Quốc Gia Ác Quỷ - Chương 1: Ngày đầu thử việc
Chương trước- Chương 1: Ngày đầu thử việc
- Chương 2: Thi thể
- Chương 3: Nghi vấn
- Chương 4: Chuyện lạ liên tục xuất hiện
- Chương 5: Có ma!!!
- Chương 6: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 7: Trở lại tiệm sách
- Chương 8: Bóng tối bao trùm
- Chương 9: Chỉ có hai?
- Chương 10: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 11: Viện binh
- Chương 12: Nguy hiểm
- Chương 13: Cô gái đáng sợ
- Chương 14: Phần thứ hai thử công việc
- Chương 15: Nghe ngóng
- Chương 16: Tự sát
- Chương 17: Túc quỷ
- Chương 18: Nguyên nhân gây ra
- Chương 19: Giải quyết tình huống phòng 703
- Chương 20: Gọi hồn
- Chương 21: Quỷ ảnh
- Chương 22: Không bình tĩnh
- Chương 23: Tới gần
- Chương 24: Thả lại
- Chương 25: Chương 25!!!!
- Chương 26: Lãnh nguyệt
- Chương 27: Tiếng động trên lầu
- Chương 28: Chỉ có miệng, không có mặt
- Chương 29: Ảo cảnh
- Chương 30: Trốn
- Chương 31: Một con quỷ khác
- Chương 32: Hoang mang
- Chương 33: Đầu mối
- Chương 34: Chạm tay tới cái ác
- Chương 35: Dãy dụa
- Chương 36: Gọi điện thông báo
- Chương 37: Quay lại công ty
- Chương 38: Vào nghề săn quỷ
- Chương 39: Hệ thống
- Chương 40: Kiểm tra cùng thăng chức
- Chương 41: Ký kết chuyển hợp đồng chính thức
- Chương 42: Thể chất ác linh
- Chương 43: Chỗ ở mới
- Chương 44: Bạn cùng phòng
- Chương 45: Nghe nói
- Chương 46: Khoác lác
- Chương 47: Nam cung vân
- Chương 48: Làm mạnh
- Chương 49: Quyền hạn quản lý
- Chương 50: Cô gái tự sát
- Chương 51: Lần nữa hợp tác
- Chương 52: Xác nữ trôi sông
- Chương 53: Vớt xác
- Chương 54: Kì lạ
- Chương 55: Trần lão đại
- Chương 56: Nhắc nhở
- Chương 57: Đưa tôi về nhà....
- Chương 58: Ngôi nhà lớn...
- Chương 59: Ở nhờ
- Chương 60: Trở về để giết người
- Chương 61: Giọt nước
- Chương 62: Nó chưa chết
- Chương 63: Mất tích
- Chương 64: Mất nước
- Chương 65: Di chuyển
- Chương 66: Hồ Đại ngưu
- Chương 67: Giết người
- Chương 68: Ép hỏi
- Chương 69: Bí mật
- Chương 70: Trúng chiêu
- Chương 71: Quỷ ảnh bên cửa sổ
- Chương 72: Chậm một bước!
- Chương 73: Mê hoặc
- Chương 74: Tràn ngập
- Chương 75: Chết trong mộng
- Chương 76: Chân tướng của sự chết chóc trước mắt
- Chương 77: Âm mưu?
- Chương 78: Trốn
- Chương 79: Dãy dụa
- Chương 80: Quỷ dị
- Chương 81: Chân tướng tiềm ẩn
- Chương 82: Trận!! Mở
- Chương 83: Tìm đường chết
- Chương 84: Trở về (1)
- Chương 85: Trở về (2)
- Chương 86: Lãnh nguyệt đến ở cùng
- Chương 87: Về nhà
- Chương 88: Đáng sợ
- Chương 89: Bạn học đại học
- Chương 90: Hi vọng thăng tiến
- Chương 91: Tin dữ
- Chương 92: Ký túc xá
- Chương 93: Tao tin mày
- Chương 94: Ác mộng
- Chương 95: Kể lại
- Chương 96: Nguyên nhân
- Chương 97: Ba đầu to, con đầu nhỏ
- Chương 98: Đoạn video
- Chương 99: Hồi tưởng
- Chương 100: Kinh hãi
- Chương 101: Mài dao
- Chương 102: Quỷ nhập xác
- Chương 103: Ngủ
- Chương 104: Răng rơi đầy đất
- Chương 105: Thực hư lẫn lộn
- Chương 106: Ác mộng
- Chương 107: Cùng một nhà
- Chương 108: Thế giới trong mộng
- Chương 109: Đương đầu với thử thách
- Chương 110: Một màn kinh hãi
- Chương 111: Lí do
- Chương 112: Cửa ra
- Chương 113: Mạng lớn
- Chương 114: Mộng ma
- Chương 115: Xin thăng cấp
- Chương 116: Thất vọng
- Chương 117: Không tiến mà lui
- Chương 118: Người chết về nhà
- Chương 119: Điều tra
- Chương 120: Hai người mới
- Chương 121: Khóa chặt
- Chương 122: Đến thăm
- Chương 123: Cân nhắc
- Chương 124: Đối sách
- Chương 125: Chặt đầu
- Chương 126: Vụ án mạng thứ năm
- Chương 127: Cầu thang biến mất
- Chương 128: Quỷ dị
- Chương 129: Phối hợp
- Chương 130: Người chết tiếp khách
- Chương 131: Quỷ vật di động
- Chương 132: Phân tích
- Chương 133: Lùi một bước
- Chương 134: Dọn nhà
- Chương 135: Tiếng vang
- Chương 136: Đến cùng ở đâu
- Chương 137: Sát cơ vô hình
- Chương 138: Ai có thể mở được cửa?
- Chương 139: Bộc lộ bộ mặt hung ác
- Chương 140: Chạy trốn
- Chương 141: Thăm hỏi
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Hiện thực tàn khốc
- Chương 144: Cường Hóa
- Chương 145: Nhập bọn
- Chương 146: Gặp mặt hộ khách
- Chương 147: Tụ hội
- Chương 148: Bị quỷ để mắt tới
- Chương 149: Ngăn chặn
- Chương 150: Đầu người!
- Chương 151: Cổ quái
- Chương 152: Tìm tòi và nghiên cứu
- Chương 153: Ngụy trang
- Chương 154: Thể chất quỷ vương
- Chương 155: Quỷ hóa
- Chương 156: Quỷ thực thi
- Chương 157: Cơ hội
- Chương 158: Người nuôi dưỡng thi
- Chương 159: Nhiều điểm vinh dự
- Chương 160: Suy ngẫm
- Chương 161: Cảm nhận
- Chương 162: Xuống xe
- Chương 163: Tập hợp
- Chương 164: Đọ sức
- Chương 165: Phân công
- Chương 166: Tiểu quỷ
- Chương 167: Nhà ma
- Chương 168: Thôn đông
- Chương 169: Khẩn cấp
- Chương 170: Khóa chặt khu vực
- Chương 171: Phòng bếp
- Chương 172: Nở mày nở mặt
- Chương 173: Gác đêm
- Chương 174: Khó có thể tin
- Chương 175: Bóng đen
- Chương 176: Sợ bóng sợ gió
- Chương 177: Nhiều chuyện
- Chương 178: Là ai ?
- Chương 179: Chia phe
- Chương 180: Kêu thảm
- Chương 181: Phẫn nộ
- Chương 182: Hai nơi
- Chương 183: Tiếng gọi
- Chương 184: Đốt xác
- Chương 185: Náo nhiệt
- Chương 186: Ngỏm
- Chương 187: Mánh khóe
- Chương 188: Mì đen
- Chương 189: Cạm bẫy
- Chương 190: Tệ hại
- Chương 191
- Chương 192: Ác quỷ hiện thân
- Chương 193: Không chỉ một ác quỷ
- Chương 194: Tìm được
- Chương 195: Hạ thiên kỳ trả thù
- Chương 196: Triệu tĩnh thù
- Chương 197: Trở về
- Chương 198: Bạn học mời
- Chương 199: Khiêu khích
- Chương 200: Đánh nhau
- Chương 201: Nham hiểm
- Chương 202: Thoát khỏi
- Chương 203: Cuộc sống mới
- Chương 204: Vụ án lột da
- Chương 205: Lại gặp triệu tĩnh thù
- Chương 206: Vào nhóm
- Chương 207: Thăm dò
- Chương 208: Kẻ lén đột nhập
- Chương 209: Video
- Chương 210: Thêm một cặp chân
- Chương 211: Quỷ dị liên tục
- Chương 212: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 213: Hai tấm da người
- Chương 214: Trở về
- Chương 215: Cảm giác bị theo dõi
- Chương 216: Con mắt
- Chương 217: Đến
- Chương 218: Phương hướng điều tra
- Chương 219: Cử động kì lạ
- Chương 220: Mây mù chồng chất
- Chương 221: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 222: Video
- Chương 223: Kẻ khả nghi
- Chương 224: Phân giải
- Chương 225: Ba thi thể
- Chương 226: Đầu mối
- Chương 227: Thứ được bao bọc dưới lớp da người...
- Chương 228: Chân tướng
- Chương 229: Là hắn
- Chương 230: Đòn bí mật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quốc Gia Ác Quỷ
Chương 1: Ngày đầu thử việc
“Lương thử việc hai vạn, đài thọ Audi A6...”
“ Tiền lương hai vạn...”
"Audi A6...”
"Fuc..kk..."
Cho đến lúc vào ngồi trong xe, Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa từ trong sung sướng hồi tỉnh lại.
Trước đây không lâu, hắn vừa được thông qua kỳ phỏng vấn của một công ty lớn, cũng ký hợp đồng thử việc với một mức lương rất cao.
Sở dĩ gọi là rất cao, bởi vì mức lương thử việc đã tới 2 vạn, đồng thời còn được đài thọ con Audi đang ngồi lái.
Đúng là đãi ngộ lớn, đối với một người vừa tốt nghiệp sau ba năm đại học, ngay cả một chút kinh nghiệm làm việc Hạ Thiên Kỳ đều không có, chẳng khác gì tự nhiên có 500 vạn tiền thưởng lớn.
Nói không phải điêu, chuyện như vậy đúng là vui như lên trời, ngay cả nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
“Nếu đã ký kết hợp đồng làm việc thì ngay bây giờ cậu có thể thực hiện chức trách của mình.”
Hạ Thiên Kỳ vẫn còn đang muốn hưởng thụ sự sung sướng thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trầm trầm.
Hạ Thiên Kỳ bỗng bừng tỉnh lại, lúc này mới chợt nhớ tới trong xe không chỉ có mình hắn, mà còn có một ông chú khoảng bốn mươi tuổi.
Ông chú này chính là người phỏng vấn hắn trước đây, từ đầu tới cuối đều rất kiệm lời, lại còn tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn, Hạ Thiên Kỳ cảm giác lão chỉ qua loa cho xong.
Trên thực tế ông chú này cũng thật hời hợt, bởi vì ngay cả hợp đồng hắn cũng đã ký rồi nhưng... lại hoàn toàn không biết đây là công ty gì, công việc chức trách của bản thân ra sao.
Nói đúng hơn là lúc đó do hắn còn đang mơ hồ đã vội ký hợp đồng.
Mặc dù như thế, Hạ Thiên Kỳ cũng không hề lo lắng dù chỉ một chút về chuyện đây là công ty lừa gạt, bởi vì văn phòng công ty nằm ở tầng trên tòa nhà Hoàng Kim.
Nếu như không phải công ty lớn kinh doanh hợp pháp, có quan hệ với Chính Phủ, vốn dĩ không thể có tư cách đặt văn phòng ở Hoàng Kim, huống chi công ty này còn độc chiếm hẳn ba tầng, chính điều này đã thể hiện rõ thực lực của nó.
Nếu không dù tiền lương có cao và đãi ngộ có tốt đến đâu, hắn cũng sẽ không ký kết qua loa như vậy, dù sao thì thời buổi hiện nay cũng có rất nhiều vụ lừa đảo bán hàng đa cấp.
Kỳ thật Hạ Thiên Kỳ rất muốn hỏi ông chú này một chuyện, rốt cục nhìn trúng mình ở điểm nào?
Hắn nhớ rất rõ, vào thời điểm phỏng vấn, ông chú này không hề hỏi hắn học tại trường đại học nào, cũng không hỏi hắn chuyên về mảng nào, thậm chí ngay cả sự hứng thú yêu thích công việc cũng không hề đá động tới.
Chỉ hỏi duy nhất một câu kỳ lạ, lá gan có đủ lớn hay không, có sợ ma hay không.
“Chuyện kia... tính chất công việc có ngược lại với sở trường cũng không có vấn đề, nhưng mà... Ông còn chưa nói với tôi, thực ra công việc của tôi là làm gì.”
Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn về phía ông chú đang ngồi vị trí kế bên ghế lái, hai cánh tay thấp thỏm gõ nhẹ lên vô lăng.
“Công việc của cậu là nghe theo sự sắp đặt của công ty, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Cụ thể, chờ cậu qua thời gian thử việc rồi nói sau, nếu không bây giờ nói cũng vô ích.”
Ngữ khí của ông chú vẫn như cũ rất không kiên nhẫn, lần này Hạ Thiên Kỳ cũng không thể nhịn nữa, thẳng thắn nói:
“Nhưng ông cái gì cũng không nói với tôi, tôi cũng không có cách nào để làm việc!”
Mặc kệ Hạ Thiên Kỳ tỏ ra gấp gáp, nhưng thái độ của ông chú vẫn không có chút thay đổi, đưa tay chỉ về phía trước, ra lệnh:
“Đi thôi, tới số 34 đường Bình An, tiệm sách Hâm Hoa.”
Hâm Hoa là tiệm sách lớn nhất thành phố Phước Bình, trên dưới cộng lại cũng sở hữu tới sáu tầng, có thể nói chỉ cần trên thị trường vừa xuất bản loại sách mới, đều có thể mua được ở đây.
Khi Hạ Thiên Kỳ chở ông chú này tới nơi, cũng là lúc tiệm sách Hâm Hoa đã đóng cửa.
Tiệm sách Hâm Hoa chỉ mở cửa buôn bán từ 9 giờ sáng tới 6 giờ tối, mà bây giờ đã quá 7 giờ, không biết bọn hắn còn tới nơi này làm gì.
“Xuống xe!”
Chờ Hạ Thiên Kỳ đem xe đậu về phía sau, ông chú liền mở cửa xe bước xuống trước. Dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ đầy nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời theo sau.
Vừa xuống xe, không khí oi bức lập tức xộc lên, khiến hô hấp trở nên khó khăn:
“Thời tiết chết tiệt này, cảm giác như trong phòng tắm hơi.”
Hạ Thiên Kỳ nói lầm bầm ngoài miệng, theo sau ông chú bước nhanh tới cửa chính của tiệm sách. Nhưng điều khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kỳ quái nhất, là cả tòa cao ốc của tiệm sách đều bị màn cửa che kín không khe hở bên trong, nhìn đi nhìn lại vẫn tạo cho người ta cảm giác nặng nề.
“Bên trong đang sửa chữa đúng không? Còn tôi sẽ là người phụ trách giám sát?”
Hạ Thiên Kỳ tỏ vẻ nghi hoặc nhìn ông chú bên cạnh mình.
Ông chú cũng không vội trả lời câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, mà lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa ném cho hắn, rồi mới đáp:
“Thời gian tới cậu sẽ làm việc ở chỗ này, còn muốn ở lại làm việc bao lâu, đều do cậu quyết định.
Công việc của cậu rất đơn giản, chỉ cần mỗi tối đều ở lại trong tiếp sách trực ban, buổi sáng mở cửa, ban đêm đóng cửa.”
“Để cho tôi làm nhân viên quản lý sách? À không, đây gọi là gõ mõ cầm canh.”
Công việc này nghe qua khá đơn giản, hắn hoàn toàn có thể làm tốt, thật ra, nhưng trong lòng hắn chẳng hiểu sao cứ cảm thấy không muốn... Giống như chỉ cần đồng ý vào hiệu làm việc, thì đó cũng là lúc hắn rơi xuống địa ngục.
Tuy nhiên hắn không còn sự lựa chọn nào khác, không thể từ chối nói công việc gõ mõ cầm canh này hắn không thể làm được.
“Vậy được, dù sao chỉ cần nghe lời ông là được, ông nói thế nào thì làm thế đó. Nhưng mà tôi còn...”
“Tôi biết cậu muốn hỏi chuyện gì.” Ông như nhìn thấy suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ, phất tay cắt ngang lời hắn:
“Chờ sau khi qua thời gian thử việc rồi nói.”
“Vậy thời gian thử việc là bao lâu? Chuyện này dù sao ông cũng nên trả lời cho tôi biết!” Hạ Thiên Kỳ không thể nhịn nữa tới mức muốn. chửi đổng lên.
“Chờ tôi báo tin đi, lúc nào tôi thông báo cậu chuyển vị trí, lúc đó chính là lúc vượt qua thời gian thử việc...”
5 phút sau, ông chú rời đi, để Hạ Thiên Kỳ ở lại nơi này.
Hạ Thiên Kỳ nhìn tiệm sách trên tòa cao ốc, rồi liếc mắt sang chiếc Audi đậu trên đường cách đó không xa.Trên gương mặt hiện lên sự băn khoăn.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hạ Thiên Kỳ liền khôi phục trạng thái bình thường, bởi vì hắn cảm thấy chuyện này vỗn dĩ không cần phải lo lắng. Trước khi lái xa đến đây, hắn đã trao đổi với mấy đứa bạn cùng học có quan hệ không tệ. Chỉ cần qua hai mươi bốn giờ mà hắn không liên lạc lại thì bọn họ sẽ thông báo cho cảnh sát.
Đương nhiên những thứ liên quan đến tiền lương phúc lợi này nọ, hắn vẫn cố tình giấu diếm.
Bởi vì nếu nói ra thì sẽ chẳng có đứa bạn nào tin tưởng, ai cũng sẽ cho rằng hắn bị lừa một ngàn phần trăm.
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ đi lòng vòng xung quanh rồi dừng tại một cửa hàng bình dân mua ít đồ ăn vặt cùng đồ uống, rồi quay lại tiệm sách Hâm Hoa.
Chiếc chìa khóa mà ông chú đưa cho hắn, phải thử mấy lần thì Hạ Thiên Kỳ mới mở được cái cửa bị khóa kín, trong lòng có chút bất an đi vào.
Bên trong tiệm sách tối đen như mực, cũng bởi do tấm rèm cửa che kín, chút ánh đèn đường cũng không có, ngay cả đưa cánh tay lên cũng không thể nhìn thấy được năm đầu ngón.
Cũng may lá gan của Hạ Thiên Kỳ từ nhỏ đã rất lớn, cho nên trong hoàn cảnh hắc ám vẫn có thể chống cự, không đến nỗi bị dọa tới mức không thể di chuyển được đôi chân.
Mở đèn bin trong điện thoại di động lên, Hạ Thiên Kỳ dùng sức khóa kỹ cửa lại, dù sao bên trong cũng có nhiều sách như vậy, nếu bị thiếu mất quyển nào thì chẳng phải đều do hắn chịu trách nhiệm sao.
Sau khi làm xong hết mọi việc, Hạ Thiên Kỳ cũng không vội đi vào bên trong mà vòng quanh một chút, rồi bước tới một cái cửa sổ..., dự định ngồi xuống ăn chút đồ ăn vặt.
Chỉ là, hắn còn chưa kịp mang túi đồ ăn để xuống, thì bên tai đã nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ.
“Là ai!!!”
Chính tiếng bước chân này dọa Hạ Thiên kỳ đến giật mình, dù sao hắn luôn nghĩ nơi này chỉ có mỗi hắn.
Vậy mà vào giờ phút này, nơi đây lại xuất hiện thêm một người khác, há chẳng phải là trộm sao.
“Sớm muộn gì không vào trộm, lại canh ngay lúc mình ở đây trực ban để trộm! Mẹ kiếp thật đáng giận!”
Nghĩ thế, Hạ Thiên Kỳ vô cùng giận dữ. Tuy nhiên hắn sẽ không mạo hiểm đi liều mạng với đối phương. Chưa nói đến chuyện đấu không lại, nếu lỡ như hắn suy nghĩ sai, đối phương không phải trộm thì sao?
Nhưng dù nói thế nào, để an toàn thì trước tiên vẫn nên gọi điện thoại thông báo cho ông chú, nhân tiện uy hiếp tên kia để hắn không dám làm gì.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Điều Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới chính là bên trong tiệm sách điện thoại của hắn không có đến một chút tín hiệu, cũng chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát.
“Nếu bên trong là nhân viên tiệm sách đang làm việc thì nhất định sẽ bật đèn. Còn đây lại lén lút tiếp cận mình?”
Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ quyết định bấm điện thoại báo cảnh sát, nhưng mà, điện thoại chỉ vừa vang lên một tiếng đã tắt máy đột ngột.
“Chết rồi, gặp ma thật rồi!”
Điện thoại đột nhiên tắt máy, lần này thì Hạ Thiên Kỳ thực sự sợ hãi, nhất là khi nghĩ tới chuyện trong tay đối phương có dao.
Càng nghĩ như vậy thì hai chân Hạ Thiên Kỳ càng mềm nhũn ra, lại càng không thể cứ đứng nguyên một chỗ chờ đợi, dựa vào trực giác vội vàng chạy tới nhanh hướng cửa, muốn mở khóa chạy ra bên ngoài tiệm sách.
Nhưng mà, cái gì hắn cũng không thể nhìn rõ, cho nên trong lúc chạy, Hạ Thiên Kỳ xui xẻo va trúng vào giá sách, khiến cho đầu hắn choáng váng đến hoa mắt, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.
Tuy nhiên tiếng bước chân ẩn hiện sau lưng không hề dừng lại chút nào mà càng vang lên nhanh hơn, càng lúc càng gấp...
Cho đến khi... Ánh sáng của bóng đèn chợt phát sáng lên trong tiệm sách.
Cõ lẽ đã thích ứng trong bóng tối quá lâu, cho nên dù Hạ Thiên Kỳ bị choáng váng đến mức không thể mở mắt nổi, nhưng theo bản năng của bản thân hắn vẫn có thể tìm thấy một giá sách gần đó để núp, tránh bị người phía sau đánh lén.
Cảm giác chóng mặt liền tan biến, thị giác Hạ Thiên Kỳ cùng dần khôi phục, kế đến, một thanh niên trạc tuổi hắn xuất hiện trước mặt hắn.
Trên người cậu thanh niên mặc một bộ đồ lao động cũ, gương mặt hiện lên vài phần u ám, nhìn chằm chằm Hạ Thiên Kỳ không nói một lời.
“Cậu là ai? Ở trong tiệm sách làm gì?”
Khi nhìn rõ một lượt bộ dạng của đối phương, Hạ Thiên Kỳ liền lớn tiếng trách mắng.
“Anh là người trực ban mới à?”
Cậu thanh niên ngược lại không tỏ ra chút khẩn trương khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, mà mở miệng hỏi ngược lại.
“Đúng, đúng vậy.” Hạ Thiên Kỳ có chút kinh ngạc gật đầu nhẹ, lại hỏi:
“ Cậu là ai?”
“Cũng như anh không khác biệt lắm, tôi là nhân viên quản lý sách báo ở đây.” Chàng trai chậm rãi nói.
“Cậu đúng là hù tôi sợ muốn chết, lúc đó còn nghĩ là trộm! Sao cậu không mở đèn hả?”
“Vừa mới đứt cầu dao, cho nên tôi mới đi tuần tra một vòng ở bên kia, sau đó nghe bên này có tiếng động liền quay lại, tôi còn tưởng là có trộm.”
Câu trả lời của cậu thanh niên xem như giải được khúc mắc của Hạ Thiên Kỳ trước đó, nghĩ lại thì từ lúc vào đây không hề mở đèn, cũng không phải là hắn không nghĩ tới, mà là căn bản do không biết công tắc nằm ở đâu.
Vẫn chưa yên tâm nhìn một lượt những gì cậu thanh niên vừa nói xem xét, sau khi xác định không có vấn đề gì, Hạ Thiên Kỳ mới hoàn toàn xóa bỏ sự đề phòng với cậu thanh niên, với lại bất kể như thế nào, thêm một người để trò chuyện vẫn tốt hơn.
Nhưng sau khi tiếp xúc, Hạ Thiên Kỳ mới phát hiện cậu thanh niên này cũng không phải là người thích nói nhiều, cho nên hắn phải mất cả nửa buổi, mới có thể từ miệng của cậu thanh niên biết được một số chuyện.
Cậu thanh niên tên gọi là Trương Tiểu Thuận, từ lúc tốt nghiệp đại học tới giờ luôn ở tại nơi này, bởi vì tiền thuê phòng ở thực sự quá cao, lại không có bạn gái, cho nên hắn dứt khoát ở lại trong tiệm sách. Vừa thuận tiện trong việc quản lý tiệm sách, vừa tiết kiệm phần nào chi phí chi tiêu.
Bởi vì Trương Tiểu Thuận không phải người thích nói nhiều, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng lười không tìm chuyện để nói, gặp phải loại người như vậy khiến hắn hôm nay tức nghẹn không nói được nửa lời.
Từ lúc bắt đầu gặp ông chú kia, cho tới khi gặp cái tên Trương Tiểu Thuận, đều làm cho hắn cảm thấy bực bội.
Bước tới cửa sổ, Hạ Thiên Kỳ lấy từ trong túi nhựa một cái bánh mì và một hộp sữa, do dự, hắn lại ném qua cho Trương Tiểu Thuận một chai nước uống, nhưng Trương Tiểu Thuận ngay cả liếc mắt nhìn hắn một chút cũng không có.
“Móa, cả đám đều khốn khiếp như nhau!”
Thầm mắng Trương Tiểu Thuận trong lòng một câu, nhưng ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ lại cố nén vì nói cũng không có tác dụng. Hắn thử dùng tay đè vào nút mở máy, mới phát hiện dù có làm cách nào thì điện thoại cũng đều mở không lên, bèn quay qua hỏi Trương Tiểu Thuận:
“Ở đây có chỗ nạp điện không?”
“Lầu hai có phòng nghỉ ngơi ở giữa có thể nạp điện, bên trong có sạc pin.”
Trương Tiểu Thuận dùng tay chỉ lên lầu hai, trả lời vô cùng ngắn gọn.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Trương Tiểu Thuận một lát, khóe miệng chợt hếch lên, sau đó đến gần hắn nói:
“Vậy tôi mạn phép đi lên xin một chút điện, sau đó sẽ quay lại.”
Nói xong, không quan tâm việc Trương Tiểu Thuận có đồng ý hay không, Hạ Thiên Kỳ bước qua hắn, nhanh chân bước lên cầu thang
Mọi người cứ đọc đi. Theo ý kiến cá nhân mình thì đây là 1 bộ linh dị rất đáng đọc.
“ Tiền lương hai vạn...”
"Audi A6...”
"Fuc..kk..."
Cho đến lúc vào ngồi trong xe, Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa từ trong sung sướng hồi tỉnh lại.
Trước đây không lâu, hắn vừa được thông qua kỳ phỏng vấn của một công ty lớn, cũng ký hợp đồng thử việc với một mức lương rất cao.
Sở dĩ gọi là rất cao, bởi vì mức lương thử việc đã tới 2 vạn, đồng thời còn được đài thọ con Audi đang ngồi lái.
Đúng là đãi ngộ lớn, đối với một người vừa tốt nghiệp sau ba năm đại học, ngay cả một chút kinh nghiệm làm việc Hạ Thiên Kỳ đều không có, chẳng khác gì tự nhiên có 500 vạn tiền thưởng lớn.
Nói không phải điêu, chuyện như vậy đúng là vui như lên trời, ngay cả nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
“Nếu đã ký kết hợp đồng làm việc thì ngay bây giờ cậu có thể thực hiện chức trách của mình.”
Hạ Thiên Kỳ vẫn còn đang muốn hưởng thụ sự sung sướng thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trầm trầm.
Hạ Thiên Kỳ bỗng bừng tỉnh lại, lúc này mới chợt nhớ tới trong xe không chỉ có mình hắn, mà còn có một ông chú khoảng bốn mươi tuổi.
Ông chú này chính là người phỏng vấn hắn trước đây, từ đầu tới cuối đều rất kiệm lời, lại còn tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn, Hạ Thiên Kỳ cảm giác lão chỉ qua loa cho xong.
Trên thực tế ông chú này cũng thật hời hợt, bởi vì ngay cả hợp đồng hắn cũng đã ký rồi nhưng... lại hoàn toàn không biết đây là công ty gì, công việc chức trách của bản thân ra sao.
Nói đúng hơn là lúc đó do hắn còn đang mơ hồ đã vội ký hợp đồng.
Mặc dù như thế, Hạ Thiên Kỳ cũng không hề lo lắng dù chỉ một chút về chuyện đây là công ty lừa gạt, bởi vì văn phòng công ty nằm ở tầng trên tòa nhà Hoàng Kim.
Nếu như không phải công ty lớn kinh doanh hợp pháp, có quan hệ với Chính Phủ, vốn dĩ không thể có tư cách đặt văn phòng ở Hoàng Kim, huống chi công ty này còn độc chiếm hẳn ba tầng, chính điều này đã thể hiện rõ thực lực của nó.
Nếu không dù tiền lương có cao và đãi ngộ có tốt đến đâu, hắn cũng sẽ không ký kết qua loa như vậy, dù sao thì thời buổi hiện nay cũng có rất nhiều vụ lừa đảo bán hàng đa cấp.
Kỳ thật Hạ Thiên Kỳ rất muốn hỏi ông chú này một chuyện, rốt cục nhìn trúng mình ở điểm nào?
Hắn nhớ rất rõ, vào thời điểm phỏng vấn, ông chú này không hề hỏi hắn học tại trường đại học nào, cũng không hỏi hắn chuyên về mảng nào, thậm chí ngay cả sự hứng thú yêu thích công việc cũng không hề đá động tới.
Chỉ hỏi duy nhất một câu kỳ lạ, lá gan có đủ lớn hay không, có sợ ma hay không.
“Chuyện kia... tính chất công việc có ngược lại với sở trường cũng không có vấn đề, nhưng mà... Ông còn chưa nói với tôi, thực ra công việc của tôi là làm gì.”
Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn về phía ông chú đang ngồi vị trí kế bên ghế lái, hai cánh tay thấp thỏm gõ nhẹ lên vô lăng.
“Công việc của cậu là nghe theo sự sắp đặt của công ty, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Cụ thể, chờ cậu qua thời gian thử việc rồi nói sau, nếu không bây giờ nói cũng vô ích.”
Ngữ khí của ông chú vẫn như cũ rất không kiên nhẫn, lần này Hạ Thiên Kỳ cũng không thể nhịn nữa, thẳng thắn nói:
“Nhưng ông cái gì cũng không nói với tôi, tôi cũng không có cách nào để làm việc!”
Mặc kệ Hạ Thiên Kỳ tỏ ra gấp gáp, nhưng thái độ của ông chú vẫn không có chút thay đổi, đưa tay chỉ về phía trước, ra lệnh:
“Đi thôi, tới số 34 đường Bình An, tiệm sách Hâm Hoa.”
Hâm Hoa là tiệm sách lớn nhất thành phố Phước Bình, trên dưới cộng lại cũng sở hữu tới sáu tầng, có thể nói chỉ cần trên thị trường vừa xuất bản loại sách mới, đều có thể mua được ở đây.
Khi Hạ Thiên Kỳ chở ông chú này tới nơi, cũng là lúc tiệm sách Hâm Hoa đã đóng cửa.
Tiệm sách Hâm Hoa chỉ mở cửa buôn bán từ 9 giờ sáng tới 6 giờ tối, mà bây giờ đã quá 7 giờ, không biết bọn hắn còn tới nơi này làm gì.
“Xuống xe!”
Chờ Hạ Thiên Kỳ đem xe đậu về phía sau, ông chú liền mở cửa xe bước xuống trước. Dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ đầy nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời theo sau.
Vừa xuống xe, không khí oi bức lập tức xộc lên, khiến hô hấp trở nên khó khăn:
“Thời tiết chết tiệt này, cảm giác như trong phòng tắm hơi.”
Hạ Thiên Kỳ nói lầm bầm ngoài miệng, theo sau ông chú bước nhanh tới cửa chính của tiệm sách. Nhưng điều khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kỳ quái nhất, là cả tòa cao ốc của tiệm sách đều bị màn cửa che kín không khe hở bên trong, nhìn đi nhìn lại vẫn tạo cho người ta cảm giác nặng nề.
“Bên trong đang sửa chữa đúng không? Còn tôi sẽ là người phụ trách giám sát?”
Hạ Thiên Kỳ tỏ vẻ nghi hoặc nhìn ông chú bên cạnh mình.
Ông chú cũng không vội trả lời câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, mà lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa ném cho hắn, rồi mới đáp:
“Thời gian tới cậu sẽ làm việc ở chỗ này, còn muốn ở lại làm việc bao lâu, đều do cậu quyết định.
Công việc của cậu rất đơn giản, chỉ cần mỗi tối đều ở lại trong tiếp sách trực ban, buổi sáng mở cửa, ban đêm đóng cửa.”
“Để cho tôi làm nhân viên quản lý sách? À không, đây gọi là gõ mõ cầm canh.”
Công việc này nghe qua khá đơn giản, hắn hoàn toàn có thể làm tốt, thật ra, nhưng trong lòng hắn chẳng hiểu sao cứ cảm thấy không muốn... Giống như chỉ cần đồng ý vào hiệu làm việc, thì đó cũng là lúc hắn rơi xuống địa ngục.
Tuy nhiên hắn không còn sự lựa chọn nào khác, không thể từ chối nói công việc gõ mõ cầm canh này hắn không thể làm được.
“Vậy được, dù sao chỉ cần nghe lời ông là được, ông nói thế nào thì làm thế đó. Nhưng mà tôi còn...”
“Tôi biết cậu muốn hỏi chuyện gì.” Ông như nhìn thấy suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ, phất tay cắt ngang lời hắn:
“Chờ sau khi qua thời gian thử việc rồi nói.”
“Vậy thời gian thử việc là bao lâu? Chuyện này dù sao ông cũng nên trả lời cho tôi biết!” Hạ Thiên Kỳ không thể nhịn nữa tới mức muốn. chửi đổng lên.
“Chờ tôi báo tin đi, lúc nào tôi thông báo cậu chuyển vị trí, lúc đó chính là lúc vượt qua thời gian thử việc...”
5 phút sau, ông chú rời đi, để Hạ Thiên Kỳ ở lại nơi này.
Hạ Thiên Kỳ nhìn tiệm sách trên tòa cao ốc, rồi liếc mắt sang chiếc Audi đậu trên đường cách đó không xa.Trên gương mặt hiện lên sự băn khoăn.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hạ Thiên Kỳ liền khôi phục trạng thái bình thường, bởi vì hắn cảm thấy chuyện này vỗn dĩ không cần phải lo lắng. Trước khi lái xa đến đây, hắn đã trao đổi với mấy đứa bạn cùng học có quan hệ không tệ. Chỉ cần qua hai mươi bốn giờ mà hắn không liên lạc lại thì bọn họ sẽ thông báo cho cảnh sát.
Đương nhiên những thứ liên quan đến tiền lương phúc lợi này nọ, hắn vẫn cố tình giấu diếm.
Bởi vì nếu nói ra thì sẽ chẳng có đứa bạn nào tin tưởng, ai cũng sẽ cho rằng hắn bị lừa một ngàn phần trăm.
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ đi lòng vòng xung quanh rồi dừng tại một cửa hàng bình dân mua ít đồ ăn vặt cùng đồ uống, rồi quay lại tiệm sách Hâm Hoa.
Chiếc chìa khóa mà ông chú đưa cho hắn, phải thử mấy lần thì Hạ Thiên Kỳ mới mở được cái cửa bị khóa kín, trong lòng có chút bất an đi vào.
Bên trong tiệm sách tối đen như mực, cũng bởi do tấm rèm cửa che kín, chút ánh đèn đường cũng không có, ngay cả đưa cánh tay lên cũng không thể nhìn thấy được năm đầu ngón.
Cũng may lá gan của Hạ Thiên Kỳ từ nhỏ đã rất lớn, cho nên trong hoàn cảnh hắc ám vẫn có thể chống cự, không đến nỗi bị dọa tới mức không thể di chuyển được đôi chân.
Mở đèn bin trong điện thoại di động lên, Hạ Thiên Kỳ dùng sức khóa kỹ cửa lại, dù sao bên trong cũng có nhiều sách như vậy, nếu bị thiếu mất quyển nào thì chẳng phải đều do hắn chịu trách nhiệm sao.
Sau khi làm xong hết mọi việc, Hạ Thiên Kỳ cũng không vội đi vào bên trong mà vòng quanh một chút, rồi bước tới một cái cửa sổ..., dự định ngồi xuống ăn chút đồ ăn vặt.
Chỉ là, hắn còn chưa kịp mang túi đồ ăn để xuống, thì bên tai đã nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ.
“Là ai!!!”
Chính tiếng bước chân này dọa Hạ Thiên kỳ đến giật mình, dù sao hắn luôn nghĩ nơi này chỉ có mỗi hắn.
Vậy mà vào giờ phút này, nơi đây lại xuất hiện thêm một người khác, há chẳng phải là trộm sao.
“Sớm muộn gì không vào trộm, lại canh ngay lúc mình ở đây trực ban để trộm! Mẹ kiếp thật đáng giận!”
Nghĩ thế, Hạ Thiên Kỳ vô cùng giận dữ. Tuy nhiên hắn sẽ không mạo hiểm đi liều mạng với đối phương. Chưa nói đến chuyện đấu không lại, nếu lỡ như hắn suy nghĩ sai, đối phương không phải trộm thì sao?
Nhưng dù nói thế nào, để an toàn thì trước tiên vẫn nên gọi điện thoại thông báo cho ông chú, nhân tiện uy hiếp tên kia để hắn không dám làm gì.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Điều Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới chính là bên trong tiệm sách điện thoại của hắn không có đến một chút tín hiệu, cũng chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát.
“Nếu bên trong là nhân viên tiệm sách đang làm việc thì nhất định sẽ bật đèn. Còn đây lại lén lút tiếp cận mình?”
Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ quyết định bấm điện thoại báo cảnh sát, nhưng mà, điện thoại chỉ vừa vang lên một tiếng đã tắt máy đột ngột.
“Chết rồi, gặp ma thật rồi!”
Điện thoại đột nhiên tắt máy, lần này thì Hạ Thiên Kỳ thực sự sợ hãi, nhất là khi nghĩ tới chuyện trong tay đối phương có dao.
Càng nghĩ như vậy thì hai chân Hạ Thiên Kỳ càng mềm nhũn ra, lại càng không thể cứ đứng nguyên một chỗ chờ đợi, dựa vào trực giác vội vàng chạy tới nhanh hướng cửa, muốn mở khóa chạy ra bên ngoài tiệm sách.
Nhưng mà, cái gì hắn cũng không thể nhìn rõ, cho nên trong lúc chạy, Hạ Thiên Kỳ xui xẻo va trúng vào giá sách, khiến cho đầu hắn choáng váng đến hoa mắt, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.
Tuy nhiên tiếng bước chân ẩn hiện sau lưng không hề dừng lại chút nào mà càng vang lên nhanh hơn, càng lúc càng gấp...
Cho đến khi... Ánh sáng của bóng đèn chợt phát sáng lên trong tiệm sách.
Cõ lẽ đã thích ứng trong bóng tối quá lâu, cho nên dù Hạ Thiên Kỳ bị choáng váng đến mức không thể mở mắt nổi, nhưng theo bản năng của bản thân hắn vẫn có thể tìm thấy một giá sách gần đó để núp, tránh bị người phía sau đánh lén.
Cảm giác chóng mặt liền tan biến, thị giác Hạ Thiên Kỳ cùng dần khôi phục, kế đến, một thanh niên trạc tuổi hắn xuất hiện trước mặt hắn.
Trên người cậu thanh niên mặc một bộ đồ lao động cũ, gương mặt hiện lên vài phần u ám, nhìn chằm chằm Hạ Thiên Kỳ không nói một lời.
“Cậu là ai? Ở trong tiệm sách làm gì?”
Khi nhìn rõ một lượt bộ dạng của đối phương, Hạ Thiên Kỳ liền lớn tiếng trách mắng.
“Anh là người trực ban mới à?”
Cậu thanh niên ngược lại không tỏ ra chút khẩn trương khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, mà mở miệng hỏi ngược lại.
“Đúng, đúng vậy.” Hạ Thiên Kỳ có chút kinh ngạc gật đầu nhẹ, lại hỏi:
“ Cậu là ai?”
“Cũng như anh không khác biệt lắm, tôi là nhân viên quản lý sách báo ở đây.” Chàng trai chậm rãi nói.
“Cậu đúng là hù tôi sợ muốn chết, lúc đó còn nghĩ là trộm! Sao cậu không mở đèn hả?”
“Vừa mới đứt cầu dao, cho nên tôi mới đi tuần tra một vòng ở bên kia, sau đó nghe bên này có tiếng động liền quay lại, tôi còn tưởng là có trộm.”
Câu trả lời của cậu thanh niên xem như giải được khúc mắc của Hạ Thiên Kỳ trước đó, nghĩ lại thì từ lúc vào đây không hề mở đèn, cũng không phải là hắn không nghĩ tới, mà là căn bản do không biết công tắc nằm ở đâu.
Vẫn chưa yên tâm nhìn một lượt những gì cậu thanh niên vừa nói xem xét, sau khi xác định không có vấn đề gì, Hạ Thiên Kỳ mới hoàn toàn xóa bỏ sự đề phòng với cậu thanh niên, với lại bất kể như thế nào, thêm một người để trò chuyện vẫn tốt hơn.
Nhưng sau khi tiếp xúc, Hạ Thiên Kỳ mới phát hiện cậu thanh niên này cũng không phải là người thích nói nhiều, cho nên hắn phải mất cả nửa buổi, mới có thể từ miệng của cậu thanh niên biết được một số chuyện.
Cậu thanh niên tên gọi là Trương Tiểu Thuận, từ lúc tốt nghiệp đại học tới giờ luôn ở tại nơi này, bởi vì tiền thuê phòng ở thực sự quá cao, lại không có bạn gái, cho nên hắn dứt khoát ở lại trong tiệm sách. Vừa thuận tiện trong việc quản lý tiệm sách, vừa tiết kiệm phần nào chi phí chi tiêu.
Bởi vì Trương Tiểu Thuận không phải người thích nói nhiều, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng lười không tìm chuyện để nói, gặp phải loại người như vậy khiến hắn hôm nay tức nghẹn không nói được nửa lời.
Từ lúc bắt đầu gặp ông chú kia, cho tới khi gặp cái tên Trương Tiểu Thuận, đều làm cho hắn cảm thấy bực bội.
Bước tới cửa sổ, Hạ Thiên Kỳ lấy từ trong túi nhựa một cái bánh mì và một hộp sữa, do dự, hắn lại ném qua cho Trương Tiểu Thuận một chai nước uống, nhưng Trương Tiểu Thuận ngay cả liếc mắt nhìn hắn một chút cũng không có.
“Móa, cả đám đều khốn khiếp như nhau!”
Thầm mắng Trương Tiểu Thuận trong lòng một câu, nhưng ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ lại cố nén vì nói cũng không có tác dụng. Hắn thử dùng tay đè vào nút mở máy, mới phát hiện dù có làm cách nào thì điện thoại cũng đều mở không lên, bèn quay qua hỏi Trương Tiểu Thuận:
“Ở đây có chỗ nạp điện không?”
“Lầu hai có phòng nghỉ ngơi ở giữa có thể nạp điện, bên trong có sạc pin.”
Trương Tiểu Thuận dùng tay chỉ lên lầu hai, trả lời vô cùng ngắn gọn.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Trương Tiểu Thuận một lát, khóe miệng chợt hếch lên, sau đó đến gần hắn nói:
“Vậy tôi mạn phép đi lên xin một chút điện, sau đó sẽ quay lại.”
Nói xong, không quan tâm việc Trương Tiểu Thuận có đồng ý hay không, Hạ Thiên Kỳ bước qua hắn, nhanh chân bước lên cầu thang
Mọi người cứ đọc đi. Theo ý kiến cá nhân mình thì đây là 1 bộ linh dị rất đáng đọc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ngày đầu thử việc
- Chương 2: Thi thể
- Chương 3: Nghi vấn
- Chương 4: Chuyện lạ liên tục xuất hiện
- Chương 5: Có ma!!!
- Chương 6: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 7: Trở lại tiệm sách
- Chương 8: Bóng tối bao trùm
- Chương 9: Chỉ có hai?
- Chương 10: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 11: Viện binh
- Chương 12: Nguy hiểm
- Chương 13: Cô gái đáng sợ
- Chương 14: Phần thứ hai thử công việc
- Chương 15: Nghe ngóng
- Chương 16: Tự sát
- Chương 17: Túc quỷ
- Chương 18: Nguyên nhân gây ra
- Chương 19: Giải quyết tình huống phòng 703
- Chương 20: Gọi hồn
- Chương 21: Quỷ ảnh
- Chương 22: Không bình tĩnh
- Chương 23: Tới gần
- Chương 24: Thả lại
- Chương 25: Chương 25!!!!
- Chương 26: Lãnh nguyệt
- Chương 27: Tiếng động trên lầu
- Chương 28: Chỉ có miệng, không có mặt
- Chương 29: Ảo cảnh
- Chương 30: Trốn
- Chương 31: Một con quỷ khác
- Chương 32: Hoang mang
- Chương 33: Đầu mối
- Chương 34: Chạm tay tới cái ác
- Chương 35: Dãy dụa
- Chương 36: Gọi điện thông báo
- Chương 37: Quay lại công ty
- Chương 38: Vào nghề săn quỷ
- Chương 39: Hệ thống
- Chương 40: Kiểm tra cùng thăng chức
- Chương 41: Ký kết chuyển hợp đồng chính thức
- Chương 42: Thể chất ác linh
- Chương 43: Chỗ ở mới
- Chương 44: Bạn cùng phòng
- Chương 45: Nghe nói
- Chương 46: Khoác lác
- Chương 47: Nam cung vân
- Chương 48: Làm mạnh
- Chương 49: Quyền hạn quản lý
- Chương 50: Cô gái tự sát
- Chương 51: Lần nữa hợp tác
- Chương 52: Xác nữ trôi sông
- Chương 53: Vớt xác
- Chương 54: Kì lạ
- Chương 55: Trần lão đại
- Chương 56: Nhắc nhở
- Chương 57: Đưa tôi về nhà....
- Chương 58: Ngôi nhà lớn...
- Chương 59: Ở nhờ
- Chương 60: Trở về để giết người
- Chương 61: Giọt nước
- Chương 62: Nó chưa chết
- Chương 63: Mất tích
- Chương 64: Mất nước
- Chương 65: Di chuyển
- Chương 66: Hồ Đại ngưu
- Chương 67: Giết người
- Chương 68: Ép hỏi
- Chương 69: Bí mật
- Chương 70: Trúng chiêu
- Chương 71: Quỷ ảnh bên cửa sổ
- Chương 72: Chậm một bước!
- Chương 73: Mê hoặc
- Chương 74: Tràn ngập
- Chương 75: Chết trong mộng
- Chương 76: Chân tướng của sự chết chóc trước mắt
- Chương 77: Âm mưu?
- Chương 78: Trốn
- Chương 79: Dãy dụa
- Chương 80: Quỷ dị
- Chương 81: Chân tướng tiềm ẩn
- Chương 82: Trận!! Mở
- Chương 83: Tìm đường chết
- Chương 84: Trở về (1)
- Chương 85: Trở về (2)
- Chương 86: Lãnh nguyệt đến ở cùng
- Chương 87: Về nhà
- Chương 88: Đáng sợ
- Chương 89: Bạn học đại học
- Chương 90: Hi vọng thăng tiến
- Chương 91: Tin dữ
- Chương 92: Ký túc xá
- Chương 93: Tao tin mày
- Chương 94: Ác mộng
- Chương 95: Kể lại
- Chương 96: Nguyên nhân
- Chương 97: Ba đầu to, con đầu nhỏ
- Chương 98: Đoạn video
- Chương 99: Hồi tưởng
- Chương 100: Kinh hãi
- Chương 101: Mài dao
- Chương 102: Quỷ nhập xác
- Chương 103: Ngủ
- Chương 104: Răng rơi đầy đất
- Chương 105: Thực hư lẫn lộn
- Chương 106: Ác mộng
- Chương 107: Cùng một nhà
- Chương 108: Thế giới trong mộng
- Chương 109: Đương đầu với thử thách
- Chương 110: Một màn kinh hãi
- Chương 111: Lí do
- Chương 112: Cửa ra
- Chương 113: Mạng lớn
- Chương 114: Mộng ma
- Chương 115: Xin thăng cấp
- Chương 116: Thất vọng
- Chương 117: Không tiến mà lui
- Chương 118: Người chết về nhà
- Chương 119: Điều tra
- Chương 120: Hai người mới
- Chương 121: Khóa chặt
- Chương 122: Đến thăm
- Chương 123: Cân nhắc
- Chương 124: Đối sách
- Chương 125: Chặt đầu
- Chương 126: Vụ án mạng thứ năm
- Chương 127: Cầu thang biến mất
- Chương 128: Quỷ dị
- Chương 129: Phối hợp
- Chương 130: Người chết tiếp khách
- Chương 131: Quỷ vật di động
- Chương 132: Phân tích
- Chương 133: Lùi một bước
- Chương 134: Dọn nhà
- Chương 135: Tiếng vang
- Chương 136: Đến cùng ở đâu
- Chương 137: Sát cơ vô hình
- Chương 138: Ai có thể mở được cửa?
- Chương 139: Bộc lộ bộ mặt hung ác
- Chương 140: Chạy trốn
- Chương 141: Thăm hỏi
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Hiện thực tàn khốc
- Chương 144: Cường Hóa
- Chương 145: Nhập bọn
- Chương 146: Gặp mặt hộ khách
- Chương 147: Tụ hội
- Chương 148: Bị quỷ để mắt tới
- Chương 149: Ngăn chặn
- Chương 150: Đầu người!
- Chương 151: Cổ quái
- Chương 152: Tìm tòi và nghiên cứu
- Chương 153: Ngụy trang
- Chương 154: Thể chất quỷ vương
- Chương 155: Quỷ hóa
- Chương 156: Quỷ thực thi
- Chương 157: Cơ hội
- Chương 158: Người nuôi dưỡng thi
- Chương 159: Nhiều điểm vinh dự
- Chương 160: Suy ngẫm
- Chương 161: Cảm nhận
- Chương 162: Xuống xe
- Chương 163: Tập hợp
- Chương 164: Đọ sức
- Chương 165: Phân công
- Chương 166: Tiểu quỷ
- Chương 167: Nhà ma
- Chương 168: Thôn đông
- Chương 169: Khẩn cấp
- Chương 170: Khóa chặt khu vực
- Chương 171: Phòng bếp
- Chương 172: Nở mày nở mặt
- Chương 173: Gác đêm
- Chương 174: Khó có thể tin
- Chương 175: Bóng đen
- Chương 176: Sợ bóng sợ gió
- Chương 177: Nhiều chuyện
- Chương 178: Là ai ?
- Chương 179: Chia phe
- Chương 180: Kêu thảm
- Chương 181: Phẫn nộ
- Chương 182: Hai nơi
- Chương 183: Tiếng gọi
- Chương 184: Đốt xác
- Chương 185: Náo nhiệt
- Chương 186: Ngỏm
- Chương 187: Mánh khóe
- Chương 188: Mì đen
- Chương 189: Cạm bẫy
- Chương 190: Tệ hại
- Chương 191
- Chương 192: Ác quỷ hiện thân
- Chương 193: Không chỉ một ác quỷ
- Chương 194: Tìm được
- Chương 195: Hạ thiên kỳ trả thù
- Chương 196: Triệu tĩnh thù
- Chương 197: Trở về
- Chương 198: Bạn học mời
- Chương 199: Khiêu khích
- Chương 200: Đánh nhau
- Chương 201: Nham hiểm
- Chương 202: Thoát khỏi
- Chương 203: Cuộc sống mới
- Chương 204: Vụ án lột da
- Chương 205: Lại gặp triệu tĩnh thù
- Chương 206: Vào nhóm
- Chương 207: Thăm dò
- Chương 208: Kẻ lén đột nhập
- Chương 209: Video
- Chương 210: Thêm một cặp chân
- Chương 211: Quỷ dị liên tục
- Chương 212: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 213: Hai tấm da người
- Chương 214: Trở về
- Chương 215: Cảm giác bị theo dõi
- Chương 216: Con mắt
- Chương 217: Đến
- Chương 218: Phương hướng điều tra
- Chương 219: Cử động kì lạ
- Chương 220: Mây mù chồng chất
- Chương 221: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 222: Video
- Chương 223: Kẻ khả nghi
- Chương 224: Phân giải
- Chương 225: Ba thi thể
- Chương 226: Đầu mối
- Chương 227: Thứ được bao bọc dưới lớp da người...
- Chương 228: Chân tướng
- Chương 229: Là hắn
- Chương 230: Đòn bí mật
- bình luận