Bọn chúng tiến gần tới Lâm Vũ đang thổ huyết, nhìn xuống tay ôm ngực thở hổn hển, từng giọt máu đang chảy xuống qua kẽ tay, hai tên cận vệ nở một nụ cười lạnh lùng, thần sắc khinh miệt. Khống chế tay chân hắn, tên còn lại đầu hắn xuống đất. Từ nhỏ cơ thể Lâm Vũ đã yếu ớt mà giờ còn bị trọng thương, đương nhiên không thể chống đói hai tên khỏe mạnh này. Đau đớn bộc phát, Lâm Vũ điên cuồng giãy giụa phản kháng nhưng không thể thoát khỏi.
"Giãy dụa vô ích"
Đè được Lâm Vũ xuống đất như con chó sắp chết Khoa Tiếu mới bắt đầu nở nụ cười, hai tay buông hai cô kĩ nữ nhõng nhẽo bên cạnh sáng một bên, hắn đi tới phía trước nhặt gốc linh chi lên. Lâm Vũ cảm nhận Khoa Tiếu không có ý đồ tốt với gốc Linh Chi bùng lên nổi cơn giận dữ, trong tâm trí mất dần bình tĩnh.
Đó là cây linh chi hắn vất vả bao công sức lên núi tìm được, có nó mới giúp mẫu thân đủ tiền chữa bệnh, chỉ có nó mới mong ước gia cảnh thoát khỏi sáng tối lo cơm ăn áo mặc. Suốt 17 năm qua gia đình hắn bị cười chê, bi kinh bỉ. Cả ngày chạy ngược chạy kiếm cơm ba bữa. Gốc cây màu nâu kia đối với người khác, nhất là người có tiền đại loại Lâm Khoa Tiếu gặp trông tầm thường, nhưng đối với Lâm Vũ cơ hội duy nhất để thoát khỏi số phận tăm tối đã áp bức gia đình hắn.
"Khoa Tiếu ngươi muốn làm gì? mau trả cho ta"
Lâm Vũ dùng chút sức lực yếu ớt vô lực điên cuồng kinh hô một tiếng. Hắn hiểu rõ trong lòng, hắn sinh ra không được ông trời ban phúc, thân thể yếu đuối từ nhỏ không có sức mạnh giống bao kẻ khác. Tuy nhiên hắn vẫn kiên định chưa từ bỏ, cố gắng luyện tập để có thể trở nên mạnh mẽ hơn tới mức có lần hắn khổ tu do quá sức nằm liệt giường một tháng. Nhưng dù cố gắng đến mấy kết quả chỉ có một.
Thất bại trần trề. Dù tìm mọi cách vẫn chỉ có một mà thôi. Đó là ý trời.
Nhiều khi hắn tự hỏi lý do vì sao ông trời đối xử với hắn như vậy? Hắn chỉ ao ước có một cuộc sống bình thường dù bị gọi phế vật. Hắn mong ước muốn được yên ổn như những người bình thường khác, muốn người thân có cuộc sống tốt đẹp hơn!
Nhưng cuộc đời đâu cho hắn tại nguyện.
Tại sao cuộc đời hắn chế giễu hắn như thế. Hắn không hiểu tại sao mình bị đối xử bi đát, chua cay.
Hắn từ nhỏ được mọi người gọi vô dụng. Mọi người nói phụ thân hắn chính là tộc trưởng vĩ đại nhất của Lâm gia đạt cảnh giới trong truyền thuyết, là thiên tài ngàn năm qua của Lâm gia, phụ thân hắn là nam nhân chân chính đỉnh thiên lập địa, người vĩ đại duy nhất cả gia tộc. Người trai tráng nằm số nhóm cường giả chân chính uy nghiêm, một thân một ngựa đánh tan vạn quân xâm lược.
Tin được không?
Tin nổi không?
Tin thế ếu nào được.
Những lời đồn về người này đối với Lâm Vũ đơn giản bị coi trò đùa thiên hạ mang ra để so sánh mua vui. Cho rằng hắn có người phụ thân bá đạo? vậy phụ thân hắn ở đâu khi hắn cần?
Tại sao phụ thân hắn, một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất để cho gia đình mình phải tần tảo sống qua ngày ?
Mặc kệ mọi người nói gì, Lâm Vũ vẫn không tin hắn có một người phụ thân như vậy, dù chưa gặp người đó bao giờ, dù chưa được người đó yêu thương. Hắn tin tưởng, yêu thương mẫu thân và muội muội hắn. Mẫu thân và muội muội là hai người thân tốt nhất trên đời, nơi mà một tên phế vật lưu cảm nhận được ấm áp.
Mẫu thân hắn chưa bao giờ trách móc hắn hay coi thường hắn, còn muội muội hắn luôn ở bên khi hắn cần, luôn chăm sóc hắn sau bao trận ăn đòn.
- Họ là người duy nhất không bỏ rơi ta. Tuyệt nhiên mẫu thân và muội muội của ta là nguyên nhân có động lực sống đến tận giờ. Không có họ ta sống làm gì chứ aaaaa.
Đây là gia đình của hắn, gia đình mà hắn muôn khiếp tin tưởng.
Gia tộc trong mắt Lâm Vũ, chưa bao giờ cho hắn cái gì, không có ai quan tâm đến gia đình hắn thậm chí cả người hắn phải gọi là thúc bác chưa bao giờ coi trọng hắn. Hắn chưa bao giờ vào cái nơi gọi là nội phủ huyền ảo kia, chưa được học bất kì gì từ nơi đó! Hắn nhận thức ra rằng chỉ biết mẫu thân và muội muội cho hẳn cảm nhận điều trân quý trên cuộc đời.
Lâm Vũ nghiến răng gào thét, trán nổi gân xanh, hai mắt gắt gao nhìn ghê rợn, cả người bị hai tên thuộc hạ ghìm chặt trên đất không thể làm gì hơn. Hắn chưa làm được gì cho người thân yêu, gốc linh chi là thứ hắn có thể làm gì đó cho cuộc đời. Dẫu nó có tác dụng đối với bản thân Lâm Vũ vẫn không để ý đến:
- Khoa Tiếuuuu!!!! trả lại cho ta.
Nhìn thấy bộ dạng Lâm Vũ điên cuồng, Khoa Tiếu không khỏi vui sướng cười ha hả vài tiếng. Hắn thích nhất bộ mặt này của người khác, một sở thích lạ lùng. Còn đám đang giữ tay Lâm Vũ tặc lưỡi hơi rén khi thấy Lâm Vũ ăn hành mà mặt như con chó dại, hai cô em kĩ nữ thì cợt nhả sợ quá rụt người vài bước.
Khoa Tiếu cười khanh khách tiến đến gần với Lâm Vũ đang kêu gào, tức khắc hắn hạ lệnh cho hai tên thuộc hạ của mình kéo Lâm Vũ đứng dậy.
Đứng trước mặt Lâm Vũ điên dại khiến Lâm Tiếu hắn nụ cười càng rạng rỡ hơn, giơ ra gốc Linh Chi trước mặt, hai mắt mắt mở lớn, giọng điệu ôn hòa có chút giễu cợt nói :
- Nào nào Lâm Vũ, đừng tỏ vẻ mặt thế chứ, ta sợ hãi lắm. Nếu ngươi chịu quỳ xuống lau giày cho ta bằng lưỡi thì bổn thiếu gia khoan dung đức độ có thể xem xét hành vi vừa rồi của ngươi. Ngươi muốn cái cây này lắm đúng không? Vậy hãy nhận thức cho đúng thân phận của mình đi chứ!
Nhìn Lâm Tiếu đang cười hắc hắc, trên tay cầm cây linh chi giơ lên trước mặt. Lâm Vũ lúc này hai mắt đỏ sậm, thần thái điên cuồng. Phải nói rằng điều nhục nhã nhất của nam nhi là quỳ gối trước mặt kẻ khác, nó còn khó hơn việc bắt kẻ thất bại chết vậy. Vô cùng nhục nhã. Thứ đáng trọng nhất là lòng tự tôn của một nam nhi, há cứ để ai khinh rẻ.
Người đời có câu chết vinh còn hơn sống nhục.
Thế nhưng Lâm Vũ còn lựa chọn khác sao, hắn sinh ra đã dính danh phế vật, hắn sống nơi tồi tàn nhất tộc nhân máu mẻ. Trong tay hắn nào có cái gì, hắn chỉ muốn kiếm chút gì đó cho gia đình cho xứng phận làm trai thôi.
Có gì sai sao?
Lâm Vũ bình tĩnh lại, ánh mắt thẫn thờ, biểu tình lộ rõ sự khuất nhục trước ánh mắt thương xót của người xung quanh :
- Ta sai rồi xin thiếu......
Thế nhưng đồi gối sắp gục xuống đất, nói câu của kẻ thấp hèn nhất lại đột ngột bị Khoa Tiếu ngăn cảni, cứ tưởng ngỡ hắn đã biết điểm dừng, biết sai nhưng lời nói sau đó như gáo nước lạnh cả Lâm Vũ lẫn đám người đang xem.
- Ta nghĩ kĩ rồi ngươi không cần quỳ nữa, tên phế vật nhà ngươi sao xứng đáng với cây linh dược quý hiếm. Đồ chó canh nhà đòi ăn cơm ngon.
Dứt lời, Lâm Khoa Tiếu dùng lực mạnh cánh tay bóp mạnh nát vụn cây linh chi cầm trên tay thành từng mảnh nhỏ, trước ánh mắt tuyệt vọng đau đớn Lâm Vũ. Hắn thấy ánh mắt như bất lực mà Lâm Vũ rưng rưng nhìn từng mảnh vụn kia rơi bay theo gió, khiến ai hắn khoái cảm hả hê đến tận óc. Hắn không thèm lấy gốc cây này làm gì, tại trong kho Lâm gia không thiếu loại cây trân quý này nhưng Lâm Vũ thì ngược lại.
Cái hắn cần bộ mặt bất lực Lâm Vũ, trả giá cho sự hỗn xược kia! Gọi thẳng xưng hô khiến thiếu gia như hắn mất mặt thực sự. Thứ hai bản tính đã thế và thích thế, hắn muốn nhìn con chuột nhắt này sẽ quằn quại ra sao.
- Ta nói cho nhà ngươi biết thêm một bí mật này, bên Thạch gia thích mẫu thân ngươi lắm đó và cả muội muội ngây thơ tươi ngon của nhà ngươi nữa. Ba ngày sao ngươi hãy chờ đón nhé khâm huynh*, muhahaha!!! ( khâm huynh tức anh rể ).
Hắn muốn xem người thân duy nhất của tên phế vật này bị gả đi cảm giảm hắn sẽ ra sao? đương nhiên không bình thường. Câu nói này từ Lâm Tiếu như hàng nghìn cây kim đâm vào tâm trí, từng câu từng chữ như xoắn nát tâm trạng hiện giờ của Lâm Vũ.
Lâm Vũ càng hiền lành, càng nhẫn nhục, hắn càng bị kẻ khác khinh thường chà đạp tàn nhẫn, phũ phàng. Đặc biệt kẻ dám làm nhục người thân hắn. Tình cảnh và số phận con người như hắn bị đày đọa vào cảnh nghèo đói, cùng đường, bị hắt hủi, lăng nhục tàn nhẫn, bất công. Thế nhưng hôm nay dù là bất cứ kì người có quyền lực cỡ nào. Động mẫu thân và biểu muội của hắn thì cho bản thân bị đâm nghìn nhất hắn sẽ không kẻ đó còn sống.
Như tức nước vỡ bờ, Lâm Vũ gầm hết khiến cả mọi người hay Lâm Tiếu đều bất ngờ. Lâm Vũ hắn chết vẫn mặc định không cam thán một câu nhưng hắn không cho ai động vào người thân của hắn. Từng gân cơ trên cơ thể Lâm Vũ gồng hết sức, từng mạch máu nổi đỏ ửng lên chằng chịt y màn nhện, vùng vẫy như chú chim nhốt trong lồng trước hai tên cao to đang cố giữ chặt:
- Tên khốn nạn cặn bã Khoa Tiếu nhà ngươi, thù này ta phải giết chết ngươi! Ta thề tan xương nát thịt phải kéo ngươi xuống cùng âm phủ.
Lâm Tiếu nhăn mặt cay cú, từ lọt lòng đến tận hôm nay bé tới nay chưa bao giờ nghe ai dám gọi hắn như vậy, điều đó khiến bản tính ngông cuồng nổi sát ý muốn giết chết tên phế vật dơ bẩn trước mặt ngay bây giờ thỏa cơn giận dữ trong người.
Thúc dục hà khí lưu động trong người, một nắm đấm mang đầy lực lượng tụ tay Lâm Tiếu đánh thẳng người Lâm Vũ. Trên người Lâm Vũ giờ này phụt máu liên tục khắp người, chốt chốt phía sau chiếc áo lên tung lên do bị một kình lực đánh xuyên người. Nếu mạnh thêm chút nữa cứ tiếp tục chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Vài người đứng nhìn vì không thể chịu được cảnh trước mắt. Lâm Tiếu điên dại tung đòn vào cơ thể yếu ớt kia đang bị hai kẻ to con trói chân tay:
- Ai ngăn Lâm Tiếu, tên đó đang giết người, nhanh báo cho đội thủ thành .
Hay thay tiếng kêu cứu đó vô vọng, tất thanh đều vô ích. Đơn giản Lâm gia bản thân nằm trong một phần an toàn cả thành, có người làm thị vệ thủ hộ thành, Lâm gia chính là luật. Giờ đi báo cho kẻ tạo ra luật lệ để phạt chính luật lệ đó nghĩ thật là nực cười.
Khuôn mặt Lâm Tiếu điên cuồng đánh tới tấp, trên cơ thể Lâm Vũ nhũn như bùn không thể nói ra câu nào.
- Phế vật hôm nay ta sẽ cho ngươi ngửi mùi đất luôn, này thì gào hét. Tên rác rưởi ngươi dám gọi ta là thằng à, tiện dân này thì bật. Dậy chống trả đi chứ, không gia gia cho ngươi chết luôn".
Lâm Vũ lĩnh một đòn chí mạng từ Khoa Tiếu, đòn đánh như phá hủy xương cốt, muốn nứt cả hộp sọ. Cơn đinh tai nhức óc truyền khắp sóng não, Lâm Vũ đã bắt đầu rơi vào trạng thái mất ý thức đồng nghĩa báo dấu hiệu sắp ngõ tử.
Chỉ biết bản thân sắp ngã xuống, bóng tối bao trùm trước khuôn mặt Khoa Tiếu máu lạnh. Lâm Vũ hắn chỉ kịp suy nghĩ cuối cùng:
- Ta phải chết ở đây sao. Mẫu thân, muội muội ta không thể chăm sóc hai người, ta chưa là hãnh diện hai người. Ta chết cũng đáng ?
Lâm Vũ bây giờ chẳng còn cảm nhận đau đớn từ cơ thể, hắn đã rơi vào trạng thái mất nhận thức bóng tối bao trùm khắp nơi. Nhưng hắn mơ hồ nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp đang cười về hắn.
Lâm Vũ không hề hay biết nằm sâu trong chiếc áo tàn tạ bản thân đang mặc, một miếng ngọc bội bám bởi lớp đá cứng như màu rỉ sắt, 10 năm trước Lâm Vũ được muội muội hắn tặng nên Lâm Vũ rất trân quý, luôn cất giữ nó trong người dù hoàn cảnh nào.
Một phần khí lực Lâm Khoa Tiếu đánh trên người Lâm Vũ, nó tản ra khắp cơ thể dư chấn đến các tế bào được miếng ngọc bội hen rỉ đó điên cuồng hấp thụ. Tiếng ong ong càng lúc lớn giống như bể nước đã tràn, như lột xác một thân thể mới, từng vết nâu xám đó nứt lan ra, một vết sáng xuyên qua khe nứt sau bao năm chôn vùi, tiếng vỡ tan kêu lên hiện lên bề ngoài trắng như ngọc. Tiếng vỡ lớp hen rỉ như chào đón khởi đầu mới.