Quốc Gia Ác Quỷ - Chương 106: Ác mộng
Chương trước- Chương 1: Ngày đầu thử việc
- Chương 2: Thi thể
- Chương 3: Nghi vấn
- Chương 4: Chuyện lạ liên tục xuất hiện
- Chương 5: Có ma!!!
- Chương 6: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 7: Trở lại tiệm sách
- Chương 8: Bóng tối bao trùm
- Chương 9: Chỉ có hai?
- Chương 10: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 11: Viện binh
- Chương 12: Nguy hiểm
- Chương 13: Cô gái đáng sợ
- Chương 14: Phần thứ hai thử công việc
- Chương 15: Nghe ngóng
- Chương 16: Tự sát
- Chương 17: Túc quỷ
- Chương 18: Nguyên nhân gây ra
- Chương 19: Giải quyết tình huống phòng 703
- Chương 20: Gọi hồn
- Chương 21: Quỷ ảnh
- Chương 22: Không bình tĩnh
- Chương 23: Tới gần
- Chương 24: Thả lại
- Chương 25: Chương 25!!!!
- Chương 26: Lãnh nguyệt
- Chương 27: Tiếng động trên lầu
- Chương 28: Chỉ có miệng, không có mặt
- Chương 29: Ảo cảnh
- Chương 30: Trốn
- Chương 31: Một con quỷ khác
- Chương 32: Hoang mang
- Chương 33: Đầu mối
- Chương 34: Chạm tay tới cái ác
- Chương 35: Dãy dụa
- Chương 36: Gọi điện thông báo
- Chương 37: Quay lại công ty
- Chương 38: Vào nghề săn quỷ
- Chương 39: Hệ thống
- Chương 40: Kiểm tra cùng thăng chức
- Chương 41: Ký kết chuyển hợp đồng chính thức
- Chương 42: Thể chất ác linh
- Chương 43: Chỗ ở mới
- Chương 44: Bạn cùng phòng
- Chương 45: Nghe nói
- Chương 46: Khoác lác
- Chương 47: Nam cung vân
- Chương 48: Làm mạnh
- Chương 49: Quyền hạn quản lý
- Chương 50: Cô gái tự sát
- Chương 51: Lần nữa hợp tác
- Chương 52: Xác nữ trôi sông
- Chương 53: Vớt xác
- Chương 54: Kì lạ
- Chương 55: Trần lão đại
- Chương 56: Nhắc nhở
- Chương 57: Đưa tôi về nhà....
- Chương 58: Ngôi nhà lớn...
- Chương 59: Ở nhờ
- Chương 60: Trở về để giết người
- Chương 61: Giọt nước
- Chương 62: Nó chưa chết
- Chương 63: Mất tích
- Chương 64: Mất nước
- Chương 65: Di chuyển
- Chương 66: Hồ Đại ngưu
- Chương 67: Giết người
- Chương 68: Ép hỏi
- Chương 69: Bí mật
- Chương 70: Trúng chiêu
- Chương 71: Quỷ ảnh bên cửa sổ
- Chương 72: Chậm một bước!
- Chương 73: Mê hoặc
- Chương 74: Tràn ngập
- Chương 75: Chết trong mộng
- Chương 76: Chân tướng của sự chết chóc trước mắt
- Chương 77: Âm mưu?
- Chương 78: Trốn
- Chương 79: Dãy dụa
- Chương 80: Quỷ dị
- Chương 81: Chân tướng tiềm ẩn
- Chương 82: Trận!! Mở
- Chương 83: Tìm đường chết
- Chương 84: Trở về (1)
- Chương 85: Trở về (2)
- Chương 86: Lãnh nguyệt đến ở cùng
- Chương 87: Về nhà
- Chương 88: Đáng sợ
- Chương 89: Bạn học đại học
- Chương 90: Hi vọng thăng tiến
- Chương 91: Tin dữ
- Chương 92: Ký túc xá
- Chương 93: Tao tin mày
- Chương 94: Ác mộng
- Chương 95: Kể lại
- Chương 96: Nguyên nhân
- Chương 97: Ba đầu to, con đầu nhỏ
- Chương 98: Đoạn video
- Chương 99: Hồi tưởng
- Chương 100: Kinh hãi
- Chương 101: Mài dao
- Chương 102: Quỷ nhập xác
- Chương 103: Ngủ
- Chương 104: Răng rơi đầy đất
- Chương 105: Thực hư lẫn lộn
- Chương 106: Ác mộng
- Chương 107: Cùng một nhà
- Chương 108: Thế giới trong mộng
- Chương 109: Đương đầu với thử thách
- Chương 110: Một màn kinh hãi
- Chương 111: Lí do
- Chương 112: Cửa ra
- Chương 113: Mạng lớn
- Chương 114: Mộng ma
- Chương 115: Xin thăng cấp
- Chương 116: Thất vọng
- Chương 117: Không tiến mà lui
- Chương 118: Người chết về nhà
- Chương 119: Điều tra
- Chương 120: Hai người mới
- Chương 121: Khóa chặt
- Chương 122: Đến thăm
- Chương 123: Cân nhắc
- Chương 124: Đối sách
- Chương 125: Chặt đầu
- Chương 126: Vụ án mạng thứ năm
- Chương 127: Cầu thang biến mất
- Chương 128: Quỷ dị
- Chương 129: Phối hợp
- Chương 130: Người chết tiếp khách
- Chương 131: Quỷ vật di động
- Chương 132: Phân tích
- Chương 133: Lùi một bước
- Chương 134: Dọn nhà
- Chương 135: Tiếng vang
- Chương 136: Đến cùng ở đâu
- Chương 137: Sát cơ vô hình
- Chương 138: Ai có thể mở được cửa?
- Chương 139: Bộc lộ bộ mặt hung ác
- Chương 140: Chạy trốn
- Chương 141: Thăm hỏi
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Hiện thực tàn khốc
- Chương 144: Cường Hóa
- Chương 145: Nhập bọn
- Chương 146: Gặp mặt hộ khách
- Chương 147: Tụ hội
- Chương 148: Bị quỷ để mắt tới
- Chương 149: Ngăn chặn
- Chương 150: Đầu người!
- Chương 151: Cổ quái
- Chương 152: Tìm tòi và nghiên cứu
- Chương 153: Ngụy trang
- Chương 154: Thể chất quỷ vương
- Chương 155: Quỷ hóa
- Chương 156: Quỷ thực thi
- Chương 157: Cơ hội
- Chương 158: Người nuôi dưỡng thi
- Chương 159: Nhiều điểm vinh dự
- Chương 160: Suy ngẫm
- Chương 161: Cảm nhận
- Chương 162: Xuống xe
- Chương 163: Tập hợp
- Chương 164: Đọ sức
- Chương 165: Phân công
- Chương 166: Tiểu quỷ
- Chương 167: Nhà ma
- Chương 168: Thôn đông
- Chương 169: Khẩn cấp
- Chương 170: Khóa chặt khu vực
- Chương 171: Phòng bếp
- Chương 172: Nở mày nở mặt
- Chương 173: Gác đêm
- Chương 174: Khó có thể tin
- Chương 175: Bóng đen
- Chương 176: Sợ bóng sợ gió
- Chương 177: Nhiều chuyện
- Chương 178: Là ai ?
- Chương 179: Chia phe
- Chương 180: Kêu thảm
- Chương 181: Phẫn nộ
- Chương 182: Hai nơi
- Chương 183: Tiếng gọi
- Chương 184: Đốt xác
- Chương 185: Náo nhiệt
- Chương 186: Ngỏm
- Chương 187: Mánh khóe
- Chương 188: Mì đen
- Chương 189: Cạm bẫy
- Chương 190: Tệ hại
- Chương 191
- Chương 192: Ác quỷ hiện thân
- Chương 193: Không chỉ một ác quỷ
- Chương 194: Tìm được
- Chương 195: Hạ thiên kỳ trả thù
- Chương 196: Triệu tĩnh thù
- Chương 197: Trở về
- Chương 198: Bạn học mời
- Chương 199: Khiêu khích
- Chương 200: Đánh nhau
- Chương 201: Nham hiểm
- Chương 202: Thoát khỏi
- Chương 203: Cuộc sống mới
- Chương 204: Vụ án lột da
- Chương 205: Lại gặp triệu tĩnh thù
- Chương 206: Vào nhóm
- Chương 207: Thăm dò
- Chương 208: Kẻ lén đột nhập
- Chương 209: Video
- Chương 210: Thêm một cặp chân
- Chương 211: Quỷ dị liên tục
- Chương 212: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 213: Hai tấm da người
- Chương 214: Trở về
- Chương 215: Cảm giác bị theo dõi
- Chương 216: Con mắt
- Chương 217: Đến
- Chương 218: Phương hướng điều tra
- Chương 219: Cử động kì lạ
- Chương 220: Mây mù chồng chất
- Chương 221: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 222: Video
- Chương 223: Kẻ khả nghi
- Chương 224: Phân giải
- Chương 225: Ba thi thể
- Chương 226: Đầu mối
- Chương 227: Thứ được bao bọc dưới lớp da người...
- Chương 228: Chân tướng
- Chương 229: Là hắn
- Chương 230: Đòn bí mật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quốc Gia Ác Quỷ
Chương 106: Ác mộng
Chớp mắt một cái, trên trán Hạ Thiên Kỳ rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Không biết có phải do tâm trạng ảnh hưởng hay không, hắn chỉ cảm thấy không khí trong phòng khách như ngưng đọng lại.
Hắn run rẩy cầm di động, trong phòng khách chỉ còn tiếng "Ong ong" vang lên, giống như đang nhắc nhở hắn, vốn dĩ đối diện với hắn là một con quỷ!
Hạ Thiên Kỳ không nghe điện thoại, mà chỉ ngẩng đầu liếc thoáng qua hai người đang nhìn mình. Lúc này đây, bất kể là Lãnh Nguyệt hay là Tào Kim Hải, trên mặt bọn hắn đều không có gì là dữ tợn.
Loạn, loạn rồi. Rốt cục thì đâu là thật đâu là giả chứ?
"Điện thoại của mày đang reo, sao lại không bắt máy vậy?"
Tào Kim Hải âm trầm nhìn hắn, cất tiếng đầy hoài nghi.
"Một cuộc điện thoại quấy rầy thôi, không quen, không cần để ý đâu."
Hạ Thiên Kỳ cố gắng trấn định mình, cứ xem như đối diện với hắn là hai con quỷ, chỉ cần không quá lợi hại, thì hắn vẫn có thể chạy thoát.
Không, phải nói là hắn nhất định phải trốn, bất kể hai người đối diện là ai.
Nghe Hạ Thiên Kỳ bảo không muốn tiếp, ánh mắt đang đờ đẫn của Lãnh Nguyệt bỗng sáng lên, tiếp đó nói:
"Được rồi, đưa tay qua đây, tôi chỉ lấy một chút máu thôi."
"Từ nhỏ tôi đã có ác cảm với dao phay, Kim Hải, tao nhớ trong phòng bếp nhà mày có con dao gọt hoa quả, vẫn nên đổi một con dao nhỏ hơn một chút."
Nghe vậy, Tào Kim Hải hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Hạ Thiên Kỳ, cậu ta đành phải đứng dậy đi xem một chút, sau đó bước vào phòng bếp.
Thấy Tào Kim Hải đi khỏi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ đanh lại, không hề có điểm báo trước, sau đó bất ngờ hất tung bàn ăn trước mặt.
Lãnh Nguyệt ngồi trước bàn ăn, không nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ sẽ đột nhiên hất bàn như vậy, không kịp tránh, bị đánh ngay đầu, tiếng một người đàn bà thét lên.
"*, quả nhiên là do quỷ biến thành!"
Thấy đánh lén thành công, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ, thoải mái đứng dậy chạy ra khỏi cửa. Cùng lúc đó, Tào Kim Hải cảm thấy bất thường, vội vàng lao ra khỏi phòng bếp, con dao phay trên tay cậu ta phát sáng.
"Chết!"
Tào Kim Hải hét lên, đánh về phía Hạ Thiên Kỳ.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rét run, tăng tốc độ chạy, đợi sau khi đến cửa nhanh chóng ấn mở khóa, chỉ tiếc, ngay lúc đó con dao trên tay Tào Kim Hải cũng đã găm lên người hắn, không kịp trở tay rồi.
Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng, cơ thể lao về phía trước, đẩy cửa lảo đảo ngã nghiêng lăn xuống bậc thang.
Mặc dù hắn kiệt sức mới xảy ra phản ứng như vậy, nhưng vì phía sau lưng bị dao rạch một đường, nên cả tấm lưng đều trở nên sền sệt.
Không quan tâm vết thương của mình, Hạ Thiên Kỳ đau đớn bò dậy, liều mạng chạy xuống lầu, theo từng bước chân, sau lưng lại lan đến một trận đau đớn.
Nói thật, nếu cho hắn quay lại, liều mạng với hai con quỷ vật kia, chưa chắc hắn đã thua, nhưng chuyện này dù sao cũng không phải cách. Nếu hắn cứ trải qua mấy chuyện như vậy, khẳng định tinh thần của hắn sẽ xuống dóc.
Hiện tại, hắn thật sự không phân biệt được có phải mình đang nằm mơ hay không.
Hạ Thiên Kỳ trốn ra hành lang, sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, sau đó cũng im bặt, nhưng hắn không dám dừng lại, chạy nhanh ra khỏi khu chung cư.
Mãi đến khi có xe cộ qua lại trên đường, hắn mới dừng lại thở một hơi.
Nhưng vừa buông lỏng tinh thần, lại làm vết thương trên lưng hắn càng đau hơn, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, thậm chí hắn còn có chút hoa mắt.
"Rốt cục cũng không thoát khỏi vận mệnh mất máu mà."
Hạ Thiên Kỳ tự cười khẩy mình một cái, tìm tiệm thuốc mở cửa 24 giờ mua một ít thuốc cầm máu và băng gạc.
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc, hắn cầm điện thoại trên tay muốn gọi cho Lãnh Nguyệt, nhưng lại sợ gặp phải "lừa đảo", nên hắn bỏ điện thoại xuống, mở tính năng của bảng vinh dự ra.
"Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt, anh đang ở đâu?"
"Đây, anh đang làm gì vậy, gọi cho anh mấy cuộc nhưng không có ai tiếp."
"Đừng nói nữa, tôi vừa bị một con quỷ giả mạo anh tính kế, hiện tại tinh thần tôi đang bị khủng hoảng đây."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ sợ Lãnh Nguyệt này cũng là giả, nên hỏi:
"Anh nói cho tôi biết, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?"
"Làm gì?"
"Làm gì là làm gì, ai biết anh có phải là giả hay không!"
"Học viện nữ sinh Tề Hà."
"Ai ở chung với chúng ta?"
"Lưu Ngôn Mẫn, Nam Cung Vân."
"Ngực Nam Cung Vân lớn hay bé?"
"Anh đã đủ chưa!" Trong bộ đàm, Lãnh Nguyệt đột nhiên gầm lên.
"Thật là tôi bị dọa cho sợ rồi." Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, Lãnh Nguyệt này hẳn là thật rồi, nên cũng không nói nhảm nữa:
"Bây giờ anh đến đâu rồi."
"Chung cư Thanh Hà."
"Anh đến rồi?"
"Ừm. Anh đang ở đâu?"
"Tôi ở đầu phố phía đối diện, chúng ta gặp nhau ở cổng tiệm thuốc 24 giờ nhé."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ gắng chịu đau đớn, bước đến chỗ đầu phố, trong quá trình đó, điện thoại di động của hắn có rung lên "Ong ong" một lần.
Lấy điện thoại ra xem, vậy mà người gọi lại là "Lãnh Nguyệt".
Hạ Thiên Kỳ không bao giờ tin tưởng điện thoại nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi, đi thẳng về phía trước.
Đến đầu phố, đứng chờ khoảng 3 phút, đã thấy xe của Lãnh Nguyệt đang đỗ lại ven đường, qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay gọi hắn.
Lãnh Nguyệt mang một bộ đồ thể thao màu trắng xám, so với bộ đồ màu đen bó sát của "hàng giả" trước đó là hoàn toàn khác biệt, mặc dù trên mặt bọn họ đều không có chút cảm xúc nào.
Mở cửa xe ngồi vào, Hạ Thiên Kỳ ôm lấy vết thương trên lưng kêu đau, thấy thế, Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi:
"Anh bị thương rồi?"
"Ừm, bị chém một dao. Giúp tôi bôi một ít thuốc."
"Đưa thuốc cho tôi, xoay người đi."
Giọng điệu của Lãnh Nguyệt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng lần này nghe thấy, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Không thể nghi ngờ nữa, Lãnh Nguyệt là một người rất đáng để hắn tin tưởng.
Động tác của Lãnh Nguyệt rất nhuần nhuyễn, hiển nhiên trước kia đã bị thương không ít, rất nhanh đã băng bó xong.
Hạ Thiên Kỳ thử cử động một chút, mặc dù còn chút đau, nhưng so với trước đó đã đỡ hơn không ít. Hắn không có tư chất, vứt hết băng gạc nhuốm máu ra ngoài cửa sổ, cũng vì vậy mà hắn bị Lãnh Nguyệt tặng cho một ánh mắt khinh bỉ.
"Rốt cục thì chuyện gì xảy ra, sao anh lại ra đây, người bạn kia đâu?"
"Hài, đừng nói nữa." Nghe Lãnh Nguyệt hỏi thăm, Hạ Thiên Kỳ buồn khổ thở dài, nói:
"Hiện tại, tôi rối tung lên rồi, người bạn kia của tôi, cũng giống như bị quỷ nhập vào, một dao trên lưng tôi là do cậu ta găm vào..."
Hạ Thiên Kỳ kể những chuyện phát sinh trước đó và vừa rồi cho Lãnh Nguyệt nghe qua một lần.
"Tôi rất bực mình, quỷ nhập xác người sao có thể biến hóa hình dạng của con người chứ, là ảo giác của tôi sao? Không phải, làm sao chúng có thể..."
"Bọn chúng không phải quỷ nhập xác người." Sau khi suy nghĩ một lúc, Lãnh Nguyệt lắc đầu, cắt ngang lời của Hạ Thiên Kỳ.
"Không phải quỷ nhập xác người?"
"Ừm, theo lời kể của anh, thì hẳn bọn chúng là ác mộng."
"Ác mộng?"
"Ừm, ác mộng nói ra chính là quỷ vật trong mộng. Ở trình độ nào đó, bọn chúng và quỷ nhập xác người đều có thể chiếm giữ thân thể của con người và điều khiển ý chí của họ, chỉ là cách làm khác mà thôi.
Một cái nhập xác nhờ vào cảnh trong mộng, còn một cái thì trực tiếp nhập xác.
Đồng thời, so với quỷ nhập xác người, ác mộng còn có năng lực đọc được ký ức của con người để biến ảo.
Về việc bọn chúng giả mạo tôi gọi điện thoại cho anh, hay là trực tiếp tiến hành quấy nhiễu, khoản này, chỉ cần là quỷ vật thì đều có thể làm được."
Không biết có phải do tâm trạng ảnh hưởng hay không, hắn chỉ cảm thấy không khí trong phòng khách như ngưng đọng lại.
Hắn run rẩy cầm di động, trong phòng khách chỉ còn tiếng "Ong ong" vang lên, giống như đang nhắc nhở hắn, vốn dĩ đối diện với hắn là một con quỷ!
Hạ Thiên Kỳ không nghe điện thoại, mà chỉ ngẩng đầu liếc thoáng qua hai người đang nhìn mình. Lúc này đây, bất kể là Lãnh Nguyệt hay là Tào Kim Hải, trên mặt bọn hắn đều không có gì là dữ tợn.
Loạn, loạn rồi. Rốt cục thì đâu là thật đâu là giả chứ?
"Điện thoại của mày đang reo, sao lại không bắt máy vậy?"
Tào Kim Hải âm trầm nhìn hắn, cất tiếng đầy hoài nghi.
"Một cuộc điện thoại quấy rầy thôi, không quen, không cần để ý đâu."
Hạ Thiên Kỳ cố gắng trấn định mình, cứ xem như đối diện với hắn là hai con quỷ, chỉ cần không quá lợi hại, thì hắn vẫn có thể chạy thoát.
Không, phải nói là hắn nhất định phải trốn, bất kể hai người đối diện là ai.
Nghe Hạ Thiên Kỳ bảo không muốn tiếp, ánh mắt đang đờ đẫn của Lãnh Nguyệt bỗng sáng lên, tiếp đó nói:
"Được rồi, đưa tay qua đây, tôi chỉ lấy một chút máu thôi."
"Từ nhỏ tôi đã có ác cảm với dao phay, Kim Hải, tao nhớ trong phòng bếp nhà mày có con dao gọt hoa quả, vẫn nên đổi một con dao nhỏ hơn một chút."
Nghe vậy, Tào Kim Hải hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Hạ Thiên Kỳ, cậu ta đành phải đứng dậy đi xem một chút, sau đó bước vào phòng bếp.
Thấy Tào Kim Hải đi khỏi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ đanh lại, không hề có điểm báo trước, sau đó bất ngờ hất tung bàn ăn trước mặt.
Lãnh Nguyệt ngồi trước bàn ăn, không nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ sẽ đột nhiên hất bàn như vậy, không kịp tránh, bị đánh ngay đầu, tiếng một người đàn bà thét lên.
"*, quả nhiên là do quỷ biến thành!"
Thấy đánh lén thành công, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ, thoải mái đứng dậy chạy ra khỏi cửa. Cùng lúc đó, Tào Kim Hải cảm thấy bất thường, vội vàng lao ra khỏi phòng bếp, con dao phay trên tay cậu ta phát sáng.
"Chết!"
Tào Kim Hải hét lên, đánh về phía Hạ Thiên Kỳ.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rét run, tăng tốc độ chạy, đợi sau khi đến cửa nhanh chóng ấn mở khóa, chỉ tiếc, ngay lúc đó con dao trên tay Tào Kim Hải cũng đã găm lên người hắn, không kịp trở tay rồi.
Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng, cơ thể lao về phía trước, đẩy cửa lảo đảo ngã nghiêng lăn xuống bậc thang.
Mặc dù hắn kiệt sức mới xảy ra phản ứng như vậy, nhưng vì phía sau lưng bị dao rạch một đường, nên cả tấm lưng đều trở nên sền sệt.
Không quan tâm vết thương của mình, Hạ Thiên Kỳ đau đớn bò dậy, liều mạng chạy xuống lầu, theo từng bước chân, sau lưng lại lan đến một trận đau đớn.
Nói thật, nếu cho hắn quay lại, liều mạng với hai con quỷ vật kia, chưa chắc hắn đã thua, nhưng chuyện này dù sao cũng không phải cách. Nếu hắn cứ trải qua mấy chuyện như vậy, khẳng định tinh thần của hắn sẽ xuống dóc.
Hiện tại, hắn thật sự không phân biệt được có phải mình đang nằm mơ hay không.
Hạ Thiên Kỳ trốn ra hành lang, sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, sau đó cũng im bặt, nhưng hắn không dám dừng lại, chạy nhanh ra khỏi khu chung cư.
Mãi đến khi có xe cộ qua lại trên đường, hắn mới dừng lại thở một hơi.
Nhưng vừa buông lỏng tinh thần, lại làm vết thương trên lưng hắn càng đau hơn, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, thậm chí hắn còn có chút hoa mắt.
"Rốt cục cũng không thoát khỏi vận mệnh mất máu mà."
Hạ Thiên Kỳ tự cười khẩy mình một cái, tìm tiệm thuốc mở cửa 24 giờ mua một ít thuốc cầm máu và băng gạc.
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc, hắn cầm điện thoại trên tay muốn gọi cho Lãnh Nguyệt, nhưng lại sợ gặp phải "lừa đảo", nên hắn bỏ điện thoại xuống, mở tính năng của bảng vinh dự ra.
"Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt, anh đang ở đâu?"
"Đây, anh đang làm gì vậy, gọi cho anh mấy cuộc nhưng không có ai tiếp."
"Đừng nói nữa, tôi vừa bị một con quỷ giả mạo anh tính kế, hiện tại tinh thần tôi đang bị khủng hoảng đây."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ sợ Lãnh Nguyệt này cũng là giả, nên hỏi:
"Anh nói cho tôi biết, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?"
"Làm gì?"
"Làm gì là làm gì, ai biết anh có phải là giả hay không!"
"Học viện nữ sinh Tề Hà."
"Ai ở chung với chúng ta?"
"Lưu Ngôn Mẫn, Nam Cung Vân."
"Ngực Nam Cung Vân lớn hay bé?"
"Anh đã đủ chưa!" Trong bộ đàm, Lãnh Nguyệt đột nhiên gầm lên.
"Thật là tôi bị dọa cho sợ rồi." Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, Lãnh Nguyệt này hẳn là thật rồi, nên cũng không nói nhảm nữa:
"Bây giờ anh đến đâu rồi."
"Chung cư Thanh Hà."
"Anh đến rồi?"
"Ừm. Anh đang ở đâu?"
"Tôi ở đầu phố phía đối diện, chúng ta gặp nhau ở cổng tiệm thuốc 24 giờ nhé."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ gắng chịu đau đớn, bước đến chỗ đầu phố, trong quá trình đó, điện thoại di động của hắn có rung lên "Ong ong" một lần.
Lấy điện thoại ra xem, vậy mà người gọi lại là "Lãnh Nguyệt".
Hạ Thiên Kỳ không bao giờ tin tưởng điện thoại nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi, đi thẳng về phía trước.
Đến đầu phố, đứng chờ khoảng 3 phút, đã thấy xe của Lãnh Nguyệt đang đỗ lại ven đường, qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay gọi hắn.
Lãnh Nguyệt mang một bộ đồ thể thao màu trắng xám, so với bộ đồ màu đen bó sát của "hàng giả" trước đó là hoàn toàn khác biệt, mặc dù trên mặt bọn họ đều không có chút cảm xúc nào.
Mở cửa xe ngồi vào, Hạ Thiên Kỳ ôm lấy vết thương trên lưng kêu đau, thấy thế, Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi:
"Anh bị thương rồi?"
"Ừm, bị chém một dao. Giúp tôi bôi một ít thuốc."
"Đưa thuốc cho tôi, xoay người đi."
Giọng điệu của Lãnh Nguyệt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng lần này nghe thấy, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Không thể nghi ngờ nữa, Lãnh Nguyệt là một người rất đáng để hắn tin tưởng.
Động tác của Lãnh Nguyệt rất nhuần nhuyễn, hiển nhiên trước kia đã bị thương không ít, rất nhanh đã băng bó xong.
Hạ Thiên Kỳ thử cử động một chút, mặc dù còn chút đau, nhưng so với trước đó đã đỡ hơn không ít. Hắn không có tư chất, vứt hết băng gạc nhuốm máu ra ngoài cửa sổ, cũng vì vậy mà hắn bị Lãnh Nguyệt tặng cho một ánh mắt khinh bỉ.
"Rốt cục thì chuyện gì xảy ra, sao anh lại ra đây, người bạn kia đâu?"
"Hài, đừng nói nữa." Nghe Lãnh Nguyệt hỏi thăm, Hạ Thiên Kỳ buồn khổ thở dài, nói:
"Hiện tại, tôi rối tung lên rồi, người bạn kia của tôi, cũng giống như bị quỷ nhập vào, một dao trên lưng tôi là do cậu ta găm vào..."
Hạ Thiên Kỳ kể những chuyện phát sinh trước đó và vừa rồi cho Lãnh Nguyệt nghe qua một lần.
"Tôi rất bực mình, quỷ nhập xác người sao có thể biến hóa hình dạng của con người chứ, là ảo giác của tôi sao? Không phải, làm sao chúng có thể..."
"Bọn chúng không phải quỷ nhập xác người." Sau khi suy nghĩ một lúc, Lãnh Nguyệt lắc đầu, cắt ngang lời của Hạ Thiên Kỳ.
"Không phải quỷ nhập xác người?"
"Ừm, theo lời kể của anh, thì hẳn bọn chúng là ác mộng."
"Ác mộng?"
"Ừm, ác mộng nói ra chính là quỷ vật trong mộng. Ở trình độ nào đó, bọn chúng và quỷ nhập xác người đều có thể chiếm giữ thân thể của con người và điều khiển ý chí của họ, chỉ là cách làm khác mà thôi.
Một cái nhập xác nhờ vào cảnh trong mộng, còn một cái thì trực tiếp nhập xác.
Đồng thời, so với quỷ nhập xác người, ác mộng còn có năng lực đọc được ký ức của con người để biến ảo.
Về việc bọn chúng giả mạo tôi gọi điện thoại cho anh, hay là trực tiếp tiến hành quấy nhiễu, khoản này, chỉ cần là quỷ vật thì đều có thể làm được."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ngày đầu thử việc
- Chương 2: Thi thể
- Chương 3: Nghi vấn
- Chương 4: Chuyện lạ liên tục xuất hiện
- Chương 5: Có ma!!!
- Chương 6: Lựa chọn bất đắc dĩ
- Chương 7: Trở lại tiệm sách
- Chương 8: Bóng tối bao trùm
- Chương 9: Chỉ có hai?
- Chương 10: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 11: Viện binh
- Chương 12: Nguy hiểm
- Chương 13: Cô gái đáng sợ
- Chương 14: Phần thứ hai thử công việc
- Chương 15: Nghe ngóng
- Chương 16: Tự sát
- Chương 17: Túc quỷ
- Chương 18: Nguyên nhân gây ra
- Chương 19: Giải quyết tình huống phòng 703
- Chương 20: Gọi hồn
- Chương 21: Quỷ ảnh
- Chương 22: Không bình tĩnh
- Chương 23: Tới gần
- Chương 24: Thả lại
- Chương 25: Chương 25!!!!
- Chương 26: Lãnh nguyệt
- Chương 27: Tiếng động trên lầu
- Chương 28: Chỉ có miệng, không có mặt
- Chương 29: Ảo cảnh
- Chương 30: Trốn
- Chương 31: Một con quỷ khác
- Chương 32: Hoang mang
- Chương 33: Đầu mối
- Chương 34: Chạm tay tới cái ác
- Chương 35: Dãy dụa
- Chương 36: Gọi điện thông báo
- Chương 37: Quay lại công ty
- Chương 38: Vào nghề săn quỷ
- Chương 39: Hệ thống
- Chương 40: Kiểm tra cùng thăng chức
- Chương 41: Ký kết chuyển hợp đồng chính thức
- Chương 42: Thể chất ác linh
- Chương 43: Chỗ ở mới
- Chương 44: Bạn cùng phòng
- Chương 45: Nghe nói
- Chương 46: Khoác lác
- Chương 47: Nam cung vân
- Chương 48: Làm mạnh
- Chương 49: Quyền hạn quản lý
- Chương 50: Cô gái tự sát
- Chương 51: Lần nữa hợp tác
- Chương 52: Xác nữ trôi sông
- Chương 53: Vớt xác
- Chương 54: Kì lạ
- Chương 55: Trần lão đại
- Chương 56: Nhắc nhở
- Chương 57: Đưa tôi về nhà....
- Chương 58: Ngôi nhà lớn...
- Chương 59: Ở nhờ
- Chương 60: Trở về để giết người
- Chương 61: Giọt nước
- Chương 62: Nó chưa chết
- Chương 63: Mất tích
- Chương 64: Mất nước
- Chương 65: Di chuyển
- Chương 66: Hồ Đại ngưu
- Chương 67: Giết người
- Chương 68: Ép hỏi
- Chương 69: Bí mật
- Chương 70: Trúng chiêu
- Chương 71: Quỷ ảnh bên cửa sổ
- Chương 72: Chậm một bước!
- Chương 73: Mê hoặc
- Chương 74: Tràn ngập
- Chương 75: Chết trong mộng
- Chương 76: Chân tướng của sự chết chóc trước mắt
- Chương 77: Âm mưu?
- Chương 78: Trốn
- Chương 79: Dãy dụa
- Chương 80: Quỷ dị
- Chương 81: Chân tướng tiềm ẩn
- Chương 82: Trận!! Mở
- Chương 83: Tìm đường chết
- Chương 84: Trở về (1)
- Chương 85: Trở về (2)
- Chương 86: Lãnh nguyệt đến ở cùng
- Chương 87: Về nhà
- Chương 88: Đáng sợ
- Chương 89: Bạn học đại học
- Chương 90: Hi vọng thăng tiến
- Chương 91: Tin dữ
- Chương 92: Ký túc xá
- Chương 93: Tao tin mày
- Chương 94: Ác mộng
- Chương 95: Kể lại
- Chương 96: Nguyên nhân
- Chương 97: Ba đầu to, con đầu nhỏ
- Chương 98: Đoạn video
- Chương 99: Hồi tưởng
- Chương 100: Kinh hãi
- Chương 101: Mài dao
- Chương 102: Quỷ nhập xác
- Chương 103: Ngủ
- Chương 104: Răng rơi đầy đất
- Chương 105: Thực hư lẫn lộn
- Chương 106: Ác mộng
- Chương 107: Cùng một nhà
- Chương 108: Thế giới trong mộng
- Chương 109: Đương đầu với thử thách
- Chương 110: Một màn kinh hãi
- Chương 111: Lí do
- Chương 112: Cửa ra
- Chương 113: Mạng lớn
- Chương 114: Mộng ma
- Chương 115: Xin thăng cấp
- Chương 116: Thất vọng
- Chương 117: Không tiến mà lui
- Chương 118: Người chết về nhà
- Chương 119: Điều tra
- Chương 120: Hai người mới
- Chương 121: Khóa chặt
- Chương 122: Đến thăm
- Chương 123: Cân nhắc
- Chương 124: Đối sách
- Chương 125: Chặt đầu
- Chương 126: Vụ án mạng thứ năm
- Chương 127: Cầu thang biến mất
- Chương 128: Quỷ dị
- Chương 129: Phối hợp
- Chương 130: Người chết tiếp khách
- Chương 131: Quỷ vật di động
- Chương 132: Phân tích
- Chương 133: Lùi một bước
- Chương 134: Dọn nhà
- Chương 135: Tiếng vang
- Chương 136: Đến cùng ở đâu
- Chương 137: Sát cơ vô hình
- Chương 138: Ai có thể mở được cửa?
- Chương 139: Bộc lộ bộ mặt hung ác
- Chương 140: Chạy trốn
- Chương 141: Thăm hỏi
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Hiện thực tàn khốc
- Chương 144: Cường Hóa
- Chương 145: Nhập bọn
- Chương 146: Gặp mặt hộ khách
- Chương 147: Tụ hội
- Chương 148: Bị quỷ để mắt tới
- Chương 149: Ngăn chặn
- Chương 150: Đầu người!
- Chương 151: Cổ quái
- Chương 152: Tìm tòi và nghiên cứu
- Chương 153: Ngụy trang
- Chương 154: Thể chất quỷ vương
- Chương 155: Quỷ hóa
- Chương 156: Quỷ thực thi
- Chương 157: Cơ hội
- Chương 158: Người nuôi dưỡng thi
- Chương 159: Nhiều điểm vinh dự
- Chương 160: Suy ngẫm
- Chương 161: Cảm nhận
- Chương 162: Xuống xe
- Chương 163: Tập hợp
- Chương 164: Đọ sức
- Chương 165: Phân công
- Chương 166: Tiểu quỷ
- Chương 167: Nhà ma
- Chương 168: Thôn đông
- Chương 169: Khẩn cấp
- Chương 170: Khóa chặt khu vực
- Chương 171: Phòng bếp
- Chương 172: Nở mày nở mặt
- Chương 173: Gác đêm
- Chương 174: Khó có thể tin
- Chương 175: Bóng đen
- Chương 176: Sợ bóng sợ gió
- Chương 177: Nhiều chuyện
- Chương 178: Là ai ?
- Chương 179: Chia phe
- Chương 180: Kêu thảm
- Chương 181: Phẫn nộ
- Chương 182: Hai nơi
- Chương 183: Tiếng gọi
- Chương 184: Đốt xác
- Chương 185: Náo nhiệt
- Chương 186: Ngỏm
- Chương 187: Mánh khóe
- Chương 188: Mì đen
- Chương 189: Cạm bẫy
- Chương 190: Tệ hại
- Chương 191
- Chương 192: Ác quỷ hiện thân
- Chương 193: Không chỉ một ác quỷ
- Chương 194: Tìm được
- Chương 195: Hạ thiên kỳ trả thù
- Chương 196: Triệu tĩnh thù
- Chương 197: Trở về
- Chương 198: Bạn học mời
- Chương 199: Khiêu khích
- Chương 200: Đánh nhau
- Chương 201: Nham hiểm
- Chương 202: Thoát khỏi
- Chương 203: Cuộc sống mới
- Chương 204: Vụ án lột da
- Chương 205: Lại gặp triệu tĩnh thù
- Chương 206: Vào nhóm
- Chương 207: Thăm dò
- Chương 208: Kẻ lén đột nhập
- Chương 209: Video
- Chương 210: Thêm một cặp chân
- Chương 211: Quỷ dị liên tục
- Chương 212: Gặp gỡ tình cờ
- Chương 213: Hai tấm da người
- Chương 214: Trở về
- Chương 215: Cảm giác bị theo dõi
- Chương 216: Con mắt
- Chương 217: Đến
- Chương 218: Phương hướng điều tra
- Chương 219: Cử động kì lạ
- Chương 220: Mây mù chồng chất
- Chương 221: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 222: Video
- Chương 223: Kẻ khả nghi
- Chương 224: Phân giải
- Chương 225: Ba thi thể
- Chương 226: Đầu mối
- Chương 227: Thứ được bao bọc dưới lớp da người...
- Chương 228: Chân tướng
- Chương 229: Là hắn
- Chương 230: Đòn bí mật
- bình luận