Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng - Chương 81: Một lần nữa phải nghe theo Âu Dương phu nhân
Chương trước- Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Tỏ tình
- Chương 4: Quyết tâm đạt điểm cao (1)
- Chương 5: Quyết tâm đạt điểm cao (2)
- Chương 6: Thực hiện lời hứa
- Chương 7: Đi ăn cùng nhau
- Chương 8: Hiểu nhầm
- Chương 9: Tiệc ở trường
- Chương 10: Sự cố ở quán bar
- Chương 11: Nhân cơ hội để ôm anh
- Chương 12: Đi chơi
- Chương 13: Giấc mơ
- Chương 14: Đi dã ngoại
- Chương 15: Nikolai Mikhailov
- Chương 16: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (1)
- Chương 17: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (2)
- Chương 18: Biệt danh
- Chương 19: Bạn đến chơi nhà
- Chương 20: Thầy ghen sao?
- Chương 21: Ước có cô con dâu xinh xắn
- Chương 22: Mong người thầy mơ thấy sẽ là em
- Chương 23: Trường bị đột nhập
- Chương 24: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 25: Đánh nhau
- Chương 26: Một năm!
- Chương 27: Buổi "hẹn hò" đầu tiên
- Chương 28: Chạm mặt
- Chương 29: Say rượu
- Chương 30: Chỉ có thể là bạn
- Chương 31: Từ bỏ
- Chương 32: Tin tức
- Chương 33: Lại chia tay một người bạn nữa
- Chương 34: Sống chung
- Chương 35: Lời cảnh cáo dành cho Tử Sâm
- Chương 36: Ông bà của Tử Sâm
- Chương 37: Thích anh không đeo kính!
- Chương 38: Nguy hiểm ở trung tâm thương mại
- Chương 39: Nên chia tay
- Chương 40: Cám dỗ
- Chương 41: Chỉ là bạn học cũ
- Chương 42: Giữ lời hứa với Lan
- Chương 43: Nói chuyện cùng với Âu Dương phu nhân
- Chương 44: Thắt nút kế hoạch
- Chương 45: Rời xa
- Chương 46: Phát triển tình tiết gay cấn
- Chương 47: Nảy sinh tình cảm?
- Chương 48: Kết thúc
- Chương 49: Thẩm vấn
- Chương 50: Mộng Khiết tức giận
- Chương 51: Giấc mơ lần 2
- Chương 52: Ở nhà Mạc gia
- Chương 53: Nikolai Mikhailov trở về
- Chương 54: Ngày cuối cùng
- Chương 55: Trở lại đúng quỹ đạo
- Chương 56: Kẻ thấp kém
- Chương 57: Đến thăm ông bà của Tử Sâm
- Chương 58: Thời gian
- Chương 59: Năm phút
- Chương 60: Làm một con người mới
- Chương 61: Tin nhắn
- Chương 62: Gặp lại người quen (1)
- Chương 63: Gặp lại người quen (2)
- Chương 64: Bệnh của Thiên Vũ
- Chương 65: Nếu mình là con trai...
- Chương 66: Gia đình chị không có ai bình thường đâu!
- Chương 67: SOS
- Chương 68: Lập kế hoạch cứu Băng (1)
- Chương 69: Lập kế hoạch cứu Băng (2)
- Chương 70: Để mình nuôi Băng
- Chương 71: Giông bão lại sắp đến
- Chương 72: Ký hợp đồng
- Chương 73: Mặt dày hơn trước
- Chương 74: Lợi dụng Tử Sâm
- Chương 75: Làm việc nên làm
- Chương 76: Trái cấm (H+)
- Chương 77: Bôi thuốc (H)
- Chương 78: Sinh ra một đứa con ngu ngốc
- Chương 79: Đừng nghĩ có thể bước chân vào Âu Dương gia
- Chương 80: Đến bệnh viện buổi đêm
- Chương 81: Một lần nữa phải nghe theo Âu Dương phu nhân
- Chương 82: Thứ đàn bà không có liêm sỉ
- Chương 83: Có nên từ bỏ?
- Chương 84: Trương Tử Sâm, con cáo già.
- Chương 85: Nhận tin buồn
- Chương 86: Người bạn thân nhất của Mộng Khiết
- Chương 87: Nữ thần của riêng Mộng Khiết
- Chương 88: Bị dọa sợ
- Chương 89: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 90: Nikolai Mikhailov từ bỏ
- Chương 91: Uống trà
- Chương 92: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 93: Chuyện vào buổi sáng
- Chương 94: Gặp ba chồng tương lai (1)
- Chương 95: Gặp ba chồng tương lai (2)
- Chương 96: Gặp mặt thông gia
- Chương 97: Xuất huyết dạ dày
- Chương 98: Chia tay
- Chương 99: Làm lành
- Chương 100: Đến thăm Băng
- Chương 101: Qua cầu rút ván?
- Chương 102: Đi chơi với Băng
- Chương 103: Dằn mặt đối phương
- Chương 104: Thông nhất ngày cưới
- Chương 105: Bạn gái của Nikolai Mikhailov
- Chương 106: Nói chuyện với ba vợ
- Chương 107: Đám cưới hoàn hảo
- Chương 108: Rắc rối ở đám cưới
- Chương 109: Đêm tân hôn đáng nhớ (H+)
- Chương 110: Đi khám thai
- Chương 111: Rắc rối "nhỏ"
- Chương 112: Báu vật trời ban - End
- Chương 113: Ngoại truyện 1. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (1)
- Chương 114: Ngoại truyện 2. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (2)
- Chương 115: Ngoại truyện 3. Tử Tinh bị "bắt cóc"
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng
Chương 81: Một lần nữa phải nghe theo Âu Dương phu nhân
Hai con người trong phòng bệnh ôm nhau ngủ đến sáng.
Không biết Ngạo Thần đã vào từ lúc nào. Ông nhìn đứa con gái khờ khạo của mình còn ôm Tử Sâm ngu ngon lành chả biết gì thì ông chỉ muốn bóp chết cô cho rồi. Thật sự đứa con này mãi vẫn ngu ngốc như vậy, không thể thay đổi được. Ngạo Thần lạnh mặt nhìn đứa con mình ngủ trong lòng Tử Sâm. Mấy người vệ sĩ cũng không dám nhìn chỉ đứng như một bước tượng.
Tử Sâm đã được huấn luyện rất nghiêm khắc nên trực giác của anh rất nhạy bén. Cảm giác căn phòng có gì đó lạ nên anh ngay lập tức mở mắt ra nhìn. Xoay cổ nhìn thấy Ngạo Thần đang ngồi vắt chân ở bàn uống nước thì người anh cứng đơ. Cũng thật là...bây giờ cũng chả biết nói gì. Mộng Khiết thì vẫn ngủ say trong lòng anh. Có trăm cái miệng thì bây giờ cũng không thể biện hộ được. Tử Sâm còn đang hình dung ra cảnh tượng anh sắp chết ra sao nữa. Cô gái nhỏ này còn không dậy chắc anh sắp bị bắn chết mất thôi. Nhưng Tử Sâm lại không dám gọi Mộng Khiết dậy, anh muốn để cô ngủ thêm.
Nhìn về phía Ngạo Thần thì ông cũng đang nhìn về phía mình. Tử Sâm xoay người lại không dám nhìn vào mắt của ông, ánh mắt có thể giết người đó thì tốt nhất không nên nhìn thì hơn.
Còn đang nghĩ xuất viện xong sẽ tạo ấn tượng tốt với Ngạo Thần mà bây giờ lại thành ra thế này. Chắc chắn là ông đang tính toán có cách tra tấn nào tốt nhất để dành cho mình. Tử Sâm hít một hơi lạnh, nhắm mắt không nghĩ nhiều.
Đột nhiên cửa căn phòng lại mở ra. Vân Hi - anh bạn mà Tử Sâm thầm chửi rủa vì hay phá hỏng chuyện tốt của anh đi đến. Tử Sâm bây giờ mới thấy được lợi ích khi chơi với Vân Hi.
Thấy mấy người mặc đồ đen còn đứng nghiêm nghị không có bất cứ cảm xúc nào thì Vân Hi thấy lạ. Đi vào trong nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn uống nước thì anh liền hiểu ra. Quay sang nhìn ông bạn mình đang ôm lấy Mộng Khiết thì anh gật gù. Thầm nghĩ lần này Tử Sâm chắc sẽ thảm lắm đây. Đi đến chỗ Ngạo Thần đặt giỏ hoa quả xuống bàn rồi cười tươi đưa tay ra phía trước.
- Âu Dương tổng, thật vinh dự cho tôi quá.
Ngạo Thần chỉ liếc nhìn Vân Hi một cái rồi cụp mắt xuống. Cánh tay Vân Hi lơ lửng trên không, cảm giác ngại ngùng khi bắt tay mà người đối diện không bắt tay lại thì không phải mình Vân Hi ngại mà ngay cả người khác gặp trường hợp như vậy cũng như anh mà thôi.
Vân Hi cười trừ rồi đứng thẳng dậy.
- Aiz...cái thằng này bây giờ vẫn còn ngủ. Cũng thật là...
Lấy cớ rồi đi ra gần chỗ Tử Sâm. Anh đưa tay đánh vào cánh tay Tử Sâm để gọi anh dạy. Tử Sâm vẫn nhắm mắt cho Vân Hi tự tiếp chuyện với ba của Mộng Khiết. Còn đang định gọi Tử Sâm dậy lần nữa thì chuông điện thoại của Vân Hi vang lên. Mộng Khiết nghe được thì hơi mơ màng, cô dụi mặt vào lồng ngực Tử Sâm. Điều này càng làm anh ngán ngẩm không dám nói với cô nàng này một câu nào. Đợi xem lúc tình rồi cô có dám ôm anh như này nữa không.
Mộng Khiết dụi mắt hơi hé mắt ra nhìn. Cô ngước lên nhìn Tử Sâm, thấy anh đã dậy từ bao giờ rồi thì bất ngờ.
- Anh dậy từ lúc nào vậy?
-...
Bây giờ Mộng Khiết có hỏi gì thì Tử Sâm cũng chả dám lên tiếng. Còn có người đang dùng ánh mắt như khẩu súng đã chuẩn bị đạn chỉ chờ anh nói thì viên đạn sẽ bay thằng về phía anh.
Thấy Tử Sâm không trả lời thì Mộng Khiết khó hiểu, cô nâng người ngồi dậy thì nhìn thấy Vân Hi đang đứng ngay ở đấy. Còn đang bất ngờ thì Vân Hi đưa tay giơ ra.
- Khoan hãy bất ngờ, người phía sau tôi còn khiến cô bất ngờ hơn nữa.
Nói rồi Vân Hi xoay người dịch ra để tầm nhìn Mộng Khiết nhìn ra phía xa. Cô thấy ba mình đang ngồi nhìn chằm chặp về phía mình thì bất ngờ, hoảng sợ.
- B,ba...
Mộng Khiết đạp Tử Sâm ngã xuống giường rồi mình cũng nhanh chóng đứng xuống khỏi giường. Cô chỉnh lại đầu tóc rồi chạy đến chỗ ba mình ôm lấy ông cười tươi.
Tử Sâm bị đạp ngã xuống sàn phải nhờ Vân Hi đỡ dạy. Anh chống tay vào cây gậy để túi chuyền nước rồi đi từng bước đến chỗ bàn uống nước.
- Ba, sao ba lại đến đây vậy?
- A Tứ, lôi con nhỏ này qua Mỹ ngay cho tôi đi. Nhìn thấy nó là muốn điên lên rồi.
- Rõ. Tiểu thư, mời.
A Tứ đi đến cúi đầu nói với Mộng Khiết. Cô không cam lòng, lấy điện thoại của mình rồi chạy nhanh đến phòng vệ sinh đóng cửa lại. Bấm máy gọi cho mẹ mình, mong là bà đang cầm theo điện thoại.
- Ba, nếu ba mà bắt con đi là con sẽ gọi mẹ đấy.
Nghe Mộng Khiết nói từ nhà vệ sinh ra thì Ngạo Thần đưa tay day thái dương. Ông đang cố giữ bình tĩnh để mình không phát điên lên mà giết người. Vậy mà cái đứa con gái này lại còn làm càn. Ông nhất định phải chỉnh đốn lại đứa con gái này.
Tử Sâm nghe Mộng Khiết nói vậy cũng buồn cười. Anh đang cười thì quay lại nhìn thấy Ngạo Thần đang nhìn mình thì lại không dám cười nữa. Anh là đang cố bình tĩnh trước khí thế của ba Mộng Khiết.
Mộng Khiết ở trong phòng vệ sinh may mắn gọi được mẹ mình. Cô đợi trong đó đến tận khi mẹ mình đến thì mới ra. Mộng Khiết đi đến chỗ mẹ mình dụi đầu vào lòng bà.
- Mẹ, ba bắt con sang Mỹ đó. Lần trước ba cũng bắt, mẹ muốn con đi sao?
- Không có, Vi muốn Tiểu Khiết ở cùng với Vi.
- Yêu mẹ quá đi mất, nhưng mà ba vẫn bắt đi thì sao ạ?
Mộng Khiết lém lỉnh, cô nũng nịu trong lòng mẹ mình. Tuyết Vi nghe vậy trừng mắt nhìn chồng mình. Ngạo Thần ban nãy còn ngồi oai phong, khí thế bừng bừng bây giờ thấy vợ mình nhìn mình như vậy thì liền cố gắng nở nụ cười đi đến chỗ vợ mình. Ông đẩy Mộng Khiết ra để ngồi cạnh Tuyết Vi.
- Anh Ngạo Thần qua Mỹ đi, Vi không thích ở chung với anh.
- Em nói gì thế, anh đâu có làm gì.
- Không thích là không thích, Vi ở với Tiểu Khiết thôi. Mặc kệ anh Ngạo Thần luôn.
Tuyết Vi đứng phắt dậy nói to. Ngạo Thần cũng đành phải nghe, ông đợi Tuyết Vi nói mình té tát xong thì đuổi tất cả ra ngoài để ông nói chuyện riêng với vợ mình. Cũng là nói chuyện nhưng giống như ông đang cầu xin bà vợ của mình thì đúng hơn.
Mộng Khiết đứng bên ngoài lém lỉnh cười. Tử Sâm đi đến gần xoa đầu cô mèo tinh nghịch này.
Cuối cùng chốt lại thì Ngạo Thần phải đưa vợ mình đi chơi để bà bớt giận rồi còn phải thề rằng sẽ không bắt Mộng Khiết rời đi nữa. Ai mà ngờ sau đấy Mộng Khiết nói gì đó với bà vợ của mình rồi bà lại bắt ông phải bắt tay với Tử Sâm nữa. Ông dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo lời vợ mình.
Không biết Ngạo Thần đã vào từ lúc nào. Ông nhìn đứa con gái khờ khạo của mình còn ôm Tử Sâm ngu ngon lành chả biết gì thì ông chỉ muốn bóp chết cô cho rồi. Thật sự đứa con này mãi vẫn ngu ngốc như vậy, không thể thay đổi được. Ngạo Thần lạnh mặt nhìn đứa con mình ngủ trong lòng Tử Sâm. Mấy người vệ sĩ cũng không dám nhìn chỉ đứng như một bước tượng.
Tử Sâm đã được huấn luyện rất nghiêm khắc nên trực giác của anh rất nhạy bén. Cảm giác căn phòng có gì đó lạ nên anh ngay lập tức mở mắt ra nhìn. Xoay cổ nhìn thấy Ngạo Thần đang ngồi vắt chân ở bàn uống nước thì người anh cứng đơ. Cũng thật là...bây giờ cũng chả biết nói gì. Mộng Khiết thì vẫn ngủ say trong lòng anh. Có trăm cái miệng thì bây giờ cũng không thể biện hộ được. Tử Sâm còn đang hình dung ra cảnh tượng anh sắp chết ra sao nữa. Cô gái nhỏ này còn không dậy chắc anh sắp bị bắn chết mất thôi. Nhưng Tử Sâm lại không dám gọi Mộng Khiết dậy, anh muốn để cô ngủ thêm.
Nhìn về phía Ngạo Thần thì ông cũng đang nhìn về phía mình. Tử Sâm xoay người lại không dám nhìn vào mắt của ông, ánh mắt có thể giết người đó thì tốt nhất không nên nhìn thì hơn.
Còn đang nghĩ xuất viện xong sẽ tạo ấn tượng tốt với Ngạo Thần mà bây giờ lại thành ra thế này. Chắc chắn là ông đang tính toán có cách tra tấn nào tốt nhất để dành cho mình. Tử Sâm hít một hơi lạnh, nhắm mắt không nghĩ nhiều.
Đột nhiên cửa căn phòng lại mở ra. Vân Hi - anh bạn mà Tử Sâm thầm chửi rủa vì hay phá hỏng chuyện tốt của anh đi đến. Tử Sâm bây giờ mới thấy được lợi ích khi chơi với Vân Hi.
Thấy mấy người mặc đồ đen còn đứng nghiêm nghị không có bất cứ cảm xúc nào thì Vân Hi thấy lạ. Đi vào trong nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn uống nước thì anh liền hiểu ra. Quay sang nhìn ông bạn mình đang ôm lấy Mộng Khiết thì anh gật gù. Thầm nghĩ lần này Tử Sâm chắc sẽ thảm lắm đây. Đi đến chỗ Ngạo Thần đặt giỏ hoa quả xuống bàn rồi cười tươi đưa tay ra phía trước.
- Âu Dương tổng, thật vinh dự cho tôi quá.
Ngạo Thần chỉ liếc nhìn Vân Hi một cái rồi cụp mắt xuống. Cánh tay Vân Hi lơ lửng trên không, cảm giác ngại ngùng khi bắt tay mà người đối diện không bắt tay lại thì không phải mình Vân Hi ngại mà ngay cả người khác gặp trường hợp như vậy cũng như anh mà thôi.
Vân Hi cười trừ rồi đứng thẳng dậy.
- Aiz...cái thằng này bây giờ vẫn còn ngủ. Cũng thật là...
Lấy cớ rồi đi ra gần chỗ Tử Sâm. Anh đưa tay đánh vào cánh tay Tử Sâm để gọi anh dạy. Tử Sâm vẫn nhắm mắt cho Vân Hi tự tiếp chuyện với ba của Mộng Khiết. Còn đang định gọi Tử Sâm dậy lần nữa thì chuông điện thoại của Vân Hi vang lên. Mộng Khiết nghe được thì hơi mơ màng, cô dụi mặt vào lồng ngực Tử Sâm. Điều này càng làm anh ngán ngẩm không dám nói với cô nàng này một câu nào. Đợi xem lúc tình rồi cô có dám ôm anh như này nữa không.
Mộng Khiết dụi mắt hơi hé mắt ra nhìn. Cô ngước lên nhìn Tử Sâm, thấy anh đã dậy từ bao giờ rồi thì bất ngờ.
- Anh dậy từ lúc nào vậy?
-...
Bây giờ Mộng Khiết có hỏi gì thì Tử Sâm cũng chả dám lên tiếng. Còn có người đang dùng ánh mắt như khẩu súng đã chuẩn bị đạn chỉ chờ anh nói thì viên đạn sẽ bay thằng về phía anh.
Thấy Tử Sâm không trả lời thì Mộng Khiết khó hiểu, cô nâng người ngồi dậy thì nhìn thấy Vân Hi đang đứng ngay ở đấy. Còn đang bất ngờ thì Vân Hi đưa tay giơ ra.
- Khoan hãy bất ngờ, người phía sau tôi còn khiến cô bất ngờ hơn nữa.
Nói rồi Vân Hi xoay người dịch ra để tầm nhìn Mộng Khiết nhìn ra phía xa. Cô thấy ba mình đang ngồi nhìn chằm chặp về phía mình thì bất ngờ, hoảng sợ.
- B,ba...
Mộng Khiết đạp Tử Sâm ngã xuống giường rồi mình cũng nhanh chóng đứng xuống khỏi giường. Cô chỉnh lại đầu tóc rồi chạy đến chỗ ba mình ôm lấy ông cười tươi.
Tử Sâm bị đạp ngã xuống sàn phải nhờ Vân Hi đỡ dạy. Anh chống tay vào cây gậy để túi chuyền nước rồi đi từng bước đến chỗ bàn uống nước.
- Ba, sao ba lại đến đây vậy?
- A Tứ, lôi con nhỏ này qua Mỹ ngay cho tôi đi. Nhìn thấy nó là muốn điên lên rồi.
- Rõ. Tiểu thư, mời.
A Tứ đi đến cúi đầu nói với Mộng Khiết. Cô không cam lòng, lấy điện thoại của mình rồi chạy nhanh đến phòng vệ sinh đóng cửa lại. Bấm máy gọi cho mẹ mình, mong là bà đang cầm theo điện thoại.
- Ba, nếu ba mà bắt con đi là con sẽ gọi mẹ đấy.
Nghe Mộng Khiết nói từ nhà vệ sinh ra thì Ngạo Thần đưa tay day thái dương. Ông đang cố giữ bình tĩnh để mình không phát điên lên mà giết người. Vậy mà cái đứa con gái này lại còn làm càn. Ông nhất định phải chỉnh đốn lại đứa con gái này.
Tử Sâm nghe Mộng Khiết nói vậy cũng buồn cười. Anh đang cười thì quay lại nhìn thấy Ngạo Thần đang nhìn mình thì lại không dám cười nữa. Anh là đang cố bình tĩnh trước khí thế của ba Mộng Khiết.
Mộng Khiết ở trong phòng vệ sinh may mắn gọi được mẹ mình. Cô đợi trong đó đến tận khi mẹ mình đến thì mới ra. Mộng Khiết đi đến chỗ mẹ mình dụi đầu vào lòng bà.
- Mẹ, ba bắt con sang Mỹ đó. Lần trước ba cũng bắt, mẹ muốn con đi sao?
- Không có, Vi muốn Tiểu Khiết ở cùng với Vi.
- Yêu mẹ quá đi mất, nhưng mà ba vẫn bắt đi thì sao ạ?
Mộng Khiết lém lỉnh, cô nũng nịu trong lòng mẹ mình. Tuyết Vi nghe vậy trừng mắt nhìn chồng mình. Ngạo Thần ban nãy còn ngồi oai phong, khí thế bừng bừng bây giờ thấy vợ mình nhìn mình như vậy thì liền cố gắng nở nụ cười đi đến chỗ vợ mình. Ông đẩy Mộng Khiết ra để ngồi cạnh Tuyết Vi.
- Anh Ngạo Thần qua Mỹ đi, Vi không thích ở chung với anh.
- Em nói gì thế, anh đâu có làm gì.
- Không thích là không thích, Vi ở với Tiểu Khiết thôi. Mặc kệ anh Ngạo Thần luôn.
Tuyết Vi đứng phắt dậy nói to. Ngạo Thần cũng đành phải nghe, ông đợi Tuyết Vi nói mình té tát xong thì đuổi tất cả ra ngoài để ông nói chuyện riêng với vợ mình. Cũng là nói chuyện nhưng giống như ông đang cầu xin bà vợ của mình thì đúng hơn.
Mộng Khiết đứng bên ngoài lém lỉnh cười. Tử Sâm đi đến gần xoa đầu cô mèo tinh nghịch này.
Cuối cùng chốt lại thì Ngạo Thần phải đưa vợ mình đi chơi để bà bớt giận rồi còn phải thề rằng sẽ không bắt Mộng Khiết rời đi nữa. Ai mà ngờ sau đấy Mộng Khiết nói gì đó với bà vợ của mình rồi bà lại bắt ông phải bắt tay với Tử Sâm nữa. Ông dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo lời vợ mình.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Tỏ tình
- Chương 4: Quyết tâm đạt điểm cao (1)
- Chương 5: Quyết tâm đạt điểm cao (2)
- Chương 6: Thực hiện lời hứa
- Chương 7: Đi ăn cùng nhau
- Chương 8: Hiểu nhầm
- Chương 9: Tiệc ở trường
- Chương 10: Sự cố ở quán bar
- Chương 11: Nhân cơ hội để ôm anh
- Chương 12: Đi chơi
- Chương 13: Giấc mơ
- Chương 14: Đi dã ngoại
- Chương 15: Nikolai Mikhailov
- Chương 16: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (1)
- Chương 17: Đi ăn cùng Nikolai Mikhailov (2)
- Chương 18: Biệt danh
- Chương 19: Bạn đến chơi nhà
- Chương 20: Thầy ghen sao?
- Chương 21: Ước có cô con dâu xinh xắn
- Chương 22: Mong người thầy mơ thấy sẽ là em
- Chương 23: Trường bị đột nhập
- Chương 24: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 25: Đánh nhau
- Chương 26: Một năm!
- Chương 27: Buổi "hẹn hò" đầu tiên
- Chương 28: Chạm mặt
- Chương 29: Say rượu
- Chương 30: Chỉ có thể là bạn
- Chương 31: Từ bỏ
- Chương 32: Tin tức
- Chương 33: Lại chia tay một người bạn nữa
- Chương 34: Sống chung
- Chương 35: Lời cảnh cáo dành cho Tử Sâm
- Chương 36: Ông bà của Tử Sâm
- Chương 37: Thích anh không đeo kính!
- Chương 38: Nguy hiểm ở trung tâm thương mại
- Chương 39: Nên chia tay
- Chương 40: Cám dỗ
- Chương 41: Chỉ là bạn học cũ
- Chương 42: Giữ lời hứa với Lan
- Chương 43: Nói chuyện cùng với Âu Dương phu nhân
- Chương 44: Thắt nút kế hoạch
- Chương 45: Rời xa
- Chương 46: Phát triển tình tiết gay cấn
- Chương 47: Nảy sinh tình cảm?
- Chương 48: Kết thúc
- Chương 49: Thẩm vấn
- Chương 50: Mộng Khiết tức giận
- Chương 51: Giấc mơ lần 2
- Chương 52: Ở nhà Mạc gia
- Chương 53: Nikolai Mikhailov trở về
- Chương 54: Ngày cuối cùng
- Chương 55: Trở lại đúng quỹ đạo
- Chương 56: Kẻ thấp kém
- Chương 57: Đến thăm ông bà của Tử Sâm
- Chương 58: Thời gian
- Chương 59: Năm phút
- Chương 60: Làm một con người mới
- Chương 61: Tin nhắn
- Chương 62: Gặp lại người quen (1)
- Chương 63: Gặp lại người quen (2)
- Chương 64: Bệnh của Thiên Vũ
- Chương 65: Nếu mình là con trai...
- Chương 66: Gia đình chị không có ai bình thường đâu!
- Chương 67: SOS
- Chương 68: Lập kế hoạch cứu Băng (1)
- Chương 69: Lập kế hoạch cứu Băng (2)
- Chương 70: Để mình nuôi Băng
- Chương 71: Giông bão lại sắp đến
- Chương 72: Ký hợp đồng
- Chương 73: Mặt dày hơn trước
- Chương 74: Lợi dụng Tử Sâm
- Chương 75: Làm việc nên làm
- Chương 76: Trái cấm (H+)
- Chương 77: Bôi thuốc (H)
- Chương 78: Sinh ra một đứa con ngu ngốc
- Chương 79: Đừng nghĩ có thể bước chân vào Âu Dương gia
- Chương 80: Đến bệnh viện buổi đêm
- Chương 81: Một lần nữa phải nghe theo Âu Dương phu nhân
- Chương 82: Thứ đàn bà không có liêm sỉ
- Chương 83: Có nên từ bỏ?
- Chương 84: Trương Tử Sâm, con cáo già.
- Chương 85: Nhận tin buồn
- Chương 86: Người bạn thân nhất của Mộng Khiết
- Chương 87: Nữ thần của riêng Mộng Khiết
- Chương 88: Bị dọa sợ
- Chương 89: Nụ hôn đầu tiên
- Chương 90: Nikolai Mikhailov từ bỏ
- Chương 91: Uống trà
- Chương 92: Tắm uyên ương (H+)
- Chương 93: Chuyện vào buổi sáng
- Chương 94: Gặp ba chồng tương lai (1)
- Chương 95: Gặp ba chồng tương lai (2)
- Chương 96: Gặp mặt thông gia
- Chương 97: Xuất huyết dạ dày
- Chương 98: Chia tay
- Chương 99: Làm lành
- Chương 100: Đến thăm Băng
- Chương 101: Qua cầu rút ván?
- Chương 102: Đi chơi với Băng
- Chương 103: Dằn mặt đối phương
- Chương 104: Thông nhất ngày cưới
- Chương 105: Bạn gái của Nikolai Mikhailov
- Chương 106: Nói chuyện với ba vợ
- Chương 107: Đám cưới hoàn hảo
- Chương 108: Rắc rối ở đám cưới
- Chương 109: Đêm tân hôn đáng nhớ (H+)
- Chương 110: Đi khám thai
- Chương 111: Rắc rối "nhỏ"
- Chương 112: Báu vật trời ban - End
- Chương 113: Ngoại truyện 1. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (1)
- Chương 114: Ngoại truyện 2. Tình cờ gặp gỡ, tình cờ nhớ thương (2)
- Chương 115: Ngoại truyện 3. Tử Tinh bị "bắt cóc"
- bình luận