Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi - Chương 48: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG! (2)
Chương trước- Chương 1: XUYÊN THÀNH CÔNG CHÚA BỊ ĐÁNH TRÁO
- Chương 2: RÀNG BUỘC VỚI HỆ THỐNG TRỊ QUỐC
- Chương 3: ĐẠI HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI CON RUỘT CỦA NGÀI ĐÂU
- Chương 4: TIỂU CÔNG CHÚA LÀ TIÊN NỮ HẠ PHÀM SAO?
- Chương 5: CHẲNG TRÁCH BẠO QUÂN CHẾT SỚM NHƯ VẬY
- Chương 6: LÃO ÂM HIỂM VÀ TIỂU ÂM HIỂM
- Chương 7: NỮ CHÍNH ĐÁNG THƯƠNG
- Chương 8: CÓ ĐIÊU DÂN MUỐN HẠI BẢN CÔNG CHÚA!
- Chương 9: NỮ NHÂN NÀY LẠI DÁM CÓ Ý XẤU VỚI TIỂU CÔNG CHÚA CỦA HẮN!
- Chương 10: ĐỂ NAM CHÍNH LÀM ÁM VỆ CHO NÀNG!
- Chương 11: ÁM VỆ HOÀNG GIA BẢN CON NÍT
- Chương 12: TƯỚNG QUÂN TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG NỠ LÀM GÌ PHU NHÂN ĐÂU!
- Chương 13: ÉP HOÀNG ĐẾ LẬP NGƯỜI THỪA KẾ
- Chương 14: SINH RA ĐÃ LÀ GÌ, NUÔI ĐƯỢC TỚI LỚN MỚI LÀ BẢN LĨNH!
- Chương 15: NHỠ ĐÂU THẬT SỰ LÀ TIÊN ĐAN THÌ SAO?
- Chương 16: NHỊ TIỂU THƯ PHỦ TƯỚNG QUÂN CAO QUÝ CỠ NÀO
- Chương 17: BỞI VÌ MẮNG QUÁ NHIỀU MÀ BỊ MẤT TIẾNG
- Chương 18: LẦN ĐẦU TIÊN CÓ KHÁI NIỆM VỀ HOÀNG QUYỀN
- Chương 19: NẾU KHÔNG CÓ LÀM RA CHUYỆN ĐÁNH TRÁO CON
- Chương 20: CHỈ LÀ MỘT CÔNG CHÚA KHÔNG CẢN ĐƯỢC ĐƯỜNG!
- Chương 21: SƠ SƠ CHÍNH LÀ TIỂU PHÚC TINH CỦA HẮN
- Chương 22: LÔI PHU NHÂN CHỦ ĐỘNG NHẬN LỖI
- Chương 23: LÔI PHU NHÂN BỊ XỬ TỬ
- Chương 24: AI TRUNG THÀNH LIẾC MẮT THẤY NGAY.
- Chương 25: THỤC PHI MANG THAI, SƠ SƠ KHÔNG PHẢI NHÓC CON DUY NHẤT
- Chương 26: PHƯƠNG CHIÊU NGHI
- Chương 27: ĐẠI SƯ ĐÃ TÍNH MỘT QUẺ, ĐẠI CÔNG CHÚA KHẮC ĐỨA TRẺ TRONG BỤNG CON!
- Chương 28: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (1)
- Chương 29: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (2)
- Chương 30: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (1)
- Chương 31: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (2)
- Chương 32: CHO RẰNG TRỨNG NHÀ MÌNH CHÍNH LÀ TRỨNG VÀNG ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ
- Chương 33: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM!
- Chương 34: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM! (2)
- Chương 35: BỆ HẠ, THẦN NỮ RẤT SẴN LÒNG
- Chương 36: TỘI TĂNG THÊM MỘT BẬC!
- Chương 37: MẠNG CỦA ĐẠI CÔNG CHÚA CŨNG THẬT LÀ CỨNG!
- Chương 38: AI NGỦ HƠN ĐƯỢC CON!
- Chương 39: PHONG KIẾN MÊ TÍN LÀ KHÔNG NÊN NHA!
- Chương 40: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 41: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 42: BÀ VẬY MÀ LẠI CÓ THỂ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA ĐẠI TÔN NỮ
- Chương 43: GÓP SỨC BỎ ĐÁ XUỐNG GIẾNG
- Chương 44: CHỜ SƠ SƠ THÀNH NIÊN SẼ TẶNG NAM SỦNG CHO CON BÉ
- Chương 45: TIỂU CÔNG CHÚA NÓI ÔN DỊCH SẮP ĐẾN.
- Chương 46: THÔNG SUỐT
- Chương 47: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG!
- Chương 48: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG! (2)
- Chương 49: ÔN DỊCH BÙNG NỔ
- Chương 50: THÁI HẬU SUÝT CHÚT NỮA BỊ NHIỄM BỆNH
- Chương 51: HÓA RA LÀ CÓ NGƯỜI CỐ Ý!
- Chương 52: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (1)
- Chương 53: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (2)
- Chương 54: TRƯƠNG PHU NHÂN TRONG ĐẦU CHỈ BIẾT CÓ YÊU ĐƯƠNG
- Chương 55: TÍNH CÁCH ĐA DẠNG CỦA LOÀI NGƯỜI
- Chương 56: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA
- Chương 57: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA (2)
- Chương 58: THIÊN KIM THẬT BỊ TRÁO ĐỔI THÀNH THIÊN KIM GIẢ
- Chương 59: THIÊN KIM THẬT GIẢ (2)
- Chương 60: THIÊN KIM THẬT BỊ BẮT CÓC ĐƯỢC GIẢI CỨU VỀ
- Chương 61: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ
- Chương 62: TÍN QUỐC CÔNG PHU NH N LÀ ĐỒNG THÊ (2)
- Chương 63: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ (3)
- Chương 64: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC.
- Chương 65: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC (2)
- Chương 66: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (1)
- Chương 67: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (2)
- Chương 68: CHU PHU NHÂN VỀ NHÀ MẸ ĐẺ
- Chương 69: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG
- Chương 70: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG (2)
- Chương 71: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (1)
- Chương 72: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (2)
- Chương 73: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC
- Chương 74: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC (2)
- Chương 75: SAO NÀNG TA LẠI DÁM TRÊU CHỌC NGƯỜI MÀ BỆ HẠ COI TRỌNG
- Chương 76: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU
- Chương 77: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU (2)
- Chương 78: NGƯỜI TỐT NHÀ AI LẠI MUỐN XEM EM BÉ ĐÁNH RẮM CHỨ!
- Chương 79: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ
- Chương 80: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ (2)
- Chương 81: TRƯỞNG CÔNG CHÚA THIÊN VỊ
- Chương 82: TRƯỞNG CÔNG CHÚA TỨC GIẬN MẮNG TRƯỞNG TỬ
- Chương 83: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG
- Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)
- Chương 85: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH
- Chương 86: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH (2)
- Chương 87: THIẾN PHÒ MÃ
- Chương 88: THIẾN PHÒ MÃ (2)
- Chương 89: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC
- Chương 90: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC (2)
- Chương 91: HÁI HẬU AN ỦI TRIỆU KIỀM
- Chương 92: TRIỆU KIỀM HOÀN TOÀN THẤT VỌNG VỀ TRƯỞNG CÔNG CHÚA
- Chương 93: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
- Chương 94: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 48: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG! (2)
Mẫu tử chưa bao giờ nói rõ ràng với nhau cho nên khúc mắc không được cởi bỏ.
Còn nữa, bà sẽ c.h.ế.t vì dịch bệnh sao?
Bối Tịnh Sơ không biết hai người đang nghe lén, tiếp tục nghĩ: [Thật ra Thái Hậu cũng coi như là đạt được ý nguyện rồi.]
[Như Nghiên thái phi, bà ấy một lòng nghĩ cho nhi tử, tình cảm của mẹ con cọn họ cũng rất tốt.]
[Nhưng nó cũng không thể mang đến trợ giúp gì cho nhi tử, khi đoạt đích đã đi sai một nước cờ nên đã thua cuộc.]
[Tình cảm tốt cũng chỉ có thể cùng nhau đi đoàn tụ dưới suối vàng mà thôi.]
[So với nhi tử thân thiết với mình, bà ấy hẳn là càng hy vọng con mình có thể sống tốt, vinh quang hiển hách.]
[Cho nên nhiều năm như vậy, thật ra Thái Hậu cũng không hối hận, chỉ có thể nói là tiếc nuối.]
[Nhưng mà phụ thân của ta hối hận rồi! Hối hận đến c.h.ế.t nha! Chậc chật, thật là đáng thương.]
Bối Tịnh Sơ nhìn hai người bọn họ nhìn nhau không nói gì thì trong lòng lo lắng, gấp đến độ sắp nói chuyện được luôn rồi!
Thái Hậu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hoàng đế một cái, bà thật sự tưởng tượng không ra bộ dạng đau lòng hối hận của tên nhóc vô tâm này sẽ thế nào.
Đã như vậy, cứ tìm một cơ hội để nói ra đi.
Thái Hậu hít sâu một hơi: "Đưa Sơ Nhi cho ta ôm một cái đi."
Bối Tịnh Sơ được Thái Hậu ôm trong ngực.
"Sơ Sơ, có nhớ hoàng tổ mẫu không, tổ mẫu còn muốn đưa con đến Nhân Thọ Điện ở đây."
"Nhưng mà bên ngoài quá lạnh, ta sợ con trên đường sẽ bị phong hàn nên mới từ bỏ."
"Kết quả phụ thân không đáng tin cậy của con lại trực tiếp đưa con đến."
Lần này hoàng đế không có phản bác, chỉ là hơi cúi đầu nghe giáo huấn, có cảm giác ngoan ngoãn hiếm có.
"Tiểu bảo bối của chúng ta có lạnh hay không?"
Bối Tịnh Sơ mỉm cười ngọt ngào, quả thực là cục bột nhỏ hoạt bát đáng yêu.
Làm Thái Hậu cảm thán vẫn là tôn nữ tốt nhất.
So với tiểu tử thối bà sinh tốt hơn nhiều.
Tới cũng tới rồi, thật ra bà rất muốn để tôn nữ ở lại nơi này của mình.
Nhưng mà nghĩ đến lời tôn nữ nói, rằng bà sẽ c.h.ế.t vì dịch bệnh, đến lúc đó lây bệnh sang con bé thì phải làm sao bây giờ.
Hoàng đế hiếm khi ở lại Nhân Thọ Điện một hồi lâu, cho đến khi thật sự không còn thời gian, phải đi xử lý chính sự gấp mới rời đi.
Hắn thấy Thái Hậu thích Bối Tịnh Sơ, cũng muốn để nhóc con ở lại nơi này.
Nhưng nghĩ đến Thái Hậu có thể sẽ bị lây nhiễm dịch bệnh.
Mất đi mẫu thân đã là chuyện rất đau lòng rồi, hắn không thể để cho khuê nữ cũng vì nhiễm bệnh mà qua đời được.
Hoàng đế mím môi thật chặt, vẫn không thể gọi ra hai tiếng “mẫu thân”.
Giọng hắn gượng gạo: "Sau này Trẫm sẽ mỗi ngày đều tới thỉnh an Thái Hậu ."
Hoàng đế mang theo tâm trạng nặng nề rời đi.
Sau khi hắn đi, Huệ cô cô vui mừng đến mức bật khóc.
"Thật tốt quá, bệ hạ rốt cuộc đã hiếu thuận với người rồi!"
Thái Hậu có chút bất đắc dĩ: "Ngươi đúng là mồm miệng dẻo quẹo, lúc trước còn nói bệ hạ rất hiếu thuận, chỉ là không có thời gian thôi. Sao nào? Bây giờ lại tự vả rồi?"
"Không đúng, là nô tỳ nói sai rồi, bệ hạ là càng thêm hiếu thuận."
Thái Hậu hừ một tiếng rồi lại nở nụ cười.
Trở lại Ngự Thư Phòng, trước cửa đứng một vị ma ma.
Tưởng công công nhận ra, là một trong số những ma ma được đặc biệt phái đi hầu hạ Thục phi.
Chủ yếu là giám thị sinh hoạt ăn uống hàng ngày của Thục phi, đảm bảo hoàng tự có thể bình an ra đời dù nàng ta đang bị cấm túc.
Sau khi xin chỉ thị của Hoàng Thượng, ông tiến lên hỏi thăm ma ma kia.
Bối Tịnh Sơ được hoàng đế ôm vào Ngự Thư Phòng.
Một lát sau, Tưởng công công đã trở lại.
"Bệ hạ, Thục phi đòi tuyệt thực."
"Tuy rằng chúng ta đã phong tỏa tin tức của Thục Cảnh Điện, nói rằng Dương gia không có chuyện gì, Dương phu nhân chỉ là bị tước bỏ cáo mệnh mà thôi."
"Nhưng Thục phi không tin, làm loạn muốn nhất định phải gặp mặt Dương phu nhân, nếu không sẽ tuyệt thực."
Bối Tịnh Sơ phun bong bóng mắng thầm: [Lúc này chỉ số thông minh đã online rồi sao?]
[Biết trước bị phát hiện thì chắc chắn sẽ nhận kết cục thê thảm, lúc hạ độc ta sao lại không sợ chứ?]
Hoàng đế xoa xoa mi tâm: "Không ăn thì đổ vào miệng, đổ không vào thì mặc kệ nàng ta."
Thục phi có thể vì đứa trẻ trong bụng mà độc g.i.ế.c công chúa, có thể nhìn ra nàng ta coi trọng cái thai này tới nhường nào.
Đây là niềm hi vọng về tương lai vinh hoa phú quý của nàng ta và Dương gia, chỉ cần tin tức Dương gia bị diệt không có truyền tới tai nàng ta.
Cho dù Thục phi có hoài nghi đến thế nào thì cũng không dám làm gì hại đến đứa nhỏ trong bụng đâu.
Nghĩ đến đây, hoàng đế lại bồi thêm một câu: "Nói cho Thục phi, nếu con của trẫm xảy ra vấn đề gì, trẫm sẽ tru di tam tộc nàng ta!"
[Không hổ là bạo quân, tam tộc người ta chưa làm cái gì cũng vô duyên vô cớ bị liên lụy.]
[Xã hội phong kiến ác độc!]
Bạo quân không thèm để ý tới nàng, Việt Triều có quy tắc của Việt Triều.
Long tự và phi tần đều thuộc về đế vương, là vật phụ thuộc của đế vương, không thuộc về bản thân bọn họ.
Làm hại long tự và phi tần tự mình hại mình vốn là họa liên lụy người nhà.
Hắn rất vui khi khuê nữ có tấm lòng lương thiện, nhưng lòng tốt không nên đặt lung tung.
Còn nữa, bà sẽ c.h.ế.t vì dịch bệnh sao?
Bối Tịnh Sơ không biết hai người đang nghe lén, tiếp tục nghĩ: [Thật ra Thái Hậu cũng coi như là đạt được ý nguyện rồi.]
[Như Nghiên thái phi, bà ấy một lòng nghĩ cho nhi tử, tình cảm của mẹ con cọn họ cũng rất tốt.]
[Nhưng nó cũng không thể mang đến trợ giúp gì cho nhi tử, khi đoạt đích đã đi sai một nước cờ nên đã thua cuộc.]
[Tình cảm tốt cũng chỉ có thể cùng nhau đi đoàn tụ dưới suối vàng mà thôi.]
[So với nhi tử thân thiết với mình, bà ấy hẳn là càng hy vọng con mình có thể sống tốt, vinh quang hiển hách.]
[Cho nên nhiều năm như vậy, thật ra Thái Hậu cũng không hối hận, chỉ có thể nói là tiếc nuối.]
[Nhưng mà phụ thân của ta hối hận rồi! Hối hận đến c.h.ế.t nha! Chậc chật, thật là đáng thương.]
Bối Tịnh Sơ nhìn hai người bọn họ nhìn nhau không nói gì thì trong lòng lo lắng, gấp đến độ sắp nói chuyện được luôn rồi!
Thái Hậu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hoàng đế một cái, bà thật sự tưởng tượng không ra bộ dạng đau lòng hối hận của tên nhóc vô tâm này sẽ thế nào.
Đã như vậy, cứ tìm một cơ hội để nói ra đi.
Thái Hậu hít sâu một hơi: "Đưa Sơ Nhi cho ta ôm một cái đi."
Bối Tịnh Sơ được Thái Hậu ôm trong ngực.
"Sơ Sơ, có nhớ hoàng tổ mẫu không, tổ mẫu còn muốn đưa con đến Nhân Thọ Điện ở đây."
"Nhưng mà bên ngoài quá lạnh, ta sợ con trên đường sẽ bị phong hàn nên mới từ bỏ."
"Kết quả phụ thân không đáng tin cậy của con lại trực tiếp đưa con đến."
Lần này hoàng đế không có phản bác, chỉ là hơi cúi đầu nghe giáo huấn, có cảm giác ngoan ngoãn hiếm có.
"Tiểu bảo bối của chúng ta có lạnh hay không?"
Bối Tịnh Sơ mỉm cười ngọt ngào, quả thực là cục bột nhỏ hoạt bát đáng yêu.
Làm Thái Hậu cảm thán vẫn là tôn nữ tốt nhất.
So với tiểu tử thối bà sinh tốt hơn nhiều.
Tới cũng tới rồi, thật ra bà rất muốn để tôn nữ ở lại nơi này của mình.
Nhưng mà nghĩ đến lời tôn nữ nói, rằng bà sẽ c.h.ế.t vì dịch bệnh, đến lúc đó lây bệnh sang con bé thì phải làm sao bây giờ.
Hoàng đế hiếm khi ở lại Nhân Thọ Điện một hồi lâu, cho đến khi thật sự không còn thời gian, phải đi xử lý chính sự gấp mới rời đi.
Hắn thấy Thái Hậu thích Bối Tịnh Sơ, cũng muốn để nhóc con ở lại nơi này.
Nhưng nghĩ đến Thái Hậu có thể sẽ bị lây nhiễm dịch bệnh.
Mất đi mẫu thân đã là chuyện rất đau lòng rồi, hắn không thể để cho khuê nữ cũng vì nhiễm bệnh mà qua đời được.
Hoàng đế mím môi thật chặt, vẫn không thể gọi ra hai tiếng “mẫu thân”.
Giọng hắn gượng gạo: "Sau này Trẫm sẽ mỗi ngày đều tới thỉnh an Thái Hậu ."
Hoàng đế mang theo tâm trạng nặng nề rời đi.
Sau khi hắn đi, Huệ cô cô vui mừng đến mức bật khóc.
"Thật tốt quá, bệ hạ rốt cuộc đã hiếu thuận với người rồi!"
Thái Hậu có chút bất đắc dĩ: "Ngươi đúng là mồm miệng dẻo quẹo, lúc trước còn nói bệ hạ rất hiếu thuận, chỉ là không có thời gian thôi. Sao nào? Bây giờ lại tự vả rồi?"
"Không đúng, là nô tỳ nói sai rồi, bệ hạ là càng thêm hiếu thuận."
Thái Hậu hừ một tiếng rồi lại nở nụ cười.
Trở lại Ngự Thư Phòng, trước cửa đứng một vị ma ma.
Tưởng công công nhận ra, là một trong số những ma ma được đặc biệt phái đi hầu hạ Thục phi.
Chủ yếu là giám thị sinh hoạt ăn uống hàng ngày của Thục phi, đảm bảo hoàng tự có thể bình an ra đời dù nàng ta đang bị cấm túc.
Sau khi xin chỉ thị của Hoàng Thượng, ông tiến lên hỏi thăm ma ma kia.
Bối Tịnh Sơ được hoàng đế ôm vào Ngự Thư Phòng.
Một lát sau, Tưởng công công đã trở lại.
"Bệ hạ, Thục phi đòi tuyệt thực."
"Tuy rằng chúng ta đã phong tỏa tin tức của Thục Cảnh Điện, nói rằng Dương gia không có chuyện gì, Dương phu nhân chỉ là bị tước bỏ cáo mệnh mà thôi."
"Nhưng Thục phi không tin, làm loạn muốn nhất định phải gặp mặt Dương phu nhân, nếu không sẽ tuyệt thực."
Bối Tịnh Sơ phun bong bóng mắng thầm: [Lúc này chỉ số thông minh đã online rồi sao?]
[Biết trước bị phát hiện thì chắc chắn sẽ nhận kết cục thê thảm, lúc hạ độc ta sao lại không sợ chứ?]
Hoàng đế xoa xoa mi tâm: "Không ăn thì đổ vào miệng, đổ không vào thì mặc kệ nàng ta."
Thục phi có thể vì đứa trẻ trong bụng mà độc g.i.ế.c công chúa, có thể nhìn ra nàng ta coi trọng cái thai này tới nhường nào.
Đây là niềm hi vọng về tương lai vinh hoa phú quý của nàng ta và Dương gia, chỉ cần tin tức Dương gia bị diệt không có truyền tới tai nàng ta.
Cho dù Thục phi có hoài nghi đến thế nào thì cũng không dám làm gì hại đến đứa nhỏ trong bụng đâu.
Nghĩ đến đây, hoàng đế lại bồi thêm một câu: "Nói cho Thục phi, nếu con của trẫm xảy ra vấn đề gì, trẫm sẽ tru di tam tộc nàng ta!"
[Không hổ là bạo quân, tam tộc người ta chưa làm cái gì cũng vô duyên vô cớ bị liên lụy.]
[Xã hội phong kiến ác độc!]
Bạo quân không thèm để ý tới nàng, Việt Triều có quy tắc của Việt Triều.
Long tự và phi tần đều thuộc về đế vương, là vật phụ thuộc của đế vương, không thuộc về bản thân bọn họ.
Làm hại long tự và phi tần tự mình hại mình vốn là họa liên lụy người nhà.
Hắn rất vui khi khuê nữ có tấm lòng lương thiện, nhưng lòng tốt không nên đặt lung tung.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: XUYÊN THÀNH CÔNG CHÚA BỊ ĐÁNH TRÁO
- Chương 2: RÀNG BUỘC VỚI HỆ THỐNG TRỊ QUỐC
- Chương 3: ĐẠI HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI CON RUỘT CỦA NGÀI ĐÂU
- Chương 4: TIỂU CÔNG CHÚA LÀ TIÊN NỮ HẠ PHÀM SAO?
- Chương 5: CHẲNG TRÁCH BẠO QUÂN CHẾT SỚM NHƯ VẬY
- Chương 6: LÃO ÂM HIỂM VÀ TIỂU ÂM HIỂM
- Chương 7: NỮ CHÍNH ĐÁNG THƯƠNG
- Chương 8: CÓ ĐIÊU DÂN MUỐN HẠI BẢN CÔNG CHÚA!
- Chương 9: NỮ NHÂN NÀY LẠI DÁM CÓ Ý XẤU VỚI TIỂU CÔNG CHÚA CỦA HẮN!
- Chương 10: ĐỂ NAM CHÍNH LÀM ÁM VỆ CHO NÀNG!
- Chương 11: ÁM VỆ HOÀNG GIA BẢN CON NÍT
- Chương 12: TƯỚNG QUÂN TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG NỠ LÀM GÌ PHU NHÂN ĐÂU!
- Chương 13: ÉP HOÀNG ĐẾ LẬP NGƯỜI THỪA KẾ
- Chương 14: SINH RA ĐÃ LÀ GÌ, NUÔI ĐƯỢC TỚI LỚN MỚI LÀ BẢN LĨNH!
- Chương 15: NHỠ ĐÂU THẬT SỰ LÀ TIÊN ĐAN THÌ SAO?
- Chương 16: NHỊ TIỂU THƯ PHỦ TƯỚNG QUÂN CAO QUÝ CỠ NÀO
- Chương 17: BỞI VÌ MẮNG QUÁ NHIỀU MÀ BỊ MẤT TIẾNG
- Chương 18: LẦN ĐẦU TIÊN CÓ KHÁI NIỆM VỀ HOÀNG QUYỀN
- Chương 19: NẾU KHÔNG CÓ LÀM RA CHUYỆN ĐÁNH TRÁO CON
- Chương 20: CHỈ LÀ MỘT CÔNG CHÚA KHÔNG CẢN ĐƯỢC ĐƯỜNG!
- Chương 21: SƠ SƠ CHÍNH LÀ TIỂU PHÚC TINH CỦA HẮN
- Chương 22: LÔI PHU NHÂN CHỦ ĐỘNG NHẬN LỖI
- Chương 23: LÔI PHU NHÂN BỊ XỬ TỬ
- Chương 24: AI TRUNG THÀNH LIẾC MẮT THẤY NGAY.
- Chương 25: THỤC PHI MANG THAI, SƠ SƠ KHÔNG PHẢI NHÓC CON DUY NHẤT
- Chương 26: PHƯƠNG CHIÊU NGHI
- Chương 27: ĐẠI SƯ ĐÃ TÍNH MỘT QUẺ, ĐẠI CÔNG CHÚA KHẮC ĐỨA TRẺ TRONG BỤNG CON!
- Chương 28: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (1)
- Chương 29: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (2)
- Chương 30: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (1)
- Chương 31: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (2)
- Chương 32: CHO RẰNG TRỨNG NHÀ MÌNH CHÍNH LÀ TRỨNG VÀNG ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ
- Chương 33: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM!
- Chương 34: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM! (2)
- Chương 35: BỆ HẠ, THẦN NỮ RẤT SẴN LÒNG
- Chương 36: TỘI TĂNG THÊM MỘT BẬC!
- Chương 37: MẠNG CỦA ĐẠI CÔNG CHÚA CŨNG THẬT LÀ CỨNG!
- Chương 38: AI NGỦ HƠN ĐƯỢC CON!
- Chương 39: PHONG KIẾN MÊ TÍN LÀ KHÔNG NÊN NHA!
- Chương 40: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 41: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 42: BÀ VẬY MÀ LẠI CÓ THỂ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA ĐẠI TÔN NỮ
- Chương 43: GÓP SỨC BỎ ĐÁ XUỐNG GIẾNG
- Chương 44: CHỜ SƠ SƠ THÀNH NIÊN SẼ TẶNG NAM SỦNG CHO CON BÉ
- Chương 45: TIỂU CÔNG CHÚA NÓI ÔN DỊCH SẮP ĐẾN.
- Chương 46: THÔNG SUỐT
- Chương 47: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG!
- Chương 48: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG! (2)
- Chương 49: ÔN DỊCH BÙNG NỔ
- Chương 50: THÁI HẬU SUÝT CHÚT NỮA BỊ NHIỄM BỆNH
- Chương 51: HÓA RA LÀ CÓ NGƯỜI CỐ Ý!
- Chương 52: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (1)
- Chương 53: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (2)
- Chương 54: TRƯƠNG PHU NHÂN TRONG ĐẦU CHỈ BIẾT CÓ YÊU ĐƯƠNG
- Chương 55: TÍNH CÁCH ĐA DẠNG CỦA LOÀI NGƯỜI
- Chương 56: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA
- Chương 57: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA (2)
- Chương 58: THIÊN KIM THẬT BỊ TRÁO ĐỔI THÀNH THIÊN KIM GIẢ
- Chương 59: THIÊN KIM THẬT GIẢ (2)
- Chương 60: THIÊN KIM THẬT BỊ BẮT CÓC ĐƯỢC GIẢI CỨU VỀ
- Chương 61: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ
- Chương 62: TÍN QUỐC CÔNG PHU NH N LÀ ĐỒNG THÊ (2)
- Chương 63: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ (3)
- Chương 64: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC.
- Chương 65: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC (2)
- Chương 66: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (1)
- Chương 67: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (2)
- Chương 68: CHU PHU NHÂN VỀ NHÀ MẸ ĐẺ
- Chương 69: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG
- Chương 70: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG (2)
- Chương 71: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (1)
- Chương 72: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (2)
- Chương 73: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC
- Chương 74: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC (2)
- Chương 75: SAO NÀNG TA LẠI DÁM TRÊU CHỌC NGƯỜI MÀ BỆ HẠ COI TRỌNG
- Chương 76: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU
- Chương 77: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU (2)
- Chương 78: NGƯỜI TỐT NHÀ AI LẠI MUỐN XEM EM BÉ ĐÁNH RẮM CHỨ!
- Chương 79: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ
- Chương 80: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ (2)
- Chương 81: TRƯỞNG CÔNG CHÚA THIÊN VỊ
- Chương 82: TRƯỞNG CÔNG CHÚA TỨC GIẬN MẮNG TRƯỞNG TỬ
- Chương 83: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG
- Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)
- Chương 85: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH
- Chương 86: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH (2)
- Chương 87: THIẾN PHÒ MÃ
- Chương 88: THIẾN PHÒ MÃ (2)
- Chương 89: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC
- Chương 90: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC (2)
- Chương 91: HÁI HẬU AN ỦI TRIỆU KIỀM
- Chương 92: TRIỆU KIỀM HOÀN TOÀN THẤT VỌNG VỀ TRƯỞNG CÔNG CHÚA
- Chương 93: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
- Chương 94: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
- bình luận