Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê - Chương 63: Đền mạng

Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

Chương 63: Đền mạng

Editor: Mứt Chanh

Sau khi Thẩm Diên mang thai thì thích ngủ hơn, đầu óc hơi mơ màng, nàng tưởng đó là ảo giác của bản thân nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Rất nhanh, đó là hai ngày sau.

Đêm trước thành thân Thẩm Diên được đưa đến nhà một người dì bà con xa, coi như nhà mẹ đẻ để nàng xuất giá.

Tô Hành Chỉ cưỡi một con tuấn mã cao lớn, dẫn theo đội ngũ đón dâu đi đón dâu.

Phô trương rất long trọng, đội ngũ đón dâu rất dài, Tô Hành Chỉ đưa sính lễ rất hậu hĩnh khiến những người đi đường dừng chân sôi nổi tán thưởng không thôi.

Khi Thẩm Diên mặc áo cưới, đội khăn voan từ trong nhà của dì lên kiệu hoa thì khuôn mặt tuấn tú của Tô Hành Chỉ nở một nụ cười.

Tuy rằng đây là lần thứ hai huynh ấy cưới vợ, nhưng nhiệt tình lần này càng tăng hơn năm đó, tâm trạng cũng kích động hơn.

Tiếng pháo trúc lễ nhạc hòa vào nhau, huynh ấy cưỡi tuấn mã đi ở đằng trước, dẫn đầu đội ngũ trở về nhà họ Tô.

Dưới chân tường cách đó không xa, một người đàn ông đìu hiu đứng run tại chỗ, bi thương nhìn cảnh tượng vui mừng náo nhiệt trước mắt.

Kiếp trước, khi Bùi Dực nạp thiếp cũng không tổ chức tiệc cưới. Chờ sau khi Thẩm Diên mất, hắn muốn đền bù cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể truy phong nàng thành vợ cả, cho nàng một danh phận.

Trong lòng hắn rất áy náy, vẫn luôn muốn bổ sung cho nàng một hôn lễ long trọng.

Kiếp này, cuối cùng nàng cũng có được một hôn lễ long trọng nhưng người đàn ông kia lại không phải là hắn.

Hắn đã nghĩ tới việc ngăn cản buổi hôn lễ này, cướp Thẩm Diên về rồi cầm tù bên cạnh.

Nhưng trong trường hợp đó, Thẩm Diên nhất định sẽ càng thêm hận hắn.

Hắn đã kiểm tra qua, Tô Hành Chỉ là một người tốt, tuy rằng là người goá vợ, có một đứa con gái nhưng nếu huynh ấy thiệt tình thích Thẩm Diên thì ở bên nàng đi.

Được thôi, khuyết điểm này có thể bỏ qua.

Đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về trước còn Bùi Dực lặng lẽ theo ở phía sau.

Hắn không có cơ hội cưới Thẩm Diên, không nhìn thấy dáng vẻ nàng mặc áo cưới đỏ vì vậy hắn muốn đi theo thập lí hồng trang này xong, cũng xem như trong lòng đã cưới nàng rồi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện ấp ủ trong lòng bấy lâu.

Nam Dương nằm ở biên giới, vị trí xa xôi, quý tộc hoặc tội thần phạm tội sẽ bị lưu đày đến nơi đây.

Có một võ tướng tính cách lỗ mãng, nói chuyện không suy tính, vô tình va chạm Thánh Thượng nên bị sung quân đến Nam Dương lao động, khai khẩn hoang dã.

Võ tướng kia tới nơi hoang dã này đã hơn một tháng, mỗi ngày đều lao động. Hắn ta vốn là người tùy tiện, không phục bị người dạy dỗ, bị trói buộc lâu rồi nên dã tính lại nổi lên.

Lợi dụng quan sai giám thị không chú ý, hắn ta thuận lợi lên ngựa, lướt qua hàng rào rồi đột nhiên chạy ra bên ngoài.

Sau khi nhóm quan sai phát hiện thì vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo hắn ta.

Võ tướng một đường phi nhanh ngựa từ chỗ núi hoang rồi nhắm thẳng chợ

Hắn ta chạy đi, quan sai phía sau đuổi theo càng gần, hắn ta càng cưỡi nhanh hơn.

Khi tiến vào ngã tư chợ, một đội ngũ mặc quần áo đỏ đột nhiên xuất hiện phía trước.

Bốn người nâng kiệu hoa vừa lúc đi đến trước mặt võ tướng. Vừa rồi võ tướng cưỡi quá nhanh, nhất thời không dừng ngựa được cho nên con tuấn mã kia giơ móng trước lên đột nhiên xông về trước.

"A..." Thẩm Diên cảm thấy cỗ kiệu xóc nảy một trận, tiếp theo cả người lại ngã văng ra bên ngoài.

Lúc thấy chân con tuấn mã kia muốn đạp lên trên bụng nàng, người đàn ông cách đó không xa vội vàng chạy như bay qua bảo vệ nàng dưới người.

"Hừ..." Con tuấn mã nặng mấy trăm cân giẫm đạp lên phần lưng của Bùi Dực, mày kiếm hắn nhíu chặt, đau đến mức kêu lên một tiếng.

Lần trước vì bảo vệ Hoàng Thượng, Bùi Dực bị thích khách đâm ba kiếm, miệng vết thương kia vừa rồi bị tuấn mã giẫm một chân nên bây giờ lại nứt ra rồi.

Hôm nay hắn mặc bạch y, phần trước ngực đã bị máu nhuộm đỏ trong một lát.

Thẩm Diên hoảng sợ cởi bỏ khăn trùm đầu, Bùi Dực nhìn gương mặt nhỏ hoảng sợ của nàng thì nhỏ giọng hỏi: "Nàng có khỏe không? Có té bị thương hay không?... Ách..."

Hắn vừa mới nói hai câu đã phun ra một búng máu.

"Đừng... Đừng nói chuyện." Thẩm Diên sợ tới mức sắp khóc, bởi vì nàng lại nhìn thấy một nửa hồn phách trong suốt của Bùi Dực có một nửa lơ lửng bên ngoài, một nửa còn lại vẫn ở trong cơ thể hắn.

Nàng không biết vì sao bản thân có thể nhìn thấy hồn phách của hắn, loại chuyện này quá mức ly kỳ cổ quái, thậm chí bao gồm hai người bọn họ sống lại một đời cũng quá quái dị.

Nàng không thể không nghĩ tới lời hòa thượng lẩm bẩm kia khi bước ngang qua nàng vào hai ngày trước.

Trong số mệnh của nàng chắc chắn có một kiếp, có người phải đền mạng vì nàng sao?

Là Bùi Dực ư? Hắn phải chết ư?

Thẩm Diên thấy miệng vết thương trước ngực Bùi Dực máu càng chảy càng nhiều, bạch y đều sắp biến thành hồng y, mà sắc mặt của hắn cũng càng thêm tái nhợt thế nên nàng lập tức hơi luống cuống.

Vừa lúc này, Tô Hành Chỉ vội vàng tới rồi xem xét tình huống, "Em họ, muội có khỏe không? Bị thương ở đâu?"

Thẩm Diên lắc đầu, nàng chỉ vào Bùi Dực, khóc thút thít: "Anh họ, muội không sao, mau, mau dẫn hắn đi xem đại phu, hắn chảy thật nhiều máu."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận