Sau Khi Xuyên Sách Ta Lui Vòng Giải Trí Làm Cá Mặn - Chương 18
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sau Khi Xuyên Sách Ta Lui Vòng Giải Trí Làm Cá Mặn
Chương 18
Lâm Nhất Niệm hỏi: “Cậu lại muốn dâu tây?”
Trần Đào vui mừng gật gật đầu, “Đúng đúng đúng, có thể lại để lại cho tôi một chút không?”
Lâm Nhất Niệm nói: “Hôm nay tôi có rất nhiều, có thể cho cậu nhiều hơn một chút”.
Sau đó nhanh chóng ai về nhà nấy, một đi lấy dâu tây, một đi về nhà lấy nồi, lại là cái nồi inox ngày hôm qua.
Sau khi đi vào nhà Lâm Nhât Niệm, Trần Đào liền thấy chị gái phòng bên mang ra ba thau bồn tây lớn. Trần Đào ánh mắt liền sáng lên. Với số dâu tây này, ông bà ngoại hắn cùng ông bà nội hắn đều có thể có dâu tây ăn. Chỉ là Trần Đào có chút không hiểu, tại sao chị gái này lại để dâu tây trong bồn? Vì vậy mà cậu ta cất tiếng hỏi thắc mắc trong lòng.
Lâm Nhất Niệm thuận miệng trả lời một câu: “Tôi chuẩn bị làm một chút mứt dâu tây.”
Giây tiếp theo, nồi inox của Trần Đào liền rơi xuống đất, hắn cũng không nhặt. Trong đầu hắn hiện tại, chỉ vọng lại mấy tiếng
Làm! Mứt ! Dâu ! Tây!
Thảo! Mứt ! Dâu ! Tây!
Dâu ! Tây!!
Ông ngoại hắn thì sơn hào hải vị gì mà chưa từng ăn qua? Nhưng vì sao chỉ có mấy quả dâu tây hắn đưa sang hôm qua liền gọi điên khoe khoang, điều này chứng tỏ, dâu tây này ăn ngon như thế nào.
Vậy mà chị gái này lại nói với hắn, chị ta làm mứt dâu tây, cái hành động này cũng quá là phí phạm của trời a!
Trần Đào vẻ mặt bi phẫn hỏi: “Chị vậy mà…… Lấy dâu tây làm mứt ?”
Chỉ tiếc, con người buồn vui không giống nhau. Lâm Nhất Niệm vô tư cắm thêm vào ngược Trần Đào một đao, “Bánh mì chấm với mứt dâu tây ăn đặc biệt ăn ngon.”
Trần Đào: “……”
Hắn không chịu nổi, nếu còn tiếp tục, hắn sợ mình trở thành kẻ cướp mất.
Hắn lau mặt, nhặt lên cái nồi inox của mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Chị gái, tôi tính mua hai bồn dâu tây có được không? Bà ngoại tôi hôm qua ăn dâu tây, cảm thấy rất ngon, còn muốn ăn thêm. Tôi cũng muốn mua nhiều một chút, mang qua tặng cho ông bà nội”.
Lâm Nhất Niệm chỉ chỉ vào ba bồn dâu tây, điểm số: “Chậu ở giữa có 46 quả, bên trái 45 quả, bên phải 48 quả. Giá vẫn như ngày hôm qua, cậu muốn hai bồn nào tự mình lấy về nhà”.
Trần Đào không chút khách khí chọn hai bồn số lượng quả nhiều hơn, sau đó quét mã trả tiền.
“Hai cái bồn này có thể cho tôi mượn một chút không? Quá nhiều, chuyển tới chuyển lui tôi sợ làm hỏng dâu mất”.
“Được, cậu cứ cầm đi đi.”
Hai người còn thuận tiện thêm wechat làm bạn tốt. Vậy là khách hàng đầu tiên của Lâm Nhất Niệm đã có.
Trần Đào vui mừng gật gật đầu, “Đúng đúng đúng, có thể lại để lại cho tôi một chút không?”
Lâm Nhất Niệm nói: “Hôm nay tôi có rất nhiều, có thể cho cậu nhiều hơn một chút”.
Sau đó nhanh chóng ai về nhà nấy, một đi lấy dâu tây, một đi về nhà lấy nồi, lại là cái nồi inox ngày hôm qua.
Sau khi đi vào nhà Lâm Nhât Niệm, Trần Đào liền thấy chị gái phòng bên mang ra ba thau bồn tây lớn. Trần Đào ánh mắt liền sáng lên. Với số dâu tây này, ông bà ngoại hắn cùng ông bà nội hắn đều có thể có dâu tây ăn. Chỉ là Trần Đào có chút không hiểu, tại sao chị gái này lại để dâu tây trong bồn? Vì vậy mà cậu ta cất tiếng hỏi thắc mắc trong lòng.
Lâm Nhất Niệm thuận miệng trả lời một câu: “Tôi chuẩn bị làm một chút mứt dâu tây.”
Giây tiếp theo, nồi inox của Trần Đào liền rơi xuống đất, hắn cũng không nhặt. Trong đầu hắn hiện tại, chỉ vọng lại mấy tiếng
Làm! Mứt ! Dâu ! Tây!
Thảo! Mứt ! Dâu ! Tây!
Dâu ! Tây!!
Ông ngoại hắn thì sơn hào hải vị gì mà chưa từng ăn qua? Nhưng vì sao chỉ có mấy quả dâu tây hắn đưa sang hôm qua liền gọi điên khoe khoang, điều này chứng tỏ, dâu tây này ăn ngon như thế nào.
Vậy mà chị gái này lại nói với hắn, chị ta làm mứt dâu tây, cái hành động này cũng quá là phí phạm của trời a!
Trần Đào vẻ mặt bi phẫn hỏi: “Chị vậy mà…… Lấy dâu tây làm mứt ?”
Chỉ tiếc, con người buồn vui không giống nhau. Lâm Nhất Niệm vô tư cắm thêm vào ngược Trần Đào một đao, “Bánh mì chấm với mứt dâu tây ăn đặc biệt ăn ngon.”
Trần Đào: “……”
Hắn không chịu nổi, nếu còn tiếp tục, hắn sợ mình trở thành kẻ cướp mất.
Hắn lau mặt, nhặt lên cái nồi inox của mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Chị gái, tôi tính mua hai bồn dâu tây có được không? Bà ngoại tôi hôm qua ăn dâu tây, cảm thấy rất ngon, còn muốn ăn thêm. Tôi cũng muốn mua nhiều một chút, mang qua tặng cho ông bà nội”.
Lâm Nhất Niệm chỉ chỉ vào ba bồn dâu tây, điểm số: “Chậu ở giữa có 46 quả, bên trái 45 quả, bên phải 48 quả. Giá vẫn như ngày hôm qua, cậu muốn hai bồn nào tự mình lấy về nhà”.
Trần Đào không chút khách khí chọn hai bồn số lượng quả nhiều hơn, sau đó quét mã trả tiền.
“Hai cái bồn này có thể cho tôi mượn một chút không? Quá nhiều, chuyển tới chuyển lui tôi sợ làm hỏng dâu mất”.
“Được, cậu cứ cầm đi đi.”
Hai người còn thuận tiện thêm wechat làm bạn tốt. Vậy là khách hàng đầu tiên của Lâm Nhất Niệm đã có.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- bình luận