Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê - Chương 121: Nàng đánh ta đi

Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 121: Nàng đánh ta đi

Thẩm Diên nghe xong trong lòng phẫn uất, bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền, không ngừng đánh vào ngực hắn. Nàng cắn môi khóc ròng: “Nếu mỗi lần quan hệ chàng đều như vậy, hôn này cũng không cần kết. Ức hiếp người giống chàng như vậy, chưa tới nửa năm, phải táng gia bại sản, bao nhiêu tiền cũng không đủ cho chàng thua lỗ.”

Bùi Dực gục đầu xuống, ngồi quỳ ở mép giường, dáng vẻ hối hận khi làm sai chuyện, “Diên Diên, xin lỗi nàng, vừa rồi ta hồ đồ, uống đến thần trí không rõ, nhất thời đã quên nặng nhẹ. Nàng đánh ta đi, đánh tới hết giận mới thôi.”

Tối nay rượu hơi say lòng người, đầu óc hắn hỗn loạn và chệnh choạng, bị dục vọng khống chế thân thể, không cẩn thận đã thả ra dã thú trong lòng kia.

Sau năm 30 tuổi mới nếm thử chuyện tình dục, sau khi hưởng qua mùi vị của Thẩm Diên, hắn mới biết mùi vị, muốn ngừng mà không được.

Một khi đụng tới thân thể của nàng thì cực kỳ phấn khởi giống như trúng xuân dược. Con rồng dưới đũng quần không cần khiêu khích sẽ cứng rắn như sắt, phản ứng kịch liệt.

Hắn bị dục vọng làm cho đầu óc choáng váng, vì sung sướng, chỉ lo đấu đá lung tung, đã quên cơ thể nhỏ bé này của Thẩm Diên căn bản không thể thừa nhận vật nam tính dữ tợn thô to của hắn.

Thẩm Diên trừng mắt nhìn Bùi Dực một cái, xoa xoa mu bàn tay hơi đỏ lên của mình, oán hận nói: “Ai thèm đánh chàng, đánh làm đau tay của ta đó.”

Nàng vừa rồi thật sự tức giận, khi đánh sức lực cũng không nhỏ nhưng thân thể hắn cường tráng, ngực có cơ bắp rắn chắc, chút sức lực của nàng đánh vào như là cào ngứa. Hắn không cảm thấy đau mà mu bàn tay mềm mại của nàng lại hơi sưng lên.

Bùi Dực sờ mu bàn tay sưng đỏ của nàng thì hơi đau lòng: “Diên Diên, nàng từ từ, phu quân đi lấy thuốc thoa cho nàng.”

Bùi Dực phủ thêm áo, vội vàng đi tìm thuốc.

Chỉ lát sau, hắn đã trở lại, không chỉ có cầm thuốc thoa tay mà còn cầm thuốc thoa nơi riêng tư.

Bùi Dực nâng bàn tay trắng như ngọc của Thẩm Diên, đổ chút rượu thuốc tiêu sưng lên trên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài vòng cho nàng. Khi xoa đến nóng lên mới dừng lại.

Hắn quét mắt nhìn nơi hơi căng ra giữa hai chân nàng, trong lòng đột nhiên hối hận cực kỳ. Hai cánh hoa môi sưng đỏ, cửa động còn chảy tinh dịch tí tách, dư lại một cái lỗ nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

Bùi Dực đến gần Thẩm Diên, vươn hai tay về phía nàng. Thẩm Diên trừng mắt nhìn hắn một cái, một cái tát vỗ rớt bàn tay hắn, phồng miệng lên: “Tránh ra.”

“Diên Diên, ta không muốn làm gì đó với nàng, chỉ muốn ôm nàng đi tắm.” Bùi Dực ôm chặt Thẩm Diên, cũng không màng nàng giãy giụa, nhắm thẳng sau bình phong đi đến, “Rửa sạch sẽ, ta thoa chút thuốc ở nơi đó cho nàng sẽ không đau.”

Nơi riêng tư hỗn độn, vừa ướt vừa dính, Thẩm Diên rất không thoải mái. Nghe hắn nói như vậy, nàng đột nhiên dừng giãy giụa.

Bùi Dực pha nước ấm giúp Thẩm Diên rửa sạch sẽ phía dưới lầy lội, lại lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa ở hoa huy*t nàng.

Thuốc mỡ này là thái y kê cho phi tần trong dùng, có có tác dụng chữa bệnh và giảm đau. Phía trước Thẩm Diên bị làm bị thương qua một lần, Bùi Dực đã chuẩn bị một ít.

Sau khi thoa thuốc xong, Bùi Dực muốn ôm Thẩm Diên cùng nhau ngủ nhưng Thẩm Diên tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, chỉ vào giường gỗ cách đó không xa, rất ghét bỏ nói: “Đêm nay bản thân chàng đi nơi đó ngủ, không được lên giường. Lúc chàng ôm ta, dựa gần bụng dưới của chàng, ta cảm thấy phía dưới vô cùng đau đớn.”

Bùi Dực nhíu mày: “Diên Diên, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, không ngủ cùng sao mà được đây?”

Thẩm Diên dùng sức đẩy ngực hắn, đuổi hắn xuống dưới giường: “Chàng đều đã động phòng, còn không thỏa mãn sao? Ta đau muốn chết, ai muốn ngủ chung giường với chàng, mau đi xuống.”

“Diên Diên…” Bùi Dực thấp giọng gọi tên Thẩm Diên, kéo âm cuối thật dài uyển chuyển. Hắn mím môi mỏng, bày ra dáng vẻ cực kỳ tủi thân.

“Câm miệng, không được kêu, ta muốn nghỉ ngơi.” Thẩm Diên xách cái gối đầu, nhắm thẳng người Bùi Dực ném tới.

Sau khi ném xong, nàng nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía hắn, không nhìn dáng vẻ đáng thương kia của hắn, để tránh bản thân lại mềm lòng.

Cái lão già này thật đúng là không biết xấu hổ, qua tuổi 30 còn giả bộ đáng thương với nàng, thật sự cho rằng mỗi lần nàng đều dính chiêu này sao?

Bên ngoài tối đen như mực và yên tĩnh, ngọn đèn dầu lay động.

Xác thật đã khuya, Bùi Dực cũng không đành lòng quấy rầy Thẩm Diên. Hắn dém chăn cho Thẩm Diên xong thì sờ mái tóc đen của nàng, nhẹ nhàng nói: “Vậy Diên Diên sớm ngủ một chút, phu quân ở trên giường, có việc có thể gọi phu quân.”

Thẩm Diên không lên tiếng, lấy im lặng ứng đối.

Bùi Dực lưu luyến nhìn nàng một cái rồi xoay người đi đến giường gỗ nằm xuống.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận