Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi - Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)
Chương trước- Chương 1: XUYÊN THÀNH CÔNG CHÚA BỊ ĐÁNH TRÁO
- Chương 2: RÀNG BUỘC VỚI HỆ THỐNG TRỊ QUỐC
- Chương 3: ĐẠI HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI CON RUỘT CỦA NGÀI ĐÂU
- Chương 4: TIỂU CÔNG CHÚA LÀ TIÊN NỮ HẠ PHÀM SAO?
- Chương 5: CHẲNG TRÁCH BẠO QUÂN CHẾT SỚM NHƯ VẬY
- Chương 6: LÃO ÂM HIỂM VÀ TIỂU ÂM HIỂM
- Chương 7: NỮ CHÍNH ĐÁNG THƯƠNG
- Chương 8: CÓ ĐIÊU DÂN MUỐN HẠI BẢN CÔNG CHÚA!
- Chương 9: NỮ NHÂN NÀY LẠI DÁM CÓ Ý XẤU VỚI TIỂU CÔNG CHÚA CỦA HẮN!
- Chương 10: ĐỂ NAM CHÍNH LÀM ÁM VỆ CHO NÀNG!
- Chương 11: ÁM VỆ HOÀNG GIA BẢN CON NÍT
- Chương 12: TƯỚNG QUÂN TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG NỠ LÀM GÌ PHU NHÂN ĐÂU!
- Chương 13: ÉP HOÀNG ĐẾ LẬP NGƯỜI THỪA KẾ
- Chương 14: SINH RA ĐÃ LÀ GÌ, NUÔI ĐƯỢC TỚI LỚN MỚI LÀ BẢN LĨNH!
- Chương 15: NHỠ ĐÂU THẬT SỰ LÀ TIÊN ĐAN THÌ SAO?
- Chương 16: NHỊ TIỂU THƯ PHỦ TƯỚNG QUÂN CAO QUÝ CỠ NÀO
- Chương 17: BỞI VÌ MẮNG QUÁ NHIỀU MÀ BỊ MẤT TIẾNG
- Chương 18: LẦN ĐẦU TIÊN CÓ KHÁI NIỆM VỀ HOÀNG QUYỀN
- Chương 19: NẾU KHÔNG CÓ LÀM RA CHUYỆN ĐÁNH TRÁO CON
- Chương 20: CHỈ LÀ MỘT CÔNG CHÚA KHÔNG CẢN ĐƯỢC ĐƯỜNG!
- Chương 21: SƠ SƠ CHÍNH LÀ TIỂU PHÚC TINH CỦA HẮN
- Chương 22: LÔI PHU NHÂN CHỦ ĐỘNG NHẬN LỖI
- Chương 23: LÔI PHU NHÂN BỊ XỬ TỬ
- Chương 24: AI TRUNG THÀNH LIẾC MẮT THẤY NGAY.
- Chương 25: THỤC PHI MANG THAI, SƠ SƠ KHÔNG PHẢI NHÓC CON DUY NHẤT
- Chương 26: PHƯƠNG CHIÊU NGHI
- Chương 27: ĐẠI SƯ ĐÃ TÍNH MỘT QUẺ, ĐẠI CÔNG CHÚA KHẮC ĐỨA TRẺ TRONG BỤNG CON!
- Chương 28: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (1)
- Chương 29: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (2)
- Chương 30: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (1)
- Chương 31: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (2)
- Chương 32: CHO RẰNG TRỨNG NHÀ MÌNH CHÍNH LÀ TRỨNG VÀNG ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ
- Chương 33: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM!
- Chương 34: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM! (2)
- Chương 35: BỆ HẠ, THẦN NỮ RẤT SẴN LÒNG
- Chương 36: TỘI TĂNG THÊM MỘT BẬC!
- Chương 37: MẠNG CỦA ĐẠI CÔNG CHÚA CŨNG THẬT LÀ CỨNG!
- Chương 38: AI NGỦ HƠN ĐƯỢC CON!
- Chương 39: PHONG KIẾN MÊ TÍN LÀ KHÔNG NÊN NHA!
- Chương 40: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 41: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 42: BÀ VẬY MÀ LẠI CÓ THỂ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA ĐẠI TÔN NỮ
- Chương 43: GÓP SỨC BỎ ĐÁ XUỐNG GIẾNG
- Chương 44: CHỜ SƠ SƠ THÀNH NIÊN SẼ TẶNG NAM SỦNG CHO CON BÉ
- Chương 45: TIỂU CÔNG CHÚA NÓI ÔN DỊCH SẮP ĐẾN.
- Chương 46: THÔNG SUỐT
- Chương 47: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG!
- Chương 48: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG! (2)
- Chương 49: ÔN DỊCH BÙNG NỔ
- Chương 50: THÁI HẬU SUÝT CHÚT NỮA BỊ NHIỄM BỆNH
- Chương 51: HÓA RA LÀ CÓ NGƯỜI CỐ Ý!
- Chương 52: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (1)
- Chương 53: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (2)
- Chương 54: TRƯƠNG PHU NHÂN TRONG ĐẦU CHỈ BIẾT CÓ YÊU ĐƯƠNG
- Chương 55: TÍNH CÁCH ĐA DẠNG CỦA LOÀI NGƯỜI
- Chương 56: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA
- Chương 57: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA (2)
- Chương 58: THIÊN KIM THẬT BỊ TRÁO ĐỔI THÀNH THIÊN KIM GIẢ
- Chương 59: THIÊN KIM THẬT GIẢ (2)
- Chương 60: THIÊN KIM THẬT BỊ BẮT CÓC ĐƯỢC GIẢI CỨU VỀ
- Chương 61: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ
- Chương 62: TÍN QUỐC CÔNG PHU NH N LÀ ĐỒNG THÊ (2)
- Chương 63: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ (3)
- Chương 64: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC.
- Chương 65: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC (2)
- Chương 66: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (1)
- Chương 67: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (2)
- Chương 68: CHU PHU NHÂN VỀ NHÀ MẸ ĐẺ
- Chương 69: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG
- Chương 70: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG (2)
- Chương 71: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (1)
- Chương 72: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (2)
- Chương 73: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC
- Chương 74: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC (2)
- Chương 75: SAO NÀNG TA LẠI DÁM TRÊU CHỌC NGƯỜI MÀ BỆ HẠ COI TRỌNG
- Chương 76: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU
- Chương 77: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU (2)
- Chương 78: NGƯỜI TỐT NHÀ AI LẠI MUỐN XEM EM BÉ ĐÁNH RẮM CHỨ!
- Chương 79: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ
- Chương 80: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ (2)
- Chương 81: TRƯỞNG CÔNG CHÚA THIÊN VỊ
- Chương 82: TRƯỞNG CÔNG CHÚA TỨC GIẬN MẮNG TRƯỞNG TỬ
- Chương 83: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG
- Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)
- Chương 85: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH
- Chương 86: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH (2)
- Chương 87: THIẾN PHÒ MÃ
- Chương 88: THIẾN PHÒ MÃ (2)
- Chương 89: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC
- Chương 90: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC (2)
- Chương 91: HÁI HẬU AN ỦI TRIỆU KIỀM
- Chương 92: TRIỆU KIỀM HOÀN TOÀN THẤT VỌNG VỀ TRƯỞNG CÔNG CHÚA
- Chương 93: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
- Chương 94: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)
Triệu Kiềm không hiểu tại sao mũi nhọn lại chĩa vào người mình.
Cho tới khi đến trước cửa cung, xuống xe ngựa, trưởng công chúa cũng không có cho cậu một sắc mặt tốt.
Nàng ta dắt tay Triệu Ngọc bước nhanh về phía trước, Triệu Kiềm ở phía sau chạy chậm đuổi theo.
Cũng may trưởng công chúa vì suy nghĩ đến bước chân của Triệu Ngọc mà không có đi nhanh, Triệu Kiềm có thể đuổi theo dễ dàng.
Nhưng mà đi không được một lúc, Triệu Ngọc đã mệt.
“Mẫu thân, con mệt, không muốn đi nữa.”
Trưởng công chúa bế Triệu Ngọc lên, điển nghi cung nữ dẫn đường thấy thế lập tức lui về phía sau một bước: “Điện hạ đừng để mình mệt mỏi, để nô tỳ bế đi.”
Trưởng công chúa không giao con cho cung nữ bế mà tự hào nói: “Đứa nhỏ này chỉ theo có mình ta, chỉ để cho mình ta bế thôi!”
Đường trong cung rất dài, đường đi đến Nhân Thọ Điện càng dài.
Ngoại trừ hoàng đế, Thái Hậu và những người được ban đặc quyền.
Những người khác đều không có tư cách ngồi kiệu, dẫu có xa cách mấy cũng chỉ có thể đi bộ.
Triệu Ngọc được trưởng công chúa ôm vào trong n.g.ự.c đã ngủ rồi, lại không có ai quan tâm đến Triệu Kiềm - người cũng là trẻ con có mệt hay không.
Rốt cuộc cũng đến Nhân Thọ Điện, trưởng công chúa không thể lại ôm Triệu Ngọc nữa nên đành buông nó xuống, nắm tay nó dẫn vào.
Một người có hai tay, nàng ta một tay nắm Triệu Ngọc, một cái tay khác trống không.
Triệu Kiềm mím môi, không có tiến lên nắm lấy tay còn lại.
Chỉ im lặng đi theo sau bọn họ đi vào, nhìn bóng dáng hài hòa của hai người bọn họ.
Cậu nghĩ, có lẽ cậu không đi vào thì cũng sẽ không có người nhận ra đâu.
“Nhi thần mang trưởng tử Triệu Kiềm, thứ tử Triệu Ngọc, bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu phúc thọ an khang.”
Bối Tịnh Sơ ngồi ở trong lòng Thái Hậu, đôi mắt to dán vào trên người đang quỳ ở phía sau - Triệu Kiềm.
[Thật là đáng thương mà, thật sự quá đáng thương. Thật là người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.]
[Nhìn mà xem, một đứa trẻ rất tuấn tú nha, tại sao lại gặp phải loại mẫu thân xem mình như kẻ thù chứ? Haiz …]
Biểu cảm và lời nói giống như bà cụ non làm cho Thái Hậu cạn lời.
Đừng có quên chính con cũng là trẻ con chứ.
Đừng cứ luôn xem mình là một người trưởng thành, nghe mấy lời này còn tưởng rằng con là dì của người ta đấy.
Thái Hậu thấy đại tôn nữ của mình rất thích Triệu Kiềm, liền vẫy vẫy tay: “Kiềm Nhi đúng không, tới đây với ngoại tổ mẫu nào.”
Triệu Kiềm trước tiên là nhìn thoáng qua trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cau mày, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, ý bảo cậu nhanh đi qua đó.
Ở đó ngơ ngơ ngác ngác cái gì, lời Thái Hậu nói còn dám không nghe.
Còn đợi xin chỉ thị của nàng ta?
Lỡ mà khiến Thái Hậu tức giận làm sao bây giờ.
Triệu Kiềm đi đến bên người Thái Hậu, bởi vì không được tự nhiên mà cơ thể có chút cứng đờ.
Thái Hậu đánh giá cậu một chút, khen: “Là một thiếu niên tuấn tú đoan chính, không hổ là con của Quảng Đức.”
Triệu Kiềm thụ sủng nhược kinh, cậu rất ít khi nhận được lời khích lệ.
Cậu nhìn không ra Thái Hậu là thiệt tình khen hay là xuất phát từ lễ phép thôi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền.
Thiếu niên thanh tú thẹn thùng thật sự là quá đáng yêu.
Nhưng trưởng công chúa lại giống như không nhìn thấy ưu điểm của cậu: “Triệu Kiềm, Thái Hậu đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi cứ đứng im lìm vậy, không biết đáp lời sao?”
“Bình thường ta dạy ngươi như thế nào ngươi đều quên hết rồi sao?”
“Đáp lời!”
Triệu Kiềm nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn ngoại tổ mẫu.”
Nhưng trưởng công chúa vẫn không hài lòng: “Nói nhỏ như vậy ai nghe thấy? Mau nói lớn lên cho ta, không được rống!”
Không chờ Triệu Kiềm lấy hết can đảm lần nữa nói lời cảm tạ, Thái Hậu đã bất mãn nhíu mày: “Quảng Đức, tuy rằng trên đạo lý nói là dạy con trước mặt, nhưng Nhân Thọ Điện là nơi để cho ngươi quản giáo nhi tử sao?”
Giọng điệu của Thái Hậu đột nhiên trở nên nghiêm khắc, trước kia bà ấy đối với trưởng công chúa đều là nhỏ nhẹ dịu dàng, cực kỳ từ ái.
Bà đột nhiên trở nên nghiêm khắc làm cho trưởng công chúa sợ hãi, vội vã quỳ xuống: “Mẫu hậu thứ tội, nhi thần biết tội.”
Triệu Ngọc yên lặng quan sát mọi việc, nó biết mẫu thân của mình là trưởng công chúa.
Tuy rằng không rõ công chúa có nghĩa là gì, nhưng địa vị của mẫu thân ở trong nhà là tối cao, ngay cả phụ thân đều sợ bà ấy, cho nên trưởng công chúa chính là rất lợi hại.
Mà trưởng công chúa lại sợ Thái Hậu, cho nên vị Thái Hậu này còn lợi hại hơn.
Thái Hậu “còn lợi hại hơn” cất giọng nói: “Ai gia chỉ hơi lạnh giọng khi nói chuyện với ngươi, ngươi đã sợ hãi. Đứa nhỏ kia bị ngươi dạy dỗ một tràng như vậy, có thể không sợ hãi sao?”
“Dạy dỗ con cái là dùng cách như thế này sao? Ai gia và mẫu phi của ngươi trước đây là dùng thái độ này đối với ngươi sao?”
Trưởng công chúa quỳ gối phía dưới thanh minh: “Mẫu hậu, việc này cũng không thể trách nhi thần được.”
Nàng ta đẩy Triệu Ngọc lên phía trước: “Ngài xem Ngọc nhi, hoạt bát hiểu chuyện, nhi thần chưa bao giờ phải dạy dỗ thằng bé!”
“Hôm qua nhi thần đã nói, Kiềm Nhi lại cứ nặng nề âm u như một người già, nhi thần cũng thật sự là không có cách nào, căn bản không dạy dỗ được nó.”
Bối Tịnh Sơ không hiểu: [Đây là bắt nạt cậu bé ngoan ngoãn nha, cái này gọi là hướng nội, gọi là an tĩnh, gọi là thẹn thùng, gọi là chứng sợ xã hội!]
[Ngươi đây chính là ép đứa trẻ có chứng sợ xã hội vào ngày tết chào hỏi bà con thân thích quá trớn, tại sao người ta cứ nhất định gặp mặt nhau là phải hoạt bát vui vẻ nói chuyện rôm rả?]
[Không thể chấp nhận được đứa trẻ có tính cách khác biệt sao? Ngươi ngay cả đối xử bình thường với con của ngươi cũng làm không được, tại sao còn sinh nó ra làm gì?]
[Ngươi sinh con ra là vì muốn tìm một nơi để trút giận sao?]
Cho tới khi đến trước cửa cung, xuống xe ngựa, trưởng công chúa cũng không có cho cậu một sắc mặt tốt.
Nàng ta dắt tay Triệu Ngọc bước nhanh về phía trước, Triệu Kiềm ở phía sau chạy chậm đuổi theo.
Cũng may trưởng công chúa vì suy nghĩ đến bước chân của Triệu Ngọc mà không có đi nhanh, Triệu Kiềm có thể đuổi theo dễ dàng.
Nhưng mà đi không được một lúc, Triệu Ngọc đã mệt.
“Mẫu thân, con mệt, không muốn đi nữa.”
Trưởng công chúa bế Triệu Ngọc lên, điển nghi cung nữ dẫn đường thấy thế lập tức lui về phía sau một bước: “Điện hạ đừng để mình mệt mỏi, để nô tỳ bế đi.”
Trưởng công chúa không giao con cho cung nữ bế mà tự hào nói: “Đứa nhỏ này chỉ theo có mình ta, chỉ để cho mình ta bế thôi!”
Đường trong cung rất dài, đường đi đến Nhân Thọ Điện càng dài.
Ngoại trừ hoàng đế, Thái Hậu và những người được ban đặc quyền.
Những người khác đều không có tư cách ngồi kiệu, dẫu có xa cách mấy cũng chỉ có thể đi bộ.
Triệu Ngọc được trưởng công chúa ôm vào trong n.g.ự.c đã ngủ rồi, lại không có ai quan tâm đến Triệu Kiềm - người cũng là trẻ con có mệt hay không.
Rốt cuộc cũng đến Nhân Thọ Điện, trưởng công chúa không thể lại ôm Triệu Ngọc nữa nên đành buông nó xuống, nắm tay nó dẫn vào.
Một người có hai tay, nàng ta một tay nắm Triệu Ngọc, một cái tay khác trống không.
Triệu Kiềm mím môi, không có tiến lên nắm lấy tay còn lại.
Chỉ im lặng đi theo sau bọn họ đi vào, nhìn bóng dáng hài hòa của hai người bọn họ.
Cậu nghĩ, có lẽ cậu không đi vào thì cũng sẽ không có người nhận ra đâu.
“Nhi thần mang trưởng tử Triệu Kiềm, thứ tử Triệu Ngọc, bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu phúc thọ an khang.”
Bối Tịnh Sơ ngồi ở trong lòng Thái Hậu, đôi mắt to dán vào trên người đang quỳ ở phía sau - Triệu Kiềm.
[Thật là đáng thương mà, thật sự quá đáng thương. Thật là người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.]
[Nhìn mà xem, một đứa trẻ rất tuấn tú nha, tại sao lại gặp phải loại mẫu thân xem mình như kẻ thù chứ? Haiz …]
Biểu cảm và lời nói giống như bà cụ non làm cho Thái Hậu cạn lời.
Đừng có quên chính con cũng là trẻ con chứ.
Đừng cứ luôn xem mình là một người trưởng thành, nghe mấy lời này còn tưởng rằng con là dì của người ta đấy.
Thái Hậu thấy đại tôn nữ của mình rất thích Triệu Kiềm, liền vẫy vẫy tay: “Kiềm Nhi đúng không, tới đây với ngoại tổ mẫu nào.”
Triệu Kiềm trước tiên là nhìn thoáng qua trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cau mày, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, ý bảo cậu nhanh đi qua đó.
Ở đó ngơ ngơ ngác ngác cái gì, lời Thái Hậu nói còn dám không nghe.
Còn đợi xin chỉ thị của nàng ta?
Lỡ mà khiến Thái Hậu tức giận làm sao bây giờ.
Triệu Kiềm đi đến bên người Thái Hậu, bởi vì không được tự nhiên mà cơ thể có chút cứng đờ.
Thái Hậu đánh giá cậu một chút, khen: “Là một thiếu niên tuấn tú đoan chính, không hổ là con của Quảng Đức.”
Triệu Kiềm thụ sủng nhược kinh, cậu rất ít khi nhận được lời khích lệ.
Cậu nhìn không ra Thái Hậu là thiệt tình khen hay là xuất phát từ lễ phép thôi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền.
Thiếu niên thanh tú thẹn thùng thật sự là quá đáng yêu.
Nhưng trưởng công chúa lại giống như không nhìn thấy ưu điểm của cậu: “Triệu Kiềm, Thái Hậu đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi cứ đứng im lìm vậy, không biết đáp lời sao?”
“Bình thường ta dạy ngươi như thế nào ngươi đều quên hết rồi sao?”
“Đáp lời!”
Triệu Kiềm nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn ngoại tổ mẫu.”
Nhưng trưởng công chúa vẫn không hài lòng: “Nói nhỏ như vậy ai nghe thấy? Mau nói lớn lên cho ta, không được rống!”
Không chờ Triệu Kiềm lấy hết can đảm lần nữa nói lời cảm tạ, Thái Hậu đã bất mãn nhíu mày: “Quảng Đức, tuy rằng trên đạo lý nói là dạy con trước mặt, nhưng Nhân Thọ Điện là nơi để cho ngươi quản giáo nhi tử sao?”
Giọng điệu của Thái Hậu đột nhiên trở nên nghiêm khắc, trước kia bà ấy đối với trưởng công chúa đều là nhỏ nhẹ dịu dàng, cực kỳ từ ái.
Bà đột nhiên trở nên nghiêm khắc làm cho trưởng công chúa sợ hãi, vội vã quỳ xuống: “Mẫu hậu thứ tội, nhi thần biết tội.”
Triệu Ngọc yên lặng quan sát mọi việc, nó biết mẫu thân của mình là trưởng công chúa.
Tuy rằng không rõ công chúa có nghĩa là gì, nhưng địa vị của mẫu thân ở trong nhà là tối cao, ngay cả phụ thân đều sợ bà ấy, cho nên trưởng công chúa chính là rất lợi hại.
Mà trưởng công chúa lại sợ Thái Hậu, cho nên vị Thái Hậu này còn lợi hại hơn.
Thái Hậu “còn lợi hại hơn” cất giọng nói: “Ai gia chỉ hơi lạnh giọng khi nói chuyện với ngươi, ngươi đã sợ hãi. Đứa nhỏ kia bị ngươi dạy dỗ một tràng như vậy, có thể không sợ hãi sao?”
“Dạy dỗ con cái là dùng cách như thế này sao? Ai gia và mẫu phi của ngươi trước đây là dùng thái độ này đối với ngươi sao?”
Trưởng công chúa quỳ gối phía dưới thanh minh: “Mẫu hậu, việc này cũng không thể trách nhi thần được.”
Nàng ta đẩy Triệu Ngọc lên phía trước: “Ngài xem Ngọc nhi, hoạt bát hiểu chuyện, nhi thần chưa bao giờ phải dạy dỗ thằng bé!”
“Hôm qua nhi thần đã nói, Kiềm Nhi lại cứ nặng nề âm u như một người già, nhi thần cũng thật sự là không có cách nào, căn bản không dạy dỗ được nó.”
Bối Tịnh Sơ không hiểu: [Đây là bắt nạt cậu bé ngoan ngoãn nha, cái này gọi là hướng nội, gọi là an tĩnh, gọi là thẹn thùng, gọi là chứng sợ xã hội!]
[Ngươi đây chính là ép đứa trẻ có chứng sợ xã hội vào ngày tết chào hỏi bà con thân thích quá trớn, tại sao người ta cứ nhất định gặp mặt nhau là phải hoạt bát vui vẻ nói chuyện rôm rả?]
[Không thể chấp nhận được đứa trẻ có tính cách khác biệt sao? Ngươi ngay cả đối xử bình thường với con của ngươi cũng làm không được, tại sao còn sinh nó ra làm gì?]
[Ngươi sinh con ra là vì muốn tìm một nơi để trút giận sao?]
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: XUYÊN THÀNH CÔNG CHÚA BỊ ĐÁNH TRÁO
- Chương 2: RÀNG BUỘC VỚI HỆ THỐNG TRỊ QUỐC
- Chương 3: ĐẠI HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI CON RUỘT CỦA NGÀI ĐÂU
- Chương 4: TIỂU CÔNG CHÚA LÀ TIÊN NỮ HẠ PHÀM SAO?
- Chương 5: CHẲNG TRÁCH BẠO QUÂN CHẾT SỚM NHƯ VẬY
- Chương 6: LÃO ÂM HIỂM VÀ TIỂU ÂM HIỂM
- Chương 7: NỮ CHÍNH ĐÁNG THƯƠNG
- Chương 8: CÓ ĐIÊU DÂN MUỐN HẠI BẢN CÔNG CHÚA!
- Chương 9: NỮ NHÂN NÀY LẠI DÁM CÓ Ý XẤU VỚI TIỂU CÔNG CHÚA CỦA HẮN!
- Chương 10: ĐỂ NAM CHÍNH LÀM ÁM VỆ CHO NÀNG!
- Chương 11: ÁM VỆ HOÀNG GIA BẢN CON NÍT
- Chương 12: TƯỚNG QUÂN TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG NỠ LÀM GÌ PHU NHÂN ĐÂU!
- Chương 13: ÉP HOÀNG ĐẾ LẬP NGƯỜI THỪA KẾ
- Chương 14: SINH RA ĐÃ LÀ GÌ, NUÔI ĐƯỢC TỚI LỚN MỚI LÀ BẢN LĨNH!
- Chương 15: NHỠ ĐÂU THẬT SỰ LÀ TIÊN ĐAN THÌ SAO?
- Chương 16: NHỊ TIỂU THƯ PHỦ TƯỚNG QUÂN CAO QUÝ CỠ NÀO
- Chương 17: BỞI VÌ MẮNG QUÁ NHIỀU MÀ BỊ MẤT TIẾNG
- Chương 18: LẦN ĐẦU TIÊN CÓ KHÁI NIỆM VỀ HOÀNG QUYỀN
- Chương 19: NẾU KHÔNG CÓ LÀM RA CHUYỆN ĐÁNH TRÁO CON
- Chương 20: CHỈ LÀ MỘT CÔNG CHÚA KHÔNG CẢN ĐƯỢC ĐƯỜNG!
- Chương 21: SƠ SƠ CHÍNH LÀ TIỂU PHÚC TINH CỦA HẮN
- Chương 22: LÔI PHU NHÂN CHỦ ĐỘNG NHẬN LỖI
- Chương 23: LÔI PHU NHÂN BỊ XỬ TỬ
- Chương 24: AI TRUNG THÀNH LIẾC MẮT THẤY NGAY.
- Chương 25: THỤC PHI MANG THAI, SƠ SƠ KHÔNG PHẢI NHÓC CON DUY NHẤT
- Chương 26: PHƯƠNG CHIÊU NGHI
- Chương 27: ĐẠI SƯ ĐÃ TÍNH MỘT QUẺ, ĐẠI CÔNG CHÚA KHẮC ĐỨA TRẺ TRONG BỤNG CON!
- Chương 28: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (1)
- Chương 29: TRUNG THƯ LỆNH, CÔNG CHÚA NÓI MUỘI MUỘI KHANH SẮP KHÔNG XONG RỒI (2)
- Chương 30: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (1)
- Chương 31: TRUNG THƯ LỆNH XÔNG VÀO KHỔNG PHỦ CỨU MUỘI MUỘI (2)
- Chương 32: CHO RẰNG TRỨNG NHÀ MÌNH CHÍNH LÀ TRỨNG VÀNG ĐỆ NHẤT THIÊN HẠ
- Chương 33: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM!
- Chương 34: KHỔNG GIA PHẢI KHÔNG? ĐI CHẾT HẾT CHO TRẪM! (2)
- Chương 35: BỆ HẠ, THẦN NỮ RẤT SẴN LÒNG
- Chương 36: TỘI TĂNG THÊM MỘT BẬC!
- Chương 37: MẠNG CỦA ĐẠI CÔNG CHÚA CŨNG THẬT LÀ CỨNG!
- Chương 38: AI NGỦ HƠN ĐƯỢC CON!
- Chương 39: PHONG KIẾN MÊ TÍN LÀ KHÔNG NÊN NHA!
- Chương 40: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 41: THÁI HẬU CỨU THỤC PHI
- Chương 42: BÀ VẬY MÀ LẠI CÓ THỂ NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA ĐẠI TÔN NỮ
- Chương 43: GÓP SỨC BỎ ĐÁ XUỐNG GIẾNG
- Chương 44: CHỜ SƠ SƠ THÀNH NIÊN SẼ TẶNG NAM SỦNG CHO CON BÉ
- Chương 45: TIỂU CÔNG CHÚA NÓI ÔN DỊCH SẮP ĐẾN.
- Chương 46: THÔNG SUỐT
- Chương 47: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG!
- Chương 48: CẢ MẸ LẪN CON ĐỀU KHÔNG CÓ MIỆNG! (2)
- Chương 49: ÔN DỊCH BÙNG NỔ
- Chương 50: THÁI HẬU SUÝT CHÚT NỮA BỊ NHIỄM BỆNH
- Chương 51: HÓA RA LÀ CÓ NGƯỜI CỐ Ý!
- Chương 52: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (1)
- Chương 53: PHƯƠNG PHI TRỞ VỀ NHÀ (2)
- Chương 54: TRƯƠNG PHU NHÂN TRONG ĐẦU CHỈ BIẾT CÓ YÊU ĐƯƠNG
- Chương 55: TÍNH CÁCH ĐA DẠNG CỦA LOÀI NGƯỜI
- Chương 56: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA
- Chương 57: XỬ LÝ NHỊ THẾ TỔ TRƯƠNG GIA (2)
- Chương 58: THIÊN KIM THẬT BỊ TRÁO ĐỔI THÀNH THIÊN KIM GIẢ
- Chương 59: THIÊN KIM THẬT GIẢ (2)
- Chương 60: THIÊN KIM THẬT BỊ BẮT CÓC ĐƯỢC GIẢI CỨU VỀ
- Chương 61: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ
- Chương 62: TÍN QUỐC CÔNG PHU NH N LÀ ĐỒNG THÊ (2)
- Chương 63: TÍN QUỐC CÔNG PHU NHÂN LÀ ĐỒNG THÊ (3)
- Chương 64: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC.
- Chương 65: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC (2)
- Chương 66: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (1)
- Chương 67: PHỤ MUỐN TỬ CHẾT, TỬ KHÔNG THỂ KHÔNG VONG (2)
- Chương 68: CHU PHU NHÂN VỀ NHÀ MẸ ĐẺ
- Chương 69: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG
- Chương 70: VỞ KỊCH TRẠNG NGUYÊN LANG PHỤ LÒNG (2)
- Chương 71: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (1)
- Chương 72: HỨA HÂN XU NGHIÊN CỨU THÀNH CÔNG (2)
- Chương 73: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC
- Chương 74: HỨA HÂN XU BỊ ĐẦU ĐỘC (2)
- Chương 75: SAO NÀNG TA LẠI DÁM TRÊU CHỌC NGƯỜI MÀ BỆ HẠ COI TRỌNG
- Chương 76: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU
- Chương 77: PHÁI NGƯỜI BẢO VỆ HỨA HÂN XU (2)
- Chương 78: NGƯỜI TỐT NHÀ AI LẠI MUỐN XEM EM BÉ ĐÁNH RẮM CHỨ!
- Chương 79: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ
- Chương 80: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ (2)
- Chương 81: TRƯỞNG CÔNG CHÚA THIÊN VỊ
- Chương 82: TRƯỞNG CÔNG CHÚA TỨC GIẬN MẮNG TRƯỞNG TỬ
- Chương 83: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG
- Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)
- Chương 85: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH
- Chương 86: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH (2)
- Chương 87: THIẾN PHÒ MÃ
- Chương 88: THIẾN PHÒ MÃ (2)
- Chương 89: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC
- Chương 90: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC (2)
- Chương 91: HÁI HẬU AN ỦI TRIỆU KIỀM
- Chương 92: TRIỆU KIỀM HOÀN TOÀN THẤT VỌNG VỀ TRƯỞNG CÔNG CHÚA
- Chương 93: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
- Chương 94: ĐỔI MỘT MẪU THÂN KHÁC CHO TRIỆU KIỀM
- bình luận