Trọng Sinh Chi Đại Giới - Chương 19: Trận đấu

Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 19: Trận đấu

Hôm nay mặt trời dịu nhẹ, gió nhẹ chừng cấp hai cấp ba. Mặc áo ngắn tay quần ngắn không vận động chỉ đứng cũng thấy lạnh, cánh tay nổi da gà. Lâm Cường xoa xoa tay phàn nàn:“Xếp hàng cả buổi, sao còn chưa cho người ta vào trường.”

Tô Nham cầm lá cờ 10/2 đứng trước đội ngũ, hơi cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt, không nói chuyện. Trong Radio phát ra âm nhạc lúc luyện tập vào trường, cả sân trường ầm ầm .

Thầy Mã từ xa chạy tới hướng bọn họ, vội vã nói:“Mọi người đứng nghiêm. Lập tức sẽ nhập trận, đều chỉnh tề cho thầy! Nghi thức nhập trường sẽ có chụp ảnh, còn có rất nhiều người xem ngoài trường, đừng làm mất mặt trường học chúng ta. Nghe thấy không hả?”

“Nghe thấy ạ!”

“Tô Nham em dẫn đội nhất thiết không được hoảng hốt.”

“Vâng.”

Âm nhạc trong radio lặp lại vô số lần rốt cục dừng lại, sân trường ầm ĩ lập tức im lặng. Tiếng của hiệu trưởng từ radio truyền đến:“Các học sinh yên lặng, bây giờ là đúng một giờ chiều, đại hội thể dục thể thao chạy cự li dài mùa xuân sắp bắt đầu……” sau diễn thuyết dài dòng lệ thường, hiệu trưởng rốt cục tuyên bố:“Bắt đầu vào trường!”

Âm nhạc Radio biến đổi, kích tình phi dương mà có tiết tấu _ là âm nhạc vào trường bình thường trước khi kéo quốc kỳ.

Vào trường đầu tiên chính là lớp 10/1, tiếp theo là 10/2 do Tô Nham dẫn đầu, mang theo đội ngũ đi đến vị trí chỉ định rồi đứng lại. Lưng Tô Nham thẳng tắp, cầm lá cờ một mình đi nghiêm rời đi, cắm lá cờ vào cột cờ cách đó hơn vài mét.

Lá cờ từng lớp khác nhau về màu sắc, đến khối 12 toàn bộ vào trường xong, từng lớp trưởng đều cắm vào một lá cờ. Cuối cùng chính là cờ màu bay múa, vờn quanh toàn bộ thao trường.

Vào trường vô cùng đơn giản, chú trọng chính là độ phối hợp chỉnh tề ăn ý. Tổng thể mà nói hoàn thành vô cùng tốt.

Thao trường chứa đầy học sinh toàn trường, bao quanh bọn họ chính là đường chạy.

Điểm xuất phát năm nghìn mét chạy cự li dài là đường chạy thao trường, xuất phát chạy sau trường có lộ trình chừng hai trăm mét, sau đó trực tiếp chạy ra sân trường. Dọc theo lộ tuyến trường chỉ định chạy trên đường cái, đích đến cuối cùng là đường về sau thao trường.

Chạy cự li dài mùa xuân so ra kém đại hội thể dục thể thao mùa thu, hạng mục chỉ có một, thời gian cần cũng rất ngắn. Bởi vì chỉ là một cuộc chạy cự ly dài năm nghìn mét, hơn nữa đề xướng toàn bộ thành viên tham gia cho nên một khi chạy ra, trên đường chạy đều là người, hoàn toàn kém nghiêm khắc so với đại hội thể dục thể thao mùa thu.

Chạy trước nhất vẫn là 10/1, màu áo từng lớp khác nhau, điểm xuất phát cũng bất đồng, để tách rời khỏi nhau.

Dọc theo đường chạy đều có giáo viên đứng chờ. Sau khi mọi người xuất phát, đến điểm cuối ngoài trường tìm được một dấu mộc mới có thể chạy về. Không có dấu mộc thì không tính thành tích.

Tô Nham vừa nghe tiếng súng thì chạy, sau lưng không ngừng có người vượt qua y, Tô Nham vẫn giữ vững tốc độ. Mục đích y tham gia chạy cự li dài là đánh bại học sinh thể dục khối 11. Nhưng hiện tại mới năm nghìn mét đầu, đối thủ của y tất cả đều là lớp 10, chỉ có điều nếu y muốn đấu với khối 11, nhất định phải lấy được vị trí trước 20 của khối 10.

Dọc theo đường có giáo viên thể dục cỡi xe đạp phụ trách ghi chép, còn có nhân viên hậu cần, nhân viên y tế.

Năm nghìn mét mà thôi, chạy xong toàn bộ thì hơn hai mươi phút. Nam sinh bình thường khoảng 20′, chuyên nghiệp mười lăm phút đến mười tám phút, nữ sinh đại khái phải 27-28 phút. Đương nhiên còn có người căn bản chạy không hết, nửa đường dừng lại, hoặc dứt khoát bỏ chạy.

Tô Nham một đường ổn ổn định định chạy đến điểm cuối ngoài trường, giáo viên ấn vào lòng bàn tay y dấu mộc màu đỏ. Tô Nham nắm chặt bàn tay, xoay người chạy về.

Phía trước y, một đoàn nam sinh đang ra sức phóng tới sân trường.

Tô Nham hít sâu, gió xuân đột nhiên hất tung tóc y, quần áo thể thao rộng thùng thình phồng lên lay động, phát ra tiếng xé gió vù vù, đôi chân thon dài mạnh mẽ chạy băng băng, như con tuấn mã trên thảo nguyên bao la.

Vượt qua một người, mười người, hai mươi…… thân ảnh Tô Nham rất mạnh nhanh chạy vào top dẫn đầu. Trong tầm mắt sắc bén có vài bóng lưng quen thuộc, có Lương Khuê, có uỷ viên thể dục, dẫn đầu vẫn là những học sinh đặc biệt của khối mười khoa thể dục, mạnh mẽ như lang như hổ.

Y nhìn thấy bất kể là Lương Khuê hay uỷ viên thể dục, tấm lưng dày rộng của hai người đều bị mồ hôi thấm ướt, bước chạy đã chậm chạp nặng nề.

Lương Khuê mím môi khống chế hô hấp của mình, tận lực làm mình tâm bình khí hòa, bước chân vững vàng. Mồ hôi dọc theo trán rơi vào khóe miệng, vị mằn mặn. Năm nghìn mét mà thôi, cũng không phải quá dài. Lương Khuê gần đây rất tự tin đối với thể lực của mình, nhưng hiện tại hắn không thể không thừa nhận, sau khi rời đi thành phố A thần kinh vận động của hắn giảm xuống không bằng thành tích cấp 2. Ngẫm lại cấp 2 ngày trước, có không ít giáo viên muốn đề cử hắn làm học sinh đặc biệt của khối thể dục.

Lương Khuê bình tĩnh di chuyển bước chân về phía trước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người xa lạ phía trước, một lòng chỉ muốn vượt qua người này. Đột nhiên, gió thổi bên tai nghe xao động, mang qua mùi mồ hôi dào dạt thanh xuân, khóe mắt Lương Khuê nhảy dựng. Trong nháy mắt kết luận bóng người gặp thoáng qua chính là Tô Nham.

Tô Nham như mị ảnh vượt qua hắn, Lương Khuê không thể không nhìn chăm chú vào lưng Tô Nham. Hình như đây là lần đầu tiên nhìn Tô Nham trong khoảng cách gần như vậy. Rõ ràng bọn họ là ngồi cùng bàn, nhưng khoảng cách hai bên không phải chỉ là một khe hở mặt bàn, mà là cách một cái hào rộng, quan hệ vẫn không tốt lên nổi, thậm chí cực kỳ lạ lẫm. Lương Khuê tự hỏi kết giao bạn bè không phải chuyện gì khó, nhưng bất kể hắn chủ động lấy lòng thế nào, cũng không cách nào kéo gần quan hệ giữa hai người. Thường xuyên bị Tô Nham lạnh lùng đối đãi, Lương Khuê cũng không phải không có lòng tự trọng, đã bị lạnh nhạt càng không muốn thân cận với Tô Nham.

Các nữ sinh nói Tô Nham rất khốc, quả thực đẹp trai đến ngây người.

Lương Khuê thỉnh thoảng oán thầm _ may mà Tô Nham có gương mặt dễ nhìn thế này. Tô Nham nếu dung mạo giống Trần Yến, hơn nữa loại tính cách này, Tô Nham chính là phiên bản nam của Trần Yến, cái gì khốc ! Rõ ràng chính là âm trầm tự bế.

Tây Thi ôm tâm khiến lòng người say, Động thi ôm tâm làm tan nát cõi lòng[1].

Soái ca không nói lời nào gọi là khốc, sửu nam[2] không nói lời nào gọi là tự bế.

Lương Khuê không biết tại sao Tô Nham có loại tính cách này, nhưng đối với loại người này Lương Khuê khó chịu nhất. Bởi vì người như thế rất khó để nói chuyện, họ như người của thế giới khác vậy.

Có thể ngẫu nhiên nhìn thấy quan hệ của Tô Nham và Lâm Cường không phải chỉ đơn giản là cười cười nói nói, khi đó Tô Nham thoạt nhìn lại đặc biệt bình thường.

Lương Khuê lúc này dán mắt vào bóng lưng Tô Nham chạy, khoảng cách gần như thế, cả mùi cũng có thể ngửi thấy(=.=). Thân ảnh Tô Nham không ngừng lắc lư, hai chân thon dài lên lên xuống xuống, mang theo đất cát bay lên. Tốc độ của Tô Nham rất nhanh, hơn nữa càng lúc càng nhanh, đích đến đã không xa. Tô Nham đang chạy nước rút, lần lượt vượt qua các tuyển thủ, bóng lưng chạy nhanh dần dần lướt xa. Lương Khuê trống ngực hỗn loạn cắn chặt răng ra sức đuổi theo, chạy cự li dài thời điểm cuối cùng là quan trọng nhất, chẳng biết tại sao mục tiêu hắn muốn đến tựa hồ biến thành bóng lưng Tô Nham. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng nọ, không ngừng đuổi theo, không ngừng bức bách chính mình.

Tô Nham thuận lợi về tới đích, thân thể theo quán tính chạy tiếp vài mét mới chậm rãi dừng lại. Chung quanh bừng lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc. Tô Nham ù tai lợi hại rồi mệt mỏi cúi đầu, tay chống đầu gối thở dốc, sức lực còn chưa khôi phục thì thân thể đột nhiên bị hung hăng đụng phải. Thân thể như nhũn ra của Tô Nham ầm ngã xuống đất, người bị xô mạnh nằm trên mặt đất, đau đến nỗi Tô Nham bủn rủn nhắm hai mắt lại.

“Ôi……” Lương Khuê giãy dụa bò lên từ trên lưng Tô Nham, che miệng kêu đau không thôi.

“Hai cậu không sao chứ? Lương Khuê cậu xông lên đột ngột quá, cũng không nhìn người phía trước một chút.” Bạn cùng lớp chạy tới nâng hai người sang một bên nghỉ ngơi.

Lương Khuê nghe vậy gượng cười:“Phanh lại không kịp…… Tô Nham thực xin lỗi, cậu bị thương à?” Hắn áy náy nhìn về phía Tô Nham, may mà Tô Nham từ trên xuống dưới không bị thương, cánh tay chỉ tróc chút da.

Tô Nham sa sầm không nói lời nào, im lặng nghỉ ngơi một hồi mới cầm chai nước khoáng chậm rãi uống.

Lương Khuê bất đắc dĩ bĩu môi, bực bội xoa xoa tóc. Nhớ lại sở dĩ biến thành thế này, là do hắn không hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Nham, kết quả chạy đến đích cũng không biết. Khi Tô Nham đột nhiên dừng lại, hắn lập tức phanh không kịp, hung hăng đụng phải.

“Tô Nham thật lợi hại, không ngờ thành tích cậu đã tốt, thể dục cũng tốt luôn. A2 chúng ta lại có hai người chạy đến top 10, thật sự là đáng mừng!”

Tô Nham chùi chùi mồ hôi trên trán, nhướng mày hỏi:“Tôi là người thứ mấy?”

“Cậu là người thứ năm, Lương Khuê là thứ sáu. Lương Khuê thật nguy hiểm, chạy nước rút trăm mét cuối cùng quá dũng mãnh! Tối thiểu đạt tới trình độ chuyên nghiệp, oa, lúc ấy thiệt nhiều giáo viên học sinh đều hét rầm lêm, các cậu không thấy được biểu lộ lúc đó của Lương Khuê đâu, phải gọi là liều mạng! Ha ha ha, còn có người nói giỡn bảo Lương Khuê như hung thủ đuổi giết Tô Nham, chọc chết tớ luôn.”

Phụt, Lương Khuê một ngụm nước toàn bộ phun ra:“Đây là cách phân tích gì vậy.”

“Nhưng tớ bội phục nhất là Tô Nham, chạy năm nghìn mét mà vẻ mặt cũng không biến chút xíu nào. Chạy nước rút cuối cùng cũng như vậy, người xem gấp thay cậu ấy đó. Vẻ mặt cậu vẫn cứ bình tĩnh, động tác cũng rất mạnh, không cố gắng cũng chạy đến vị trí thứ năm. Hai người các cậu nghỉ ngơi cho tốt, chờ 12 chạy xong, kế tiếp chính là trận đấu của top 20 của mỗi khối đấy.”

Tô Nham ngẩng đầu nhìn quanh đích đường chạy, vô số học sinh rớt tại đằng sau chạy đến nơi. Mặc dù đã không có bất kì thứ tự gì, nhưng phần lớn học sinh đều hi vọng kiên trì chạy xong đến đích.

Tô Nham nhìn thấy Lâm Cường mềm oặt chạy đến đích, đứng dậy đi qua, mang Lâm Cường đi nghỉ ngơi.

Lâm Cường muốn ngồi xuống, Tô Nham không cho hắn ngồi, kiên định đỡ Lâm Cường đứng thẳng nghỉ ngơi. Lâm Cường vận động quá độ, cả mặt đỏ bừng không bình thường, cả nói cũng không nói nổi. Tô Nham buồn cười nói:“ Thể chất cậu cũng quá kém, bình thường nên vận động nhiều.”

Lâm Cường xua tay lắc đầu, không có tí sức lực nào biện luận với Tô Nham.

Tô Nham đưa nước khoáng và chocolate cho Lâm Cường, Lâm Cường hòa hoãn lại, thở hắt thật dài:“Thống hận nhất là chạy cự li dài …… Nếu để tớ chạy nhanh, tớ nhất định không thua cậu đâu.”

Tô Nham cười cười, không muốn đả kích hắn.

Lương Khuê quái dị nhìn hai người, biểu lộ rất buồn bực.

Tô Nham là có ý gì? Nói y lạnh lùng, y cũng có bạn tốt Lâm Cường. Vì sao chỉ đối địch với hắn, Lương Khuê cẩn thận hồi tưởng từng ly từng tý, không biết giữa mình và Tô Nham có gì đụng chạm, mà sao không cách nào hòa hợp .

“Ôi, kiện tướng chạy cự li dài cậu trừng mắt tớ làm gì?” Lâm Cường sống lại liền nói nhiều, biết rõ thành tích chạy cự li dài của lớp không tệ, coi Lương Khuê như anh hùng.

Lương Khuê nghiêng đầu sang chỗ khác không tiếp lời, chợt nghe Tô Nham nói với Lâm Cường:“Hôm nay mắt cậu ta không tốt.”

Lương Khuê lập tức chán nản:“Cậu nói mắt ai không tốt? Chỉ không cẩn thận đụng phải cậu một cái mà thôi.”

“Tôi không trách cậu.” Tô Nham mỉm cười.

“Cậu!” Lương Khuê càng bực bội, hắn chán ghét Tô Nham điểm này, tưởng là y không dễ nói chuyện, có đôi khi lại rất thông tình đạt lý. Muốn thừa cơ truy kích để thân nhau hơn, y lại quái gở cho hắn một cái mặt lạnh.

Tô Nham cùng Lâm Cường rời khỏi thao trường, đi xem náo nhiệt.

Chờ toàn bộ 12 chấm dứt, tối thiểu là một tiếng đồng hồ.

Hai người mua một đống đồ ăn vặt ở cửa hàng rồi tìm nơi giết thời gian, lại gặp học sinh thể dục khối 11, đúng là sân trường quá nhỏ mà.

Kết quả khối 11 đã sớm có, top 20 tất cả đều là học sinh thể dục . Đứng đầu chính là Từ Vệ môi dày cầm đầu lúc trước.

“Yêu, oan gia ngõ hẹp nha.” Từ Vệ hai tay đút trong túi quần, duỗi một cước dẫm bậc thang bên cạnh Tô Nham, từ trên cao nhìn xuống cười châm chọc nhìn Tô Nham.

Tô Nham khẽ nâng đầu nhìn lên Từ Vệ, hai tay vẫn nắm mảnh mì gói kiền thúy, há mồm, gặm gặm gặm gặm, răng rắc răng rắc giòn vang.

“……” Từ Vệ nhíu mày nhìn chằm chằm vào miệng Tô Nham, cái miệng nhai nhai không ngừng, giống như răng chuột gặm thứ gì đó răng rắc răng rắc không ngừng, không hiểu sao như phiền chết người, cơn tức phóng đại. Từ Vệ khẽ vươn tay, giật lấy gói mì kiền thúy của Tô Nham ném đi thật xa để Tô Nham không gặm được nữa.

Mì kiện thúy năm xu một gói gặm thì rất thích, nhưng Tô Nham hôm nay có phần xui xẻo. Trong gói mì cư nhiên không có gói gia vị, chỉ có thể cố gắng mà gặm, mùi vị không đủ, Tô Nham rất không vui. Giờ gặm đang có thú, mì lại bị ném mất Tô Nham càng khó chịu.

Tô Nham đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lành lạnh, thân thể áp sát tới Từ Vệ. Từ Vệ cảnh giác lui về phía sau, đưa tay muốn ngăn cản cái gì. Nhưng qua hồi lâu, cái gì cũng không thấy. Từ Vệ tập trung nhìn, Tô Nham cư nhiên đứng dậy đi, y cứ như vậy mà đi, rõ ràng rất giận…… Lại nhịn xuống không ra tay.

Tô Nham đi thật xa đột nhiên quay đầu lại, cười khẽ với đám người Từ Vệ. Y vươn tay, giơ ngón tay cái lên, chậm rãi chỉa xuống đất.

Từ Vệ nắm chặt quả đấm:“Tiểu tử mày giỏi, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Vốn tao muốn bỏ qua cho mày, là chính mày quá kiêu ngạo.”

“Lời này chờ chạy xong nói sau.” Tô Nham nghênh ngang rời đi.

Nghỉ ngơi chấm dứt, trận đấu của top 20 cả ba khối rốt cục bắt đầu.

Tổng cộng sáu mươi tuyển thủ, toàn bộ đứng trên đường chạy, tiếng súng vừa vang lên, dốc toàn bộ sức lực.

Các học sinh thể dục cao lớn uy mãnh như xe vọt lên thật xa, trong nháy mắt liền kéo ra khoảng cách giữa các tuyển thủ,

Bất kể là tốc độ hay động tác, vòng đấu này cần tiêu chuẩn rất nhiều, dù sao học sinh thể dục chiếm đa số.

Toàn trường đều cho rằng đây là trận đấu chạy cự li dài của học sinh thể dục ba cấp, quán quân sẽ xuất hiện trong nhóm bọn họ, điều này không thể nghi ngờ.

Một số học sinh trong lớp thường có thể vào vòng này đã là may mắn, muốn lấy được thứ tự gần như là không có khả năng.

Từ Vệ hung mãnh nhất, quả thực dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét hoàn thành chạy cự li năm nghìn mét. Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã không giữ sức, dùng trạng thái tốt nhất mà chạy. Chạy đầu tiên, chạy không có áp lực, vứt người thứ hai xa hơn vài mét.

Giáo viên phụ trách tính thời gian chạy nước rút theo họ, con mắt nhìn chằm chằm vào Từ Vệ, nhưng đột nhiên ánh mắt hoa lên _ bên người Từ Vệ lại thêm một người. Học sinh kia rất lạ lẫm đối với giáo viên thể dục là ông, nhất thời ngẩn người.

Từ Vệ đã sớm phát hiện có một người đuổi theo bên người mình, nhưng hắn không có tâm tư nhìn bèn kết luận là học sinh thể dục 12 nào đó. Từ Vệ nghiến răng nghiến lợi, quyết định liều mạng. Cho dù khối 12 huấn luyện nhiều hơn một năm so với bọn hắn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác muốn thắng khối 12! Từ Vệ tăng tốc lần nữa, vứt bỏ tất cả chung quanh, trở mình phóng tới điểm cuối ngoài trường thần tốc đạt được dấu mộc trở về.

Cùng lúc đó, tên còn lại cũng giành được con dấu chạy vọt qua hắn, trong nháy mắt xông tới phía trước Từ Vệ.

Tim Từ Vệ xiết chặt khi thấy rõ bóng người phía trước, lúc này cực kì hoảng sợ _ đây không phải học sinh thể dục 12, người này sao mà giống Tô Nham!

Từ Vệ khí huyết sôi trào, cảm giác mình bị nhục nhã lợi hại, há mồm phát ra tiếng rống to quái dị, vung hai tay điên cuồng đuổi theo Tô Nham. Hắn bại bởi ai cũng được, nhưng tuyệt không thể thua Tô Nham.

Từ Vệ không hiểu nổi, vì sao một Tô Nham lại chạy qua tất cả học sinh thể dục. Không, tuyệt đối không thể như vậy, Tô Nham chỉ là tạm thời cố chấp, một lát nữa y nhất định sẽ hết sức. Chạy cự li dài khảo nghiệm chính là sự chịu đựng, không phải xung lượng nhất thời.

Từ Vệ điên cuồng xông về trước, hắn như vứt đi đôi mắt, không nhìn vào bất kì con đường đi tới nào. Hắn chỉ cần hô hấp, chỉ cần di chuyển hai chân, chỉ cần là người đầu tiên vọt tới đích, cướp lấy quán quân! Những thứ khác, toàn bộ có thể vứt bỏ!

Lúc học sinh giáo viên toàn trường nhìn thấy Từ Vệ là người đầu tiên xông vào thao trường sân trường, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Tuyển thủ trong dự liệu! Hôm nay chính là sân khấu thuộc về bọn họ, bọn họ cũng không dễ dàng, mỗi ngày đều huấn luyện, trừ học tập, bọn họ phải trả giá rất nhiều. Hơn nữa bọn họ thường xuyên thi đấu, trong thành phố, trong tỉnh cũng nhiều lần giành được thành tích tốt, làm rạng rỡ cho trường không ít lần.

Từ Vệ xông tới đường băng cuối cùng, tiếng hoan hô liên tiếp. Tất cả ánh mắt đều đuổi theo Từ Vệ, tất cả mọi người muốn tận mắt chứng kiến giây phút quán quân được sinh ra.

Từ Vệ xông tới, Tô Nham xông tới, con đường thắng lợi trở nên chen chúc mà chật hẹp. Muốn quán quân, chỉ có đột phá trong nháy mắt.

Xôn xao –

Các tuyển thủ phá tan dây tuyến ở đích, liên tiếp người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba _ có lẽ chỉ kém vài giây. Nhưng chính là vài giây chênh lệch đó đã định là khoảng cách giữa nhau.

“A a a! Tô Nham Tô Nham! Tô Nham đỉnh nhất!”

Tiếng hô đinh tai nhức óc nổ tung trong sân trường, bình luận viên trong radio kích tình phi dương rống to:“Thật không ngờ, Thật sự không ngờ! Số 1233, Tô Nham! Tô Nham! Quán quân là số 1233 Tô Nham! Bạn Tô Nham 10/2! Chúng ta hãy vỗ tràng pháo tay cho cậu ấy đi nào!”

Từ Vệ mơ màng, mờ mịt tìm kiếm Tô Nham. Tô Nham đang bị mấy học sinh đỡ xuống sân, Từ Vệ không chút nghĩ ngợi đuổi theo. Lúc sắp chạm được vào Tô Nham, một sức mạnh bỗng hất hắn ra.

“Ê thằng đứng nhì, mày muốn làm gì?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận