[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 83: Cầm Nhi Gặp Chuyện.
Chương trước- Chương 1: Tình tan tiền cạn
- Chương 2: Tân Phương Phương
- Chương 3: Xuyên qua? ta đang nằm trong lòng ai đây?
- Chương 4: Đoan vương gia
- Chương 5: Tân hoa hoa
- Chương 6: Nữ phụ, số phận mãi mãi đi liền với nhân vật chính!
- Chương 7: Tân Phương Phương Tiểu Thư Xuất Hiện
- Chương 8: Thái tử siêu cấp hãm tài!
- Chương 9: Cực phẩm thái tử để ý ta!
- Chương 10: Yến tiệc, hoàng thượng tham dự?
- Chương 11: Công chúa hoa uyên
- Chương 12: Biểu diễn con khỉ ấy!
- Chương 13: Bất Tài Từ Bé! [Huyết Vũ và Mạc Tiểu Thư]
- Chương 14: Đại tỉ
- Chương 15: Đại tỉ mách bảo
- Chương 16: Tân phủ có các di nương hiểu chuyện?
- Chương 17: Nửa đêm gặp ma?
- Chương 18: Tỉ muội bí mật
- Chương 19: Tân cầm nhi
- Chương 20: Tam muội đừng thế
- Chương 21: Thành hôn của đại tỉ
- Chương 22: Hoa đào từ đâu
- Chương 23: Rực rỡ hoa đào, phu thê đoan vương ái ân
- Chương 24: Gặp lại lần nữa nam chính!
- Chương 25: Đậu má đoan vương!
- Chương 25-2: Ngoại truyện : Bạch đào đua nở, tuyết chi không chờ
- Chương 26: Đoan vương gia là tên mất nết!
- Chương 27: Hàn Phong Vũ Trúng Độc!
- Chương 28: Đại tỉ gả đi!
- Chương 29: Thành hôn của đại tỉ đã thuận!
- Chương 30: Ngày đại tỉ lại mặt. [hồ điệp ngọc bội.]
- Chương 31: Bắt gián?!
- Chương 32: Bất ngờ?
- Chương 33: Ôn vương trở về
- Chương 34: Tên đầu trâu mặt ngựa nào nuôi cẩu?
- Chương 35: Áo choàng người đưa
- Chương 36: Sắp đặt phải không?
- Chương 37: Trả lời của chàng 1
- Chương 38: Trả lời của chàng 2
- Chương 39: Tân cầm nhi hiểu nhầm. [ôn vương tạ lỗi?]
- Chương 40: Muội cứ việc nói, ta xem như chó sủa bên tai
- Chương 41: Lời của phụ thân thừa tướng
- Chương 42: Tiệc mừng thọ lão tướng quân
- Chương 43: Lão Tướng Quân
- Chương 44: Mạc tiểu thư
- Chương 45: Lẳng lơ thái tử
- Chương 46: Gián, Gián, Gián!
- Chương 47: Thái tử gây khó dễ
- Chương 48: Biện giải?
- Chương 49: Phi lễ?
- Chương 50: Đủ cẩn thận?
- Chương 51: Cọng râu gián còn không có lấy một cái!
- Chương 52: Ôn vương và mạc kim tân? 1
- Chương 53: Ôn Vương Và Mạc Kim Tân 2
- Chương 54: Đại Cẩu Ra Chân!
- Chương 55: Đùi Gà Của Đại Cẩu.
- Chương 56: Riềng Sả Mắm Tôm.
- Chương 57: Vương Gia Chọn Được Rồi!
- Chương 58: Gò má ửng hồng?
- Chương 59: Một Chút Giúp Đỡ.
- Chương 60: Thăm Đại Tỉ.
- Chương 61: Tỉ Muội Vui Mừng Tái Hợp.
- Chương 62: Lời Nói Dối Của Đại Tỉ.
- Chương 63: Tinh Thược Cầm Nhi
- Chương 64: Tinh Thược Không Thích.
- Chương 65: Nếu Phụ Thân Biết.
- Chương 66: Động không nổi các nàng
- Chương 67: Giải Thích.
- Chương 68: Chú Cẩu Lạc Vào Phủ.
- Chương 69: Đàn Con Của Đại Cẩu?
- Chương 70: Hắc Y Nhân Ngày Đó.
- Chương 71: Hàn Phong Vũ Trở Về!
- Chương 72: Giúp hắn
- Chương 73: Suy Tính Cho Muội Không Thương Tổn.
- Chương 74: Đàn Cẩu Hai Tháng.
- Chương 75: Thái Tử Phi Có Hỉ.
- Chương 76: Thái Tử Là Kẻ Vô Tình.
- Chương 77: Khước Từ.
- Chương 78: Chút Sự Tình Năm Đó.
- Chương 79: Cẩu con đi lạc
- Chương 80: Không gặp nó, sẽ không va phải chàng
- Chương 81: Quá Trình Nhận Thân 1
- Chương 82: Quá Trình Nhận Thân 2
- Chương 83: Cầm Nhi Gặp Chuyện.
- Chương 84: Nỗi Lòng Của Thừa Tướng.
- Chương 85: Đau Thể Xác.
- Chương 86: Một Cái Bẫy.
- Chương 87: Thật Hay Giả?
- Chương 88: Điều Tra Của Thừa Tướng.
- Chương 89: Để Nữ Nhi Làm.
- Chương 90: Tinh Thu.
- Chương 91: Mưa Lớn.
- Chương 92: Kết bằng hữu
- Chương 93: Tinh Thu, Tinh Thược.
- Chương 94: Mặc ôn khanh ngang qua
- Chương 95: Âm Mưu Thật Sự 1
- Chương 96: Âm Mưu Thật Sự 2
- Chương 97: Âm Mưu Thật Sự 3
- Chương 98: Chữ Ân Thoáng Qua, Chữ Hận Khắc Sâu.
- Chương 99: Lâm khắc ra tay
- Chương 100: Sự Biến Mất 1
- Chương 101: Sự Biến Mất 2
- Chương 102: Bí Mật Năm Xưa.
- Chương 103: Sinh Thần Thái Tử.
- Chương 104: Kế Hoạch.
- Chương 105: Yến Tiệc Sinh Thần.
- Chương 106: Tình Thế Không Thể Trọn.
- Chương 107: Sự Tức Giận Từ Diệp Tuyết Chi.
- Chương 107-2: Ngoại Truyện: Chúc Mừng Năm Mới.
- Chương 108: Vô Nghĩa Như Thế.
- Chương 109: Cứu Người.
- Chương 110: Kẻ Chiến Thắng Là Nàng.
- Chương 111: Duyên Không Thể Hồi Vãn.
- Chương 112: Thuốc.
- Chương 113: Tìm Hiểu.
- Chương 114: Nhân Tộc.
- Chương 115: Gọi Nàng.
- Chương 116: Trưởng Lão.
- Chương 117: Mật Đình.
- Chương 118: Phía Đông Nhờ Người
- Chương 119: Bệnh Tình.
- Chương 120: Hữu Ly.
- Chương 121: Trùng Hợp.
- Chương 122: Rõ Ràng.
- Chương 123: Chờ Chàng Trả Lời.
- Chương 124: Chờ Nàng Trả Lời
- Chương 125: Thánh Chỉ Ban Hôn.
- Chương 126: Chấp Nhận.
- Chương 127: Ổn Thỏa.
- Chương 128: Mọi Thứ Chỉ Chờ Thời Điểm Tới.
- Chương 129: Thích Sát.
- Chương 130: Thành Hôn.
- Chương 131: Rượu Giao Bôi.
- Chương 132: Cung Tường, Cung Y.
- Chương 133: Chuyện Xưa Năm Ấy.
- Chương 134: Ngày Lại Mặt.
- Chương 135: Diệp Tuyết Chi Đến Cửa.
- Chương 136: Hai Ta Không Còn Gì.
- Chương 137: Trách Nhiệm Của Ta.
- Chương 138: Huyền Quân Quân Phát Hiện.
- Chương 139: Nợ Mới Hận Cũ.
- Chương 140: Huyền Quân Quân, Ngươi Thua Rồi!
- Chương 141: Lợi Dụng.
- Chương 142: Giải Độc.
- Chương 143: Chàng Đã Tỉnh.
- Chương 146: Phía Nam, Hà Dương.
- Chương 147: Cẩm Ngọc Cô Nương.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 83: Cầm Nhi Gặp Chuyện.
Tân phủ.
Tâm Phương Phương tay ôm cẩu con từ xe ngựa mà Huyền Uyên Thành sắp xếp bước xuống, bước chân có chút khập khiễng đi vào phủ.
Là vừa đi qua đại sảnh, bên tai nàng chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở, cùng tiếng kêu bi thương: "Lão gia, thiếp xin người tha cho Cầm Nhi, con bé chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!"
Tiếng nói đó vừa nghe liền biết là của Tam di nương, hướng phát ra là ở Từ Đường.
Cầm Nhi có chuyện?
Tân Phương Phương phản ứng tức thì buông cẩu con ra, không chút để ý có vết thương mà đi nhanh hơn.
Khi bước vào Từ Đường âm lãnh, thứ đầu tiên đập vào mắt Tân Phương Phương là khung cảnh Thừa Tướng tay cầm roi da quật mạnh vào hai người dưới đất, người đó là Tân Cầm Nhi và Tam di nương.
Tân Phương Phương lúc này có thể thấy rõ trên người cả hai y phục rách nát, tóc tai rối bởi, bộ dạng không còn bình ổn như trước. Trên thân thể họ thì đã có vô số vết thương, da thịt bị đánh đến rách nát, phía trên máu tươi chảy thành dòng, như thế chứng minh họ sớm hứng chịu không ít đòn đánh.
Nhưng Thừa Tướng bên này lại không có ý ngừng tay, mặc họ kêu rên thảm thiết, cứ nhắm mắt vô tình xuống tay.
Vút, chát...
Lại thêm một đợt roi da đánh xuống, hai con người vốn còn sức chống tay nay ngã lăn ra đất, sức chống chọi dường như đạt giới hạn, lập tức chẳng chịu nổi nữa, miệng phun ra ngụm máu tươi.
Từng giọt lại từng dòng máu của hai người lan tràn xuống tạo thành vũng máu đỏ kinh dị.
Thảm thương thấm đẫm đến mức Tân Phương Phương trợn tròn mắt, dù chưa biết sự việc ra sao nhưng nàng lại vội vã chạy ra ngăn cách Thừa Tướng, chắn trước hai họ, rồi cũng hô lên: "Phụ thân hạ thủ lưu tình! Xin người hạ thủ lưu tình!"
Giọng Tân Phương Phương mạnh mẽ vang lên, vọng quanh Từ Đường rộng lớn, cùng đánh thức Thừa Tướng đang mất bình tĩnh phía trước.
Chốc lát Thừa Tướng ngưng tay, nâng mắt nhìn, khoảng khắc ấy Tân Phương Phương thấy rõ hai mắt ông đỏ rực, tròng mắt đầy rẫy sự tức giận, ánh mắt xen kẽ đau xót.
Sau nàng nghe Thừa Tướng trầm giọng nói: "Con tránh ra cho ta! Đây là sự trừng phạt dành cho Tân Cầm Nhi."
"Phụ thân! Trừng phạt cho ai nữ nhi không quản. Nữ nhi chỉ biết đây là Tam muội và Tam di nương, là những người luôn dành tình cảm tốt đẹp nhất cho người! Dù họ có tội thì người cũng nên nghĩ đến suy xét nhẹ tay!" Tân Phương Phương cứng đầu đáp lại, nàng kiên định không nghe lời tránh đi.
Nàng biết sự việc này không nhỏ, nhìn dáng vẻ phụ thân vừa tức oán vừa nhịn không được đau lòng kia là đủ hiểu, chỉ là nếu còn đánh tiếp sẽ ra mạng người.
Trừng phạt đôi khi không phải cách giải quyết tốt nhất, nó là hình thức răn đe cho người biết sợ nghe lời mà thôi.
Có khi chỉ được nhất thời, nhưng hậu quả mang vết sẹo khó mờ, khiến tình cảm đôi bên không tốt đẹp. Đều là người thân với nhau, nàng không muốn giữa tất cả xuất hiện vết nứt tinh thần, tình thân
Càng không muốn có người bị tổn thương thể xác nghiêm trọng.
Thừa Tướng thấy Tân Phương Phương cãi lời, ông nhíu chặt mày, hé môi nói: "Nếu thật tốt đẹp như vậy, sao sau lưng ta giấu giếm làm chuyện bại hoại? Bọn chúng ngày trước hành động không suy xét đến, bây giờ ta lấy gì để nương tay?"
Tam di nương nức nở khóc lên, nghe Thừa Tướng buông lời tuyệt tình, tức thì nghẹn ngào thay Tân Phương Phương đáp: "Thiếp và Cầm Nhi thực sự đã biết tội lỗi của mình, từ đầu đến cuối là thiếp quản giáo không nghiêm, còn bao che Cầm Nhi, cho con bé đến bên Tinh Thược mới xảy ra chuyện hôm nay."
Nói đến đây, Tam di nương nghẹn nấc, vẻ mặt đau khổ, giọt lệ rơi rớt gò má, cam chịu thốt lên: "Tất cả dại dột Cầm Nhi mang do tiện thiếp gây ra, nếu lão gia muốn có thể trừng phạt hết lên người tiện thiếp, và xin hãy tha cho Cầm Nhi một con đường..."
Sự tình đến nước này, nguyên do hôm qua Tân Cầm Nhi như bao lần trốn đi Nam Quán, có điều đến tối không thấy trở về.
Cho tới hồi nãy người của phủ Tướng Quân đột nhiên đến, họ đem Tân Cầm Nhi vào phủ, nói rằng Mạc tiểu thư nhà họ trông thấy Cầm Nhi y phục rối loạn bị người của Nam Quán ném ra.
Mạc tiểu thư tưởng đâu cô nương nhà nào, dò hỏi nửa ngày mới biết là Tân Cầm Nhi, Tam tiểu thư Tân phủ. Thương tình quen biết nên mới sai người hộ tống người về đây.
Thừa Tướng lúc đó đồng thời trở về, biết chuyện lập tức ép hỏi, và rồi hỏi ra mọi chuyện từ trước tới nay, quan trọng hơn hết là việc Cầm Nhi đêm qua lỡ cùng Tinh Thược làm chuyện nam nữ.
Biết việc nữ nhi mình bại hoại gia phong, để bản thân thất trinh, người làm cha như Thừa Tướng không thể không hành động như giờ.
Tam di nương hiểu lỗi lầm gây ra ấy không thể xóa bỏ hay được tha thứ...
Nhưng Tam di nương nguyện dùng tính mạng bản thân để đổi lấy bình an cho Cầm Nhi.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi mong Thừa Tướng nể tình cảm bao năm qua, nhìn tới phần tình phụ tử, tha cho Cầm Nhi con đường.
Tâm Phương Phương tay ôm cẩu con từ xe ngựa mà Huyền Uyên Thành sắp xếp bước xuống, bước chân có chút khập khiễng đi vào phủ.
Là vừa đi qua đại sảnh, bên tai nàng chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở, cùng tiếng kêu bi thương: "Lão gia, thiếp xin người tha cho Cầm Nhi, con bé chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!"
Tiếng nói đó vừa nghe liền biết là của Tam di nương, hướng phát ra là ở Từ Đường.
Cầm Nhi có chuyện?
Tân Phương Phương phản ứng tức thì buông cẩu con ra, không chút để ý có vết thương mà đi nhanh hơn.
Khi bước vào Từ Đường âm lãnh, thứ đầu tiên đập vào mắt Tân Phương Phương là khung cảnh Thừa Tướng tay cầm roi da quật mạnh vào hai người dưới đất, người đó là Tân Cầm Nhi và Tam di nương.
Tân Phương Phương lúc này có thể thấy rõ trên người cả hai y phục rách nát, tóc tai rối bởi, bộ dạng không còn bình ổn như trước. Trên thân thể họ thì đã có vô số vết thương, da thịt bị đánh đến rách nát, phía trên máu tươi chảy thành dòng, như thế chứng minh họ sớm hứng chịu không ít đòn đánh.
Nhưng Thừa Tướng bên này lại không có ý ngừng tay, mặc họ kêu rên thảm thiết, cứ nhắm mắt vô tình xuống tay.
Vút, chát...
Lại thêm một đợt roi da đánh xuống, hai con người vốn còn sức chống tay nay ngã lăn ra đất, sức chống chọi dường như đạt giới hạn, lập tức chẳng chịu nổi nữa, miệng phun ra ngụm máu tươi.
Từng giọt lại từng dòng máu của hai người lan tràn xuống tạo thành vũng máu đỏ kinh dị.
Thảm thương thấm đẫm đến mức Tân Phương Phương trợn tròn mắt, dù chưa biết sự việc ra sao nhưng nàng lại vội vã chạy ra ngăn cách Thừa Tướng, chắn trước hai họ, rồi cũng hô lên: "Phụ thân hạ thủ lưu tình! Xin người hạ thủ lưu tình!"
Giọng Tân Phương Phương mạnh mẽ vang lên, vọng quanh Từ Đường rộng lớn, cùng đánh thức Thừa Tướng đang mất bình tĩnh phía trước.
Chốc lát Thừa Tướng ngưng tay, nâng mắt nhìn, khoảng khắc ấy Tân Phương Phương thấy rõ hai mắt ông đỏ rực, tròng mắt đầy rẫy sự tức giận, ánh mắt xen kẽ đau xót.
Sau nàng nghe Thừa Tướng trầm giọng nói: "Con tránh ra cho ta! Đây là sự trừng phạt dành cho Tân Cầm Nhi."
"Phụ thân! Trừng phạt cho ai nữ nhi không quản. Nữ nhi chỉ biết đây là Tam muội và Tam di nương, là những người luôn dành tình cảm tốt đẹp nhất cho người! Dù họ có tội thì người cũng nên nghĩ đến suy xét nhẹ tay!" Tân Phương Phương cứng đầu đáp lại, nàng kiên định không nghe lời tránh đi.
Nàng biết sự việc này không nhỏ, nhìn dáng vẻ phụ thân vừa tức oán vừa nhịn không được đau lòng kia là đủ hiểu, chỉ là nếu còn đánh tiếp sẽ ra mạng người.
Trừng phạt đôi khi không phải cách giải quyết tốt nhất, nó là hình thức răn đe cho người biết sợ nghe lời mà thôi.
Có khi chỉ được nhất thời, nhưng hậu quả mang vết sẹo khó mờ, khiến tình cảm đôi bên không tốt đẹp. Đều là người thân với nhau, nàng không muốn giữa tất cả xuất hiện vết nứt tinh thần, tình thân
Càng không muốn có người bị tổn thương thể xác nghiêm trọng.
Thừa Tướng thấy Tân Phương Phương cãi lời, ông nhíu chặt mày, hé môi nói: "Nếu thật tốt đẹp như vậy, sao sau lưng ta giấu giếm làm chuyện bại hoại? Bọn chúng ngày trước hành động không suy xét đến, bây giờ ta lấy gì để nương tay?"
Tam di nương nức nở khóc lên, nghe Thừa Tướng buông lời tuyệt tình, tức thì nghẹn ngào thay Tân Phương Phương đáp: "Thiếp và Cầm Nhi thực sự đã biết tội lỗi của mình, từ đầu đến cuối là thiếp quản giáo không nghiêm, còn bao che Cầm Nhi, cho con bé đến bên Tinh Thược mới xảy ra chuyện hôm nay."
Nói đến đây, Tam di nương nghẹn nấc, vẻ mặt đau khổ, giọt lệ rơi rớt gò má, cam chịu thốt lên: "Tất cả dại dột Cầm Nhi mang do tiện thiếp gây ra, nếu lão gia muốn có thể trừng phạt hết lên người tiện thiếp, và xin hãy tha cho Cầm Nhi một con đường..."
Sự tình đến nước này, nguyên do hôm qua Tân Cầm Nhi như bao lần trốn đi Nam Quán, có điều đến tối không thấy trở về.
Cho tới hồi nãy người của phủ Tướng Quân đột nhiên đến, họ đem Tân Cầm Nhi vào phủ, nói rằng Mạc tiểu thư nhà họ trông thấy Cầm Nhi y phục rối loạn bị người của Nam Quán ném ra.
Mạc tiểu thư tưởng đâu cô nương nhà nào, dò hỏi nửa ngày mới biết là Tân Cầm Nhi, Tam tiểu thư Tân phủ. Thương tình quen biết nên mới sai người hộ tống người về đây.
Thừa Tướng lúc đó đồng thời trở về, biết chuyện lập tức ép hỏi, và rồi hỏi ra mọi chuyện từ trước tới nay, quan trọng hơn hết là việc Cầm Nhi đêm qua lỡ cùng Tinh Thược làm chuyện nam nữ.
Biết việc nữ nhi mình bại hoại gia phong, để bản thân thất trinh, người làm cha như Thừa Tướng không thể không hành động như giờ.
Tam di nương hiểu lỗi lầm gây ra ấy không thể xóa bỏ hay được tha thứ...
Nhưng Tam di nương nguyện dùng tính mạng bản thân để đổi lấy bình an cho Cầm Nhi.
Niềm hy vọng nhỏ nhoi mong Thừa Tướng nể tình cảm bao năm qua, nhìn tới phần tình phụ tử, tha cho Cầm Nhi con đường.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tình tan tiền cạn
- Chương 2: Tân Phương Phương
- Chương 3: Xuyên qua? ta đang nằm trong lòng ai đây?
- Chương 4: Đoan vương gia
- Chương 5: Tân hoa hoa
- Chương 6: Nữ phụ, số phận mãi mãi đi liền với nhân vật chính!
- Chương 7: Tân Phương Phương Tiểu Thư Xuất Hiện
- Chương 8: Thái tử siêu cấp hãm tài!
- Chương 9: Cực phẩm thái tử để ý ta!
- Chương 10: Yến tiệc, hoàng thượng tham dự?
- Chương 11: Công chúa hoa uyên
- Chương 12: Biểu diễn con khỉ ấy!
- Chương 13: Bất Tài Từ Bé! [Huyết Vũ và Mạc Tiểu Thư]
- Chương 14: Đại tỉ
- Chương 15: Đại tỉ mách bảo
- Chương 16: Tân phủ có các di nương hiểu chuyện?
- Chương 17: Nửa đêm gặp ma?
- Chương 18: Tỉ muội bí mật
- Chương 19: Tân cầm nhi
- Chương 20: Tam muội đừng thế
- Chương 21: Thành hôn của đại tỉ
- Chương 22: Hoa đào từ đâu
- Chương 23: Rực rỡ hoa đào, phu thê đoan vương ái ân
- Chương 24: Gặp lại lần nữa nam chính!
- Chương 25: Đậu má đoan vương!
- Chương 25-2: Ngoại truyện : Bạch đào đua nở, tuyết chi không chờ
- Chương 26: Đoan vương gia là tên mất nết!
- Chương 27: Hàn Phong Vũ Trúng Độc!
- Chương 28: Đại tỉ gả đi!
- Chương 29: Thành hôn của đại tỉ đã thuận!
- Chương 30: Ngày đại tỉ lại mặt. [hồ điệp ngọc bội.]
- Chương 31: Bắt gián?!
- Chương 32: Bất ngờ?
- Chương 33: Ôn vương trở về
- Chương 34: Tên đầu trâu mặt ngựa nào nuôi cẩu?
- Chương 35: Áo choàng người đưa
- Chương 36: Sắp đặt phải không?
- Chương 37: Trả lời của chàng 1
- Chương 38: Trả lời của chàng 2
- Chương 39: Tân cầm nhi hiểu nhầm. [ôn vương tạ lỗi?]
- Chương 40: Muội cứ việc nói, ta xem như chó sủa bên tai
- Chương 41: Lời của phụ thân thừa tướng
- Chương 42: Tiệc mừng thọ lão tướng quân
- Chương 43: Lão Tướng Quân
- Chương 44: Mạc tiểu thư
- Chương 45: Lẳng lơ thái tử
- Chương 46: Gián, Gián, Gián!
- Chương 47: Thái tử gây khó dễ
- Chương 48: Biện giải?
- Chương 49: Phi lễ?
- Chương 50: Đủ cẩn thận?
- Chương 51: Cọng râu gián còn không có lấy một cái!
- Chương 52: Ôn vương và mạc kim tân? 1
- Chương 53: Ôn Vương Và Mạc Kim Tân 2
- Chương 54: Đại Cẩu Ra Chân!
- Chương 55: Đùi Gà Của Đại Cẩu.
- Chương 56: Riềng Sả Mắm Tôm.
- Chương 57: Vương Gia Chọn Được Rồi!
- Chương 58: Gò má ửng hồng?
- Chương 59: Một Chút Giúp Đỡ.
- Chương 60: Thăm Đại Tỉ.
- Chương 61: Tỉ Muội Vui Mừng Tái Hợp.
- Chương 62: Lời Nói Dối Của Đại Tỉ.
- Chương 63: Tinh Thược Cầm Nhi
- Chương 64: Tinh Thược Không Thích.
- Chương 65: Nếu Phụ Thân Biết.
- Chương 66: Động không nổi các nàng
- Chương 67: Giải Thích.
- Chương 68: Chú Cẩu Lạc Vào Phủ.
- Chương 69: Đàn Con Của Đại Cẩu?
- Chương 70: Hắc Y Nhân Ngày Đó.
- Chương 71: Hàn Phong Vũ Trở Về!
- Chương 72: Giúp hắn
- Chương 73: Suy Tính Cho Muội Không Thương Tổn.
- Chương 74: Đàn Cẩu Hai Tháng.
- Chương 75: Thái Tử Phi Có Hỉ.
- Chương 76: Thái Tử Là Kẻ Vô Tình.
- Chương 77: Khước Từ.
- Chương 78: Chút Sự Tình Năm Đó.
- Chương 79: Cẩu con đi lạc
- Chương 80: Không gặp nó, sẽ không va phải chàng
- Chương 81: Quá Trình Nhận Thân 1
- Chương 82: Quá Trình Nhận Thân 2
- Chương 83: Cầm Nhi Gặp Chuyện.
- Chương 84: Nỗi Lòng Của Thừa Tướng.
- Chương 85: Đau Thể Xác.
- Chương 86: Một Cái Bẫy.
- Chương 87: Thật Hay Giả?
- Chương 88: Điều Tra Của Thừa Tướng.
- Chương 89: Để Nữ Nhi Làm.
- Chương 90: Tinh Thu.
- Chương 91: Mưa Lớn.
- Chương 92: Kết bằng hữu
- Chương 93: Tinh Thu, Tinh Thược.
- Chương 94: Mặc ôn khanh ngang qua
- Chương 95: Âm Mưu Thật Sự 1
- Chương 96: Âm Mưu Thật Sự 2
- Chương 97: Âm Mưu Thật Sự 3
- Chương 98: Chữ Ân Thoáng Qua, Chữ Hận Khắc Sâu.
- Chương 99: Lâm khắc ra tay
- Chương 100: Sự Biến Mất 1
- Chương 101: Sự Biến Mất 2
- Chương 102: Bí Mật Năm Xưa.
- Chương 103: Sinh Thần Thái Tử.
- Chương 104: Kế Hoạch.
- Chương 105: Yến Tiệc Sinh Thần.
- Chương 106: Tình Thế Không Thể Trọn.
- Chương 107: Sự Tức Giận Từ Diệp Tuyết Chi.
- Chương 107-2: Ngoại Truyện: Chúc Mừng Năm Mới.
- Chương 108: Vô Nghĩa Như Thế.
- Chương 109: Cứu Người.
- Chương 110: Kẻ Chiến Thắng Là Nàng.
- Chương 111: Duyên Không Thể Hồi Vãn.
- Chương 112: Thuốc.
- Chương 113: Tìm Hiểu.
- Chương 114: Nhân Tộc.
- Chương 115: Gọi Nàng.
- Chương 116: Trưởng Lão.
- Chương 117: Mật Đình.
- Chương 118: Phía Đông Nhờ Người
- Chương 119: Bệnh Tình.
- Chương 120: Hữu Ly.
- Chương 121: Trùng Hợp.
- Chương 122: Rõ Ràng.
- Chương 123: Chờ Chàng Trả Lời.
- Chương 124: Chờ Nàng Trả Lời
- Chương 125: Thánh Chỉ Ban Hôn.
- Chương 126: Chấp Nhận.
- Chương 127: Ổn Thỏa.
- Chương 128: Mọi Thứ Chỉ Chờ Thời Điểm Tới.
- Chương 129: Thích Sát.
- Chương 130: Thành Hôn.
- Chương 131: Rượu Giao Bôi.
- Chương 132: Cung Tường, Cung Y.
- Chương 133: Chuyện Xưa Năm Ấy.
- Chương 134: Ngày Lại Mặt.
- Chương 135: Diệp Tuyết Chi Đến Cửa.
- Chương 136: Hai Ta Không Còn Gì.
- Chương 137: Trách Nhiệm Của Ta.
- Chương 138: Huyền Quân Quân Phát Hiện.
- Chương 139: Nợ Mới Hận Cũ.
- Chương 140: Huyền Quân Quân, Ngươi Thua Rồi!
- Chương 141: Lợi Dụng.
- Chương 142: Giải Độc.
- Chương 143: Chàng Đã Tỉnh.
- Chương 146: Phía Nam, Hà Dương.
- Chương 147: Cẩm Ngọc Cô Nương.
- bình luận