Thanh Hoa Trấn - Chương 23

Thanh Hoa Trấn Chương 23
Tiếng huyên náo của mọi người xung quanh, hắn đều như không nghe thấy, đá vụn dưới gối cũng không cảm nhận được đau đớn, thậm chí ngay cả khi vầng trán tiếp xúc dưới đất cát, cảm giác sỉ nhục cũng không quá rõ ràng, hắn phát hiện hóa ra sau khi vứt bỏ đi hết thảy, chính mình lại càng trở nên thoải mái, mà trái tim cũng trở nên chất đầy, đúng như tâm nguyện của Sầm Hi.

Sầm Hi, ta rất xin lỗi ngươi.

Ta không nên cường chế kéo ngươi đến nơi này, không nên đồng ý dùng thân thể của ngươi để cứu Nhan Tam, lại càng không nên… vọng tưởng Nhan Tam sẽ biến thành ngươi…

Hắn ngẩng đầu, lại nặng nề dập xuống phát ra tiếng [đông] vang dội, đá trên đất cắt qua trán Tần Xán, một giọt một giọt đỏ tươi tích trên đất, nhưng hắn tựa như không nhìn thấy, chỉ một lần lại một lần, lặp đi lặp lại động tác nâng lên dập xuống.

Sầm Hi, thực xin lỗi…

Mỗi lần nâng lên, lại một lần dập xuống, trong lòng Tần Xán niệm một câu thế này.

Đúng vậy, hắn không phải dập đầu bồi tội với Nhan Tam, mà là bồi tội với Sầm Hi, hảo hữu do một tay hắn hủy diệt.

Sầm Hi, thực xin lỗi!

Độ hạ xuống càng ngày càng nặng, gần như đang phát tiết điều gì đó, biết rõ dù chính mình dập đầu mấy trăm mấy ngàn cái, thì người trước mắt này cũng không phải là Sầm Hi, nhưng Tần Xán cảm nhận được Sầm Hi dưới đất có linh thiên, y sẽ biết mình hổ thẹn áy náy, y sẽ hiểu rõ mình bây giờ có bao nhiêu hối hận…

Nhan Tam ngồi nơi đó nhìn Tần Xán một lần lại một lần dập đầu, ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn Tần Xán dập đầu vài cái, rồi nói lời xin lỗi là được, cũng không muốn hắn lại dập đầu liên tục như thế.

[Đông đông] tiếng vang như mặt trống vang dội bên tai, ánh tà dương từ từ hạ xuống, hắn nhìn người nọ lại nâng lên rồi hạ, có giọt máu đỏ tươi vẩy ra, cả gương mặt hắn cũng dần dần bị máu tươi bao mờ, thế nhưng hắn vẫn cố chấp dập xuống.

Tay Nhan Tam siết chặt nắm ghế, chính mình vì sao lại cảm thấy hắn đáng thương?

Bỗng dưng đứng lên đi đến trước mặt Tần Xán, chân vừa nhấc, đạp trên bả vai hắn, ngừng lại động tác nâng lên dập xuống.

Thân thể bị một chân chận lại không có biện pháp cúi xuống, Tần Xán hơi hơi ngẩng đầu, chất lỏng đỏ tươi làm mơ hồ tầm mắt, mà gương mặt trước mắt quen thuộc như vậy, nhưng dừng trong tầm mắt lại vặn vẹo xa lạ như thế.

Từ khi khối thân thể này sống lại, hắn vẫn hi vọng người nọ là Sầm Hi, cho dù là không phải cũng hi vọng một ngày nào đó sẽ biến thành Sầm Hi, lừa mình dối người, ý đồ che đi đau khổ khi mất đi Sầm Hi.

Thậm chí cho rằng, chỉ cần mang theo Nhan Tam đến nơi này, quản thúc hắn nhiều hơn, thì hắn sẽ trở nên giống như Sầm Hi vậy, hắn vẫn ôm ý tưởng, chưa bao giờ mất hết hi vọng.

Thế nhưng hôm nay, hắn triệt triệt để để nhận rõ rồi, Nhan Tam người này, là Nhan Tam đương gia của Hắc Vân Cửu Long trại.

Cho dù hắn dùng thanh âm của Sầm Hi, gương mặt của Sầm Hi, thân mình của Sầm Hi, thì hắn vẫn là Nhan Tam……

“Thực xin lỗi…”

Cổ họng Tần Xán khàn khàn, ở trong mắt hắn, lời xin lỗi là nói với Sầm Hi.

Thân thể Nhan Tam khẽ run, ánh mắt nheo lại đánh giá người nam nhân trước mắt, khóe miệng khẽ cong, tiếp theo lại ngửa đầu phá lên cười, “Ha ha ha!”

Sau khi cười xong liền thu lại biểu tình, bàn chân đạp trên vai Tần Xán dùng lực, “Lần này chỉ là giáo huấn, lần sau sẽ không đơn giản như thế.” Nói xong xoay người đi.

Người vây xem thấy hắn rời đi thì chủ động tách đường, sau khi xác định Nhan Tam rời đi thật rồi, một ít người bận rộn chân tay đem người đưa xuống, cùng nhau đến mời đại phu chữa trị.

Ánh tà dương gần như tan mất, ráng mây trên trời cũng trở nên âm u.

Tần Xán quỳ  rạp trên mặt đất, tay nắm lấy vóc cát trộn máu, hung hăng siết chặt, cũng không quản đá vụn trong đó trầy xát bàn tay, chỉ dùng lực siết chặt, tựa như muốn nắm về thứ gì, ngay khi giữa những kẻ hở tuông ra dòng máu, theo ngón tay chảy dọc xuống đất, hắn cũng không buông ra.

Làm sao về được huyện nha, ngay cả bản thân Tần Xán cũng không rõ lắm, thời điểm tỉnh lại thì phát hiện chính mình nằm trong sương phòng trong huyện nha, trên giường của mình.

Vốn tưởng rằng chỉ là một giấc mộng, nhưng sau khi ngồi dậy, nhìn thấy quần áo của mình dính bùn, lòng bàn tay bị đá vụn cắt thành nhiều miệng vết thương, vết thương trên trán cũng đã được xử lý, đau nhức ẩn ẩn tựa như kim châm, lúc này mới xác định hết thảy mọi chuyện đều thiết thiết thực thực.

Tần Xán tựa lưng vào giường, bên ngoài truyền đến tiếng A Bân gọi hắn thức dậy, hắn cũng không lên tiếng, vẻ mặt suy sụp, ánh mắt thất thần nhìn người ngồi trên giường, cả người giống như bị rút hết hồn phách.

Nhan Tam xả giận, sau khi ngủ một giấc thì tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhưng mơ hồ lại cảm thấy chính mình có chút mờ mịt.

Trước mắt thỉnh thoảng hiện lên biểu tình và ánh mắt ngày hôm qua của Tần Xán, không thể nói rõ đó là biểu tình như thế nào, nhưng không giống trước đây, giẫm một cước hắn sẽ tựa như ăn bạo mà nhảy dựng lên, Tần Xán khi ấy bình tĩnh đến mức làm cho Nhan Tam có chút ngoài ý muốn, khiến cho hắn có chút bất an.

Kỳ thật hắn cũng không muốn làm quá phận như thế, ai kêu Tần Xán cứ lần lữa chạm vào điểm mấu chốt của hắn, làm hắn giận dữ hắn mới dùng đến phương pháp kia, lúc sau hỏi bọn A Đại A Nhị, chính mình ngày hôm qua thế nào?

A Đại trả lời hắn như thế này, “Nếu Tam đương gia là vì muốn nhục nhã Tần đại nhân, vậy thì Tam đương gia đã đạt được mục đích, phỏng chừng một khoảng thời gian sau Tần đại nhân trước mặt dân chúng cũng sẽ không dậy nổi.”

Thế là Nhan Tam nghĩ, nháo cũng đã nháo, cùng lắm thì hôm nay khi hắn thăng đường, chính mình cố gắng lộ mặt, cho hắn tranh thủ tìm lại chút mặt mũi.

Nói thế nào thì Đại ca Nhị ca cũng vừa ý Tần Xán, bởi vì hắn đồng ý dùng thân thể Sầm Hi cứu mình, hiện tại đối với hắn càng là nói gì nghe náy, nếu như biết Tần Xán bị mình khi dễ thành như vầy, phỏng chừng về sau sẽ bị bọn họ mắng.

Nhưng chờ đến khi giờ cơm chiều đến, Nhan Tam cũng không nhìn thấy bóng dáng Tần Xán đâu, hỏi bọn A Đại thì nói đại nhân nhốt mình trong phòng đóng cửa một ngày.

Nhan Tam thầm nghĩ, vãi, cứ như đàn bà, thế này đã núp không thấy bóng.

Lúc buổi tối, Nhan Tam ngồi dưới ánh nến trong phòng chà lau thanh độc đao, ánh mắt vừa nhấc thì thấy một thân ảnh chậm rãi  đi đến trước phòng mình, thoạt nhìn giống như Tần Xán.

Động tác trong tay Nhan Tam ngừng lại, nghĩ hắn nghỉ ngơi một ngày một đêm lấy sức, bây giờ tìm mình để tính sổ đi?

Thế nhưng thân ảnh người kia cũng chỉ đứng ở cửa, vừa không ý rời đi, cũng không có ý muốn bước vào, Nhan Tam nhìn bóng người chiếu trên khung cửa, chờ mãi không nhịn được, đang muốn đứng dậy đi ra thì lại nghe thanh âm khàn khàn truyền đến.

“Nhan Tam… Ta đến nói cho ngươi, sáng mai ta sẽ rời khỏi Thanh Hoa trấn…”

Tần Xán đứng ngoài cửa phòng Nhan Tam, ngừng một lúc mới tiếp tục nói, “Lúc trước ta không dám trở về là vì ta cảm thấy thật có lỗi với người nhà Sầm Hi, ta kéo theo y đi, nhưng lại không mang y trở về.”

“Lúc ấy khi ta nhìn thấy ngươi tỉnh lại, ta thật sự nghĩ rằng Sầm Hi trở về, dù cho về sau hiểu rõ, trong thân thể này là hồn phách Nhan Tam, nhưng ta vẫn muốn nghĩ, ta sẽ thay đổi ngươi, khiến cho ngươi biến thành Sầm Hi… Thế nhưng ta phát hiện ta nghĩ sai rồi, ngươi là Nhan Tam, điểm này vô luận ta có cố gắng thế nào, cũng sẽ không thay đổi.”

“Còn có, thay vì mang người căn bản không phải là Sầm Hi trở về, khiến cho người nhà Sầm Hi thất vọng, thì không bằng để họ sớm nhận ra Sầm Hi thật sự đã không còn trên cõi đời này…”

Nhan Tam ngồi trong phòng bị những lời này của Tần Xán làm cho kinh ngạc, cả người mạnh mẽ đứng lên, tay va phải cái chén trên bàn làm đổ ngã, cái chén rơi xuống phát ra một tiếng vỡ vang.

Tần Xán bên ngoài không chú ý đến tiếng vang trong phòng, trầm một hơi lại nói, “Có nói thêm ngươi cũng nghe không lọt, thay ta cảm ơn Ngu Đại đương gia và Vạn Nhị đương gia đã chiếu cố… Cũng thỉnh ngươi hảo hảo đối tốt với thân mình Sầm Hi……”

Nhan Tam sửng sốt, thấy bóng người ngoài cửa xoay người rời đi, không khỏi kêu lên, “Chờ một chút!” Bước đến vài bước, mãnh mẽ mở cửa ra, bên ngoài đã không còn nhìn thấy bóng người Tần Xán.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận