Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê - Chương 107: Thả chàng ra, ta sẽ gả cho ngươi

Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 107: Thả chàng ra, ta sẽ gả cho ngươi

Bùi Dực ôm Thẩm Diên, trong lòng cảm thấy chua xót. Mấy ngày nay, hắn dịu dàng đối xử với nàng như vậy, không khác gì một “mình” khác cho lắm nhưng cũng không thể khiến nàng lưu luyến chút nào hay sao?

Nàng vẫn chỉ thích một mình khác thôi sao?

Hắn chua xót nói: “Diên Diên, ta và hắn là một thể, thấy ta như thấy hắn. Hắn có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng. Hắn tốt với nàng, ta cũng sẽ đối tốt với nàng.”

Thẩm Diên lắc đầu: “Sao có thể giống nhau? Cảm giác vẫn là không giống nhau.”

Tuy rằng trước đó vài ngày, Bùi Dực đã cư xử gần như là giống y như đúc, ngay cả nàng cũng không phát hiện ra sơ hở.

Nhưng ngụy trang chung quy vẫn là ngụy trang, say mê hấp dẫn vẫn kém hơn nguyên chủ một chút.

Nàng đã lâu chưa gặp qua Bùi Dực dịu dàng khiến người ta nhịn không được mà luân hãm kia, có hơi nhớ.

“Ngươi để hắn ra gặp ta đi.” Thẩm Diên cắn môi đỏ, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu hắn đồng ý ta gả cho ngươi, ta đây sẽ gả cho ngươi.”

Bùi Dực nhíu này, hơi không vui cho lắm.

Tại sao hắn cưới nàng mà còn phải nhận được sự đồng ý của tình địch chứ?

Thật là hoang đường!

Hơn nữa, cái tên tình địch kia vẫn là chính hắn, thế lại càng hoang đường hơn.

Bùi Dực đè nén nỗi không vui trong lòng, vẻ mặt ôn hoà nói: “Diên Diên, ta cầu thú nàng làm vợ, là chuyện giữa hai người chúng ta, chớ có xen lẫn người không liên quan tiến vào. Nàng gật đầu là được rồi, phu quân sẽ vẻ vang cưới nàng vào cửa.”

Người không liên quan?

Người đàn ông này hạ thấp đi giá trị của bản thân, vậy thật đúng là không lưu tình.

Nhưng nàng ngược lại hơi nhớ “người không liên quan” kia.

Thẩm Diên phản bác: “Không phải ngươi nói hai ngươi là một thể sao? Như vậy đi, ngươi để chàng ra bái đường thành thân với ta, ta gả cho chàng, cũng là gả cho ngươi. Kết quả đều giống nhau, ngươi cũng không cần so đo.”

“Diên Diên, này...” Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực trầm xuống, lập tức có cảm giác bê đá đập chân mình.



Cuối cùng, Bùi Dực vẫn thỏa hiệp.

Hắn đáp ứng Thẩm Diên để một bản thân khác ra nửa ngày.

Bùi Dực ngày thường có thể cảm giác được trong thân thể có một bản thân khác đang tồn tại. Nhưng hắn dùng ý chí kiên cường của bản thân áp chế y, cho nên y không thể thoát ra được.

Nếu muốn cho một Bùi Dực khác ra ngoài thì cần phải khiến tinh thần của bản thân trở nên yếu ớt.

Sáng sớm hôm sau, dùng qua đồ ăn sáng, Thẩm Diên thúc giục Bùi Dực, hỏi hắn Bùi Dực khác khi nào có thể ra.

Bùi Dực nghĩ bản thân cũng sắp 31, còn chưa cưới vợ, cũng không cố chấp nữa.

Thôi thôi, hắn bất đắc dĩ thở dài, nằm ở trên giường từ từ lâm vào giấc ngủ say để Thẩm Diên sau một nén nhang lại đến đánh thức hắn.

Sau một nén nhang, Thẩm Diên lay người Bùi Dực, nhẹ giọng kêu: “Phu quân, phu quân, chàng mau tỉnh lại.”

Người đàn ông nghe thấy động tĩnh thì từ từ mở mắt, ánh mắt hơi mờ mịt.

Vừa thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn của Thẩm Diên thì sắc mặt của hắn lại trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt lưu luyến, tràn đầy cưng chiều.

Hắn ôm Thẩm Diên vào trong lòng, dịu dàng hôn lên khóe môi của nàng: “Diên Diên, phu quân ở đây.”

“Phu quân, Diên Diên rất nhớ chàng.” Thẩm Diên ngẩng đầu lên, nhiệt tình hôn trả hắn.

Bùi Dực ngậm cánh môi mềm mại hôn một hồi mới lưu luyến buông nàng ra.

“Phu quân, chàng còn chưa gặp qua con trai chúng ta nữa đó, tới đây, thiếp dẫn chàng đi xem Nhiên Nhi.” Thẩm Diên bật dậy từ trong lòng hắn, nắm tay hắn đi đến trước giường nhỏ.

Bùi Nhiên ngồi ở trên giường nhỏ chơi hổ bông và con thỏ.

Bùi Nhiên trông giống hệt kiếp trước, mặt mày cực kỳ tương tự Bùi Dực.

Bùi Dực vừa thấy thằng bé thì sắc mặt hòa ái, khóe môi khẽ nhếch để lộ ra niềm vui được làm cha.

Hắn vươn hai tay bế Bùi Nhiên lên, hôn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nó, vui vẻ nói: “Nhiên Nhi, cha là cha con, còn nhớ rõ cha không?”

Bùi Nhiên còn chưa nói nhưng có thể nhận ra người.

Nó mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Bùi Dực một cái.

Người này là cha, nó biết. Mỗi ngày nó đều sẽ thấy hắn, cũng không lạ mặt chút nào.

Nó bĩu môi, hôn một cái trên má Bùi Dực cọ đầy nước miếng lên trên mặt, sau đó nhếch miệng cười, ê ê a a kêu hai tiếng.

Bùi Dực bị nó chọc cho vui lên, hơi buồn cười.

“Phu quân, hôm nay là tiệc Nhiên Nhi trăm ngày. Người nọ cầu thân với thiếp, muốn cưới thiếp làm vợ cả, cho Nhiên Nhi nhập gia phảlàm con trai trưởng.” Thẩm Diên siết chặt khăn tay, ngước mắt, thật cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn: “Thiếp đáp ứng hắn và hứa rằnghắn thả chàng ra, thiếp sẽ gả cho hắn.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận