Quốc Gia Ác Quỷ - Chương 7: Trở lại tiệm sách
Chương trước- Chương 1: Ngày đầu thử việc
- Chương 2: Thi thể
- Chương 3: Nghi vấn
- Chương 4: Chuyện lạ liên tục xuất hiện
- Chương 5: Có ma!!!
- Chương 6: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 7: Trở lại tiệm sách
- Chương 8: Bóng tối bao trùm
- Chương 9: Chỉ có hai?
- Chương 10: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 11: Viện binh
- Chương 12: Nguy hiểm
- Chương 13: Cô gái đáng sợ
- Chương 14: Phần thứ hai thử công việc
- Chương 15: Nghe ngóng
- Chương 16: Tự sát
- Chương 17: Túc quỷ
- Chương 18: Nguyên nhân gây ra
- Chương 19: Giải quyết tình huống phòng 703
- Chương 20: Gọi hồn
- Chương 21: Quỷ ảnh
- Chương 22: Không bình tĩnh
- Chương 23: Tới gần
- Chương 24: Thả lại
- Chương 25: Chương 25!!!!
- Chương 26: Lãnh nguyệt
- Chương 27: Tiếng động trên lầu
- Chương 28: Chỉ có miệng, không có mặt
- Chương 29: Ảo cảnh
- Chương 30: Trốn
- Chương 31: Một con quỷ khác
- Chương 32: Hoang mang
- Chương 33: Đầu mối
- Chương 34: Chạm tay tới cái ác
- Chương 35: Dãy dụa
- Chương 36: Gọi điện thông báo
- Chương 37: Quay lại công ty
- Chương 38: Vào nghề săn quỷ
- Chương 39: Hệ thống
- Chương 40: Kiểm tra cùng thăng chức
- Chương 41: Ký kết chuyển hợp đồng chính thức
- Chương 42: Thể chất ác linh
- Chương 43: Chỗ ở mới
- Chương 44: Bạn cùng phòng
- Chương 45: Nghe nói
- Chương 46: Khoác lác
- Chương 47: Nam cung vân
- Chương 48: Làm mạnh
- Chương 49: Quyền hạn quản lý
- Chương 50: Cô gái tự sát
- Chương 51: Lần nữa hợp tác
- Chương 52: Xác nữ trôi sông
- Chương 53: Vớt xác
- Chương 54: Kì lạ
- Chương 55: Trần lão đại
- Chương 56: Nhắc nhở
- Chương 57: Đưa tôi về nhà....
- Chương 58: Ngôi nhà lớn...
- Chương 59: Ở nhờ
- Chương 60: Trở về để giết người
- Chương 61: Giọt nước
- Chương 62: Nó chưa chết
- Chương 63: Mất tích
- Chương 64: Mất nước
- Chương 65: Di chuyển
- Chương 66: Hồ Đại ngưu
- Chương 67: Giết người
- Chương 68: Ép hỏi
- Chương 69: Bí mật
- Chương 70: Trúng chiêu
- Chương 71: Quỷ ảnh bên cửa sổ
- Chương 72: Chậm một bước!
- Chương 73: Mê hoặc
- Chương 74: Tràn ngập
- Chương 75: Chết trong mộng
- Chương 76: Chân tướng của sự chết chóc trước mắt
- Chương 77: Âm mưu?
- Chương 78: Trốn
- Chương 79: Dãy dụa
- Chương 80: Quỷ dị
- Chương 81: Chân tướng tiềm ẩn
- Chương 82: Trận!! Mở
- Chương 83: Tìm đường chết
- Chương 84: Trở về (1)
- Chương 85: Trở về (2)
- Chương 86: Lãnh nguyệt đến ở cùng
- Chương 87: Về nhà
- Chương 88: Đáng sợ
- Chương 89: Bạn học đại học
- Chương 90: Hi vọng thăng tiến
- Chương 91: Tin dữ
- Chương 92: Ký túc xá
- Chương 93: Tao tin mày
- Chương 94: Ác mộng
- Chương 95: Kể lại
- Chương 96: Nguyên nhân
- Chương 97: Ba đầu to, con đầu nhỏ
- Chương 98: Đoạn video
- Chương 99: Hồi tưởng
- Chương 100: Kinh hãi
- Chương 101: Mài dao
- Chương 102: Quỷ nhập xác
- Chương 103: Ngủ
- Chương 104: Răng rơi đầy đất
- Chương 105: Thực hư lẫn lộn
- Chương 106: Ác mộng
- Chương 107: Cùng một nhà
- Chương 108: Thế giới trong mộng
- Chương 109: Đương đầu với thử thách
- Chương 110: Một màn kinh hãi
- Chương 111: Lí do
- Chương 112: Cửa ra
- Chương 113: Mạng lớn
- Chương 114: Mộng ma
- Chương 115: Xin thăng cấp
- Chương 116: Thất vọng
- Chương 117: Không tiến mà lui
- Chương 118: Người chết về nhà
- Chương 119: Điều tra
- Chương 120: Hai người mới
- Chương 121: Khóa chặt
- Chương 122: Đến thăm
- Chương 123: Cân nhắc
- Chương 124: Đối sách
- Chương 125: Chặt đầu
- Chương 126: Vụ án mạng thứ năm
- Chương 127: Cầu thang biến mất
- Chương 128: Quỷ dị
- Chương 129: Phối hợp
- Chương 130: Người chết tiếp khách
- Chương 131: Quỷ vật di động
- Chương 132: Phân tích
- Chương 133: Lùi một bước
- Chương 134: Dọn nhà
- Chương 135: Tiếng vang
- Chương 136: Đến cùng ở đâu
- Chương 137: Sát cơ vô hình
- Chương 138: Ai có thể mở được cửa?
- Chương 139: Bộc lộ bộ mặt hung ác
- Chương 140: Chạy trốn
- Chương 141: Thăm hỏi
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Hiện thực tàn khốc
- Chương 144: Cường Hóa
- Chương 145: Nhập bọn
- Chương 146: Gặp mặt hộ khách
- Chương 147: Tụ hội
- Chương 148: Bị quỷ để mắt tới
- Chương 149: Ngăn chặn
- Chương 150: Đầu người!
- Chương 151: Cổ quái
- Chương 152: Tìm tòi và nghiên cứu
- Chương 153: Ngụy trang
- Chương 154: Thể chất quỷ vương
- Chương 155: Quỷ hóa
- Chương 156: Quỷ thực thi
- Chương 157: Cơ hội
- Chương 158: Người nuôi dưỡng thi
- Chương 159: Nhiều điểm vinh dự
- Chương 160: Suy ngẫm
- Chương 161: Cảm nhận
- Chương 162: Xuống xe
- Chương 163: Tập hợp
- Chương 164: Đọ sức
- Chương 165: Phân công
- Chương 166: Tiểu quỷ
- Chương 167: Nhà ma
- Chương 168: Thôn đông
- Chương 169: Khẩn cấp
- Chương 170: Khóa chặt khu vực
- Chương 171: Phòng bếp
- Chương 172: Nở mày nở mặt
- Chương 173: Gác đêm
- Chương 174: Khó có thể tin
- Chương 175: Bóng đen
- Chương 176: Sợ bóng sợ gió
- Chương 177: Nhiều chuyện
- Chương 178: Là ai ?
- Chương 179: Chia phe
- Chương 180: Kêu thảm
- Chương 181: Phẫn nộ
- Chương 182: Hai nơi
- Chương 183: Tiếng gọi
- Chương 184: Đốt xác
- Chương 185: Náo nhiệt
- Chương 186: Ngỏm
- Chương 187: Mánh khóe
- Chương 188: Mì đen
- Chương 189: Cạm bẫy
- Chương 190: Tệ hại
- Chương 191
- Chương 192: Ác quỷ hiện thân
- Chương 193: Không chỉ một ác quỷ
- Chương 194: Tìm được
- Chương 195: Hạ thiên kỳ trả thù
- Chương 196: Triệu tĩnh thù
- Chương 197: Trở về
- Chương 198: Bạn học mời
- Chương 199: Khiêu khích
- Chương 200: Đánh nhau
- Chương 201: Nham hiểm
- Chương 202: Thoát khỏi
- Chương 203: Cuộc sống mới
- Chương 204: Vụ án lột da
- Chương 205: Lại gặp triệu tĩnh thù
- Chương 206: Vào nhóm
- Chương 207: Thăm dò
- Chương 208: Kẻ lén đột nhập
- Chương 209: Video
- Chương 210: Thêm một cặp chân
- Chương 211: Quỷ dị liên tục
- Chương 212: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 213: Hai tấm da người
- Chương 214: Trở về
- Chương 215: Cảm giác bị theo dõi
- Chương 216: Con mắt
- Chương 217: Đến
- Chương 218: Phương hướng điều tra
- Chương 219: Cử động kì lạ
- Chương 220: Mây mù chồng chất
- Chương 221: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 222: Video
- Chương 223: Kẻ khả nghi
- Chương 224: Phân giải
- Chương 225: Ba thi thể
- Chương 226: Đầu mối
- Chương 227: Thứ được bao bọc dưới lớp da người...
- Chương 228: Chân tướng
- Chương 229: Là hắn
- Chương 230: Đòn bí mật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quốc Gia Ác Quỷ
Chương 7: Trở lại tiệm sách
Đến tối mọi việc sẽ bắt đầu cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không dám lãng phí thời gian nữa, vội vàng tìm một quán net gần đó rồi đi vào.
“Hải Công Công, chúng ta sau này còn có thể gặp lại hay không, tôi không phải nói nếu như qua 24 giờ mà tôi không liên lạc với cậu, cậu lập tức báo cảnh sát sao? Tại sao cậu và bọn Tôn Long vẫn không có động tĩnh!”
“Nè, cậu có bị tâm thần thì kệ cậu, cũng không nên kéo theo chúng tôi tâm thần theo chứ!”
“Tôi không đùa cậu đâu, nói thật đấy, con mẹ nó tôi thật sự đang gặp nguy hiểm.”
“Ai da, đúng lúc, tôi hiện tại cũng đang gặp nguy hiểm, cũng vừa mới xài hết tiền học phí…”
Thật ra, mục đích Hạ Thiên Kỳ gọi điện thoại cho mấy đứa bạn xấu xa này, chỉ là muốn bọn họ sẽ an ủi cổ vũ, để bọn họ có thể chia sẻ một chút cảm xúc hoảng loạn trong lòng.
Nhưng mà điều khiến hắn vô cùng đau xót chính là, tất cả mọi người đều cho là hắn đang nói đùa, hoàn toàn không quan tâm.
“Lũ khốn nạn kia, ông đây trước kia đã cùng bọn họ trải qua biết bao hoạn nạn! May mà tôi là người ở hiền gặp lành, nếu cứ trông chờ vào mấy tên khốn khiếp các người báo cảnh sát, con mẹ nó không biết đã sớm chết mấy lần rối!”
Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ không ngừng mắng chửi mấy đứa bạn xấu xa thời đại học, thật ra bọn họ trước đây cũng từng ở chung một phòng với nhau.
Sở dĩ hắn dọn ra ngoài kí túc xá ở, chính là để thuận tiện cho việc đi lại phỏng vấn tìm việc làm một chút, không bị quản thúc giờ giấc, ai biết được lại thực sự xui xẻo như vậy.
Bây giờ điều khiến hắn bực mình nhất chính là tìm không được gia gia, mấy đứa bạn học thì không đáng tin cậy, ngay cả cảnh sát lại càng không thể tin được. Tóm lại không thể nào gọi điện báo mình nhìn thấy ma, lại càng không thể nói với cảnh sát rằng hung thủ giết người tại tiệm sách Hâm Hoa là quỷ được.
Chuyện này hiển nhiên không thực tế chút nào, lại càng không thể tin.
Dù sao thì Qủy Hồn vốn là thứ tồn tại siêu nhiên, chẳng ai tin nó có thật cả.
Hà…!
Hạ thiên Kỳ bực bội thở dài, từ nhỏ đến lớn thì đây chính là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân bất lực như vậy.
Cũng may hắn là người có tính cách cứng rắn, cũng là người có suy nghĩ lạc quan, cho nên ngược lại sẽ không dễ dàng sụp đổ.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, hắn một mực tin tưởng sẽ có biện pháp dù hơi khó khăn, cho nên khi nào xuất hiện khó khăn, lúc đó nghĩ biện pháp giải quyết cũng được.
Nhìn vào thời gian trên màn hình máy vi tính, phía trên hiển thị khoảng 10 giờ 30 phút, từ giờ đến lúc về tiệm sách trực đêm vẫn còn khá lâu.
Lại nghĩ tới chuyện đêm qua bản thân không hề nghỉ ngơi, não như nhũn ra, Hạ Thiên Kỳ quyết định tìm một chỗ thích hợp ngủ lại ở quán nét một lúc, chờ sau khi tỉnh lại sẽ suy nghĩ tiếp về chuyện trực ban tối nay.
Dù sao hắn cũng cần đầu óc tỉnh táo để tính toán mọi việc.
Tuy nhiên có chút lố so với dự kiến ban đầu của Hạ thiên Kỳ, hắn ngủ thẳng một giấc tới hơn bốn giờ chiều, cho dù không thể khiến cho tâm thoải mái bao nhiêu, nhưng cũng may là đầu óc tỉnh táo hơn nhiều so với trước đó.
Đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, Hạ Thiên Kỳ một lần nữa quay lại trước máy vi tính, bắt đầu tìm hiểu trên mạng.
“Gặp quỷ thì phải làm sao?”
“Làm thế nào để không bị quỷ giết?”
“Biện pháp khống chế Quỷ Hồn?”
“Làm thế nào mới có thể giết quỷ?”
Tìm kiếm trên mạng cả nửa ngày trời, Hạ Thiên Kỳ đã đọc hết toàn bộ những bày vẽ trên đó.
Tất cả đều có đáp án, nhưng khiến hắn có cảm giác đầu gối như trúng mấy mũi tên chính là đằng sau những đáp án đó đều có các lời bình luận cố tình chửi bởi, công kích. Thật sự chẳng có cách nào biết được rốt cuộc ai đúng, ai sai.
Đâu là biện pháp đúng đắn, đâu là tìm đường chết.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Trên mấy chỗ tranh luận có một cách hắn thuộc làu, hôm qua cũng đã thử, đó là lý luận “Quỷ sợ kẻ xấu!”.
Nó nói rằng nếu gặp được Qủy Hồn tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi, nhất định phải tỏ ra hung dữ, thật hung dữ, chẳng những phải mắng quỷ thật nhiều, mà còn phải tỏ ra giận dữ đến mức muốn đánh nó.
“Không thể tiếp tục xem mấy thứ này được, chẳng biết mình sẽ còn gặp phải thể loại não tàn cỡ nào nữa. Đâu là mạng người, đâu thể tin vào mấy thông tin vớ vẩn này được!”
Bởi vì trên mạng cũng không thể tìm được biện pháp đối phó quỷ, vậy nên ý nghĩ tiếp tục nán lại quán net cũng tan biến.
Sau khi tắt máy lại bước ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ liền lái xe đi tới một siêu thị tổng hợp gần tiệm sách Hâm Hoa.
Ngoài việc tới đây mua chút đồ ăn vặt, thì quan trọng là đã sắp tới giờ “trực ban”.
Cứ như thế, Hạ Thiên Kỳ ở trong siêu thị đi dạo đến đúng sáu giờ, mới xách hai túi đồ lớn rời đi, sau đó thì đón taxi đến thẳng tiệm sách Hâm Hoa.
Bởi vì thời gian còn chưa qua sáu giờ, cho nên tiệm sách Hâm Hoa vẫn đang mở cửa buôn bán bình thường. Có rất nhiều khách trong tiệm, nhân viên cũng đều làm việc rất bận rộn. Hạ Thiên Kỳ muốn vào, nếu không phải là tự hắn đã trải qua, chắc chắn sẽ chẳng có ai tin, nơi này chỉ cần vừa tối sẽ biến thành địa ngục.
Không ngờ có nhiều người chết trong tiệm sách như vậy nhưng vẫn như cũ đâu vào đấy buôn bán như bình thường, hắn cũng không thể nào hiểu được.
Bởi vì ở trong quốc gia những chuyện kiểu này đa phần sẽ bị giấu nhẹm đi. Cho nên sự kiện kinh khủng xảy ra ở nơi này sẽ bị che giấu không để ai biết.
Đứng chờ ở bên ngoài tiệm sách quan sát kỹ tình hình bên trong một lát, Hạ Thiên Kỳ liền đi vào con đường dẫn tới bãi đỗ xe.
Điều khiến hắn vui mừng chính là, chiếc Audi vẫn còn đậu ở phía trong.
Mở cửa xe, Hạ thiên Kỳ không chần chừ mà ngồi lên, trong lòng vẫn rất hưng phấn.
Mẹ của hắn mặc dù là giáo viên ngữ văn cấp 3, nhưng bởi vì không phải là giáo viên chủ nhiệm, cũng không có mở lớp dạy học thêm, cho nên căn bản không thể kiếm thêm thu nhập ngoài. Còn cha của hắn cũng không khác gì, chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, nên cũng không thể kiếm thêm thu nhập ngoài luồng.
Cho nên nghiêm túc mà nói, tuy nhà hắn chưa đến mức quá nghèo nhưng cũng không phải khá giả, cùng lắm chỉ ở tầm một gia đình bình thường đủ sống mà thôi.
Đương nhiên, cũng không bao gồm cả gia gia của hắn trong này. Hoàn cảnh của gia gia hắn như thế nào, hắn cũng không được rõ, bởi vì gia gia hắn hiện tại vẫn đang ở nhà hắn, cho đến bây giờ thì hắn vẫn chưa bao giờ thấy gia gia móc tiền ra phụ chi.
Cũng chính bởi vì xuất thân từ một gia đình bình thường, cho nên từ nhỏ tới lớn, Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn mong muốn được sở hữu những thứ đồ mắc tiền.
Chẳng hạn như ở biệt thự lớn, lái xe xịn, có công việc tốt như trong mơ.
Nếu mượn lời của một tên bạn xấu thời đại học của hắn thì giấc mộng kia của hắn hết sức dung tục, không thể dung tục hơn, chẳng có tí hoa mỹ nào.
Cho nên chuyện được sở hữu một chiếc xe Audi đối với Hạ thiên Kỳ là một chuyện cực kỳ vui sướng, mặc kệ sắp tới có bao nhiêu kinh hoàng đang đón chờ.
Hạ Thiên Kỳ nhớ tới chuyện một lát ông chú cũng sẽ tới, cho nên tạm thời hắn cũng không vội tới tiệm sách.
Mở radio trên xe lên, chỉnh vào kênh âm nhạc để thư giãn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hài lòng hát theo. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngồi trong xe chờ đúng một giờ, Hạ Thiên Kỳ không cam tâm bước xuống xe, sau đó bước từng bước uể oải tới tiệm sách Hâm Hoa.
Lúc Hạ Thiên Kỳ bước vào tiệm sách, thì tiệm sách đã đóng cửa ngừng kinh doanh, cách đó không xa là đường đi cũng vắng tanh, cơ hồ không có người qua lại.
Tuy nhiên tại cổng tiệm sách, lại có ba người đứng đó. Đó là ba người trẻ tuổi, hai nữ một nam.
Nhìn thấy ba người này đứng trước cửa ra vào, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng quan sát xung quanh, và điều làm hắn cảm thấy lạ nhất chính là không hề nhìn thấy bóng dáng của ông chú.
“Cho hỏi… Cậu là Hạ Thiên Kỳ, Hạ tiên sinh sao?”
Đúng lúc Hạ Thiên Kỳ đang mải miết tìm ông chú khắp nơi, thì bỗng nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra.
“Ừm, là tôi.”
Mặc dù đã đoán được ba người này chính là người mới tới mà sáng nay ông chú có nhắc, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn hỏi một câu để chắc chắn:
“Các người là?”
“Chúng tôi là người mới tới đây thử việc. Do ông chú có nói cậu cũng ở đây, cho nên chúng tôi mới đứng ở đây chờ cậu.”
“À” Hạ Thiên Kỳ ra vẻ hiểu rõ nhẹ gật đầu, sau đó nghĩ một lát rồi lại hỏi:
“Ông ta đâu rồi? Sao tôi không nhìn thấy.”
“Lúc nãy ổng có đến, tuy nhiên có vẻ như có chuyện gấp, cho nên liền đi rồi.”
Lần này trả lời Hạ Thiên Kỳ, là một tên …. đeo kính, giọng nói hệt như… Thái giám.
Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức trở nên kỳ lạ, có kìm nén để không bật cười, tỏ vẻ trầm tư nói:
“Tốt a, chúng ta đều cùng làm một vị trí, cho nên đêm nay đành trông cậy ở các vị.”
Nói xong, cũng không để cho ba người họ có thời gian phản ứng kịp, Hạ Thiên Kỳ liền mở cửa tiệm sách ra, bước vào trước.
Bên trong tiệm sách vẫn như cũ tối đen như mực, có thể nhìn thấy hay không thì khỏi phải bàn.
Cứ nghĩ tới việc tối đến nơi này đầy quỷ, lại còn quỷ có thể giết được người, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy dọc sóng lưng của mình chợt lạnh toát, hai chân cũng bắt đầu run lên.
Nếu nói lúc này nói không sợ, tuyệt đối chỉ là lừa người dối mình.
Cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với những sự kiện sắp phát sinh mà mình chẳng hay biết chút nào về nó, tối đen đến mức xòe bàn tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón, cả ba người đều biểu hiện sự sợ hãi khác nhau.
“Nơi này làm sao tối đen như vậy, ngay cả đưa tay lên cũng không thể thấy nổi năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy!”
“Đúng vậy đó, ít nhất cũng nên bật cái đèn lên, như vậy sẽ không quá ghê rợn.”
“Mọi người cẩn thận, để tôi lấy điện thoại di động ra phát sáng…”
Cho đến khi một người trong nhóm lấy điện thoại di động ra chiếu đèn thì mới có thể nhìn rõ khung cảnh bên trong tiệm sách một chút. Sau đó một người bật đèn pin lên thì rõ thêm tí nữa.
Nhìn thấy một chút ánh sáng, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới bỏ tạm gói đồ trong tay xuống, saư đó mới lấy ra ba cái đèn pin.
Hắn giữ lại một cái, còn hai cái đèn pin thì đưa cho ba người mới.
“Đây có hai cái đèn pin, ba người cầm dùng đi, trên thực tế tôi cũng không biết chốt bật điện của tiệm sách nằm ở đâu.”
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ mua ít đèn pin, không phải vì hắn tiếc mười mấy đồng, mà bởi vì hắn nghe ông chú nói chỉ đưa hai người mới tới mà thôi.
Cũng không cách nào nhắc nhở bọn họ không nên đi vào, dù sao cả bọn nhất định phải canh gác nơi này cả đêm.
Đối với việc Hạ Thiên Kỳ chuẩn bị sẵn đèn pin đều khiến cho cả ba người bất ngờ, tất nhiên bọn họ đều cảm thấy việc tìm nguồn điện vẫn tốt hơn, dùng đèn pin không tiện cho lắm
“Chuyện kia… Hay là chúng ta chia ra tìm xem đi, nơi này không thể nào không có công tắc điện.”
Sau khi Hạ Thiên Kỳ dứt lời thì một người đề nghị.
Đối với lời đề nghị của người mới này, hai người còn lại nghe xong cũng đều ra vẻ đồng ý, chỉ có Hạ Thiên Kỳ lắc đầu nói:
”Trước tiên, tôi có vài vấn đề muốn mọi người.”
“Hải Công Công, chúng ta sau này còn có thể gặp lại hay không, tôi không phải nói nếu như qua 24 giờ mà tôi không liên lạc với cậu, cậu lập tức báo cảnh sát sao? Tại sao cậu và bọn Tôn Long vẫn không có động tĩnh!”
“Nè, cậu có bị tâm thần thì kệ cậu, cũng không nên kéo theo chúng tôi tâm thần theo chứ!”
“Tôi không đùa cậu đâu, nói thật đấy, con mẹ nó tôi thật sự đang gặp nguy hiểm.”
“Ai da, đúng lúc, tôi hiện tại cũng đang gặp nguy hiểm, cũng vừa mới xài hết tiền học phí…”
Thật ra, mục đích Hạ Thiên Kỳ gọi điện thoại cho mấy đứa bạn xấu xa này, chỉ là muốn bọn họ sẽ an ủi cổ vũ, để bọn họ có thể chia sẻ một chút cảm xúc hoảng loạn trong lòng.
Nhưng mà điều khiến hắn vô cùng đau xót chính là, tất cả mọi người đều cho là hắn đang nói đùa, hoàn toàn không quan tâm.
“Lũ khốn nạn kia, ông đây trước kia đã cùng bọn họ trải qua biết bao hoạn nạn! May mà tôi là người ở hiền gặp lành, nếu cứ trông chờ vào mấy tên khốn khiếp các người báo cảnh sát, con mẹ nó không biết đã sớm chết mấy lần rối!”
Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ không ngừng mắng chửi mấy đứa bạn xấu xa thời đại học, thật ra bọn họ trước đây cũng từng ở chung một phòng với nhau.
Sở dĩ hắn dọn ra ngoài kí túc xá ở, chính là để thuận tiện cho việc đi lại phỏng vấn tìm việc làm một chút, không bị quản thúc giờ giấc, ai biết được lại thực sự xui xẻo như vậy.
Bây giờ điều khiến hắn bực mình nhất chính là tìm không được gia gia, mấy đứa bạn học thì không đáng tin cậy, ngay cả cảnh sát lại càng không thể tin được. Tóm lại không thể nào gọi điện báo mình nhìn thấy ma, lại càng không thể nói với cảnh sát rằng hung thủ giết người tại tiệm sách Hâm Hoa là quỷ được.
Chuyện này hiển nhiên không thực tế chút nào, lại càng không thể tin.
Dù sao thì Qủy Hồn vốn là thứ tồn tại siêu nhiên, chẳng ai tin nó có thật cả.
Hà…!
Hạ thiên Kỳ bực bội thở dài, từ nhỏ đến lớn thì đây chính là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân bất lực như vậy.
Cũng may hắn là người có tính cách cứng rắn, cũng là người có suy nghĩ lạc quan, cho nên ngược lại sẽ không dễ dàng sụp đổ.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, hắn một mực tin tưởng sẽ có biện pháp dù hơi khó khăn, cho nên khi nào xuất hiện khó khăn, lúc đó nghĩ biện pháp giải quyết cũng được.
Nhìn vào thời gian trên màn hình máy vi tính, phía trên hiển thị khoảng 10 giờ 30 phút, từ giờ đến lúc về tiệm sách trực đêm vẫn còn khá lâu.
Lại nghĩ tới chuyện đêm qua bản thân không hề nghỉ ngơi, não như nhũn ra, Hạ Thiên Kỳ quyết định tìm một chỗ thích hợp ngủ lại ở quán nét một lúc, chờ sau khi tỉnh lại sẽ suy nghĩ tiếp về chuyện trực ban tối nay.
Dù sao hắn cũng cần đầu óc tỉnh táo để tính toán mọi việc.
Tuy nhiên có chút lố so với dự kiến ban đầu của Hạ thiên Kỳ, hắn ngủ thẳng một giấc tới hơn bốn giờ chiều, cho dù không thể khiến cho tâm thoải mái bao nhiêu, nhưng cũng may là đầu óc tỉnh táo hơn nhiều so với trước đó.
Đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, Hạ Thiên Kỳ một lần nữa quay lại trước máy vi tính, bắt đầu tìm hiểu trên mạng.
“Gặp quỷ thì phải làm sao?”
“Làm thế nào để không bị quỷ giết?”
“Biện pháp khống chế Quỷ Hồn?”
“Làm thế nào mới có thể giết quỷ?”
Tìm kiếm trên mạng cả nửa ngày trời, Hạ Thiên Kỳ đã đọc hết toàn bộ những bày vẽ trên đó.
Tất cả đều có đáp án, nhưng khiến hắn có cảm giác đầu gối như trúng mấy mũi tên chính là đằng sau những đáp án đó đều có các lời bình luận cố tình chửi bởi, công kích. Thật sự chẳng có cách nào biết được rốt cuộc ai đúng, ai sai.
Đâu là biện pháp đúng đắn, đâu là tìm đường chết.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Trên mấy chỗ tranh luận có một cách hắn thuộc làu, hôm qua cũng đã thử, đó là lý luận “Quỷ sợ kẻ xấu!”.
Nó nói rằng nếu gặp được Qủy Hồn tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi, nhất định phải tỏ ra hung dữ, thật hung dữ, chẳng những phải mắng quỷ thật nhiều, mà còn phải tỏ ra giận dữ đến mức muốn đánh nó.
“Không thể tiếp tục xem mấy thứ này được, chẳng biết mình sẽ còn gặp phải thể loại não tàn cỡ nào nữa. Đâu là mạng người, đâu thể tin vào mấy thông tin vớ vẩn này được!”
Bởi vì trên mạng cũng không thể tìm được biện pháp đối phó quỷ, vậy nên ý nghĩ tiếp tục nán lại quán net cũng tan biến.
Sau khi tắt máy lại bước ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ liền lái xe đi tới một siêu thị tổng hợp gần tiệm sách Hâm Hoa.
Ngoài việc tới đây mua chút đồ ăn vặt, thì quan trọng là đã sắp tới giờ “trực ban”.
Cứ như thế, Hạ Thiên Kỳ ở trong siêu thị đi dạo đến đúng sáu giờ, mới xách hai túi đồ lớn rời đi, sau đó thì đón taxi đến thẳng tiệm sách Hâm Hoa.
Bởi vì thời gian còn chưa qua sáu giờ, cho nên tiệm sách Hâm Hoa vẫn đang mở cửa buôn bán bình thường. Có rất nhiều khách trong tiệm, nhân viên cũng đều làm việc rất bận rộn. Hạ Thiên Kỳ muốn vào, nếu không phải là tự hắn đã trải qua, chắc chắn sẽ chẳng có ai tin, nơi này chỉ cần vừa tối sẽ biến thành địa ngục.
Không ngờ có nhiều người chết trong tiệm sách như vậy nhưng vẫn như cũ đâu vào đấy buôn bán như bình thường, hắn cũng không thể nào hiểu được.
Bởi vì ở trong quốc gia những chuyện kiểu này đa phần sẽ bị giấu nhẹm đi. Cho nên sự kiện kinh khủng xảy ra ở nơi này sẽ bị che giấu không để ai biết.
Đứng chờ ở bên ngoài tiệm sách quan sát kỹ tình hình bên trong một lát, Hạ Thiên Kỳ liền đi vào con đường dẫn tới bãi đỗ xe.
Điều khiến hắn vui mừng chính là, chiếc Audi vẫn còn đậu ở phía trong.
Mở cửa xe, Hạ thiên Kỳ không chần chừ mà ngồi lên, trong lòng vẫn rất hưng phấn.
Mẹ của hắn mặc dù là giáo viên ngữ văn cấp 3, nhưng bởi vì không phải là giáo viên chủ nhiệm, cũng không có mở lớp dạy học thêm, cho nên căn bản không thể kiếm thêm thu nhập ngoài. Còn cha của hắn cũng không khác gì, chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, nên cũng không thể kiếm thêm thu nhập ngoài luồng.
Cho nên nghiêm túc mà nói, tuy nhà hắn chưa đến mức quá nghèo nhưng cũng không phải khá giả, cùng lắm chỉ ở tầm một gia đình bình thường đủ sống mà thôi.
Đương nhiên, cũng không bao gồm cả gia gia của hắn trong này. Hoàn cảnh của gia gia hắn như thế nào, hắn cũng không được rõ, bởi vì gia gia hắn hiện tại vẫn đang ở nhà hắn, cho đến bây giờ thì hắn vẫn chưa bao giờ thấy gia gia móc tiền ra phụ chi.
Cũng chính bởi vì xuất thân từ một gia đình bình thường, cho nên từ nhỏ tới lớn, Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn mong muốn được sở hữu những thứ đồ mắc tiền.
Chẳng hạn như ở biệt thự lớn, lái xe xịn, có công việc tốt như trong mơ.
Nếu mượn lời của một tên bạn xấu thời đại học của hắn thì giấc mộng kia của hắn hết sức dung tục, không thể dung tục hơn, chẳng có tí hoa mỹ nào.
Cho nên chuyện được sở hữu một chiếc xe Audi đối với Hạ thiên Kỳ là một chuyện cực kỳ vui sướng, mặc kệ sắp tới có bao nhiêu kinh hoàng đang đón chờ.
Hạ Thiên Kỳ nhớ tới chuyện một lát ông chú cũng sẽ tới, cho nên tạm thời hắn cũng không vội tới tiệm sách.
Mở radio trên xe lên, chỉnh vào kênh âm nhạc để thư giãn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hài lòng hát theo. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngồi trong xe chờ đúng một giờ, Hạ Thiên Kỳ không cam tâm bước xuống xe, sau đó bước từng bước uể oải tới tiệm sách Hâm Hoa.
Lúc Hạ Thiên Kỳ bước vào tiệm sách, thì tiệm sách đã đóng cửa ngừng kinh doanh, cách đó không xa là đường đi cũng vắng tanh, cơ hồ không có người qua lại.
Tuy nhiên tại cổng tiệm sách, lại có ba người đứng đó. Đó là ba người trẻ tuổi, hai nữ một nam.
Nhìn thấy ba người này đứng trước cửa ra vào, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng quan sát xung quanh, và điều làm hắn cảm thấy lạ nhất chính là không hề nhìn thấy bóng dáng của ông chú.
“Cho hỏi… Cậu là Hạ Thiên Kỳ, Hạ tiên sinh sao?”
Đúng lúc Hạ Thiên Kỳ đang mải miết tìm ông chú khắp nơi, thì bỗng nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra.
“Ừm, là tôi.”
Mặc dù đã đoán được ba người này chính là người mới tới mà sáng nay ông chú có nhắc, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn hỏi một câu để chắc chắn:
“Các người là?”
“Chúng tôi là người mới tới đây thử việc. Do ông chú có nói cậu cũng ở đây, cho nên chúng tôi mới đứng ở đây chờ cậu.”
“À” Hạ Thiên Kỳ ra vẻ hiểu rõ nhẹ gật đầu, sau đó nghĩ một lát rồi lại hỏi:
“Ông ta đâu rồi? Sao tôi không nhìn thấy.”
“Lúc nãy ổng có đến, tuy nhiên có vẻ như có chuyện gấp, cho nên liền đi rồi.”
Lần này trả lời Hạ Thiên Kỳ, là một tên …. đeo kính, giọng nói hệt như… Thái giám.
Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức trở nên kỳ lạ, có kìm nén để không bật cười, tỏ vẻ trầm tư nói:
“Tốt a, chúng ta đều cùng làm một vị trí, cho nên đêm nay đành trông cậy ở các vị.”
Nói xong, cũng không để cho ba người họ có thời gian phản ứng kịp, Hạ Thiên Kỳ liền mở cửa tiệm sách ra, bước vào trước.
Bên trong tiệm sách vẫn như cũ tối đen như mực, có thể nhìn thấy hay không thì khỏi phải bàn.
Cứ nghĩ tới việc tối đến nơi này đầy quỷ, lại còn quỷ có thể giết được người, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy dọc sóng lưng của mình chợt lạnh toát, hai chân cũng bắt đầu run lên.
Nếu nói lúc này nói không sợ, tuyệt đối chỉ là lừa người dối mình.
Cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với những sự kiện sắp phát sinh mà mình chẳng hay biết chút nào về nó, tối đen đến mức xòe bàn tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón, cả ba người đều biểu hiện sự sợ hãi khác nhau.
“Nơi này làm sao tối đen như vậy, ngay cả đưa tay lên cũng không thể thấy nổi năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy!”
“Đúng vậy đó, ít nhất cũng nên bật cái đèn lên, như vậy sẽ không quá ghê rợn.”
“Mọi người cẩn thận, để tôi lấy điện thoại di động ra phát sáng…”
Cho đến khi một người trong nhóm lấy điện thoại di động ra chiếu đèn thì mới có thể nhìn rõ khung cảnh bên trong tiệm sách một chút. Sau đó một người bật đèn pin lên thì rõ thêm tí nữa.
Nhìn thấy một chút ánh sáng, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới bỏ tạm gói đồ trong tay xuống, saư đó mới lấy ra ba cái đèn pin.
Hắn giữ lại một cái, còn hai cái đèn pin thì đưa cho ba người mới.
“Đây có hai cái đèn pin, ba người cầm dùng đi, trên thực tế tôi cũng không biết chốt bật điện của tiệm sách nằm ở đâu.”
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ mua ít đèn pin, không phải vì hắn tiếc mười mấy đồng, mà bởi vì hắn nghe ông chú nói chỉ đưa hai người mới tới mà thôi.
Cũng không cách nào nhắc nhở bọn họ không nên đi vào, dù sao cả bọn nhất định phải canh gác nơi này cả đêm.
Đối với việc Hạ Thiên Kỳ chuẩn bị sẵn đèn pin đều khiến cho cả ba người bất ngờ, tất nhiên bọn họ đều cảm thấy việc tìm nguồn điện vẫn tốt hơn, dùng đèn pin không tiện cho lắm
“Chuyện kia… Hay là chúng ta chia ra tìm xem đi, nơi này không thể nào không có công tắc điện.”
Sau khi Hạ Thiên Kỳ dứt lời thì một người đề nghị.
Đối với lời đề nghị của người mới này, hai người còn lại nghe xong cũng đều ra vẻ đồng ý, chỉ có Hạ Thiên Kỳ lắc đầu nói:
”Trước tiên, tôi có vài vấn đề muốn mọi người.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ngày đầu thử việc
- Chương 2: Thi thể
- Chương 3: Nghi vấn
- Chương 4: Chuyện lạ liên tục xuất hiện
- Chương 5: Có ma!!!
- Chương 6: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 7: Trở lại tiệm sách
- Chương 8: Bóng tối bao trùm
- Chương 9: Chỉ có hai?
- Chương 10: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 11: Viện binh
- Chương 12: Nguy hiểm
- Chương 13: Cô gái đáng sợ
- Chương 14: Phần thứ hai thử công việc
- Chương 15: Nghe ngóng
- Chương 16: Tự sát
- Chương 17: Túc quỷ
- Chương 18: Nguyên nhân gây ra
- Chương 19: Giải quyết tình huống phòng 703
- Chương 20: Gọi hồn
- Chương 21: Quỷ ảnh
- Chương 22: Không bình tĩnh
- Chương 23: Tới gần
- Chương 24: Thả lại
- Chương 25: Chương 25!!!!
- Chương 26: Lãnh nguyệt
- Chương 27: Tiếng động trên lầu
- Chương 28: Chỉ có miệng, không có mặt
- Chương 29: Ảo cảnh
- Chương 30: Trốn
- Chương 31: Một con quỷ khác
- Chương 32: Hoang mang
- Chương 33: Đầu mối
- Chương 34: Chạm tay tới cái ác
- Chương 35: Dãy dụa
- Chương 36: Gọi điện thông báo
- Chương 37: Quay lại công ty
- Chương 38: Vào nghề săn quỷ
- Chương 39: Hệ thống
- Chương 40: Kiểm tra cùng thăng chức
- Chương 41: Ký kết chuyển hợp đồng chính thức
- Chương 42: Thể chất ác linh
- Chương 43: Chỗ ở mới
- Chương 44: Bạn cùng phòng
- Chương 45: Nghe nói
- Chương 46: Khoác lác
- Chương 47: Nam cung vân
- Chương 48: Làm mạnh
- Chương 49: Quyền hạn quản lý
- Chương 50: Cô gái tự sát
- Chương 51: Lần nữa hợp tác
- Chương 52: Xác nữ trôi sông
- Chương 53: Vớt xác
- Chương 54: Kì lạ
- Chương 55: Trần lão đại
- Chương 56: Nhắc nhở
- Chương 57: Đưa tôi về nhà....
- Chương 58: Ngôi nhà lớn...
- Chương 59: Ở nhờ
- Chương 60: Trở về để giết người
- Chương 61: Giọt nước
- Chương 62: Nó chưa chết
- Chương 63: Mất tích
- Chương 64: Mất nước
- Chương 65: Di chuyển
- Chương 66: Hồ Đại ngưu
- Chương 67: Giết người
- Chương 68: Ép hỏi
- Chương 69: Bí mật
- Chương 70: Trúng chiêu
- Chương 71: Quỷ ảnh bên cửa sổ
- Chương 72: Chậm một bước!
- Chương 73: Mê hoặc
- Chương 74: Tràn ngập
- Chương 75: Chết trong mộng
- Chương 76: Chân tướng của sự chết chóc trước mắt
- Chương 77: Âm mưu?
- Chương 78: Trốn
- Chương 79: Dãy dụa
- Chương 80: Quỷ dị
- Chương 81: Chân tướng tiềm ẩn
- Chương 82: Trận!! Mở
- Chương 83: Tìm đường chết
- Chương 84: Trở về (1)
- Chương 85: Trở về (2)
- Chương 86: Lãnh nguyệt đến ở cùng
- Chương 87: Về nhà
- Chương 88: Đáng sợ
- Chương 89: Bạn học đại học
- Chương 90: Hi vọng thăng tiến
- Chương 91: Tin dữ
- Chương 92: Ký túc xá
- Chương 93: Tao tin mày
- Chương 94: Ác mộng
- Chương 95: Kể lại
- Chương 96: Nguyên nhân
- Chương 97: Ba đầu to, con đầu nhỏ
- Chương 98: Đoạn video
- Chương 99: Hồi tưởng
- Chương 100: Kinh hãi
- Chương 101: Mài dao
- Chương 102: Quỷ nhập xác
- Chương 103: Ngủ
- Chương 104: Răng rơi đầy đất
- Chương 105: Thực hư lẫn lộn
- Chương 106: Ác mộng
- Chương 107: Cùng một nhà
- Chương 108: Thế giới trong mộng
- Chương 109: Đương đầu với thử thách
- Chương 110: Một màn kinh hãi
- Chương 111: Lí do
- Chương 112: Cửa ra
- Chương 113: Mạng lớn
- Chương 114: Mộng ma
- Chương 115: Xin thăng cấp
- Chương 116: Thất vọng
- Chương 117: Không tiến mà lui
- Chương 118: Người chết về nhà
- Chương 119: Điều tra
- Chương 120: Hai người mới
- Chương 121: Khóa chặt
- Chương 122: Đến thăm
- Chương 123: Cân nhắc
- Chương 124: Đối sách
- Chương 125: Chặt đầu
- Chương 126: Vụ án mạng thứ năm
- Chương 127: Cầu thang biến mất
- Chương 128: Quỷ dị
- Chương 129: Phối hợp
- Chương 130: Người chết tiếp khách
- Chương 131: Quỷ vật di động
- Chương 132: Phân tích
- Chương 133: Lùi một bước
- Chương 134: Dọn nhà
- Chương 135: Tiếng vang
- Chương 136: Đến cùng ở đâu
- Chương 137: Sát cơ vô hình
- Chương 138: Ai có thể mở được cửa?
- Chương 139: Bộc lộ bộ mặt hung ác
- Chương 140: Chạy trốn
- Chương 141: Thăm hỏi
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Hiện thực tàn khốc
- Chương 144: Cường Hóa
- Chương 145: Nhập bọn
- Chương 146: Gặp mặt hộ khách
- Chương 147: Tụ hội
- Chương 148: Bị quỷ để mắt tới
- Chương 149: Ngăn chặn
- Chương 150: Đầu người!
- Chương 151: Cổ quái
- Chương 152: Tìm tòi và nghiên cứu
- Chương 153: Ngụy trang
- Chương 154: Thể chất quỷ vương
- Chương 155: Quỷ hóa
- Chương 156: Quỷ thực thi
- Chương 157: Cơ hội
- Chương 158: Người nuôi dưỡng thi
- Chương 159: Nhiều điểm vinh dự
- Chương 160: Suy ngẫm
- Chương 161: Cảm nhận
- Chương 162: Xuống xe
- Chương 163: Tập hợp
- Chương 164: Đọ sức
- Chương 165: Phân công
- Chương 166: Tiểu quỷ
- Chương 167: Nhà ma
- Chương 168: Thôn đông
- Chương 169: Khẩn cấp
- Chương 170: Khóa chặt khu vực
- Chương 171: Phòng bếp
- Chương 172: Nở mày nở mặt
- Chương 173: Gác đêm
- Chương 174: Khó có thể tin
- Chương 175: Bóng đen
- Chương 176: Sợ bóng sợ gió
- Chương 177: Nhiều chuyện
- Chương 178: Là ai ?
- Chương 179: Chia phe
- Chương 180: Kêu thảm
- Chương 181: Phẫn nộ
- Chương 182: Hai nơi
- Chương 183: Tiếng gọi
- Chương 184: Đốt xác
- Chương 185: Náo nhiệt
- Chương 186: Ngỏm
- Chương 187: Mánh khóe
- Chương 188: Mì đen
- Chương 189: Cạm bẫy
- Chương 190: Tệ hại
- Chương 191
- Chương 192: Ác quỷ hiện thân
- Chương 193: Không chỉ một ác quỷ
- Chương 194: Tìm được
- Chương 195: Hạ thiên kỳ trả thù
- Chương 196: Triệu tĩnh thù
- Chương 197: Trở về
- Chương 198: Bạn học mời
- Chương 199: Khiêu khích
- Chương 200: Đánh nhau
- Chương 201: Nham hiểm
- Chương 202: Thoát khỏi
- Chương 203: Cuộc sống mới
- Chương 204: Vụ án lột da
- Chương 205: Lại gặp triệu tĩnh thù
- Chương 206: Vào nhóm
- Chương 207: Thăm dò
- Chương 208: Kẻ lén đột nhập
- Chương 209: Video
- Chương 210: Thêm một cặp chân
- Chương 211: Quỷ dị liên tục
- Chương 212: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 213: Hai tấm da người
- Chương 214: Trở về
- Chương 215: Cảm giác bị theo dõi
- Chương 216: Con mắt
- Chương 217: Đến
- Chương 218: Phương hướng điều tra
- Chương 219: Cử động kì lạ
- Chương 220: Mây mù chồng chất
- Chương 221: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 222: Video
- Chương 223: Kẻ khả nghi
- Chương 224: Phân giải
- Chương 225: Ba thi thể
- Chương 226: Đầu mối
- Chương 227: Thứ được bao bọc dưới lớp da người...
- Chương 228: Chân tướng
- Chương 229: Là hắn
- Chương 230: Đòn bí mật
- bình luận