Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng - Chương 59: Năm phút
Chương trước- Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Tỏ tình
- Chương 4: Quyết tâm đạt điểm cao (1)
- Chương 5: Quyết tâm đạt điểm cao (2)
- Chương 6: Thực hiện lời hứa
- Chương 7: Đi ăn cùng nhau
- Chương 8: Hiểu nhầm
- Chương 9: Tiệc ở trường
- Chương 10: Sự cố ở quán bar
- Chương 11: Nhân cơ hội để ôm anh
- Chương 12: Đi chơi
- Chương 13: Giấc mơ
- Chương 14: Đi dã ngoại
- Chương 15: Nikolai Mikhailov
- Chương 16: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (1)
- Chương 17: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (2)
- Chương 18: Biệt danh
- Chương 19: Bạn đến chơi nhà
- Chương 20: Thầy ghen sao?
- Chương 21: Ước có cô con dâu xinh xắn
- Chương 22: Mong người thầy mơ thấy sẽ là em
- Chương 23: Trường bị đột nhập
- Chương 24: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 25: Đánh nhau
- Chương 26: Một năm!
- Chương 27: Buổi "hẹn hò" đầu tiên
- Chương 28: Chạm mặt
- Chương 29: Say rượu
- Chương 30: Chỉ có thể là bạn
- Chương 31: Từ bỏ
- Chương 32: Tin tức
- Chương 33: Lại chia tay một người bạn nữa
- Chương 34: Sống chung
- Chương 35: Lời cảnh cáo dành cho Tử Sâm
- Chương 36: Ông bà của Tử Sâm
- Chương 37: Thích anh không đeo kính!
- Chương 38: Nguy hiểm ở trung tâm thương mại
- Chương 39: Nên chia tay
- Chương 40: Cám dỗ
- Chương 41: Chỉ là bạn học cũ
- Chương 42: Giữ lời hứa với Lan
- Chương 43: Nói chuyện cùng với Âu Dương phu nhân
- Chương 44: Thắt nút kế hoạch
- Chương 45: Rời xa
- Chương 46: Phát triển tình tiết gay cấn
- Chương 47: Nảy sinh tình cảm?
- Chương 48: Kết thúc
- Chương 49: Thẩm vấn
- Chương 50: Mộng Khiết tức giận
- Chương 51: Giấc mơ lần 2
- Chương 52: Ở nhà Mạc gia
- Chương 53: Nikolai Mikhailov trở về
- Chương 54: Ngày cuối cùng
- Chương 55: Trở lại đúng quỹ đạo
- Chương 56: Kẻ thấp kém
- Chương 57: Đến thăm ông bà của Tử Sâm
- Chương 58: Thời gian
- Chương 59: Năm phút
- Chương 60: Làm một con người mới
- Chương 61: Tin nhắn
- Chương 62: Gặp lại người quen (1)
- Chương 63: Gặp lại người quen (2)
- Chương 64: Bệnh của Thiên Vũ
- Chương 65: Nếu mình là con trai...
- Chương 66: Gia đình chị không có ai bình thường đâu!
- Chương 67: SOS
- Chương 68: Lập kế hoạch cứu Băng (1)
- Chương 69: Lập kế hoạch cứu Băng (2)
- Chương 70: Để mình nuôi Băng
- Chương 71: Giông bão lại sắp đến
- Chương 72: Ký hợp đồng
- Chương 73: Mặt dày hơn trước
- Chương 74: Lợi dụng Tử Sâm
- Chương 75: Làm việc nên làm
- Chương 76: Trái cấm (H+)
- Chương 77: Bôi thuốc (H)
- Chương 78: Sinh ra một đứa con ngu ngốc
- Chương 79: Đừng nghĩ có thể bước chân vào Âu Dương gia
- Chương 80: Đến bệnh viện buổi đêm
- Chương 81: Một lần nữa phải nghe theo Âu Dương phu nhân
- Chương 82: Thứ đàn bà không có liêm sỉ
- Chương 83: Có nên từ bỏ?
- Chương 84: Trương Tử Sâm, con cáo già.
- Chương 85: Nhận tin buồn
- Chương 86: Người bạn thân nhất của Mộng Khiết
- Chương 87: Nữ thần của riêng Mộng Khiết
- Chương 88: Bị dọa sợ
- Chương 89: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 90: Nikolai Mikhailov từ bỏ
- Chương 91: Uống trà
- Chương 92: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 93: Chuyện vào buổi sáng
- Chương 94: Gặp ba chồng tương lai (1)
- Chương 95: Gặp ba chồng tương lai (2)
- Chương 96: Gặp mặt thông gia
- Chương 97: Xuất huyết dạ dày
- Chương 98: Chia tay
- Chương 99: Làm lành
- Chương 100: Đến thăm Băng
- Chương 101: Qua cầu rút ván?
- Chương 102: Đi chơi với Băng
- Chương 103: Dằn mặt đối phương
- Chương 104: Thông nhất ngày cưới
- Chương 105: Bạn gái của Nikolai Mikhailov
- Chương 106: Nói chuyện với ba vợ
- Chương 107: Đám cưới hoàn hảo
- Chương 108: Rắc rối ở đám cưới
- Chương 109: Đêm tân hôn đáng nhớ (H+)
- Chương 110: Đi khám thai
- Chương 111: Rắc rối "nhỏ"
- Chương 112: Báu vật trời ban - End
- Chương 113: Ngoại truyện 1. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (1)
- Chương 114: Ngoại truyện 2. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (2)
- Chương 115: Ngoại truyện 3. Tử Tinh bị "bắt cóc"
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng
Chương 59: Năm phút
Tử Sâm về nhà ngả người nằm xuống sofa ở phòng khách. Thật may là mũi anh không có bị sao, máu đã ngưng chảy.
Vừa nhắm mắt lại thì trong đầu Tử Sâm hiện lên là ánh mắt xa cách của Mộng Khiết dành cho mình. Dù nghĩ thế nào cũng không thể khiến nó ấm áp hơn một chút. Mộng Khiết chả nhẽ tuyệt tình đến vậy sao? Anh nên làm gì bây giờ?
Đến khuya, Tử Sâm vẫn chả thể nào ngủ nổi. Anh nhớ cô muốn phát điên cả lên, dù cô không có ở đây thì anh vẫn cảm nhận được mùi hương trên người cô.
Tử Sâm đã suy nghĩ cả đêm.
Sáng hôm sau, Tử Sâm thay đồ lấy chìa khóa xe phi thật nhanh đến Âu Dương gia. Còn chả cần bảo vệ hay người làm mời vào thì anh đã tự ý xông vào bên trong.
- Mong cậu hiểu cho, ông bà chủ và tiểu thư đang ăn sáng. Cậu có thể ra sofa ngồi đợi.
Tử Sâm không nghe đi vào phòng bếp gặp Ngạo Thần. Người làm trong nhà khép nép cúi đầu xin lỗi.
- Cô ra ngoài trước đi, gọi A Tứ đến đây cho tôi.
- Vâng ạ.
Cô người hầu lui ra ngoài bấm số ở điện thoại bàn gọi cho A Tứ.
Mộng Khiết thấy Tử Sâm thì chỉ muốn ném ngay chiếc dĩa đang cầm trên tay vào thẳng người anh. Tuyết Vi thấy Tử Sâm thì suy nghĩ một lúc mới nhớ ra. Bà tươi cười còn đi đến gần Tử Sâm kéo tay anh đến bàn ăn.
- Bạn trai của Tiểu Khiết ngồi đây ăn với Vi nha. Có nhiều đồ ăn ngon lắm.
- Đường Tuyết Vi, lại đây ngồi ăn tử tế cho anh.
- Aiz...Vi biết rồi.
Tuyết Vi bĩu môi đi đến gần Ngạo Thần để ăn. Tử Sâm nhìn Ngạo Thần một lúc rồi nhìn Mộng Khiết. Ngoài tiếng nhai của Tuyết Vi ra thì không còn tiếng động gì nữa hết.
A Tứ lái xe đi vào trong sân rồi nhanh chóng vào phòng ăn. Anh thấy Tử Sâm ở đấy cố bình tĩnh vì ông chủ chưa cho phép thì đương nhiên anh sẽ không ra tay với Tử Sâm. Đi đến đứng bên cạnh ghế của Ngạo Thần cúi chào ông.
- Ông chủ cho gọi tôi?
- Ừ, đưa cậu ta đến K2 trước đi. Ăn xong tôi sẽ qua đó.
- Vâng.
A Tứ gật đầu đi đến chỗ Tử Sâm.
- Tôi muốn nói chuyện với ông cho rõ một lần. Vì thế nên tôi sẽ đến đó, mong ông cũng ra mặt đừng để thuộc hạ của ông nói thay.
Nói xong Tử Sâm tự mình rời khỏi đó rồi đi lên xe của mình theo sau xe của A Tứ.
Hai xe dừng lại một khu trại xây dựng từng cao kín không thể trèo được. Còn có rất nhiều lính canh đứng trên và cả ở cổng.
Thấy A Tứ thì họ cúi chào rồi mở cổng cho anh và Tử Sâm vào. A Tứ đưa Tử Sâm xuống tầng hầm thứ ba. Bên trong tối om, còn có mùi máu tanh nữa.
Tên thuộc hạ cầm đèn bật công tắc lên đưa A Tứ và Tử Sâm vào bên trong phòng. Tử Sâm im lặng đứng nhìn cả căn phòng.
Ngạo Thần ăn cơm xong gọi quản gia John chú ý vợ mình rồi bảo tài xế lái xe đưa mình đi. Còn đang định nhấn ga đi thì Mộng Khiết mở cửa ngồi đằng sau cùng ba mình.
- Con cũng muốn đi.
- Tùy.
Hai ba con Mộng Khiết đi đến K2. Thuộc hạ ở đấy cúi chào hai người rồi đưa xuống tầng hầm thứ ba.
Tử Sâm đứng trong nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người lại để xem ai vào. Ngạo Thần và Mộng Khiết đi vào trong. Nhìn thấy Mộng Khiết đến, Tử Sâm còn định tiến đến gần cô nhưng lại thôi.
Đi vào sau cùng hai người là thêm cả hơn chục thuộc hạ khác. Tử Sâm biết rõ đến gặp Ngạo Thần sẽ không hề đơn giản, như này cũng đã là gì. Anh vẫn điềm tĩnh nhìn ba con Mộng Khiết.
A Tứ lấy ghế ra cho Ngạo Thần ngồi. Vì Mộng Khiết nói không cần nên anh cũng không có đưa ghế cho cô.
Ngạo Thần day thái dương vài giây rồi nhìn Tử Sâm.
- Muốn gì?
- Tôi muốn theo đuổi Khiết Khiết.
Tất cả thuộc hạ đứng đấy đều muốn rút súng ra bắn cho Tử Sâm vài lỗ trên đầu để anh có thể thông não ra. Tiểu thư của Âu Dương gia có thể yêu một kẻ như này sao? Hơn nữa, anh còn đã từng lừa gạt tình cảm tiểu thư của họ nên đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
Mộng Khiết nghe vậy bước lên tính cho anh thêm vài cái tát thì Ngạo Thần kéo tay cô lại.
- Cũng được thôi. - Ngạo Thần gật đầu nhìn Tử Sâm.
Tất cả nghe vậy cũng đều bất ngờ. Chả nhẽ ông chủ của họ lại để dễ dàng tha thứ cho kẻ có ý định hại ông và lừa dối cả con gái ông?
- Nhưng với điều kiện.
- Điều kiện gì cứ nói.
- Chỉ cần cậu chịu được năm phút, nếu hạ gục được A Tứ thì tài sản của Âu Dương gia sẽ chuyển sang tên cậu.
Nghe được vậy trong lòng mấy tên thuộc hạ vừa bất ngờ xen lẫn vui mừng. Trong ba thuộc hạ thân cận nhất của Ngạo Thần thì A Tứ là giỏi về đấu tay đôi, Hoàng Bách giỏi về bắn tỉa và lái xe còn ba của Nikon thì lại giỏi trong làm ăn. Vì thế nên họ đoán chắc Tử Sâm sẽ không chịu được. Hơn nữa, Ngạo Thần cũng đã đặt cược cả tài sản của gia tộc nghìn năm của mình lên người A Tứ thì đủ hiểu kết quả sẽ ra sao.
Mộng Khiết định nói nhưng thấy ba mình lắc đầu ra hiệu im lặng nên cô đành im lặng.
- Được thôi, chỉ cần năm phút là được chứ gì?
- Đúng.
Tử Sâm gật đầu tháo bỏ áo khoác vứt xuống dưới sàn. A Tứ cúi đầu cám ơn Ngạo Thần vì đã tin tưởng mình rồi đi đến đứng đối diện với Tử Sâm.
A Tứ vốn đã không có cảm tình với Tử Sâm ngay từ khi biết tin Mộng Khiết thích Tử Sâm. Người như anh ta làm gì có khả năng để Mộng Khiết ấn tượng. Chắc chắn đã phải bày ra trò thì Mộng Khiết mới có cảm tình với anh ta như vậy. Hơn nữa còn không biết lượng sức mà đối đầu với ông chủ của anh. Làm gì có chuyện Tử Sâm sẽ thắng được.
Còn không định ra hiệu bắt đầu thì Tử Sâm đã tiến gần đến A Tứ vung nắm đấm trực diện mặt anh. Nhưng A Tứ chỉ cần nghiêng cổ cũng có thể tránh. Tử Sâm đưa chân định gạt chân của A Tử Sâm thì bị A Tứ đưa chân ra phía sau hất mũi giày làm đầu gối Tử Sâm gập lại. Anh đưa tay nắm điểm yếu ở cổ Tử Sâm đẩy mạnh anh về phía tường. Chỉ cần với vài đường quyền cũng đã khiến Tử Sâm gục xuống. Dù Tử Sâm đã được huấn luyện đặc biệt nhưng làm sao có thể bằng được với A Tứ. Anh được Ngạo Thần cho luyện tập những lúc trời nắng nhất và những lúc trời lạnh nhất. Dù mưa gió cũng không được nghỉ. Cũng vì thế nên A Tứ dễ dàng đánh gục Tử Sâm.
Mộng Khiết thấy Tử Sâm chảy cả máu đầu thì định ra đó ngăn cản thì ba cô vẫn giữ tay cô lại.
- Thương xót không khiến con sống tốt hơn đâu.
Tử Sâm bị A Tứ đánh gần như không thể thở nổi, đầu óc anh chóng váng. Thậm chí một cánh tay của anh cũng bị A Tứ bẻ gãy. Mắt của anh cũng tụ má bên trong. Dù vậy anh vẫn cố gắng ngước lên nhìn Mộng Khiết. Chỉ cần cố gắng thêm một chút, một chút nữa thôi anh có thể theo đuổi lại cô. Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ không để cho cô đau khổ thêm nữa.
Máu trên đầu Tử Sâm chảy xuống trán anh rồi xuống mắt. Miệng anh cũng đầy máu. Mộng Khiết nhìn thấy vậy không kiềm chế được kéo A Tứ ra.
- Đủ rồi, anh không cần phải chịu thêm làm gì. Tôi cũng sẽ không đồng ý quay lại với anh đâu, tốt nhất là lo cho gia đình của mình nhiều hơn đi. Anh biết ông bà rất thương anh, họ còn chịu đựng thay anh. Vậy nên hãy lo lắng cho ông bà một chút đi. Làm như này không khiến anh khá lên đâu.
Nói xong Mộng Khiết cũng rời đi. A Tứ đi đến cúi đầu với Ngạo Thần.
- Ông chủ, tiểu thư nói vậy thì có cần...
- Cậu ta còn chưa trụ được quá ba phút, cậu nghĩ năm phút cậu ta sẽ ra sao?
- Dạ, thuộc hạ đã hiểu.
A Tứ gật đài đi đến cạnh tên thuộc hạ đứng ngoài cửa.
- Lôi cậu ta ra khỏi đây đi.
- Vâng.
Ngạo Thần đứng dậy vuốt áo vest đi đến nhìn Tử Sâm. Anh cố gắng ngước lên nhưng cổ anh cũng muốn gãy ra.
Nhìn Tử Sâm vài giây rồi Ngạo Thần rời khỏi đó. A Tứ lái xe đưa ông về Âu Dương gia.
Tử Sâm bị kéo rồi đẩy ra ngoài đường lớn. Anh cố gắng đứng dậy nhưng lại không thể. Tầm nhìn dần mờ đi rồi đen lại.
Thật may là người qua đường đưa anh đến bệnh viện.
Vừa nhắm mắt lại thì trong đầu Tử Sâm hiện lên là ánh mắt xa cách của Mộng Khiết dành cho mình. Dù nghĩ thế nào cũng không thể khiến nó ấm áp hơn một chút. Mộng Khiết chả nhẽ tuyệt tình đến vậy sao? Anh nên làm gì bây giờ?
Đến khuya, Tử Sâm vẫn chả thể nào ngủ nổi. Anh nhớ cô muốn phát điên cả lên, dù cô không có ở đây thì anh vẫn cảm nhận được mùi hương trên người cô.
Tử Sâm đã suy nghĩ cả đêm.
Sáng hôm sau, Tử Sâm thay đồ lấy chìa khóa xe phi thật nhanh đến Âu Dương gia. Còn chả cần bảo vệ hay người làm mời vào thì anh đã tự ý xông vào bên trong.
- Mong cậu hiểu cho, ông bà chủ và tiểu thư đang ăn sáng. Cậu có thể ra sofa ngồi đợi.
Tử Sâm không nghe đi vào phòng bếp gặp Ngạo Thần. Người làm trong nhà khép nép cúi đầu xin lỗi.
- Cô ra ngoài trước đi, gọi A Tứ đến đây cho tôi.
- Vâng ạ.
Cô người hầu lui ra ngoài bấm số ở điện thoại bàn gọi cho A Tứ.
Mộng Khiết thấy Tử Sâm thì chỉ muốn ném ngay chiếc dĩa đang cầm trên tay vào thẳng người anh. Tuyết Vi thấy Tử Sâm thì suy nghĩ một lúc mới nhớ ra. Bà tươi cười còn đi đến gần Tử Sâm kéo tay anh đến bàn ăn.
- Bạn trai của Tiểu Khiết ngồi đây ăn với Vi nha. Có nhiều đồ ăn ngon lắm.
- Đường Tuyết Vi, lại đây ngồi ăn tử tế cho anh.
- Aiz...Vi biết rồi.
Tuyết Vi bĩu môi đi đến gần Ngạo Thần để ăn. Tử Sâm nhìn Ngạo Thần một lúc rồi nhìn Mộng Khiết. Ngoài tiếng nhai của Tuyết Vi ra thì không còn tiếng động gì nữa hết.
A Tứ lái xe đi vào trong sân rồi nhanh chóng vào phòng ăn. Anh thấy Tử Sâm ở đấy cố bình tĩnh vì ông chủ chưa cho phép thì đương nhiên anh sẽ không ra tay với Tử Sâm. Đi đến đứng bên cạnh ghế của Ngạo Thần cúi chào ông.
- Ông chủ cho gọi tôi?
- Ừ, đưa cậu ta đến K2 trước đi. Ăn xong tôi sẽ qua đó.
- Vâng.
A Tứ gật đầu đi đến chỗ Tử Sâm.
- Tôi muốn nói chuyện với ông cho rõ một lần. Vì thế nên tôi sẽ đến đó, mong ông cũng ra mặt đừng để thuộc hạ của ông nói thay.
Nói xong Tử Sâm tự mình rời khỏi đó rồi đi lên xe của mình theo sau xe của A Tứ.
Hai xe dừng lại một khu trại xây dựng từng cao kín không thể trèo được. Còn có rất nhiều lính canh đứng trên và cả ở cổng.
Thấy A Tứ thì họ cúi chào rồi mở cổng cho anh và Tử Sâm vào. A Tứ đưa Tử Sâm xuống tầng hầm thứ ba. Bên trong tối om, còn có mùi máu tanh nữa.
Tên thuộc hạ cầm đèn bật công tắc lên đưa A Tứ và Tử Sâm vào bên trong phòng. Tử Sâm im lặng đứng nhìn cả căn phòng.
Ngạo Thần ăn cơm xong gọi quản gia John chú ý vợ mình rồi bảo tài xế lái xe đưa mình đi. Còn đang định nhấn ga đi thì Mộng Khiết mở cửa ngồi đằng sau cùng ba mình.
- Con cũng muốn đi.
- Tùy.
Hai ba con Mộng Khiết đi đến K2. Thuộc hạ ở đấy cúi chào hai người rồi đưa xuống tầng hầm thứ ba.
Tử Sâm đứng trong nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người lại để xem ai vào. Ngạo Thần và Mộng Khiết đi vào trong. Nhìn thấy Mộng Khiết đến, Tử Sâm còn định tiến đến gần cô nhưng lại thôi.
Đi vào sau cùng hai người là thêm cả hơn chục thuộc hạ khác. Tử Sâm biết rõ đến gặp Ngạo Thần sẽ không hề đơn giản, như này cũng đã là gì. Anh vẫn điềm tĩnh nhìn ba con Mộng Khiết.
A Tứ lấy ghế ra cho Ngạo Thần ngồi. Vì Mộng Khiết nói không cần nên anh cũng không có đưa ghế cho cô.
Ngạo Thần day thái dương vài giây rồi nhìn Tử Sâm.
- Muốn gì?
- Tôi muốn theo đuổi Khiết Khiết.
Tất cả thuộc hạ đứng đấy đều muốn rút súng ra bắn cho Tử Sâm vài lỗ trên đầu để anh có thể thông não ra. Tiểu thư của Âu Dương gia có thể yêu một kẻ như này sao? Hơn nữa, anh còn đã từng lừa gạt tình cảm tiểu thư của họ nên đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
Mộng Khiết nghe vậy bước lên tính cho anh thêm vài cái tát thì Ngạo Thần kéo tay cô lại.
- Cũng được thôi. - Ngạo Thần gật đầu nhìn Tử Sâm.
Tất cả nghe vậy cũng đều bất ngờ. Chả nhẽ ông chủ của họ lại để dễ dàng tha thứ cho kẻ có ý định hại ông và lừa dối cả con gái ông?
- Nhưng với điều kiện.
- Điều kiện gì cứ nói.
- Chỉ cần cậu chịu được năm phút, nếu hạ gục được A Tứ thì tài sản của Âu Dương gia sẽ chuyển sang tên cậu.
Nghe được vậy trong lòng mấy tên thuộc hạ vừa bất ngờ xen lẫn vui mừng. Trong ba thuộc hạ thân cận nhất của Ngạo Thần thì A Tứ là giỏi về đấu tay đôi, Hoàng Bách giỏi về bắn tỉa và lái xe còn ba của Nikon thì lại giỏi trong làm ăn. Vì thế nên họ đoán chắc Tử Sâm sẽ không chịu được. Hơn nữa, Ngạo Thần cũng đã đặt cược cả tài sản của gia tộc nghìn năm của mình lên người A Tứ thì đủ hiểu kết quả sẽ ra sao.
Mộng Khiết định nói nhưng thấy ba mình lắc đầu ra hiệu im lặng nên cô đành im lặng.
- Được thôi, chỉ cần năm phút là được chứ gì?
- Đúng.
Tử Sâm gật đầu tháo bỏ áo khoác vứt xuống dưới sàn. A Tứ cúi đầu cám ơn Ngạo Thần vì đã tin tưởng mình rồi đi đến đứng đối diện với Tử Sâm.
A Tứ vốn đã không có cảm tình với Tử Sâm ngay từ khi biết tin Mộng Khiết thích Tử Sâm. Người như anh ta làm gì có khả năng để Mộng Khiết ấn tượng. Chắc chắn đã phải bày ra trò thì Mộng Khiết mới có cảm tình với anh ta như vậy. Hơn nữa còn không biết lượng sức mà đối đầu với ông chủ của anh. Làm gì có chuyện Tử Sâm sẽ thắng được.
Còn không định ra hiệu bắt đầu thì Tử Sâm đã tiến gần đến A Tứ vung nắm đấm trực diện mặt anh. Nhưng A Tứ chỉ cần nghiêng cổ cũng có thể tránh. Tử Sâm đưa chân định gạt chân của A Tử Sâm thì bị A Tứ đưa chân ra phía sau hất mũi giày làm đầu gối Tử Sâm gập lại. Anh đưa tay nắm điểm yếu ở cổ Tử Sâm đẩy mạnh anh về phía tường. Chỉ cần với vài đường quyền cũng đã khiến Tử Sâm gục xuống. Dù Tử Sâm đã được huấn luyện đặc biệt nhưng làm sao có thể bằng được với A Tứ. Anh được Ngạo Thần cho luyện tập những lúc trời nắng nhất và những lúc trời lạnh nhất. Dù mưa gió cũng không được nghỉ. Cũng vì thế nên A Tứ dễ dàng đánh gục Tử Sâm.
Mộng Khiết thấy Tử Sâm chảy cả máu đầu thì định ra đó ngăn cản thì ba cô vẫn giữ tay cô lại.
- Thương xót không khiến con sống tốt hơn đâu.
Tử Sâm bị A Tứ đánh gần như không thể thở nổi, đầu óc anh chóng váng. Thậm chí một cánh tay của anh cũng bị A Tứ bẻ gãy. Mắt của anh cũng tụ má bên trong. Dù vậy anh vẫn cố gắng ngước lên nhìn Mộng Khiết. Chỉ cần cố gắng thêm một chút, một chút nữa thôi anh có thể theo đuổi lại cô. Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ không để cho cô đau khổ thêm nữa.
Máu trên đầu Tử Sâm chảy xuống trán anh rồi xuống mắt. Miệng anh cũng đầy máu. Mộng Khiết nhìn thấy vậy không kiềm chế được kéo A Tứ ra.
- Đủ rồi, anh không cần phải chịu thêm làm gì. Tôi cũng sẽ không đồng ý quay lại với anh đâu, tốt nhất là lo cho gia đình của mình nhiều hơn đi. Anh biết ông bà rất thương anh, họ còn chịu đựng thay anh. Vậy nên hãy lo lắng cho ông bà một chút đi. Làm như này không khiến anh khá lên đâu.
Nói xong Mộng Khiết cũng rời đi. A Tứ đi đến cúi đầu với Ngạo Thần.
- Ông chủ, tiểu thư nói vậy thì có cần...
- Cậu ta còn chưa trụ được quá ba phút, cậu nghĩ năm phút cậu ta sẽ ra sao?
- Dạ, thuộc hạ đã hiểu.
A Tứ gật đài đi đến cạnh tên thuộc hạ đứng ngoài cửa.
- Lôi cậu ta ra khỏi đây đi.
- Vâng.
Ngạo Thần đứng dậy vuốt áo vest đi đến nhìn Tử Sâm. Anh cố gắng ngước lên nhưng cổ anh cũng muốn gãy ra.
Nhìn Tử Sâm vài giây rồi Ngạo Thần rời khỏi đó. A Tứ lái xe đưa ông về Âu Dương gia.
Tử Sâm bị kéo rồi đẩy ra ngoài đường lớn. Anh cố gắng đứng dậy nhưng lại không thể. Tầm nhìn dần mờ đi rồi đen lại.
Thật may là người qua đường đưa anh đến bệnh viện.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Tỏ tình
- Chương 4: Quyết tâm đạt điểm cao (1)
- Chương 5: Quyết tâm đạt điểm cao (2)
- Chương 6: Thực hiện lời hứa
- Chương 7: Đi ăn cùng nhau
- Chương 8: Hiểu nhầm
- Chương 9: Tiệc ở trường
- Chương 10: Sự cố ở quán bar
- Chương 11: Nhân cơ hội để ôm anh
- Chương 12: Đi chơi
- Chương 13: Giấc mơ
- Chương 14: Đi dã ngoại
- Chương 15: Nikolai Mikhailov
- Chương 16: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (1)
- Chương 17: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (2)
- Chương 18: Biệt danh
- Chương 19: Bạn đến chơi nhà
- Chương 20: Thầy ghen sao?
- Chương 21: Ước có cô con dâu xinh xắn
- Chương 22: Mong người thầy mơ thấy sẽ là em
- Chương 23: Trường bị đột nhập
- Chương 24: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 25: Đánh nhau
- Chương 26: Một năm!
- Chương 27: Buổi "hẹn hò" đầu tiên
- Chương 28: Chạm mặt
- Chương 29: Say rượu
- Chương 30: Chỉ có thể là bạn
- Chương 31: Từ bỏ
- Chương 32: Tin tức
- Chương 33: Lại chia tay một người bạn nữa
- Chương 34: Sống chung
- Chương 35: Lời cảnh cáo dành cho Tử Sâm
- Chương 36: Ông bà của Tử Sâm
- Chương 37: Thích anh không đeo kính!
- Chương 38: Nguy hiểm ở trung tâm thương mại
- Chương 39: Nên chia tay
- Chương 40: Cám dỗ
- Chương 41: Chỉ là bạn học cũ
- Chương 42: Giữ lời hứa với Lan
- Chương 43: Nói chuyện cùng với Âu Dương phu nhân
- Chương 44: Thắt nút kế hoạch
- Chương 45: Rời xa
- Chương 46: Phát triển tình tiết gay cấn
- Chương 47: Nảy sinh tình cảm?
- Chương 48: Kết thúc
- Chương 49: Thẩm vấn
- Chương 50: Mộng Khiết tức giận
- Chương 51: Giấc mơ lần 2
- Chương 52: Ở nhà Mạc gia
- Chương 53: Nikolai Mikhailov trở về
- Chương 54: Ngày cuối cùng
- Chương 55: Trở lại đúng quỹ đạo
- Chương 56: Kẻ thấp kém
- Chương 57: Đến thăm ông bà của Tử Sâm
- Chương 58: Thời gian
- Chương 59: Năm phút
- Chương 60: Làm một con người mới
- Chương 61: Tin nhắn
- Chương 62: Gặp lại người quen (1)
- Chương 63: Gặp lại người quen (2)
- Chương 64: Bệnh của Thiên Vũ
- Chương 65: Nếu mình là con trai...
- Chương 66: Gia đình chị không có ai bình thường đâu!
- Chương 67: SOS
- Chương 68: Lập kế hoạch cứu Băng (1)
- Chương 69: Lập kế hoạch cứu Băng (2)
- Chương 70: Để mình nuôi Băng
- Chương 71: Giông bão lại sắp đến
- Chương 72: Ký hợp đồng
- Chương 73: Mặt dày hơn trước
- Chương 74: Lợi dụng Tử Sâm
- Chương 75: Làm việc nên làm
- Chương 76: Trái cấm (H+)
- Chương 77: Bôi thuốc (H)
- Chương 78: Sinh ra một đứa con ngu ngốc
- Chương 79: Đừng nghĩ có thể bước chân vào Âu Dương gia
- Chương 80: Đến bệnh viện buổi đêm
- Chương 81: Một lần nữa phải nghe theo Âu Dương phu nhân
- Chương 82: Thứ đàn bà không có liêm sỉ
- Chương 83: Có nên từ bỏ?
- Chương 84: Trương Tử Sâm, con cáo già.
- Chương 85: Nhận tin buồn
- Chương 86: Người bạn thân nhất của Mộng Khiết
- Chương 87: Nữ thần của riêng Mộng Khiết
- Chương 88: Bị dọa sợ
- Chương 89: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 90: Nikolai Mikhailov từ bỏ
- Chương 91: Uống trà
- Chương 92: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 93: Chuyện vào buổi sáng
- Chương 94: Gặp ba chồng tương lai (1)
- Chương 95: Gặp ba chồng tương lai (2)
- Chương 96: Gặp mặt thông gia
- Chương 97: Xuất huyết dạ dày
- Chương 98: Chia tay
- Chương 99: Làm lành
- Chương 100: Đến thăm Băng
- Chương 101: Qua cầu rút ván?
- Chương 102: Đi chơi với Băng
- Chương 103: Dằn mặt đối phương
- Chương 104: Thông nhất ngày cưới
- Chương 105: Bạn gái của Nikolai Mikhailov
- Chương 106: Nói chuyện với ba vợ
- Chương 107: Đám cưới hoàn hảo
- Chương 108: Rắc rối ở đám cưới
- Chương 109: Đêm tân hôn đáng nhớ (H+)
- Chương 110: Đi khám thai
- Chương 111: Rắc rối "nhỏ"
- Chương 112: Báu vật trời ban - End
- Chương 113: Ngoại truyện 1. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (1)
- Chương 114: Ngoại truyện 2. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (2)
- Chương 115: Ngoại truyện 3. Tử Tinh bị "bắt cóc"
- bình luận