận mãi mãi đi liền với nhân vật chính!
- Chương 7: Tân Phương Phương Tiểu Thư Xuất Hiện
- Chương 8: Thái tử siêu cấp hãm tài!
- Chương 9: Cực phẩm thái tử để ý ta!
- Chương 10: Yến tiệc, hoàng thượng tham dự?
- Chương 11: Công chúa hoa uyên
- Chương 12: Biểu diễn con khỉ ấy!
- Chương 13: Bất Tài Từ Bé! [Huyết Vũ và Mạc Tiểu Thư]
- Chương 14: Đại tỉ
- Chương 15: Đại tỉ mách bảo
- Chương 16: Tân phủ có các di nương hiểu chuyện?
- Chương 17: Nửa đêm gặp ma?
- Chương 18: Tỉ muội bí mật
- Chương 19: Tân cầm nhi
- Chương 20: Tam muội đừng thế
- Chương 21: Thành hôn của đại tỉ
- Chương 22: Hoa đào từ đâu
- Chương 23: Rực rỡ hoa đào, phu thê đoan vương ái ân
- Chương 24: Gặp lại lần nữa nam chính!
- Chương 25: Đậu má đoan vương!
- Chương 25-2: Ngoại truyện : Bạch đào đua nở, tuyết chi không chờ
- Chương 26: Đoan vương gia là tên mất nết!
- Chương 27: Hàn Phong Vũ Trúng Độc!
- Chương 28: Đại tỉ gả đi!
- Chương 29: Thành hôn của đại tỉ đã thuận!
- Chương 30: Ngày đại tỉ lại mặt. [hồ điệp ngọc bội.]
- Chương 31: Bắt gián?!
- Chương 32: Bất ngờ?
- Chương 33: Ôn vương trở về
- Chương 34: Tên đầu trâu mặt ngựa nào nuôi cẩu?
- Chương 35: Áo choàng người đưa
- Chương 36: Sắp đặt phải không?
- Chương 37: Trả lời của chàng 1
- Chương 38: Trả lời của chàng 2
- Chương 39: Tân cầm nhi hiểu nhầm. [ôn vương tạ lỗi?]
- Chương 40: Muội cứ việc nói, ta xem như chó sủa bên tai
- Chương 41: Lời của phụ thân thừa tướng
- Chương 42: Tiệc mừng thọ lão tướng quân
- Chương 43: Lão Tướng Quân
- Chương 44: Mạc tiểu thư
- Chương 45: Lẳng lơ thái tử
- Chương 46: Gián, Gián, Gián!
- Chương 47: Thái tử gây khó dễ
- Chương 48: Biện giải?
- Chương 49: Phi lễ?
- Chương 50: Đủ cẩn thận?
- Chương 51: Cọng râu gián còn không có lấy một cái!
- Chương 52: Ôn vương và mạc kim tân? 1
- Chương 53: Ôn Vương Và Mạc Kim Tân 2
- Chương 54: Đại Cẩu Ra Chân!
- Chương 55: Đùi Gà Của Đại Cẩu.
- Chương 56: Riềng Sả Mắm Tôm.
- Chương 57: Vương Gia Chọn Được Rồi!
- Chương 58: Gò má ửng hồng?
- Chương 59: Một Chút Giúp Đỡ.
- Chương 60: Thăm Đại Tỉ.
- Chương 61: Tỉ Muội Vui Mừng Tái Hợp.
- Chương 62: Lời Nói Dối Của Đại Tỉ.
- Chương 63: Tinh Thược Cầm Nhi
- Chương 64: Tinh Thược Không Thích.
- Chương 65: Nếu Phụ Thân Biết.
- Chương 66: Động không nổi các nàng
- Chương 67: Giải Thích.
- Chương 68: Chú Cẩu Lạc Vào Phủ.
- Chương 69: Đàn Con Của Đại Cẩu?
- Chương 70: Hắc Y Nhân Ngày Đó.
- Chương 71: Hàn Phong Vũ Trở Về!
- Chương 72: Giúp hắn
- Chương 73: Suy Tính Cho Muội Không Thương Tổn.
- Chương 74: Đàn Cẩu Hai Tháng.
- Chương 75: Thái Tử Phi Có Hỉ.
- Chương 76: Thái Tử Là Kẻ Vô Tình.
- Chương 77: Khước Từ.
- Chương 78: Chút Sự Tình Năm Đó.
- Chương 79: Cẩu con đi lạc
- Chương 80: Không gặp nó, sẽ không va phải chàng
- Chương 81: Quá Trình Nhận Thân 1
- Chương 82: Quá Trình Nhận Thân 2
- Chương 83: Cầm Nhi Gặp Chuyện.
- Chương 84: Nỗi Lòng Của Thừa Tướng.
- Chương 85: Đau Thể Xác.
- Chương 86: Một Cái Bẫy.
- Chương 87: Thật Hay Giả?
- Chương 88: Điều Tra Của Thừa Tướng.
- Chương 89: Để Nữ Nhi Làm.
- Chương 90: Tinh Thu.
- Chương 91: Mưa Lớn.
- Chương 92: Kết bằng hữu
- Chương 93: Tinh Thu, Tinh Thược.
- Chương 94: Mặc ôn khanh ngang qua
- Chương 95: Âm Mưu Thật Sự 1
- Chương 96: Âm Mưu Thật Sự 2
- Chương 97: Âm Mưu Thật Sự 3
- Chương 98: Chữ Ân Thoáng Qua, Chữ Hận Khắc Sâu.
- Chương 99: Lâm khắc ra tay
- Chương 100: Sự Biến Mất 1
- Chương 101: Sự Biến Mất 2
- Chương 102: Bí Mật Năm Xưa.
- Chương 103: Sinh Thần Thái Tử.
- Chương 104: Kế Hoạch.
- Chương 105: Yến Tiệc Sinh Thần.
- Chương 106: Tình Thế Không Thể Trọn.
- Chương 107: Sự Tức Giận Từ Diệp Tuyết Chi.
- Chương 107-2: Ngoại Truyện: Chúc Mừng Năm Mới.
- Chương 108: Vô Nghĩa Như Thế.
- Chương 109: Cứu Người.
- Chương 110: Kẻ Chiến Thắng Là Nàng.
- Chương 111: Duyên Không Thể Hồi Vãn.
- Chương 112: Thuốc.
- Chương 113: Tìm Hiểu.
- Chương 114: Nhân Tộc.
- Chương 115: Gọi Nàng.
- Chương 116: Trưởng Lão.
- Chương 117: Mật Đình.
- Chương 118: Phía Đông Nhờ Người
- Chương 119: Bệnh Tình.
- Chương 120: Hữu Ly.
- Chương 121: Trùng Hợp.
- Chương 122: Rõ Ràng.
- Chương 123: Chờ Chàng Trả Lời.
- Chương 124: Chờ Nàng Trả Lời
- Chương 125: Thánh Chỉ Ban Hôn.
- Chương 126: Chấp Nhận.
- Chương 127: Ổn Thỏa.
- Chương 128: Mọi Thứ Chỉ Chờ Thời Điểm Tới.
- Chương 129: Thích Sát.
- Chương 130: Thành Hôn.
- Chương 131: Rượu Giao Bôi.
- Chương 132: Cung Tường, Cung Y.
- Chương 133: Chuyện Xưa Năm Ấy.
- Chương 134: Ngày Lại Mặt.
- Chương 135: Diệp Tuyết Chi Đến Cửa.
- Chương 136: Hai Ta Không Còn Gì.
- Chương 137: Trách Nhiệm Của Ta.
- Chương 138: Huyền Quân Quân Phát Hiện.
- Chương 139: Nợ Mới Hận Cũ.
- Chương 140: Huyền Quân Quân, Ngươi Thua Rồi!
- Chương 141: Lợi Dụng.
- Chương 142: Giải Độc.
- Chương 143: Chàng Đã Tỉnh.
- Chương 146: Phía Nam, Hà Dương.
- Chương 147: Cẩm Ngọc Cô Nương.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 130: Thành Hôn.
Tân Phương Phương sợ Hắc Y Nhân giấu độc trong miệng rồi tự sát, nên vội nói: "Lâm Khắc, đánh ngất hắn ta!" Nàng đây muốn xem kẻ liều thân nói chết cùng mình là người nào, đậu má! Tên tiểu nhân chém đau thấy bà cố nội.
Lâm Khắc nghe lời, đánh ngất Hắc Y Nhân.
Mắt đẹp nhìn Hắc Y Nhân bất tình ngã dưới đất rồi lại trông vết chém dài, đang rỉ máu trên tay, Tân Phương Phương bất giác hít vào ngụm khí lạnh, cảm giác đau đớn lan truyền từng dây thần kinh trong người.
"Mau gọi đại phu!" Thừa Tướng nói rồi đến gần Tân Phương Phương xem xét, ánh mắt không tránh khỏi xót xa.
Đêm khuya thanh vắng, Tân Phủ hỗn độn, lúc Huyền Uyên Thành biết chuyện từ miệng thuộc hạ truyền tới, chàng hơi híp mắt, trầm giọng hỏi: "Dạ Âm không phải luôn âm thầm ở cạnh Phương Phương sao? Đừng nói với ta rằng Dạ Âm như sơ xuất đợt trước, để kẻ khác hại đến Phương Phương thêm một lần."
Người thuộc hạ kia sợ sệt, trán đổ mồ hôi, sống lưng thì lạnh ngắt, hắn ta cuối cùng ngập ngừng đáp: "Thuộc hạ ở bên ngoài Tân Phủ canh giữ, nên không biết tình hình phía trong!"
Nghe thế, Huyền Uyên Thành cau mày, hồi lâu chàng nhàn nhạt nói: "Đi gọi Dạ Âm."
Người thuộc hạ như được giải thoát, lập tức lui ra.
Chờ cảnh cửa lần nữa được mở, bóng dáng nữ tử bước vào, chầm chậm quỳ xuống trước Huyền Uyên Thành kêu: "Chủ nhân."
"Dạ Âm, ngươi theo ta bao lâu rồi?" Huyền Uyên Thành thấp giọng hỏi, chàng nâng mắt, nhìn Dạ Âm đối diện xa xa.
Dạ Âm một thân huyền y, gương mặt mang mặt nạ chẳng thấy rõ dung nhan, ngược lại để lộ đôi mắt u tối chất chứa sự lạnh lẽo.
Mặc dù bộ dạng âm trầm khiến người e ngại, thế nhưng Dạ Âm đối mặt chàng vô cùng cung kính, cũng nhanh trả lời câu hỏi: "Thưa, được hai mươi năm."
Huyền Uyên Thành gật đầu, hé miệng tiếp tục: "Vậy ngươi biết rõ quy tắc mà ta định, tội lừa dối, tội mạo phạm chủ nhân, đặc biệt là tội làm trái lệnh, ngươi ắt tự hiểu bản thân phạm phải tội nào."
"Dạ Âm tình nguyện chịu phạt." Dạ Âm cúi đầu, tay rút chủy thủ định tự kết liễu chính mình.
Cơ mà chưa làm xong động tác, bên tai lại nghe thấy giọng chàng: "Ta không cần mạng ngươi, ngươi có chết cũng không đổi lại được mỗi tấc thịt Phương Phương đã mất đi, lẫn cả chữ tín nhiệm, chỉ là phủ Ôn Vương ta không chứa nổi ngươi nữa."
Chàng mặc kệ vì lí do gì Dạ Âm làm như vậy, một khi gây chuyện, tỉnh táo nhận trừng phạt như giờ, là đã có tâm tư riêng, một ngày nào đó chẳng biết chừng nghĩ tới phản bội chàng.
Đáng tiếc hai mươi năm gắn bó, quy tắc cách đối xử sớm quen thuộc nhau, chưa từng bắt buộc người bên mình làm việc dính dáng ân oán liên quan tới đối phương.
Hơn nữa nếu đối phương hoàn thành không được chức trách, có thể nói ra để chàng giải quyết.
Tức Dạ Âm có quyền từ chối nếu không thích, chả qua người này cố tình im ắng làm ra hành động, khi bỏ mặc cho người khác bắt Phương Phương nàng, hiện tại bỏ qua an nguy của nàng, đây đích xác là chán ghét Phương Phương.
Chàng càng không cần kẻ có lòng hại thê tử mình, không cần tốn công sức giằng buộc Dạ Âm làm ngơ thê tử của mình hai lần này phải phục tùng.
Kẻ đã tổn thương lần một, vĩnh viễn chỉ quá tam ba bận, như thế chàng không có đủ rộng lượng mà dung thứ.
Huyền Uyên Thành nghĩ, dứt khoát lại tuyệt tình, bên này Dạ Âm mở to mắt, không thể tin được nhìn chủ tử trước mắt mình, "Chủ nhân, ngài làm vậy còn tàn nhẫn hơn là gϊếŧ chết thuộc hạ!"
Dạ Âm bắt đầu cứng rắn thốt lên: "Tân Phương Phương đó có gì xứng đáng để ngài vứt bỏ một thuộc hạ trung thành hai mươi năm? Vả lại Tân Phương Phương căn bản không thích ngài, nàng ta hoàn toàn chỉ giả vờ cho ngài bảo vệ mạng của nàng ta, vốn dĩ người trong lòng Tân Phương Phương là nam nhân tên Hàn Phong Vũ!"
Lời Dạ Âm chưa dứt, chàng tức thì cắt ngang: "Ngươi phải biết, đây là Huyền Uyên Thành ta thiếu nợ, ta nợ Phương Phương một đời sống bình thường, cho nên ta nhất thiết bảo hộ nàng ấy, còn phần Hàn Phong Vũ là dĩ vãng trong Phương Phương, ta sẽ không để ý."
Khi yêu thương một người, là phải tự học lấy tín nhiệm cùng bỏ qua, tin tưởng người kia thật tâm, bỏ qua chuyện không đáng.
Chàng vẫn hiểu rõ điều này, huống chi năm xưa tim chàng cùng tồn tại Diệp Tuyết Chi.
Lời Huyền Uyên Thành rơi xuống, đi kém ánh mắt kiên định, khiến Dạ Âm nhướng mày, im bật.
Chủ tử thật không màng đến Tân Phương Phương từng làm gì! Rõ ràng là Hương Phi năm xưa gây tạo, bây giờ chủ tử tự nhận hết về mình.
Chủ tử vừa là trách nhiệm vừa yêu thích Tân Phương Phương.
Dạ Âm nhận thức ra, biết việc mình làm vô ích, đành quật cường thối lui, hai mươi năm cống hiên cho chủ tử, mãi mãi không bằng được kẻ sắp cùng ngài ấy kết tóc.
Huyền Uyên Thành đưa mắt nhìn bóng lưng Dạ Âm, trong lòng suy xét ban đêm có nên hướng Tân Phủ thăm Tân Phương Phương hay không.
...
Mười ngày, ngày Thành Hôn giữa Ôn Vương và Tân nhị tiểu thư cuối cùng diễn ra.
Hoa đỏ rải đầy đường, kèn trống pháo nổ đan xen, mọi người ở Kinh Thành đứng bên đường, tận mắt trông thấy trong đoàn người, Ôn Vương thân hỉ phục hoa lệ, cao nhã cưỡi ngựa đích thân đón rước tân nương của mình.
Hôm nay uyên ương kết đôi, cả bầu trời hoan hỉ.
Lâm Khắc nghe lời, đánh ngất Hắc Y Nhân.
Mắt đẹp nhìn Hắc Y Nhân bất tình ngã dưới đất rồi lại trông vết chém dài, đang rỉ máu trên tay, Tân Phương Phương bất giác hít vào ngụm khí lạnh, cảm giác đau đớn lan truyền từng dây thần kinh trong người.
"Mau gọi đại phu!" Thừa Tướng nói rồi đến gần Tân Phương Phương xem xét, ánh mắt không tránh khỏi xót xa.
Đêm khuya thanh vắng, Tân Phủ hỗn độn, lúc Huyền Uyên Thành biết chuyện từ miệng thuộc hạ truyền tới, chàng hơi híp mắt, trầm giọng hỏi: "Dạ Âm không phải luôn âm thầm ở cạnh Phương Phương sao? Đừng nói với ta rằng Dạ Âm như sơ xuất đợt trước, để kẻ khác hại đến Phương Phương thêm một lần."
Người thuộc hạ kia sợ sệt, trán đổ mồ hôi, sống lưng thì lạnh ngắt, hắn ta cuối cùng ngập ngừng đáp: "Thuộc hạ ở bên ngoài Tân Phủ canh giữ, nên không biết tình hình phía trong!"
Nghe thế, Huyền Uyên Thành cau mày, hồi lâu chàng nhàn nhạt nói: "Đi gọi Dạ Âm."
Người thuộc hạ như được giải thoát, lập tức lui ra.
Chờ cảnh cửa lần nữa được mở, bóng dáng nữ tử bước vào, chầm chậm quỳ xuống trước Huyền Uyên Thành kêu: "Chủ nhân."
"Dạ Âm, ngươi theo ta bao lâu rồi?" Huyền Uyên Thành thấp giọng hỏi, chàng nâng mắt, nhìn Dạ Âm đối diện xa xa.
Dạ Âm một thân huyền y, gương mặt mang mặt nạ chẳng thấy rõ dung nhan, ngược lại để lộ đôi mắt u tối chất chứa sự lạnh lẽo.
Mặc dù bộ dạng âm trầm khiến người e ngại, thế nhưng Dạ Âm đối mặt chàng vô cùng cung kính, cũng nhanh trả lời câu hỏi: "Thưa, được hai mươi năm."
Huyền Uyên Thành gật đầu, hé miệng tiếp tục: "Vậy ngươi biết rõ quy tắc mà ta định, tội lừa dối, tội mạo phạm chủ nhân, đặc biệt là tội làm trái lệnh, ngươi ắt tự hiểu bản thân phạm phải tội nào."
"Dạ Âm tình nguyện chịu phạt." Dạ Âm cúi đầu, tay rút chủy thủ định tự kết liễu chính mình.
Cơ mà chưa làm xong động tác, bên tai lại nghe thấy giọng chàng: "Ta không cần mạng ngươi, ngươi có chết cũng không đổi lại được mỗi tấc thịt Phương Phương đã mất đi, lẫn cả chữ tín nhiệm, chỉ là phủ Ôn Vương ta không chứa nổi ngươi nữa."
Chàng mặc kệ vì lí do gì Dạ Âm làm như vậy, một khi gây chuyện, tỉnh táo nhận trừng phạt như giờ, là đã có tâm tư riêng, một ngày nào đó chẳng biết chừng nghĩ tới phản bội chàng.
Đáng tiếc hai mươi năm gắn bó, quy tắc cách đối xử sớm quen thuộc nhau, chưa từng bắt buộc người bên mình làm việc dính dáng ân oán liên quan tới đối phương.
Hơn nữa nếu đối phương hoàn thành không được chức trách, có thể nói ra để chàng giải quyết.
Tức Dạ Âm có quyền từ chối nếu không thích, chả qua người này cố tình im ắng làm ra hành động, khi bỏ mặc cho người khác bắt Phương Phương nàng, hiện tại bỏ qua an nguy của nàng, đây đích xác là chán ghét Phương Phương.
Chàng càng không cần kẻ có lòng hại thê tử mình, không cần tốn công sức giằng buộc Dạ Âm làm ngơ thê tử của mình hai lần này phải phục tùng.
Kẻ đã tổn thương lần một, vĩnh viễn chỉ quá tam ba bận, như thế chàng không có đủ rộng lượng mà dung thứ.
Huyền Uyên Thành nghĩ, dứt khoát lại tuyệt tình, bên này Dạ Âm mở to mắt, không thể tin được nhìn chủ tử trước mắt mình, "Chủ nhân, ngài làm vậy còn tàn nhẫn hơn là gϊếŧ chết thuộc hạ!"
Dạ Âm bắt đầu cứng rắn thốt lên: "Tân Phương Phương đó có gì xứng đáng để ngài vứt bỏ một thuộc hạ trung thành hai mươi năm? Vả lại Tân Phương Phương căn bản không thích ngài, nàng ta hoàn toàn chỉ giả vờ cho ngài bảo vệ mạng của nàng ta, vốn dĩ người trong lòng Tân Phương Phương là nam nhân tên Hàn Phong Vũ!"
Lời Dạ Âm chưa dứt, chàng tức thì cắt ngang: "Ngươi phải biết, đây là Huyền Uyên Thành ta thiếu nợ, ta nợ Phương Phương một đời sống bình thường, cho nên ta nhất thiết bảo hộ nàng ấy, còn phần Hàn Phong Vũ là dĩ vãng trong Phương Phương, ta sẽ không để ý."
Khi yêu thương một người, là phải tự học lấy tín nhiệm cùng bỏ qua, tin tưởng người kia thật tâm, bỏ qua chuyện không đáng.
Chàng vẫn hiểu rõ điều này, huống chi năm xưa tim chàng cùng tồn tại Diệp Tuyết Chi.
Lời Huyền Uyên Thành rơi xuống, đi kém ánh mắt kiên định, khiến Dạ Âm nhướng mày, im bật.
Chủ tử thật không màng đến Tân Phương Phương từng làm gì! Rõ ràng là Hương Phi năm xưa gây tạo, bây giờ chủ tử tự nhận hết về mình.
Chủ tử vừa là trách nhiệm vừa yêu thích Tân Phương Phương.
Dạ Âm nhận thức ra, biết việc mình làm vô ích, đành quật cường thối lui, hai mươi năm cống hiên cho chủ tử, mãi mãi không bằng được kẻ sắp cùng ngài ấy kết tóc.
Huyền Uyên Thành đưa mắt nhìn bóng lưng Dạ Âm, trong lòng suy xét ban đêm có nên hướng Tân Phủ thăm Tân Phương Phương hay không.
...
Mười ngày, ngày Thành Hôn giữa Ôn Vương và Tân nhị tiểu thư cuối cùng diễn ra.
Hoa đỏ rải đầy đường, kèn trống pháo nổ đan xen, mọi người ở Kinh Thành đứng bên đường, tận mắt trông thấy trong đoàn người, Ôn Vương thân hỉ phục hoa lệ, cao nhã cưỡi ngựa đích thân đón rước tân nương của mình.
Hôm nay uyên ương kết đôi, cả bầu trời hoan hỉ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tình tan tiền cạn
- Chương 2: Tân Phương Phương
- Chương 3: Xuyên qua? ta đang nằm trong lòng ai đây?
- Chương 4: Đoan vương gia
- Chương 5: Tân hoa hoa
- Chương 6: Nữ phụ, số phận mãi mãi đi liền với nhân vật chính!
- Chương 7: Tân Phương Phương Tiểu Thư Xuất Hiện
- Chương 8: Thái tử siêu cấp hãm tài!
- Chương 9: Cực phẩm thái tử để ý ta!
- Chương 10: Yến tiệc, hoàng thượng tham dự?
- Chương 11: Công chúa hoa uyên
- Chương 12: Biểu diễn con khỉ ấy!
- Chương 13: Bất Tài Từ Bé! [Huyết Vũ và Mạc Tiểu Thư]
- Chương 14: Đại tỉ
- Chương 15: Đại tỉ mách bảo
- Chương 16: Tân phủ có các di nương hiểu chuyện?
- Chương 17: Nửa đêm gặp ma?
- Chương 18: Tỉ muội bí mật
- Chương 19: Tân cầm nhi
- Chương 20: Tam muội đừng thế
- Chương 21: Thành hôn của đại tỉ
- Chương 22: Hoa đào từ đâu
- Chương 23: Rực rỡ hoa đào, phu thê đoan vương ái ân
- Chương 24: Gặp lại lần nữa nam chính!
- Chương 25: Đậu má đoan vương!
- Chương 25-2: Ngoại truyện : Bạch đào đua nở, tuyết chi không chờ
- Chương 26: Đoan vương gia là tên mất nết!
- Chương 27: Hàn Phong Vũ Trúng Độc!
- Chương 28: Đại tỉ gả đi!
- Chương 29: Thành hôn của đại tỉ đã thuận!
- Chương 30: Ngày đại tỉ lại mặt. [hồ điệp ngọc bội.]
- Chương 31: Bắt gián?!
- Chương 32: Bất ngờ?
- Chương 33: Ôn vương trở về
- Chương 34: Tên đầu trâu mặt ngựa nào nuôi cẩu?
- Chương 35: Áo choàng người đưa
- Chương 36: Sắp đặt phải không?
- Chương 37: Trả lời của chàng 1
- Chương 38: Trả lời của chàng 2
- Chương 39: Tân cầm nhi hiểu nhầm. [ôn vương tạ lỗi?]
- Chương 40: Muội cứ việc nói, ta xem như chó sủa bên tai
- Chương 41: Lời của phụ thân thừa tướng
- Chương 42: Tiệc mừng thọ lão tướng quân
- Chương 43: Lão Tướng Quân
- Chương 44: Mạc tiểu thư
- Chương 45: Lẳng lơ thái tử
- Chương 46: Gián, Gián, Gián!
- Chương 47: Thái tử gây khó dễ
- Chương 48: Biện giải?
- Chương 49: Phi lễ?
- Chương 50: Đủ cẩn thận?
- Chương 51: Cọng râu gián còn không có lấy một cái!
- Chương 52: Ôn vương và mạc kim tân? 1
- Chương 53: Ôn Vương Và Mạc Kim Tân 2
- Chương 54: Đại Cẩu Ra Chân!
- Chương 55: Đùi Gà Của Đại Cẩu.
- Chương 56: Riềng Sả Mắm Tôm.
- Chương 57: Vương Gia Chọn Được Rồi!
- Chương 58: Gò má ửng hồng?
- Chương 59: Một Chút Giúp Đỡ.
- Chương 60: Thăm Đại Tỉ.
- Chương 61: Tỉ Muội Vui Mừng Tái Hợp.
- Chương 62: Lời Nói Dối Của Đại Tỉ.
- Chương 63: Tinh Thược Cầm Nhi
- Chương 64: Tinh Thược Không Thích.
- Chương 65: Nếu Phụ Thân Biết.
- Chương 66: Động không nổi các nàng
- Chương 67: Giải Thích.
- Chương 68: Chú Cẩu Lạc Vào Phủ.
- Chương 69: Đàn Con Của Đại Cẩu?
- Chương 70: Hắc Y Nhân Ngày Đó.
- Chương 71: Hàn Phong Vũ Trở Về!
- Chương 72: Giúp hắn
- Chương 73: Suy Tính Cho Muội Không Thương Tổn.
- Chương 74: Đàn Cẩu Hai Tháng.
- Chương 75: Thái Tử Phi Có Hỉ.
- Chương 76: Thái Tử Là Kẻ Vô Tình.
- Chương 77: Khước Từ.
- Chương 78: Chút Sự Tình Năm Đó.
- Chương 79: Cẩu con đi lạc
- Chương 80: Không gặp nó, sẽ không va phải chàng
- Chương 81: Quá Trình Nhận Thân 1
- Chương 82: Quá Trình Nhận Thân 2
- Chương 83: Cầm Nhi Gặp Chuyện.
- Chương 84: Nỗi Lòng Của Thừa Tướng.
- Chương 85: Đau Thể Xác.
- Chương 86: Một Cái Bẫy.
- Chương 87: Thật Hay Giả?
- Chương 88: Điều Tra Của Thừa Tướng.
- Chương 89: Để Nữ Nhi Làm.
- Chương 90: Tinh Thu.
- Chương 91: Mưa Lớn.
- Chương 92: Kết bằng hữu
- Chương 93: Tinh Thu, Tinh Thược.
- Chương 94: Mặc ôn khanh ngang qua
- Chương 95: Âm Mưu Thật Sự 1
- Chương 96: Âm Mưu Thật Sự 2
- Chương 97: Âm Mưu Thật Sự 3
- Chương 98: Chữ Ân Thoáng Qua, Chữ Hận Khắc Sâu.
- Chương 99: Lâm khắc ra tay
- Chương 100: Sự Biến Mất 1
- Chương 101: Sự Biến Mất 2
- Chương 102: Bí Mật Năm Xưa.
- Chương 103: Sinh Thần Thái Tử.
- Chương 104: Kế Hoạch.
- Chương 105: Yến Tiệc Sinh Thần.
- Chương 106: Tình Thế Không Thể Trọn.
- Chương 107: Sự Tức Giận Từ Diệp Tuyết Chi.
- Chương 107-2: Ngoại Truyện: Chúc Mừng Năm Mới.
- Chương 108: Vô Nghĩa Như Thế.
- Chương 109: Cứu Người.
- Chương 110: Kẻ Chiến Thắng Là Nàng.
- Chương 111: Duyên Không Thể Hồi Vãn.
- Chương 112: Thuốc.
- Chương 113: Tìm Hiểu.
- Chương 114: Nhân Tộc.
- Chương 115: Gọi Nàng.
- Chương 116: Trưởng Lão.
- Chương 117: Mật Đình.
- Chương 118: Phía Đông Nhờ Người
- Chương 119: Bệnh Tình.
- Chương 120: Hữu Ly.
- Chương 121: Trùng Hợp.
- Chương 122: Rõ Ràng.
- Chương 123: Chờ Chàng Trả Lời.
- Chương 124: Chờ Nàng Trả Lời
- Chương 125: Thánh Chỉ Ban Hôn.
- Chương 126: Chấp Nhận.
- Chương 127: Ổn Thỏa.
- Chương 128: Mọi Thứ Chỉ Chờ Thời Điểm Tới.
- Chương 129: Thích Sát.
- Chương 130: Thành Hôn.
- Chương 131: Rượu Giao Bôi.
- Chương 132: Cung Tường, Cung Y.
- Chương 133: Chuyện Xưa Năm Ấy.
- Chương 134: Ngày Lại Mặt.
- Chương 135: Diệp Tuyết Chi Đến Cửa.
- Chương 136: Hai Ta Không Còn Gì.
- Chương 137: Trách Nhiệm Của Ta.
- Chương 138: Huyền Quân Quân Phát Hiện.
- Chương 139: Nợ Mới Hận Cũ.
- Chương 140: Huyền Quân Quân, Ngươi Thua Rồi!
- Chương 141: Lợi Dụng.
- Chương 142: Giải Độc.
- Chương 143: Chàng Đã Tỉnh.
- Chương 146: Phía Nam, Hà Dương.
- Chương 147: Cẩm Ngọc Cô Nương.
- bình luận