Tần Xán cũng không cao thượng đến mức quay lại nói “không”, thế là chỉ có thể sửa đổi sách lược, đem Hắc Vân Cửu Long trại ăn vào trong đầu, đối với thực phẩm trên bàn cũng cắn cắn cắn.
“Ta không hiểu Hắc Vân Cửu Long trại vì sao phải làm như thế? Nhiều tiền không có chỗ dùng, vậy còn làm sơn tặc gì chứ?”
Nghe Tần Xán nói như thế, lão bá thoáng nở nụ cười, ngũ quan trên mặt đều nhăn cùng một chỗ, cười cười trong chốc lát mới nói:
“Đương nhiên là thu mua dân tâm, để bọn họ đối nghịch với quan phủ… Quan thanh liêm đối đầu với bọn họ, bọn họ đương nhiên muốn đuổi đi, nhưng tham quan, nuôi chính là tốn cơm tốn gạo, tốt nhất chính là không có người đến quản bọn họ, bọn họ ở đây xưng vương xưng bá muốn sao liền vậy.”
“Buồn cười!” Tần Xán đem đôi đũa trong tay vỗ lên trên bàn, “Quả thực là vô pháp vô thiên! Còn không có vương pháp?!”
Lão bá đứng dậy xới cho Tần Xán thêm một chén cơm, “Vương pháp không đến được nơi này… Bất quá nếu không có những người trên núi kia, người ở đây còn phải sống những ngày khổ dài dài… Ngài đây, ăn xong chén cơm này thu thập một chút vẫn là rời đi nơi này đi, nơi này thật sự không cần Huyện thái gia…….”
Huyện thái gia nghe thấy ba chữ kia liền vểnh tai lên ngẩng nhìn lão bá, “Ngao ô” kêu một tiếng, giống như là đang hỏi kêu tui làm cái gì. Lão bá đem miếng thịt xương trước mặt mình ném cho nó, cười nhạo, “Không có nói ngươi đâu, ngươi hưng phấn như thế làm gì?”
“Ngao ô……”
Huyện thái gia cúi đầu tiếp tục ôm xương gặm [răng rắc răng rắc].
Tần Xán bưng bát yên lặng ăn cơm, lão bá càng nói như thế, hắn lại càng không muốn buông tha, bản lĩnh khác Tần Xán không có nhưng tính tình quật cường thì đổ đầy một sọt, không thì thời điểm kia Thái tử dùng phép khích tướng, cũng sẽ không nhất thời kích động mà đi.
Nhưng đối với ba năm kế tiếp ở Thanh Hoa trấn này, tính tình Tần Xán tuy có cáu kỉnh, nhưng trong lòng cũng không quá để ý.
“Lão bá, các ngươi nghe lời đám sơn tặc kia như thế, nếu để cho bọn họ đến huyện nha nhận chức, các ngươi vẫn giúp đám sơn tặc kia hay sẽ giúp bọn chúng thành người của quan phủ?” Tần Xán đột nhiên suy nghĩ.
Lão bá ngược lại có chút do dự, “Như thế thật khó trả lời, coi như là người của quan phủ, đó cũng là người của Hắc Vân Cửu Long trại, nhưng người của Hắc Vân Cửu Long trại và người của quan phủ không qua lại với nhau được… ai, này…….”
Tần Xán nhìn lão bá, dường như muốn từ vấn đề này nhìn ra manh mối gì.
Két –
Bản lề rung động một tiếng, cửa phòng bị đẩy mở ra, trong phòng tối đen một mảnh, ánh trăng bên ngoài rọi xuống vòng quanh dáng người tiêm gầy cao lớn, cùng với dáng dấp thanh đao vừa rộng vừa to.
Nhan Tam đi vào trong phòng, đem thanh độc đao đặt trên bàn, rồi mới lấy ra hỏa chiết điểm ngọn nến trong phòng. Ngay khi ngọn lửa sáng lên, khóe mặt dư quang liếc về bóng người trong đó, Nhan Tam vung tay ném xuống hỏa chiết, lao nhanh qua bàn lấy thanh độc đao, nhảy lên trên bàn lật thân mà qua, khi rơi xuống đất đồng thời đao ra khỏi vỏ……
Keng!
Hàn mang lạnh lùng mang theo ánh sáng xẹt qua thân đao.
Nhan Tam nín thở, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn qua, phát hiện bóng người vừa rồi chợt lóe mà qua phản chiếu với gương đồng là thân ảnh của mình.
Ánh sáng nhu hòa lọt vào, con người bên trong được chiếu rọi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhưng thần tình lại lạnh thấu xương, trong mắt đầy sát khí.
Thân thể và thần kinh căng thẳng của Nhan Tam cùng nhau buông lỏng, đồng thời thở dài một hơi, thu hồi thanh độc đao lại một lần nữa thắp lên ngọn nến.
Tiêm nến chừng hạt đậu thi nhau nhảy nhót, dừng trong con ngươi Nhan Tam oánh oánh lòe lòe, Nhan Tam nhìn ánh nến lại giật mình một lát, rồi mới xoay người nhìn vào trong gương.
Hắn không thích khối thân thể này, bởi vì tình huống như vừa rồi đã không chỉ một lần, khóe mắt thường xuyên trong lúc vô ý nhìn qua gương đồng, mặt nước dập dềnh bồng bềnh, nhìn đến là mặt của người khác, một loại cảm giác không quá chân thật.
Nhan Tam đã chết……
Quán ngữ của thế nhân, thân xác tiêu vong, là chân chính chết.
Như vậy Nhan Tam đã hạ táng, là chết. Nhưng người đứng hiện tại ở nơi này… là ai?
Là Nhan Tam… Nhưng đã không còn là Nhan Tam như ban đầu.
Hắn vẫn ăn mặc giống như ngày thường, nói chuyện làm việc cũng là phong cách giống như ngày xưa, người trong sơn trại tuy rằng nhất thời vẫn chưa thích ứng, dần dà, cũng liền thành thói quen, hắn vẫn là Tam đệ của Đại ca Nhị ca, vẫn là Tam đương gia của Hắc Vân Cửu Long trại, vẫn là Nhan Tam uy phong lẫm lẫm, hết thảy mọi thứ tựa hồ như chưa thay đổi.
Nhưng mà, thủy chung người vẫn không thể nhận…
Là chính mình.
Ngay cả võ công vẫn có thể luyện lại lần nữa, hình xăm cũng mạc danh kỳ diệu trở về thân thể này, nhưng vô luận thế nào, thân này vẫn gọi là Sầm Hi, hồn là Nhan Tam, là cái tên cho thân thể này, cho nên hiện tại chính mình đến tột cùng là Sầm Hi hay Nhan Tam, chính hắn cũng mê mang.
Nhìn trong gương vô luận là xem bao nhiêu lần đều vẫn là cảm giác xa lạ, Nhan Tam nâng tay sờ lên gương mặt tuấn tú, trong ấn tượng hắn người này và Tần Xán cùng bị bắt lên trên núi, là thanh niên diện mạo xinh đẹp, dịu dàng thông minh, chỉ là cử chỉ khác xa với con khỉ ngốc động một chút đã bắt đầu hô to kia.
Nhìn ra được y hẳn là sinh trong một nhà tốt, có gia giáo, nếu là ở trong thành, chỉ sợ các bà mai mối đã phá cửa đến mời.
Chẳng qua người như vậy không giống làm sơn tặc, hại hắn cũng không lên được tinh thần xuống núi buôn bán, thậm chí lần trước còn gặp được một nho thương cử chỉ ôn nhã, cư nhiên hỏi hắn vào rừng làm cướp có phải vì bất đắc dĩ hay không, nói chỉ cần chính mình nguyện ý, hắn có thể cho mình một phần công sự trong cửa hàng, tuy rằng không kiếm được bao nhiêu, tốt xấu cũng có thể no ấm ……
Nghĩ đến đây khóe miệng Nhan Tam gợi lên, lạnh lùng cười, thật sự là kẻ ngu dốt!
Bất quá hắn vẫn thả cho nho thương kia một con ngựa, để lại ít ngân lượng cho người đó.
Nhan Tam thu hồi tinh thần, nâng tay chà lau hình ảnh chiếu rọi trong gương đồng.
Kỳ thật hắn rất muốn lưu vài đạo vết đao trên gương mặt này, phá đi phần xinh đẹp, thêm vài phần tục tằng dữ tợn của sơn tặc, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn một chút.
Nhưng mỗi lần trong đầu hắn nảy ra ý niệm này, bên tai luôn vang lên giọng Tần Xán.
“Ngươi vì sao không thể hảo hảo đối tốt với thân thể Sầm Hi? Ngươi đã cắt tóc, ăn mặc giống mãng phu sơn dã, còn có hình xăm này, hiện tại biến nơi nơi đều là vết thương, ngươi còn muốn sống cái dạng này sao? Sầm Hi đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi lại đối đãi với y như thế? Sầm Hi là văn nhân, tay y dùng để viết chữ vẽ tranh, sau này là dùng để nghiệm tra án kiện, không phải để cho ngươi múa đao lộng thương đến không còn chỗ nói!”
Không khỏi thở dài, “Quả nhiên chỉ là khỉ ngốc!” Không loạn tưởng nữa, cởi quần áo đi đến phía sau bình phong tắm rửa rửa mặt.