Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn - Chương 25: Lên cấp Nhập Hà Cảnh trung cấp đỉnh phong
Chương trướcBằng tài nghề bốc phét mười điểm văn của những thiên tài võ mồm có đất thể hiện. Câu chuyện ngày hôm đó được nâng lên tầm cao mới. Vừa kể, vừa múa may quay cuồng với cảm xúc nghiêm trọng khủng bố dâng trào đã làm bao người nghe chết lặng. Lâm Vũ trẻ tuổi chưa đủ 17 đã là một thiên tài đạt cảnh giới Nhập Hà Cảnh đỉnh phong. Một thân đấu chiến hai người trong hạng năm thiên tài tuyệt thế của tộc mà vẫn hành cho ra bã. Đâu chỉ có vậy còn đứng vững trước cơn thịnh nộ của Hồ đại trưởng lão. Tin tức từng này thôi đã đủ làm cho mấy người đang nuối tiếc khi không tận mắt đi xem lẫn kể phải toái hết mồ hôi.
Thứ tiếp theo mới làm cho Lâm gia suýt nổ tung trở đất, đêm hôm sau trận đánh của Lâm Vũ. Toàn bộ cao tầng của Lâm gia đã phải họp khẩn cấp đêm. Theo đó thân phận của Lâm Vũ cũng được công bố thật sự. Ai nghe đều phải quỵ xuống sốc tới mức muốn đào cả mộ lên mà tự sát. Lâm Vũ chính là con trai ruột của người huyền thoại nhất lịch sử Chân Nam Đế Quốc. Phụ thân hắn chính là huyền thoại sử sách ghi nhớ lại, một thân một ngựa xông pha đánh phá vạn quân địch. Ngài chính là tân tộc trưởng nhiệm kì trước của Lâm gia - Lâm Thiên Bá. Người đời năm xưa nghe thấy chuyện đó chỉ cho rằng là câu chuyện bịa đặt, vô căn cứ.
Nhưng khi nghe sự thật từ chính cao tầng của một đại gia tộc, quả bom tấn như muốn lật cả trời kia mà truyền đến khắp cả thành Dương Nam sẽ tạo nên cơn khủng hoảng kinh thiên động địa thế nào? Sợ rằng yên bình của đế quốc phải nổi dậy bước vào kỉ nguyên mới. Đến cả các vị trưởng lão chưa hoàn hồn xong phải ngay lập tức đưa lệnh cấm để tránh rắc rối tìm đến tận cửa, bất kì ai biết đến lai lịch của Lâm gia được nhắc lại trước mặt người khác.
Tại nhà Lâm Vũ nơi thấp kém nhất ngoại phủ.
"Không biết bao lâu rồi, luyện chế pháp ấn cuối cùng cũng thành công" Lâm Vũ ở bên trong một không gian ý thức một mảnh hắc ám, thần trí hắn hỗn loạn chậm rãi phiêu đãng. Tại đây thì hoàn cảnh bên trong cũng tối đen, tựa hồ cũng không có khái niệm về thời gian, thần trí phiêu phiêu đãng đãng giống như một lũ cô hồn không có nhà để về. Trông mà thật là thê lương.
Suốt năm ngày qua Lâm Vũ luyện chế một đạo pháp ấn chú lơ lửng trên tay mà phiền lòng, nhìn mảnh hắc đang lượn lờ. Điều đó làm Lâm Vũ có phần đau đầu, trong thế giới linh hồn của hắn tự dưng hình thành ra hai dòng kí ức kì lạ từ sau dung hợp hai mảnh kí ức. Dẫu biết trọng sinh sẽ phát sinh ra một số biến cố ngay cả hắn tự tin là cường giả đời trước khó giải thích và xử lý. Hầu hết Lâm Vũ đã khôi phục trí nhớ, còn một số ít hắn cố gắng tìm cách mở ra nhưng đều thất bại.
Ngược lại làm nó càng trở nên bạo động hơn ít nhiều ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, về lâu dài có thể là một mối phiền phức tiềm tàng. Nếu đã cố gắng không mở được thì hắn quyết tạm thời phong ấn thời gian dài. Chờ sau nâng cao thực lực linh hồn lúc đó hắn sẽ xử lý sau.
Lâm Vũ nhẹ nhàng đảo tay vẽ ra pháp ấn tạo thành hình dạng như một cái xích sắt cháy rực quấn quanh mảnh hắc ám đen đó. Mảnh hắc ám đen không chút phản kháng mặc kệ bị xích sắt cháy rực chế ngự. Hạ xuống bước cuối cùng Lâm Vũ khắc lên trung tâm xích sắt một ấn chú chính thức niệm phong lại.
Thấy quá trình niêm phong diễn ra thuận lợi, Lâm Vũ nhất thời buông bỏ gánh nặng trong lòng. Hắn chợt nhận ra bây giờ bản thân làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy không khỏi tự lắc đầu cười mình:
- Nhớ năm hồi xưa còn nhỏ bị suốt ngày bị người ta truy sát coi bộ hình thành bản tính rồi a. Để ta kiểm tra cơ thể một vòng xem có thể tiến cấp được không.
Hắn biết bây giờ không phải lúc để ôn lại kỉ niệm cũ, tương lai hắn còn rất nhiều điều cần làm. Sau trận chiến ba chọi một liên hồi đó thể trạng hắn đã suy yếu nặng, dù thế hắn vẫn cảm nhận được có nguồn năng lượng từ bên ngoài tác động. Khởi động tâm thần bay nhanh xuyên qua quá mấy chỗ kinh mạch, sau đó nhanh chóng đi tới vị trí của khí toàn chỗ tiểu phúc, tâm thần lược đảo qua, Lâm Vũ hít thật sâu một ngụm không khí trong tưởng tượng.
Lần trước là do hắn mới luyện xong công pháp Nạp Hà Công nhất thời làm tu vi của hắn chưa được ổn định. Lúc ở hạ cấp lúc thì ở trung cấp, cơ bản chưa vững chắc. Lần này trong thời gian bất tỉnh cơ thể hắn tự động hấp thụ hà khí từ thiên địa, mập mờ dấu hiệu đột phá. Lâm Vũ không quá bất ngờ trước trường hợp vô lý trên. Nếu công pháp Nạp Hà Cảnh chỉ có tác dụng ngưng kết đơn hà, ổn định căn cơ thì nói chưa đủ xứng tầm thuộc hàng gần tam nguyệt tinh trong nhóm công pháp bổ trợ tu luyện .
Tác dụng thứ hai của Nạp Hà Công chính là tự động hấp thụ hà khí. Tuy vậy cũng chỉ phù hợp với hắn ở thực lực tầm thấp thấp, nếu không mấy kẻ đứng đầu tông môn siêu cấp hoặc lớn mạnh đã săn lùng như lùa gà.
Đơn hà không ngừng rung động, từng dòng năng lượng tinh thuần cũng cấp tốc dao động, tạo thành một khí thế vô cùng mạnh mẽ tiến nhập cơ thể Lâm Vũ. Xem bộ dáng rõ ràng là có dấu hiệu thăng cấp! Nếu kẻ khác mà ở đây chứng kiến hành động muốn thăng cấp của Lâm Vũ sẽ chỉ cho rằng là ngu xuẩn. Muốn thăng cấp thành công cần vô cùng yếu tố, ngoài điều kiện cần có nơi tu luyện, tinh thần thật tốt. Ngoài ra còn có bổ trợ đan dược, công pháp hộ trợ cùng vô số điều kiện khác. Nói chi một tên còn đang bị thương mà nằm im trên giường muốn thăng cấp. Không sợ phản hệ mà chết sao.
Lâm Vũ cũng hiểu suy nghĩ này, nhưng nếu thất bại hắn đã không mất công tu luyện hơn 2000 năm khắp nhân gian. Đột nhiên xuất hiện hấp lực mạnh mẽ như vậy, trực tiếp làm cho thiên địa Hà Khí xung quanh người Lâm Vũ cấp tốc ngưng tụ. Ngay sau đó, Hà khí hùng hồn kia dĩ nhiên là tạo thành xoáy nước Hà Khí mà mắt thường có thể thấy được, xoáy nước này quấn quanh thân thể Lâm Vũ, cuối cùng liên tục không ngừng quán chú và đả thông kinh mạch toàn thân của hắn.
Một tiếng ong vang lên, Lâm Vũ tỉnh mắt dậy sau lâu ngày nằm trên giường dễ thương. Mặt nhăn biểu hiện của chán đời, chẹp chẹp miệng nhìn thẳng lên trần nhà. Cuối cùng thực lực hiện tại của hắn đã đứng vững ở Nhập hà Cảnh trung cấp đỉnh phong. Thực lực này cũng đủ lọt vào hạng hạt giống thiên tài của bất kì thế lực trong đế quốc.
Nhưng nhìn mặt Lâm Vũ có vẻ không vui lắm, ngược lại hắn kinh ngạc tới mức không thể tin nổi, nói lẩm bẩm nghe mà nản:
- Ủa, rốt cuộc thế là thăng cấp hả. Gì mà đơn giản vậy.
Lâm Vũ giờ vẫn chưa tin mình lại thăng cấp nhanh như vậy, hắn vừa mới động lưu chuyển các dòng hà khí ngưng tụ một chỗ áp súc lên ba kỳ kinh và hành kinh số sáu, bảy, tám. Mới khởi động chưa được năm giây đã thăng cấp thành công. Thật là làm hắn chưa tưởng cấp bậc này dễ dàng tu luyện như đan rổ, không nghĩ bản thân kiếp này hắn mà lại làm phế vật lưu suốt mười bảy năm, trong khi chưa nghĩ ở cảnh giới dễ dàng lên cấp mức chán đời.
Nếu lúc này các thiên tài trong thành Dương Nam mà biết suy nghĩ này của Lâm Vũ lần nữa chắc tự sát mất. Nhưng Lâm Vũ cảm thấy cấp bậc dễ tu thế này, hắn mới khởi động chốc lát chả hiểu sao đã thăng cấp, thế mà mấy người kia nhốn nhào lên gọi là thiên tài các kiểu. Đủ hiểu mức độ lạc hậu và non nơi hắn đang sống.
Dù gì đi nữa hắn cũng đứng vững ở Nhập Hà Cảnh cao cấp, tuy cơ thể có chút đau nhức nhưng căn cơ đã vững chắc. Từ nay về sau hắn đã có thể tu luyện bình thường. Đương nhiên, hắn sẽ tìm mọi cách để tăng thực lực nhanh nhất có thể:
- Vì nàng ta có thể hi sinh cả tính mạng. Ta tin rằng bản thân tu luyện suốt mấy nghìn năm trên đại lục, dù có hi sinh trăm năm, nghìn năm , vạn năm. Dù có biến thành lão gia thì ta vẫn sẽ sống để cứu nàng. Đến lúc chúng ta chúng ta sẽ về nơi thiên nhiên hoang dã để trồng rau, nuôi cá được không? Diễm Nhi hãy chờ ta.
Ngồi dậy, cầm miếng ngọc bội dưới phía dưới gối, bàn tay hắn siết chặt thủ thì mà không khỏi man mát buồn. Hắn tự trách giá như có thể nói điều nay sớm hơn. Tạm gác nỗi buồn hắn vẫn phải vực dậy để thực hiện ước hẹn, cất miếng ngọc bội đi. Sau đó nhìn trên bàn cách đó vài bước trên đặt bộ quần áo khá mới. Hắn tinh ý nhìn qua đã biết đây là bộ quần áo mới do Yên Nương đích thân may cho. Tới đây Lâm Vũ mới chú ý không khí quanh nhà khác hẳn. Ngôi nhà trước do ảnh hưởng từ xung chấn đã đổ hơn phân nửa. Giờ lại được xây lại đẹp hơn trước, hơn nữa quanh đây có vài khí tức lạ thường.
- Ai? mau ra đây
Không chậm trễ Lâm Vũ mặc ngay bộ y phục để trên đời, nói vọng lớn ra ngoài cánh cửa. Trên tay lưu chuyển bao phủ một cỗ hào quang, đảo mắt liên tục. Biết đã bị phát hiện, từ sau cánh cửa xuất hiện hai nam tử đứng trước mặt Lâm Vũ, liền quỳ rạp xuống hô to:
- Bái kiến thiếu tộc trưởng.
Lâm Vũ đang định động thủ thấy một tràng hành động như vậy khó hiểu. Còn hai nam tử kia cúi đầu trong lòng đầy thán phục:" Không ngờ, thiếu tộc trưởng lại có mẫn cảm cao như vậy. Không hổ thông tin còn thể đứng vững trước đòn đánh của đại trưởng lão là thật. Đúng là anh tài".
- Thiếu tộc trưởng? các ngươi là ai.
Nghe câu hỏi khá bất ngờ của Lâm Vũ, hai tên nam tử không lấy gì làm lạ, đích thân trang trọng nói với Lâm Vũ với ngữ điệu đầy cung kính:
- Thưa thiếu tộc trưởng, bọn thuộc hạ phụ mệnh của Lâm Giang trưởng lão để bảo đảm an toàn cho thiếu tộc trưởng. Trong thời gian người dưỡng thương tránh kẻ khác làm phiền.