Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn - Chương 17: Báo Thù

Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn Chương 17: Báo Thù
Cùng lúc trong cơ thể Lâm Vũ chịu thương tổn vừa rồi xuất hiện tình trạng giãn nở, áp lực ngoại thể xâm nhập đè nén các kinh mạch như muốn đứt đoạn ra. Lâm Vũ vẫn cố nén cơn tê đau lại, xương cốt kêu răng rắc đạp mạnh xuống đất, lao thẳng cố ngăn cản một chưởng đó.

"Chết tiệt đơn hà vừa mới hình thành chưa vững chắc, thể trạng yếu đến cạn lời như cơ thể này cơ bản không chịu được lâu" Lâm Vũ suy nghĩ cơ thể mới này quá non, bảo là phế vật đúng không có oan. Trường hợp này Lâm vũ cũng không ngờ bản thân hắn nhục thể yếu xìu.

- Chính là lúc này, Lâm Vũ kết thúc rồi. Toái Lưu Quyền, phá.

"Phanh!" Không khí hơi gợn sóng, một cỗ lực đẩy vô hình, hung hăng bắn tới trên người Lâm Vũ, cỗ lực đẩy trái ngược giáp công, nhất thời làm sắc mặt hắn một mảnh tái nhợt. Hắn phun ra một ngụm máu, hai đầu gối nặng nề đập thẳng xuống đất.

Trên người áo rách tả tơi, chân Lâm Ngạo dẫm lên mặt Lâm Vũ, khuôn mặt đắc ý của kẻ chiến thắng vì lúc nãy Lẫm Vũ đã khiến Lâm Tếu bị thương, dù hôm nay có thắng nhưng hiện giờ quá nhiều người chứng kiến đối với một thiên tài như Lâm Ngạo làm sao có thể không chịu lời tiếng xấu.

Ai đều chấn kinh, Lâm Chánh và Lâm Ngạo thừa nước đục thả câu trong lúc Lâm Vũ đang có phần thương tổn, tạo chấn khí lao thẳng vào cuộc chiến đánh lén thẳng người Lâm Vũ. Bất quá mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng không ít người chần chờ một lúc, vẫn là không mở miệng nói gì. Trong đám người ngoại phủ hoặc cả Lâm gia, Lâm Ngạo chính là thiếu tộc trưởng, bản thân thực lực không tồi, hơn nữa phụ thân hắn lại là thuộc tứ đại trưởng lão quyền lực chỉ đứng sau tộc trưởng, ai cũng không muốn đắc tội hắn. Ai thử bẩm báo bậc phụ bối chuyện này, và âm thanh ba chữ Toái Lưu Quyền, ai nấy đều đã nghe thanh danh võ kỹ huyền thoại này.

Toái Lưu Quyền, võ kỹ nhị nguyệt tinh trung cấp. Chỉ có cả trưởng lão mới được sử dụng, ngay cả tầm cỡ vậy mà Lâm Ngạo được thân phụ hắn ưu ái dạy cho.

"Ca, tên ác ôn mau tha ca ta ra" Ngọc Nhi hét lớn hận thấu xương tủy, hai hàng mi đẫm nước mặt. Hơn tiếng trước nàng có hứa sẽ bảo vệ Lâm Vũ khỏi nguy hiểm, giờ đây Lâm Vũ vì nàng mà không ngại nguy hiểm. Mà giờ tên cẩu tính kia dùng mọi kế đê hèn để hại ca nàng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền.

Nghe lời ngọt lịm nhưng đầy giận dữ của Ngọc Nhi, hai bờ má có nước mặt chảy xuống, Lâm Ngạo không quan tâm chỉ nở nụ cười của kẻ chiến thắng, Lâm Vũ hôm nay khiến đệ đệ hắn sống chết bây giờ chưa rõ. Hơn nữa làm hắn mất mặt trước bao người ở đây thử hỏi cần gì nương tay.

- Hừ tên phế vật nhà ngươi mãi chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, ngươi bật lên nữa cho ta xem nào. Một đứa không có giá trị bằng con chó giữ cửa đòi xứng làm thiên tài hắc hắc, thật nằm mơ.

Lâm Ngạo cười hả hê, sắc thái của hắn thấy Ngọc Nhi đang khóc,chợt dáng tươi cười biến thành âm lãnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm từng viết rỉ máu, viết thương cũ chồng chất viết thương mới trên cơ thể Lâm Vũ, trên khuôn mặt tỏ ra khinh thường.

Nếu tin đồn Lâm Vũ truyền khắp thành đảm bảo làm rúng động một phen kinh thiên động địa. Tuổi trẻ đủ năng lực sánh ngang một Nhập Hà Cảnh cao cấp khẳng định tiền đồ rộng mở sáng lạng vô cùng. Thêm nữa sức hút cho chiếc ghế ngồi tộc trưởng tương lai mở ra trước mắt. Khỏi bàn cãi, Lâm Ngạo hiểu rõ đường ngồi lên chiếc ghế tộc trưởng khó khăn mức nào, thêm một đối thủ là thêm một kẻ cạnh tranh sẽ ảnh hưởng vị trí của hắn. Cuộc chiến tàn khốc gia tộc như được thêm dầu vào lửa, do vậy hôm nay Lâm Tếu chỉ nghĩ muốn ép Lâm Vũ giao thứ hắn cần, nhưng bây giờ mối nguy họa mới xuất hiện.

Với cả, hắn sinh ra đã cho bản thân là nhất, coi trời bằng vung không ra thể thống vậy nên có chút ngứa mắt.

"Lâm Vũ đừng tưởng ngươi có chút thực lực mà kiêu ngạo, ta muốn giết ngươi như nghiền chết một con kiến, loại phế vật như ngươi mà thành lang quân của Nguyệt muội ư" nghĩ tới chuyện này Lâm Ngạo càng sôi máu hơn, đầu chỉ muốn để đệ hắn xử lý nhanh gọn, sau đó tìm kiếm 'kho báu' mà hắn ấp ủ bấy lâu nay. Thế nhưng đối diện hiểm họa tiềm tàng đe dọa hắn nhất thì giết là xong.

Tới chuyện hiểm họa hắn nhìn cả người nữ tử kia có chút mộc mạc, nhìn qua chừng hơn ba mươi, khuôn mặt hơi thanh tú làm người ta có loại cảm giác dịu dàng nhu hòa, đang cầu xin bị Lâm Chánh giữ lại. Bên Lâm Chánh nhìn mỹ phụ này có chút ghen tị, nhan sắc này người bình thường mắt mù cũng chẳng thể nói đây là mẫu thân của hắn, vẻ đẹp này Lâm Chánh khao khát được sỡ hữu. Mặc kệ van xin của Yên Nương, Lâm Chánh vẫn dùng áp lực khống chế mỹ phụ.

Đối với người này Lâm Chánh khó hiểu vì sao Lâm Ngạo nhắc tới người mỹ phụ này luôn kiên dè, chẳng phải bắt dùng ép cung là xong sao? Lâm Ngạo đương nhiên hiểu suy nghĩ của Lâm Chánh, nhưng nhìn mỹ phụ có vẻ vô hại làm hắn dù được coi 'quý tử' không sợ bố con thằng nào phải sợ mất mật.

Trong suy nghĩ Lâm Ngạo hiện lên bóng hình một tuấn kiệt ánh mắt đỏ rực sau bóng lưng Yên Nương đang chăm chăm nhìn hắn, lóe lên giọng nói: "Người đủ sức cân toàn bộ đế quốc".

Cố gắng gượng cái áp bức này, hắn chỉ có thể động viên chính mình. Có phụ thân là người quyền lực số hai Lâm gia cùng lắm bị nhốt trong phòng vài tháng, lúc đó hắn sở hữu 'bảo vật' kia cần sợ thêm ai.

Lâm Vũ nằm dưới ho hụ hụ, cả người tê dại không chút sức lực, các bó cơ của hắn thật sự đã hoạt động quá tải, dù an hiểu kinh lạc khó phần thời gian ngắn phục hồi lại thể lực. Hắn có cách xử lý đều vô ích, mở miệng khó khăn. Chưa hề nghĩ một cường giả đời trước vênh mặt mà cả thiên hà phải cúi đầu, ngay lúc này bị hạ gục lãng xẹt như vậy.

- Thật cảm động thật đấy, tên phế vật nhà ngươi biết cảm giác chói đối những người mà đáng lẽ ngươi phải quỳ xuống tôn sùng. Cho ngươi cơ hội nếu khai ra đồ ngươi đang cố che dấu, ta tạm thời tha cho cái mạng chó của nhà ngươi.

Không nghĩ nhiều, một quang chưởng đã tụ trên bàn tay của Lâm Ngạo, tay còn lại hắn túm cổ Lâm Vũ.

Oạnh, từ đâu hàm răng trắng bóng đằng sau cắn thẳng tay Lâm Ngạo làm hắn hét đau đớn, rụt bàn tay lại. Trên gương mặt xinh đẹp đó là vẻ mệt mỏi, nhưng hai mắt đầy hàn khí trừng trừng nhìn hắn. Đó là Ngọc Nhi.

Cảm nhận cánh tay tê dại sau khi bị Ngọc Nhi cắn, hằn cả một vết thương lớn. Ánh mắt thâm độc hướng Ngọc Nhi đang đỏ mặt bừng bừng tức giận, thấy ánh mắt nguy hiểm từ Lâm Ngạo thì tiểu thiếu nữ không hề sợ sệt. Ngược lại càng ghê tởm đối với người tự cho 'quý tử' của gia tộc, dù nàng không phải con ruột thịt của gia đình nhỏ bé, thế nhưng không có Yên Nương nhặt về từ rường hoang thì nàng đã bị sói hoang ăn từ đời nào rồi.

Không phải máu mủ ruột thịt làm sao chứ? Nàng cảm thấy ở đây mới ấm áp từ tình yêu gia đình, Lâm Vũ dù trong ánh mắt nàng biểu ca này hơi ngốc nghếch, toàn làm nàng sốt ruột khi nghĩ tới. Nhưng mà người ấy luôn coi là nàng là biểu muội chung dòng máu, chưa bao giờ quát mắng nàng cả,

- Ngươi, con nhỏ này sao ngươi có gan cắn bổn thiếu gia?

Lâm Ngạo ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Ngọc Nhi, hằn giọng hỏi cực kì đe dọa Ngọc Nhi hai mắt đỏ khoe, tuy nhỏ nhưng không sợ, đáp trả thẳng mặt:

-Làm sao! gia đình ta không biết đã làm gì sai, chỉ muốn sống nơi này yên ổn qua từng ngày. Vốn dĩ các người đã coi chúng ta không ra gì.

Nghe Ngọc Nhi ôm tay siết chặt áo ngực, cam đam nói ra sự thật làm những con người chỉ đứng xem đằng sau cánh cổng kia lớn tuổi hơn Ngọc Nhi cũng phải hổ thẹn. Nhìn lại bản thân chưa nghĩ rằng một cô thiếu nữ tóc bím có thể thốt ra những lời mà họ cho cả cái mạng không thể. Thật sự thâm tâm có phần hổ thẹn nhưng bất lực đứng nhìn.

- Ha ha nói được lắm, trước thân thể ta bao mỹ nhân người thấy phải tự nguyện dâng hiến cho ta kiểm soát. Chưa nghĩ một cô thiếu nữ phần điệu đà nột nà nói câu đến cả ta chưa mơ tới. Giỏi, giỏi ta bắt đầu có hứng thú rồi đấy.

Từ trong tay lấy ra một sợi dậy, Lâm Ngạo chốc lại nhảy tới vị tí Ngọc Nhi đứng lo sợ, tung ra sợi dây liền mở rộng bám chặt nàng, sợi dây đang bắt lấy Ngọc Nhi vô cùng cứng rắn, điều trọng yếu nhất là bị sợi dây trói kim quang trói chặt cử động làm nàng không thể cử động được. Yên Nương muốn lao tới cũng bị Lâm Chánh dùng sợi dây khác khống chế.

Đây là sợi dây được làm từ tơ kén Tằm Đậu Thổ, quy trình luyện chế vô cùng phức tạp và kì công. Được lại khi thành phẩm có độ bền rất cao, công thực hà khí được bổ sung tăng thêm lực khống chế.

- Ngươi là tên khốn khiếp! Các người muốn làm gì ta.

- Làm gì? Tiểu muội đừng có cố động đậy thêm, làm thế sợi dây càng siết chặt hơn đấy, ảnh hưởng làn da trắng mịn kia có phần hơi sót thận. Sợi dây này bán cả tấm thân của muội đi không đủ mua đâu, đứng hưởng phúc xíu đi nhé. À quên tên phế vật Lâm Vũ kia nằm thoi thóp, ta muốn muội thấy vì tên phế vật cảm xúc sẽ ra sao khi nhìn thân thể muội bị ta chiếm giữ, đảm bảo rất vui. Lúc đó muốn muội là sủng nữ chưa muộn.

Lâm Ngạo nhìn lúc Ngọc Nhi tức giận hét lớn cũng khả ái như vậy, liền cười cợt nhả, nét mặt đầy thèm muốn nhìn ngực của Ngọc Nhi, sự dâm tà được hiện lên làm cho con người cảm thấy khinh rẻ.

- Đừng mà, thả ta ra! đừng làm thế.

Ngọc Nhi khóc sợ hãi, vùng vẫy có thoát khỏi ra nhưng vô ích, đôi má đã ướt đẫm lệ. Nhưng Lâm Ngạo đã biến thành tên dâm sắc, nuốt nước bọt dùng hai tay xé rách áo ngoài của Ngọc Nhi trong tiếng hét, hắn càng ham muốn hơn và tha hóa hơn:

- Thật cảm động thật đấy, Lâm Vũ ta sẽ cho tên phế vật nhà ngươi cảm thấy bất lực, có trách hãy trách bản thân không có thực lực bảo vệ người khác, xé áo của ngọc nhi để haha... để ta muội xem hình dáng thế nào.

- Bỏ tay dơ bẩn của ngươi khỏi muội ấy nhanh.

Nghe âm thanh hổng hển yếu ớt đấy, Lâm Ngạo dừng hành động chạm người Ngạo Nhi ngẩn đầu nhìn Lâm Vũ cố gượng đứng dậy, ánh mắt hắn đỏ ngầu, cố gắng gồng hết sức bản thân đứng lên mặc cho xương cốt toàn thân hắn kêu lên canh cách, dường như phải chịu một áp lực quá lớn.

Cố hết sức lắm Lâm Vũ mới đứng được dậy, phun ra một ngụm máu sau lấy tay quệt đi, hai đầu gối hơi cong loạng choạng mới gắn thăng bằng đứng trên nền đất, sau đó hắn lấy hết sức, không quay đầu lại.

"Ta từ lúc tồn tại trên nhân gian lặng lẽ cô độc tu luyện đã hơn hai nghìn năm, nhưng chưa có mấy người thấu hiểu ta. Đứng trước kiêu ngạo trên đầu bao người, loại như ngươi chỉ là hạng kiến thôi. Ta muốn xem kẻ nào động người của ta có thể sống sót" Lâm Vũ lảo đảo cố giữ vững thân thể khỏi gục xuống, gằm mặt xuống đất nói hổn hển, hành động vừa rồi của Ngọc Nhi đã làm Lâm Vũ cảm nhận thứ trống vắng trong tim khó diễn đạt.

Tại linh hồn sâu thẳm của Lâm Vũ, toàn kí ức mười bảy năm của hắn ở kiếp này, hai dòng thời gian xảy ra xung đột sâu sắc. Nguyên do hành động vừa rồi Diễm Nhi đã khiến mảnh kí ức hiện tại làm tiềm thức tự sai khiến tiêu khiển. Phải nói tâm trí Lâm Vũ ngay lúc này chỉ có hình ảnh vui vẻ bên ngôi nhỏ nghèo khó này, lấn áp mọi thứ hắn định hồi đầu. Khó thể tránh, quả thực trùng sinh tuy ảo diệu nhưng di chứng để lạ khó lường hơn nhiều hắn tưởng tượng.

Thấy Lâm vũ tưởng gãy hết tứ chi giờ còn có sức đứng lên được làm Lâm Ngạo phải tặc lưỡi, chuyện tính ra vượt ngoài dự kiến của hắn, nghe Lâm Vũ nói lúc nghe được lúc thì không, hắn phì phì cười:

- Ta phải công nhận có cố gắng. Nhưng kết cục chỉ được thế thôi.

" Phốc xuy" Miệng hắn vừa dứt lời, từ đâu Lâm Vũ đạp thật mạnh nốc thẳng một đòn vào ngực Lâm Ngạo, hắn chưa thể tin nổi Lâm Vũ đứng dậy khó khăn mà có thể đánh hắn.

Cảm nhận được sự đau đớn trên ngực Lâm Tếu dùng hết sức nện vào Lâm Vũ, từng dây liên kết trong cơ thể Lâm Vũ giống sợi dây căng phồng toát ra. Đồng tử Lâm Vũ táng rã, thân thể vô lực gục xuống trước người Lâm Ngạo:

- Chết đi đồ phế vật.

Phế vật, phế vật không bảo vệ được người thân những câu này liền xuất hiện trong đầu Lâm Vũ tạo thành dư âm không hồi kết. Nó dẫn Lâm Vũ tới một thế giới khác chỉ còn hắn có thể nhìn thấy.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận