Thanh Hoa Trấn - Chương 42

Thanh Hoa Trấn Chương 42
Sáng sớm ngày kế, Tần Xán còn đang mơ mơ màng màng ngủ, cửa phòng [phanh] một tiếng vang lên, làm hắn giật mình lập tực bật dậy.

Khoác quần áo, Tần Xán bị quấy rối giấc mộng, mặt đầy ảo não, nhìn một người đang đứng trước cửa, hóa ra là Nhan Tam.

Tần Xán vừa thấy vị tổ tông này, tuy rằng sắc mặt không đổi, thế nhưng tức giận vì phải rời giường bị áp xuống nửa, “Chuyện gì?”

Vẻ mặt Nhan Tam ngưng trọng, trầm giọng nói, “Lão bá… Chết.”

Sáng sớm Nhan Tam ở bên ngoài luyện công, nghe thấy tiếng cẩu quan [ô ô ô] giống như đang khóc thì đi đến trù phòng xem chuyện gì xảy ra, sau đó thì thấy lão bá ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, đã còn còn khí tức.

“Lão bá uống thạch tín mà chết.” Tần Xán kiểm tra thi thể lão bá, sau khi đứng dậy thì nói, rồi mới thoáng nhìn qua cái chén đặt cạnh bếp lò, bên trong vẫn còn lưu lại một ít rượu, bên trên bếp lò còn tàn lại một ít bột phấn màu trắng.

Tần Xán lấy cái chén đưa lên mũi ngửi, lại dùng ngón tay dính một ít bột phấn trên bếp lò cẩn thận quan sát.

Nhan Tam ở một bên nhìn hắn, cẩu quan như là biết lão bá đã không còn ở trên nhân thế này nữa, ngồi xổm bên cạnh lão bá, phát ra tiếng [ô ô ô], thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm tay lão bá.

“Trên người lão bá không có dấu đánh nhau hay dấu vết giãy dụa, trong móng tay còn có cáu bẩn, có thể là bởi vì độc dược phát tác, tay nắm đất mà lưu lại……”

Trên bếp lò còn có một bầu rượu, bên trong còn dư lại một nửa, lấy ngân châm ra thử, chứng thực bên trong cũng có thạch tín, “Nếu là có người hành hung, hẳn sẽ lấy bầu rượu và cái chén giấu đi, cho nên……”

“Ý ngươi là lão bá luẩn quẩn trong lòng?”

Tần Xán chuyển hướng qua Nhan Tam, gật đầu, chỉ thấy Nhan Tam nhíu mày nâng quyền đánh vào khung cửa, ánh mắt hung ác nhìn về phía nha dịch, “Ngày thường là ai khi dễ lão bá thì tự mình đứng ra…… Đừng ép ta động thủ.”

Đám nha dịch bên này liên tục xua tay, “Tam, Tam đương gia, không khi dễ lão ấu nữ tử, đây là quy củ sơn trại, cho dù xuống núi chúng ta cũng không quên.”

“Đúng vậy, Tam đương gia, bình thường chúng ta đều xem lão bá như cha mà kính hiếu, còn luôn cùng lão bá lên phố mua đồ ăn, còn đẩy xe kéo cho lão bá.”

Tần Xán đi qua, tay khoát lên vai Nhan Tam, vỗ nhẹ hai cái, “Hẳn không phải là vì trong huyện nha có người khi dễ…” Sau đó hỏi những người kia, “Bình thường các ngươi bồi lão bá trên đường, ông có gì khác thường không?”

Những người đó dùng sức nghĩ nghĩ, rốt rít lắc đầu, chỉ có một người trong đó nói, “Lão bá có chút kì quái, bất luận lão bá đi đâu mua thức ăn, thì đều đi qua đường đông bên đó, cho dù đường vòng xa cũng tuyệt đối không thay đổi, hơn nữa mỗi ngày đều đúng giờ xuất môn, bất chấp mưa gió.”

Tần Xán nghe xong cũng không phát giác ra chỗ nào kì quái, nói không chừng chính là lão bá thích như vậy, sẵn tiện đi đường cho khỏe người.

Hắn tính cho người liên hệ với người nhà lão bá, nhưng lại phát hiện không có người nào biết lão bá từ đâu đến, trong nhà có ai, lật đến di vật, cũng không thấy thư hay thứ gì.

Cuộc sống của lão bá quả thật rất đơn giản, quần áo vá rồi vá, thế nhưng tận cùng bên trong tủ quần áo lại cất một bố bao, bên trong là một kim trâm có kiểu dáng mộc mạc, ước chừng là vật lão bá trân trọng.

Trong một đống quần áo cũ kỹ, túi này lại đựng kim trâm rất mới rất sạch.

“Đang êm đẹp vì sao lão bá lại luẩn quẩn?”

Nhan Tam đứng ở trên thang đem đèn lồng cầm xuống, đổi thành đèn trắng, Tần Xán ở bên dưới hỗ trợ vịn thang, nhưng kỳ thật dựa vào công phu của Nhan Tam, hắn làm vậy bất quá chỉ là uổng công.

Những người khác trong huyện nha không phải được phái ra ngoài mua đồ, thì cũng là bố trí linh đường, lão bá không có thân nhân, độc thân một mình, tốt xấu gì bọn họ cũng chung huyện nha lâu như vậy, cũng xem lão bá là thân nhân, nghĩ lão nhân gia một đời cơ khổ vô y, bọn họ chính là vãn bối, cũng phải giúp lão phong phong quang quang mà làm tang lễ, để lão nhân gia đi có được chút thể diễn.

Kỳ thật vấn đề này của Nhan Tam cũng làm Tần Xán phức tạp vài ngày, hắn tựa như cảm thấy chính mình biết được mấu chốt gì đó, nhưng lại kém mất một bước, vì thế cứ bồi hồi trong đầu, miêu tả sinh động, lại giống như giam nhốt. Loại chuyện rõ ràng có thể nghĩ đến, lại có cảm giác nghĩ không ra, tựa như tảng đá đặt ở trước ngực, làm cho hắn ăn ngủ không yên.

“Ta cũng muốn biết tại sao lão bá lại làm như vậy, rõ ràng một ngày trước còn tốt……”

Tần Xán nói như vậy, cảm thấy mũi ê ẩm, hốc mắt cũng tràn đầy hơi nước ấm áp, liền cúi đầu, sau đó nghe được âm thanh thản nhiên bên trên.

“Tần Xán……”

Rất ít khi nghe thấy Nhan Tam kêu mình như vậy, bình thường không phải cẩu quan thì chính là khỉ ngốc, Tần Xán ngẩng người rồi mới phản ứng lại, cố gắng đem nghẹn ngào trước mũi nuốt trở về, sau đó ngẩng đầu, “Chuyện gì?”

Tần Xán chỉ thấy Nhan Tam nhìn mình, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn là lạnh lùng thản nhiên, nhưng đôi ngươi lại mơ hồ ẩn chứa điều gì, như muốn tự mình biết.

Nhưng là tầm mắt Nhan Tam dừng lại trên mặt hắn một lát, rồi đưa tay duỗi ra, “Đưa đèn lồng cho ta.”

Tần Xán lại sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn, nhìn tay Nhan Tam đang chờ mình, vội vàng cúi người nhặt đèn lồng trên đất đưa cho hắn.

Trong nháy mắt đem đèn lồng đưa qua, Tần Xán hiểu được, vừa rồi Nhan Tam kêu mình, nhìn ánh mắt hắn, đại khái là muốn an ủi mình đi… Chỉ là dường như hắn không hiểu làm loại chuyện này, cho nên đổi thành để mình đưa đèn lồng cho hắn để tiêu trừ xấu hổ.

Tần Xán nghĩ trong lòng, kỳ thật tâm địa Nhan Tam vẫn rất tốt……

Chỉ là ngẫu nhiên, lại bổ sung một câu.

“Đại nhân, thê tử Bùi Thư Đức ở bên ngoài, nói muốn gặp đại nhân ngài.”

Nhan Tam vừa lúc từ trên thang nhảy xuống, nghe thê tử Bùi Thư Đức muốn gặp Tần Xán, không khỏi nghi hoặc, “Nàng tới làm gì, không phải đã bồi thường hồ điệp bôi có giá trị tương đương cho bọn họ rồi sao?”

Tần Xán lắc đầu, cùng Nhan Tam hai người đi đến tiền thính.

Thê tử Bùi Thư Đức nhìn thấy bọn họ đi ra, liền hành lễ chào đón, “Dân phụ kiến quá đại lão gia.”

“Lại có chuyện gì?” Tần Xán hỏi nàng.

Thê tử Bùi Thư Đức hai tay nâng một bố bao đưa đến trước mặt Tần Xán.

“Lúc trước đại lão gia khuynh lực tương trợ, để lão nhân gia ra đi không phải tiếc nuối, ta và Thư Đức vẫn không có cơ hội nói tạ ơn với đại lão gia, mấy ngày nay sửa sang lại di vật của lão nhân gia, thì thấy có vật của đại nhân thất lạc trong nhà, nên đặc biệt mang tới trả cho đại lão gia.”

Tần Xán tiếp nhận vật kia, thê tử Bùi Thư Đức lại cúi chào, “Vậy dân phụ đi trước.” liền xoay người đi ra ngoài cửa.

Tần Xán kinh ngạc nhìn nàng, nhíu mày, trong ấn tượng hình như không có vật gì đi.

“Ngươi để quên vật gì ở trong nhà người ta?”

Nghe thấy Nhan Tam hỏi vậy, Tần Xán cúi đầu mở bố bao kia ra, thì thấy bên trong là cái chén lúc trước cầm đến lừa gạt lão nhân gia.

Tần Xán đem cái chén giơ cao đến trước mặt mình, tay run rẩy, sau đó ôm cái chén xoay người liền chạy vào bên trong.

“Tần Xán…… Tần Xán?”

Như là không có nghe thấy vậy, Tần Xán vù một phát chạy vào sương phòng, thân ảnh biến mất tại một góc, Nhan Tam thấy hắn đột nhiên kì quái, liền vội vàng đuổi đi theo sau.

Tần Xán chạy vào phòng bếp lão bá từng ngủ lúc trước, di vật lão bá đều sửa sang đặt tốt trên giường, Tần Xán cơ hồ là nhào qua tìm kiếm.

Thời điểm Nhan Tam chạy đến cửa phòng, thì nhìn thấy Tần Xán từ trong đống di vật của lão bá lấy ra cái chén, cùng với cái hắn cầm trong tay giống nhau như đúc.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận