Phúc Tấn Thuần Phu Ký - Chương 129: Không được ức hiếp ngạch nương
Chương trước- Chương 1
- Chương 2: Phu thê ân ái (H)
- Chương 3: Phu thê ân ái (H+)
- Chương 4: Phu thê ân ái (H)
- Chương 5: Ân cần quan tâm
- Chương 6: Sóng ngầm hậu viện
- Chương 7: Sóng ngầm hậu viện (tt)
- Chương 8: Chuẩn bệnh
- Chương 9: Đêm (H)
- Chương 10: Đêm (H)
- Chương 11: Nỉ non (H)
- Chương 12: Thỉnh an ngạch nương
- Chương 13: Di tình
- Chương 14: Chuyện tốt
- Chương 15
- Chương 16: Nguyện vọng
- Chương 17: Ép buộc (H)
- Chương 18: Ép buộc (tt)
- Chương 19: Ép buộc (P3)
- Chương 20: Nỉ non bên gối
- Chương 21
- Chương 22: Hương vận uyển
- Chương 23: Tứ gia nổi giận
- Chương 24: Ăn lẩu dê
- Chương 25: Ăn lẩu dê (tt)
- Chương 26: Phu thê hòa hợp
- Chương 27: Phu thê hòa hợp (tt)
- Chương 28: Đầu ngón tay trêu đùa (H)
- Chương 29: Sủng hạnh (H)
- Chương 30: Dư vị ái tình (H)
- Chương 31: Tứ gia trêu chọc
- Chương 32: Cùng tắm
- Chương 33: Buổi sáng ngọt ngào
- Chương 34: Phúc Tấn nắm quyền
- Chương 35: Tâm kế
- Chương 36: Mách lẻo
- Chương 37: Bị thương
- Chương 38: Nhu tình
- Chương 39: Mật ý
- Chương 40: Nguyệt san
- Chương 41: Kỳ nguyệt sự mẫn cảm
- Chương 42: Xuân tình (H -)
- Chương 43: Dùng tay an ủi
- Chương 44: Sưởi ấm
- Chương 45: Lý thị thỉnh an
- Chương 46: Nhượng hài tử
- Chương 47: Huyết mạch liền tâm
- Chương 48: Trang hoàng đón lễ
- Chương 49: Trừ tịch yến
- Chương 50: Tứ gia say rượu
- Chương 51: Sắp xếp các viện
- Chương 52: Sủng hạnh (H)
- Chương 53: Yêu đến " tận cùng" (H)
- Chương 54: Khai mở cung khẩu
- Chương 55: Ngọc căn dương cụ
- Chương 56: Buổi sáng xấu hổ
- Chương 57: Người mới nhập phủ
- Chương 58: " Trắc phúc tấn "
- Chương 59: Trà dưỡng thai
- Chương 60: Hỷ mạch ?
- Chương 61: Cung tâm kế
- Chương 62: Phúc tấn hồi phủ
- Chương 63: Ngóng chờ
- Chương 64: Tứ gia bị thương
- Chương 65: Lại hồ Nháo
- Chương 66: Tâm cơ đích phúc tấn
- Chương 67: Cảnh thị
- Chương 68: Cảnh thị (tt)
- Chương 69: Vỡ kế hoạch...?!!
- Chương 70: Trang Uyển ghen
- Chương 71: Phúc tấn cao trào (H)
- Chương 72: Khẩu giao (H)
- Chương 73: Khẩu giao (H)
- Chương 74: Đừng nhìn (H)
- Chương 75: Hoài thai vẫn sủng (H)
- Chương 76: Chuẩn mạch
- Chương 77: Chất vấn
- Chương 78: Tứ gia chỉnh đốn
- Chương 79: Tứ gia tâm cơ?!
- Chương 80: Thân mẫu
- Chương 81: Vấn an thân mẫu
- Chương 82: Chuyện nhà Phí Dương Cổ
- Chương 83: Bát gia đảng?!!
- Chương 84: Địa vị lung lay
- Chương 85: Sinh đích tử
- Chương 86: Sau sinh
- Chương 87: Tây viện
- Chương 88: Bỉ tâm tự bình tâm
- Chương 89: Làm loạn sau bức bình phong
- Chương 90: Ân ái tronh bồn tắm (H)
- Chương 91: " Tiểu hài tử" (H)
- Chương 92: Thiên kiều bá mị (H)
- Chương 93: Lộng hỏng (H)
- Chương 94: Chuyện vặt (H)
- Chương 95: Được sủng mà kiêu
- Chương 96: Mẫu tử liền tâm
- Chương 97: Địa vị " lung lay"
- Chương 98: Giận dỗi
- Chương 99: Diễn sâu :)
- Chương 100: Chuyện trẻ con
- Chương 101: Thập tứ a ca
- Chương 102: Chiếm tiện nghi
- Chương 103
- Chương 104: Hàm chứa .. (H)
- Chương 105: Giận (H)
- Chương 106: Chuyện trong cung
- Chương 107: Nhiễu sự từ Thập tứ a ca
- Chương 108: Thượng thọ
- Chương 109: Thượng Thọ
- Chương 110: Chuyện bên nhà mẹ
- Chương 111: Sóng ngầm nội tộc
- Chương 113: Người mới xuất hiện
- Chương 114: Màn đối đáp
- Chương 115: Phí Dương Cổ sinh bệnh
- Chương 116: Tình chàng ý thiếp
- Chương 117: Giải quyết chướng ngại
- Chương 118: Hồi phủ
- Chương 119: Yêu yêu trong phòng trẻ con (H)
- Chương 120: Yêu sủng (H)
- Chương 121: Thâu đêm suốt sáng (H)
- Chương 122: Ghen nhẹ
- Chương 123: Dận Trinh
- Chương 124: Tâm tư Dận Trinh
- Chương 125: Lẩn trốn
- Chương 126: Bát phúc tấn Quách Lạc La thị
- Chương 127: Khí chất phúc tấn
- Chương 128: Tức giận
- Chương 129: Không được ức hiếp ngạch nương
- Chương 130: Không nỡ rời xa
- Chương 131: Dạy con
- Chương 132: Giáo huấn
- Chương 133: Nói chuyện " chính sự" (H)
- Chương 134: " chính sự" (H)
- Chương 135: Chính sự bị quấy rối (H)
- Chương 136: Chưởng sự cô cô
- Chương 137: Giáo huấn
- Chương 138: Quy củ!!
- Chương 139: Giải vây
- Chương 140: Lại tiến cung
- Chương 141: Tâm cơ Nữu Cô Lộc thị
- Chương 142: Ẩn ý !!
- Chương 143: Liêm sĩ!!
- Chương 144: Thư phòng
- Chương 145: Tố Lan bày trò
- Chương 146: Nhập Thập tứ phủ
- Chương 147: Dận Trinh sinh khí
- Chương 148: Đau lòng
- Chương 149: An ủi (H)
- Chương 150: An ủi (H)
- Chương 151: Ngũ Cách hồi kinh
- Chương 152: Kết cục
- Chương 154: Phiên ngoại- Dận Trinh
- Chương 155: Phiên ngoại
- Chương 156: Hoàn (End)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phúc Tấn Thuần Phu Ký
Chương 129: Không được ức hiếp ngạch nương
Nhớ đến bộ dáng Đức phi không chút để ý nàng liền tức giận đến đỏ mắt, "Cái gì gọi là thời gian mang thai không biết an dưỡng, gây điều gieo tội. Chẳng phải do Đức phi không màng Hoằng An bệnh lại bắt tiến cung, ngược lại chướng mắt mắt phân phó Tứ gia đi tìm nữ nhân khác. Thiếp phải khổ sở thế nào mới sinh được hài tử của chính mình, mặc kệ Tứ gia người cùng các nữ nhân khác sinh bao nhiêu hài tử khỏe mạnh. Suy cho cùng chỉ có Hoằng An của thiếp là nên mau chóng đoản mệnh "
"Câm miệng! Không cho phép nàng nói hươu nói vượn?!"
Dận Chân nghiến răng nghiến lợi mà rống lên một tiếng, ngược lại nhìn về phía Trúc Tương đang bưng chậu nước cùng khăn lông ngây ngốc đứng ở cửa, còn có Tô Bồi Thịnh.
"Đều cút hết đi!!"
Trang Uyển bị rống lên một tiếng, nhìn đến thần sắc bọn hạ nhân trên mặt kinh nghi bất định, cũng biết mình nhất thời xúc động phẫn nộ nói sai lời, chỉ cắn chặt môi dưới, tiến đến trên đầu giường ôm đánh thức Hoằng An.
Dận Chân cũng là đau đầu.
Hắn từ trước đến nay rất hiểu rõ ngạch nương nhà mình, Đức phi từ trước đến nay đối với chính mình thường xuyên nói lời không tình lý, nhưng mà hiếu tự lễ giáo, hắn không thể phản kháng. Trước kia còn không cam lòng, nhiều năm như vậy qua đi, hắn đã có thể bình thản đối đãi.
Hoằng An là đứa con sau Hoằng Huy khiến hắn đắc ý nhất vì là đích tử, tuổi nhỏ là có thể nhìn ra băng tuyết thông minh, Trang Uyển cũng là đích phúc tấn mà hắn kiêu hãnh, hai người cử án tề mi khiến trong lòng hắn thoải mái cực hạn. Sau khi nghe được Đức phi nói, trong lòng hắn cũng là phẫn nộ, chỉ nghĩ ngạch nương nhất thời nói ra, lại không nghĩ vì thế khiến phúc tấn nhà mình nổi trận lôi đình.
Đúng rồi, Hoằng An so với hắn năm đó không giống nhau, Hoằng An là bảo bối mà Trang Uyển hận không thể nâng niu ở lòng bàn tay
Cũng là bảo bối của hắn
"Ngạch nương...... A mã?"
Hoằng Hóa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, đôi mắt đen láy qua lại nhìn Trang Uyển cùng Dận Chân, rõ ràng là gương mặt non nớt lại vô tình khiến người cảm thấy nó cái gì cũng biết.
Hơn ba tuổi, rốt cuộc đã hiểu chuyện, liền tính là hài tử nháo không nên làm trò.
"Hoằng An."
Trang Uyển sờ sờ đầu nhỏ.
"Còn khó chịu sao?"
Hoằng An lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn như cũ không nhịn được mà hướng Dận Chân ngó ngó.
Nhìn Trang Uyển đưa lưng về phía chính mình, cùng đôi mắt nhỏ của Hoằng An, Dận Chân âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, ngồi xuống trên đầu giường.
"Cho người đem nó mang về trong phòng ngủ đi."
Trang Uyển không để ý tới hắn.
Dận Chân xấu hổ, theo sau vươn tay cũng đi xoa xoa bánh bao nhà mình, bị Hoằng An vươn móng vuốt nhỏ bắt lấy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói
"A mã không được ức hiếp ngạch nương."
Trang Uyển sửng sốt, Dận Chân cũng sửng sốt, tiểu hài tử đồng ngôn không cố kỵ, Dận Chân có chút xấu hổ, nhìn mắt Trang Uyển, duỗi tay đem Hoằng An ôm lên.
"A mã không có ức hiếp ngạch nương con"
Hoằng An không nói lời nào, dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm Dận Chân không buông.
Dận Chân xấu hổ, bản ra nghiêm túc mặt.
" con nên ngủ rồi."
Hoằng An tránh tránh tay Dận Chân, không tránh thoát, quay đầu lại lại đi nhìn Trang Uyển..
"Hoằng An bồi ngạch nương."
Lời này Trang Uyển cũng nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ đầu nhỏ, đem Hoằng An ôm đến bên người.
"Được, Hoằng An bồi ngạch nương ngủ."
Dận Chân tức khắc đen mặt, hắn rất muốn bày ra lập trường nghiêm phụ đem Hoằng An trực tiếp quăng ra ngoài, lại không thể phạt viết một trăm trang chữ to, nhưng mà nhìn biểu tình Trang Uyển cười như không cười, hắn dừng một chút, vẫn là đem lời sắp thốt ra miệng nuốt trở vào.
Dận Chân từ một bên kệ sách nhỏ lấy ra quyển sách ngồi ở bên cạnh xem, Trang Uyển là ngạch nương tính tình tốt, thấp giọng dỗ dành Hoằng An, sau đó thuận thế giáo huấn về lễ tiết nhân tình, cũng không có nửa điểm lừa gạt tiểu hài tử.
Thời gian nửa chén trà trôi qua, chờ đến Hoằng An huyên thuyên nói một đoàn, lại nhịn không được mệt rã rời, Dận Chân kêu người tiến vào, đem Hoằng An mơ mơ màng màng ôm trở về phòng, lúc này mới ngồi trở lại mép giường ôm Trang Uyển nói
"Không có hài tử so với Hoằng An tốt hơn."
Trang Uyển nhìn nam nhân bên cạnh, mím môi, một đôi mắt đẹp thần sắc ý vị thâm trường.
"Ngạch nương vẫn còn chờ đứa trẻ do Nữu Cỗ Lộc thị sinh ra"
"Câm miệng! Không cho phép nàng nói hươu nói vượn?!"
Dận Chân nghiến răng nghiến lợi mà rống lên một tiếng, ngược lại nhìn về phía Trúc Tương đang bưng chậu nước cùng khăn lông ngây ngốc đứng ở cửa, còn có Tô Bồi Thịnh.
"Đều cút hết đi!!"
Trang Uyển bị rống lên một tiếng, nhìn đến thần sắc bọn hạ nhân trên mặt kinh nghi bất định, cũng biết mình nhất thời xúc động phẫn nộ nói sai lời, chỉ cắn chặt môi dưới, tiến đến trên đầu giường ôm đánh thức Hoằng An.
Dận Chân cũng là đau đầu.
Hắn từ trước đến nay rất hiểu rõ ngạch nương nhà mình, Đức phi từ trước đến nay đối với chính mình thường xuyên nói lời không tình lý, nhưng mà hiếu tự lễ giáo, hắn không thể phản kháng. Trước kia còn không cam lòng, nhiều năm như vậy qua đi, hắn đã có thể bình thản đối đãi.
Hoằng An là đứa con sau Hoằng Huy khiến hắn đắc ý nhất vì là đích tử, tuổi nhỏ là có thể nhìn ra băng tuyết thông minh, Trang Uyển cũng là đích phúc tấn mà hắn kiêu hãnh, hai người cử án tề mi khiến trong lòng hắn thoải mái cực hạn. Sau khi nghe được Đức phi nói, trong lòng hắn cũng là phẫn nộ, chỉ nghĩ ngạch nương nhất thời nói ra, lại không nghĩ vì thế khiến phúc tấn nhà mình nổi trận lôi đình.
Đúng rồi, Hoằng An so với hắn năm đó không giống nhau, Hoằng An là bảo bối mà Trang Uyển hận không thể nâng niu ở lòng bàn tay
Cũng là bảo bối của hắn
"Ngạch nương...... A mã?"
Hoằng Hóa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, đôi mắt đen láy qua lại nhìn Trang Uyển cùng Dận Chân, rõ ràng là gương mặt non nớt lại vô tình khiến người cảm thấy nó cái gì cũng biết.
Hơn ba tuổi, rốt cuộc đã hiểu chuyện, liền tính là hài tử nháo không nên làm trò.
"Hoằng An."
Trang Uyển sờ sờ đầu nhỏ.
"Còn khó chịu sao?"
Hoằng An lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn như cũ không nhịn được mà hướng Dận Chân ngó ngó.
Nhìn Trang Uyển đưa lưng về phía chính mình, cùng đôi mắt nhỏ của Hoằng An, Dận Chân âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, ngồi xuống trên đầu giường.
"Cho người đem nó mang về trong phòng ngủ đi."
Trang Uyển không để ý tới hắn.
Dận Chân xấu hổ, theo sau vươn tay cũng đi xoa xoa bánh bao nhà mình, bị Hoằng An vươn móng vuốt nhỏ bắt lấy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói
"A mã không được ức hiếp ngạch nương."
Trang Uyển sửng sốt, Dận Chân cũng sửng sốt, tiểu hài tử đồng ngôn không cố kỵ, Dận Chân có chút xấu hổ, nhìn mắt Trang Uyển, duỗi tay đem Hoằng An ôm lên.
"A mã không có ức hiếp ngạch nương con"
Hoằng An không nói lời nào, dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm Dận Chân không buông.
Dận Chân xấu hổ, bản ra nghiêm túc mặt.
" con nên ngủ rồi."
Hoằng An tránh tránh tay Dận Chân, không tránh thoát, quay đầu lại lại đi nhìn Trang Uyển..
"Hoằng An bồi ngạch nương."
Lời này Trang Uyển cũng nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ đầu nhỏ, đem Hoằng An ôm đến bên người.
"Được, Hoằng An bồi ngạch nương ngủ."
Dận Chân tức khắc đen mặt, hắn rất muốn bày ra lập trường nghiêm phụ đem Hoằng An trực tiếp quăng ra ngoài, lại không thể phạt viết một trăm trang chữ to, nhưng mà nhìn biểu tình Trang Uyển cười như không cười, hắn dừng một chút, vẫn là đem lời sắp thốt ra miệng nuốt trở vào.
Dận Chân từ một bên kệ sách nhỏ lấy ra quyển sách ngồi ở bên cạnh xem, Trang Uyển là ngạch nương tính tình tốt, thấp giọng dỗ dành Hoằng An, sau đó thuận thế giáo huấn về lễ tiết nhân tình, cũng không có nửa điểm lừa gạt tiểu hài tử.
Thời gian nửa chén trà trôi qua, chờ đến Hoằng An huyên thuyên nói một đoàn, lại nhịn không được mệt rã rời, Dận Chân kêu người tiến vào, đem Hoằng An mơ mơ màng màng ôm trở về phòng, lúc này mới ngồi trở lại mép giường ôm Trang Uyển nói
"Không có hài tử so với Hoằng An tốt hơn."
Trang Uyển nhìn nam nhân bên cạnh, mím môi, một đôi mắt đẹp thần sắc ý vị thâm trường.
"Ngạch nương vẫn còn chờ đứa trẻ do Nữu Cỗ Lộc thị sinh ra"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2: Phu thê ân ái (H)
- Chương 3: Phu thê ân ái (H+)
- Chương 4: Phu thê ân ái (H)
- Chương 5: Ân cần quan tâm
- Chương 6: Sóng ngầm hậu viện
- Chương 7: Sóng ngầm hậu viện (tt)
- Chương 8: Chuẩn bệnh
- Chương 9: Đêm (H)
- Chương 10: Đêm (H)
- Chương 11: Nỉ non (H)
- Chương 12: Thỉnh an ngạch nương
- Chương 13: Di tình
- Chương 14: Chuyện tốt
- Chương 15
- Chương 16: Nguyện vọng
- Chương 17: Ép buộc (H)
- Chương 18: Ép buộc (tt)
- Chương 19: Ép buộc (P3)
- Chương 20: Nỉ non bên gối
- Chương 21
- Chương 22: Hương vận uyển
- Chương 23: Tứ gia nổi giận
- Chương 24: Ăn lẩu dê
- Chương 25: Ăn lẩu dê (tt)
- Chương 26: Phu thê hòa hợp
- Chương 27: Phu thê hòa hợp (tt)
- Chương 28: Đầu ngón tay trêu đùa (H)
- Chương 29: Sủng hạnh (H)
- Chương 30: Dư vị ái tình (H)
- Chương 31: Tứ gia trêu chọc
- Chương 32: Cùng tắm
- Chương 33: Buổi sáng ngọt ngào
- Chương 34: Phúc Tấn nắm quyền
- Chương 35: Tâm kế
- Chương 36: Mách lẻo
- Chương 37: Bị thương
- Chương 38: Nhu tình
- Chương 39: Mật ý
- Chương 40: Nguyệt san
- Chương 41: Kỳ nguyệt sự mẫn cảm
- Chương 42: Xuân tình (H -)
- Chương 43: Dùng tay an ủi
- Chương 44: Sưởi ấm
- Chương 45: Lý thị thỉnh an
- Chương 46: Nhượng hài tử
- Chương 47: Huyết mạch liền tâm
- Chương 48: Trang hoàng đón lễ
- Chương 49: Trừ tịch yến
- Chương 50: Tứ gia say rượu
- Chương 51: Sắp xếp các viện
- Chương 52: Sủng hạnh (H)
- Chương 53: Yêu đến " tận cùng" (H)
- Chương 54: Khai mở cung khẩu
- Chương 55: Ngọc căn dương cụ
- Chương 56: Buổi sáng xấu hổ
- Chương 57: Người mới nhập phủ
- Chương 58: " Trắc phúc tấn "
- Chương 59: Trà dưỡng thai
- Chương 60: Hỷ mạch ?
- Chương 61: Cung tâm kế
- Chương 62: Phúc tấn hồi phủ
- Chương 63: Ngóng chờ
- Chương 64: Tứ gia bị thương
- Chương 65: Lại hồ Nháo
- Chương 66: Tâm cơ đích phúc tấn
- Chương 67: Cảnh thị
- Chương 68: Cảnh thị (tt)
- Chương 69: Vỡ kế hoạch...?!!
- Chương 70: Trang Uyển ghen
- Chương 71: Phúc tấn cao trào (H)
- Chương 72: Khẩu giao (H)
- Chương 73: Khẩu giao (H)
- Chương 74: Đừng nhìn (H)
- Chương 75: Hoài thai vẫn sủng (H)
- Chương 76: Chuẩn mạch
- Chương 77: Chất vấn
- Chương 78: Tứ gia chỉnh đốn
- Chương 79: Tứ gia tâm cơ?!
- Chương 80: Thân mẫu
- Chương 81: Vấn an thân mẫu
- Chương 82: Chuyện nhà Phí Dương Cổ
- Chương 83: Bát gia đảng?!!
- Chương 84: Địa vị lung lay
- Chương 85: Sinh đích tử
- Chương 86: Sau sinh
- Chương 87: Tây viện
- Chương 88: Bỉ tâm tự bình tâm
- Chương 89: Làm loạn sau bức bình phong
- Chương 90: Ân ái tronh bồn tắm (H)
- Chương 91: " Tiểu hài tử" (H)
- Chương 92: Thiên kiều bá mị (H)
- Chương 93: Lộng hỏng (H)
- Chương 94: Chuyện vặt (H)
- Chương 95: Được sủng mà kiêu
- Chương 96: Mẫu tử liền tâm
- Chương 97: Địa vị " lung lay"
- Chương 98: Giận dỗi
- Chương 99: Diễn sâu :)
- Chương 100: Chuyện trẻ con
- Chương 101: Thập tứ a ca
- Chương 102: Chiếm tiện nghi
- Chương 103
- Chương 104: Hàm chứa .. (H)
- Chương 105: Giận (H)
- Chương 106: Chuyện trong cung
- Chương 107: Nhiễu sự từ Thập tứ a ca
- Chương 108: Thượng thọ
- Chương 109: Thượng Thọ
- Chương 110: Chuyện bên nhà mẹ
- Chương 111: Sóng ngầm nội tộc
- Chương 113: Người mới xuất hiện
- Chương 114: Màn đối đáp
- Chương 115: Phí Dương Cổ sinh bệnh
- Chương 116: Tình chàng ý thiếp
- Chương 117: Giải quyết chướng ngại
- Chương 118: Hồi phủ
- Chương 119: Yêu yêu trong phòng trẻ con (H)
- Chương 120: Yêu sủng (H)
- Chương 121: Thâu đêm suốt sáng (H)
- Chương 122: Ghen nhẹ
- Chương 123: Dận Trinh
- Chương 124: Tâm tư Dận Trinh
- Chương 125: Lẩn trốn
- Chương 126: Bát phúc tấn Quách Lạc La thị
- Chương 127: Khí chất phúc tấn
- Chương 128: Tức giận
- Chương 129: Không được ức hiếp ngạch nương
- Chương 130: Không nỡ rời xa
- Chương 131: Dạy con
- Chương 132: Giáo huấn
- Chương 133: Nói chuyện " chính sự" (H)
- Chương 134: " chính sự" (H)
- Chương 135: Chính sự bị quấy rối (H)
- Chương 136: Chưởng sự cô cô
- Chương 137: Giáo huấn
- Chương 138: Quy củ!!
- Chương 139: Giải vây
- Chương 140: Lại tiến cung
- Chương 141: Tâm cơ Nữu Cô Lộc thị
- Chương 142: Ẩn ý !!
- Chương 143: Liêm sĩ!!
- Chương 144: Thư phòng
- Chương 145: Tố Lan bày trò
- Chương 146: Nhập Thập tứ phủ
- Chương 147: Dận Trinh sinh khí
- Chương 148: Đau lòng
- Chương 149: An ủi (H)
- Chương 150: An ủi (H)
- Chương 151: Ngũ Cách hồi kinh
- Chương 152: Kết cục
- Chương 154: Phiên ngoại- Dận Trinh
- Chương 155: Phiên ngoại
- Chương 156: Hoàn (End)
- bình luận